Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 299


Thượng Quan Vũ Đồng có thể cảm nhận người trung niên trước mặt có vẻ đờ đẫn nhưng thực lực rất mạnh mẽ.

Nàng mới tiến cấp lên cảnh giới Kiếm Hoàng, bất kể là thành thục kiếm kỹ công pháp, hay kinh nghiệm thực chiến, đều không thể so sánh với người tiến vào cảnh giới này đã lâu.

Tống Minh Nguyệt nhìn Diệp tử, nói :

- Đám người Băng hải bí tộc kia……

Diệp tử nhíu mày đáp:

- Quên đi, ngoài Lăng Tiêu, bọn họ cùng không có nghe lệnh của ai. Bọn họ có thực lực mạnh mẽ nhưng đều nhát như chuột. Tộc trưởng Ý Phong lại gian xảo vô cùng nói rằng không muốn ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ. Ta nghĩ ràng họ sống ở trong hắng động lâu lắm, nên lòng dũng cảm cũng biến mất! Quên đi không để ý đến bọn họ!

Tống Minh Nguyệt có phần lặng lẽ, trở về lâu như thế, hiển nhiên là nhưng chuyện xảy ra đều ít nhiều hiểu biết. Ngay cả người Chiết gia lần trước tấn công nơi này, Diệp tử cũng đi cầu tộc trưởng Ý Phong của Băng hải bí tộc trợ giúp. Dù sao Lăng Tiêu cùng đã mang bọn họ ra khỏi cơ địa của họ ở băng hãi, hơn nữa Lăng Tiêu chính là thần mà Băng hải bí tộc tín ngưỡng.

Nhưng khi Diệp tử nhìn thấy Ý Phong, thì không nghĩ rằng thình cầu của nàng bị lão từ chối.

Ý Phong nói nếu đối phương tiến vào bên trong tử tước phủ và đả thương đến các nàng thì lão mới ra tay. nếu không lão vì trách nhiệm đối với gia tộc. Một khi bí mật về Băng hải bí tộc bị lộ ra, có lẽ không được bao lâu bọn họ sẽ phải rời khỏi mảnh đất này.

Trong mắt của Ý Phong, yêu cầu này là đương nhiên. Nếu người tìm lão là Lăng Tiêu, lão khăng định giúp không chút do dự. Quan niệm của Ý Phong cho ràng không cần đế ý đến người khác, cho dù người cầu lão là nữ nhân của Lăng Tiêu.

Hơn nữa, sau khi xây dựng thành mới, Ý Phong trực tiếp đem tộc nhân kéo đến địa bàn mới của Băng hải bí tộc, rời khỏi phủ Lĩnh chủ.

Cho nên Diệp tử có thành kiến lớn đối với Ý Phong! Ngay cả hôm nay có người gây loạn tới cửa, Diệp tử hoàn toàn không muốn cầu xin bọn họ, bởi vì con người đều có sự tôn nghiêm.

Ý Phong không phải là con người, cho nên mặc dù trải qua rất nhiều năm, lão vẫn không hiểu rất nhiều lý lẽ của nhân loại. có rất nhiều chuyện mà nhân loại thấy ràng không thể dễ dàng tha thứ thì lão lại coi là chuyện bình thường nên làm.

Cho dù Lăng Tiêu trở về có nổi giận với lão, lão cũng có đủ lý do. Đồng thời, Lăng Tiêu vẫn có một lý do phải lưu bọn họ lại, bởi vì chi có Băng hải bí tộc mới có thể nuôi dưỡng Băng Tinh Thiên Tằm! Mà Băng Tinh Thiên Tằm chính là linh dược tốt nhất có thể nâng cao thực lực của thuộc hạ Lăng Tiêu rất nhanh!

Cho nên Ý Phong có đủ tự tin không cần để ý đến những nữ nhân của Lăng Tiêu.

Huống chi, ở trong lòng của Ý Phong vẫn còn tồn tại một ý niệm. lão thờ phụng Bạch Tuộc Biểu Sâu làm thần của Băng hải bí tộc cũng không phải là một năm hai năm, sao có khả năng chuyển biến nhánh như vậy?

Mà Lăng Tiêu luyện hóa Bạch Tuộc Biển Sâu, đồng thời cũng đem một tia linh hồn liên hệ vào trong người mình!

Đúng vậy, giữa Ý Phong và Bạch Tuộc Biển Sâu chắc chắn cảm ứng được linh hồn của nhau.

Cho nên, ngay cả Lăng Tiêu cũng chưa từng quá chú ý rằng, Ý Phong có thề cảm ứng được sự tồn tại của hắn. Mà mấy tháng gần đây, Ý Phong đều không cảm thấy sự tồn tại của Lăng Tiêu. Hơn nữa, thấy Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt cùng nhau đi nhưng nay Tống Minh Nguyệt đã trở lại, còn Lăng Tiêu vẫn không thay trở về. Đồng thời, lúc Tống Minh Nguyệt trở về, mọi người trong phủ Lĩnh chủ ai cũng mặt mày ủ rũ. Với sự từng trải của Ý Phong thì không khó có thể đoán ra chuyện gì đã xảy ra, Lăng Tiêu rốt cuộc không về được.

có hai ý tưởng này, Ý Phong chuẩn bị áp dụng, một khi Lăng Tiêu thật sự không về, nếu ra tay giúp vội vã giúp đỡ thì ngay lập tức, bí mật về Băng hải bí tộc sẽ bị lộ ra trước mặt thế nhân.

Ý Phong không muốn nghĩ tới trường hợp này, bởi vậy Ý Phong luôn luôn do dự, lưỡng lự không biết có nên di cư hay không. Bởi vì nếu Lăng Tiêu không còn nữa, gia tộc Tử Kinh Hoa ở phương bắc có thể sẽ tiết lộ việc sự tồn tại của bọn họ.

Ý Phong tuyệt đối không nhận ra rằng chính mình rất nhát gan.

Liệt Phong lạnh lùng đứng ở cửa Lĩnh chủ phủ, vẻ mặt không còn chút kiên nhẫn. Lại nói tiếp, hắn có thể có khả năng đến sớm nhưng ở trên đường chậm trễ một chút vì hắn cũng nhân cơ hội muốn nhìn thế giới tục giới ra sao mà khiến bao người người nghĩ đến. Trước đáy hắn vốn rất vội vã, không thể tĩnh tâm để trải nghiệm thế giới này.

Mà lần này, rốt cục Liệt Phong cũng hiểu được, thế tục giới vốn rất bình thường trong mắt hắn, tại sao lại vui vẻ như thế. Quả thật nó cùng có điểm hấp dẫn người ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Cứ như vậy, hắn chậm rãi một đường tiến vào thành Penzias, trong lòng thầm nghĩ, nếu giết Lăng Tiêu tiểu tử này, mình sẽ phải nhanh chóng về gia tộc. Nghĩ tới đó, tinh thần Liệt Phong có chút không tốt.

Cho nên thân thể hắn phát ra luồng sát khí ngày càng nồng đậm

…………….

Thượng Quan Vũ Đồng thản nhiên bước ra, trong lòng mặc dù căng thẳng vô cùng, đối mặt với một áp lực to lớn, chính mình không có cơ hội chiến thắng, nhưng có thể trơ mắt nhìn hắn đại khai sát giới sao?

Trải qua giao lưu thịnh hội của các thế gia môn phái, Thượng Quan Vũ Đồng đã hiểu sâu thêm thế nào là người trong " thế gia ẩn thế ". lại càng hiểu biết rằng sư môn Lãnh Ngưng Cung của mình tính ra là rất tốt. Đa sổ các môn phái thế gia ẩn thế, cho dù là không được xếp hạng, đều rất ít để người thường vào trong mắt.

Quả thúc, ở tục giới, tu vi Ma Kiếm Sư có thể coi là tuyệt thế cao thủ, nhưng ở trong thế gia ẩn thế thì Ma Kiếm Sư chi là vừa mới nhập môn thôi!

Cảnh giới khác nhau, mang đến địa vị cũng khác, điều này là chuyện hết sức bình thường.

Chi sợ ở đáy trong ánh mắt của Liệt Phong thì chính mình và mọi người chỉ là con kiến, dẫm lên những con kiến đó thì sẽ không cảm thấy bứt rứt lương tâm.

Thượng Quan Vũ Đồng ngẩng đầu lên đứng ở trước mặt hắn, đôi mắt mang theo băng giá nhìn người trung niêu thản nhiên nói:

- Lăng Tiêu không có ở đây, có chuyện gì đợi hắn về ta sẽ báo lại. Tiền bối thực lực mạnh mẽ sao lại phải làm việc lặt vặt, bức người như vậy?

- Ha ha ha! Làm việc lặt vặt?

Liệt Phong ngửa mặt lên trời cười lớn, sát khí toàn thân bộc phát. người xem xung quanh không hiểu nguyên nhân bị cỗ sát khí làm cho thất khiếu chảy máu chết bất đác kỳ tử, gần hơn chút thì thân thể nổ tung! Máu me văng khắp nơi. Còn có một nữ nhân mang theo con nhỏ đi ngang qua nơi này, vừa đi đến phía sau Liệt Phong thì bị cỗ sát khí hùng mạnh ép nổ thành một màn sương máu. Tiểu hài tử đó trong tay cầm một hình người đồ chơi bàng đường.

Bộp.. ..một tiếng, rơi vào vũng máu trên mặt đất.

Ngay lập tức, những người ở xa xem náo nhiệt sợ hãi chạy bốn phía. Phía xa Lăng Võ dẫn dắt một đoàn nhân mã nâng nỏ lớn trên tay ngắm về phía Liệt Phong. Tuy nhiên Lãng Võ cùng hiểu được rằng kẻ chí dựa vào khí thế có thể giết người, thì nỏ lớn không thể gây tổn thương lớn cho đối thù. Cho nên, tất cả Lăng Võ và binh lính phía sau đều mắt đỏ rực, răng cắn chặt đứng đó ở đó, hơn nữa còn lớn tiếng hô đuổi những người muốn xem náo nhiệt đi.

Ở thành Penzias trong nháy mắt đã hai năm, Lăng Võ đã sớm coi cư dân nơi này trở thành con dân của mình. Thấy người nọ giết chóc bình dân vô tội, Lăng Võ hướng về phía trung niên đứng trước phủ thành chúa quát:

- Ngươi.. .Ngươi là kẻ khốn khiếp! Sao không đi tìm kẻ cao thủ hơn mình mà giết, lại đi hạ sát bình dân tay không tấc sắt? Nếu ngươi sinh con, con của ngươi sẽ mù mắt, điếc tai! Một ngày nào đó, con cháu của người, toàn bộ gia tộc người... đều bị người khác tiêu diệt.

Ngươi đồ súc sinh, hỗn láo…….. Lãng Võ rống lên giận dữ.

Đám quân lính giống như thổ phỉ của hắn đến từ phương bắc lạnh giá thấy Liệt Phong làm loạn, cả phụ nữ và trả con cũng giết, tất cả đều mắt đỏ như máu, nghe thấy Lăng Võ chửi xong thì tất cả đồng thanh chửi:

- Cút đi lão già, Lão già súc sinh! Lão sinh con đều không có mắt!

Lãng Võ mang theo hơn trăm người, tiếng hô vang vọng khắp trời. tất cả thành Penzias đều có thể nghe thấy những tiếng chửi của họ.

Liệt Phong bùng phát ra sát khí hùng mạnh, chính là công pháp Thánh cấp gia truyền của Tinh Võ thế gia tên là Thất Sát, tu luyện đến mức cao nhất thì có thể dựa vào sát khí để giết người. Ngay cả cao thủ cũng có thể bị thương, chứ nói gì đến những bá tánh bỉnh dân.

Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng cùng mấy người sắc mặt tái nhợt, lùi về phía sau. Người thực lục hơi yếu như Diệp tử thì bị sát khí xâm nhập kinh mạch, phun ra một ngụm máu tươi. mặt biến sắc vàng vọt.

Phúc bá và Mạnh Ly căn bân là cũng không chịu được nồi khí thế của cường giã Kiếm Hoàng, trong lòng đều hiểu được người này có phần cường đại hắn so với hai người Kiếm Hoàng của Chiết gia trước kia.

Xem ra hôm nay lành ít dữ nhiều!

Thượng Quan Vũ Đồng nổi giận một tiếng, tay cầm bảo kiếm của tổ tiên rút ra khỏi vỏ, trên thân kiếm tinh quang phát ra, bắn ra một co sát khí uy nghiêm khiến Liệt Phong không khỏi sửng sốt, lùi lại hai bước, ánh mắt phát sáng hét lớn:

- Kiếm tốt, kiếm tốt thật sự là kiếm tốt! Ha ha ha, hôm nay thanh kiếm này nhất định thuộc về ta.

Nói xong, thân hình vận khởi, tinh thần áp chế khổng lồ che phủ bầu trời hướng tới Thượng Quan Vũ Đồng đè xuống, miệng cười lạnh nói:

- Nhóc con, tuổi ngươi còn nhỏ không ngờ đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng! Đáng tiếc, ngươi hôm nay gặp ta, nhất định là phải chết.

Cỗ sát khí bao trùm toàn thân Thượng Quan Vũ Đồng.

Thượng Quan Vũ Đồng hai mắt đỏ au, cắn răng quát lớn:

- Tất cả lui ra sau!

Tống Minh Nguyệt lôi đám người bị thương rất nhánh lùi ra phía sau, đồng thời kinh hô:

- Tỷ tỷ không thể!

Thượng Quan Vũ Đồng trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, không nói gỉ. cầm bảo kiếm xuyên qua sát ý của Liệt Phong, bước đi về phía Liệt Phong.

Liệt Phong cười lạnh:

- Khá lắm, đúng là nữ nhân can đảm, muốn tự bạo gây thương tích cho ta ư? Nằm mơ! Chết đi.

- ...

Đơn chưởng vung lên, một cô kình lực dời non lấp biển áp về phía Thượng Quan Vũ Đồng. Thượng Quan Vũ Đồng vẫn không thèm để ý, hai mắt đầy thù hận nhìn thẳng vào Liệt Phong, dường như cho dù chết cũng muốn đời đời kiếp kiếp nhớ kỹ hắn để trả thù.

Từ trước đến nay, trời không sợ đất, đất cũng không sợ trời, Liệt Phong tay vẩy đầy máu tươi nhưng đột nhiên cảm nhận được ánh mắt đầy đáng sợ của nữ nhân này. Theo bản năng, ánh mắt lão lóe lên không dám nhìn thẳng, quát:

- Chết!

Thượng Quan Vũ Đồng không có chút đề phòng trên người, lao tới phía Liệt Phong, lực lượng hùng mạnh trong cơ thể vận chuyển đã đạt tới trạng thái cao nhất, chi cần bàn tay của Liệt Phong chạm vào sẽ gặp phải sự bùng nồ mạnh mẽ.

Cao thủ có thực lực Kiếm Hoàng muốn chết, đủ để Liệt Phong cảm thấy sợ hãi. Sau khi cảm thấy nữ tử này muốn hắn cùng chết, thân hình trong giây lát lùi về phía sau, đồng thời nét mặt già nua nóng rần lên, ngoài miệng chửi:

- Nữ nhân điên!

Tống Minh Nguyệt nhìn thấy mắt như muốn nổ tung, máu trong người dường như dồn lên đại não. Trong lúc nhất thời trên mặt Tống Minh Nguyệt đỏ bừng, hoàng kim thú cốt trâm trên đầu hóa thành hóa thành một đạo hào quang kim sắc như tia chớp phóng nhánh về phía Liệt Phong!

Đồng thời, Tống Minh Nguyệt cảm giác toàn thân kinh mạch lúc đầu bị kìm hãm nay sáng tỏ thông suốt, đã rất lâu ở trong bình cảnh. không ngờ ở thời khắc này ....

Thăng cấp!

Hoàng kim thú cốt hung hăng lao về phía Liệt Phong.

Đồng thời, Thượng Quan Vũ Đồng khóe miệng có chút cười lạnh. cũng không thể nói gì. Vừa rồi, nàng tập trung toàn bộ lực lượng toàn thân, lại trong tức khắc từ song chưởng rốt vào cổ kiếm, một đạo sát khí hùng mạnh tựa như một cơn hồng thủy, theo mũi kiếm của Thượng Quan Vũ Đồng phóng ra ngoài, đánh cho kiếm khí hùng mạnh của Liệt Phong tan tác. Kiếm khí lúc này hung hăng đánh vào Liệt Phong, hộ thể chắn khí trên người Liệt Phong nháy mắt bị phá vỡ. Hắn kinh hãi vô cùng nháy mắt đã rời khỏi nơi đó một khoảng cách cả ngàn thước, sắc mặt hắn vừa xấu hổ vừa giận dữ mà biến thành mầu đỏ tía, ở không trung gào thét nói:

- Nữ nhân đáng chết! Dám trêu đùa ông!

Thanh âm từ không trung truyền đến như sấm vang. Đồng thời thân thể hắn như tia chớp lao tới hướng Thượng Quan Vũ Đồng. trong tay hiện lên một thanh bảo kiếm mầu bạc, hung bao quét về phía đổi phương.

Thượng Quan Vũ Đồng cười lạnh nói:

- Là ngươi nhát gan sợ chết!

Nói xong, nàng nâng bảo kiếm phóng ra hơn mười đạo kiếm khí bắn về phía Liệt Phong. Hoàng kim cốt thú trâm của Tống Minh Nguyệt thì như một con muỗi đáng ghét đuổi theo Liệt Phong. Thân thể Liệt Phong bùng phát ra khí thế hùng mạnh nhưng không ngờ không thể thể thổi bay nó ra.

Lúc này, trên tán thành Penzias bỗng nhiên xuất hiện một người râu tóc bạc trắng, liền phát ra một trận rống, khí thế khổng lồ cuồn cuộn bay tới. Liệt Phong sắc mặc chợt biến đồi, không ngờ xuất hiện một khí tức không kém mình là bao nhiêu. Hắn đành phải buông tha cho hai người Thượng Quan Vũ Đồng và Tống Minh Nguyệt, hướng về phía người đang tới, lần lượt hai người trên không trung đối kháng lẫn nhau.

- Ầm.

Trên không trung vang lên một tiếng nổ như sét đánh. Thân thể hai người đều văng về phía sau mấy ngàn thước!

Đồng thời, hoàng kim thú cốt trâm của Tống Minh Nguyệt cũng tìm thấy một cơ hội hung hăng đâm tại sườn dưới của Liệt Phong, nơi đó đúng là nơi yếu nhất của con người. Ngay lập tức hắn nổi giận gầm lên một tiếng, tay gạt đồ vật vừa đâm vào người mình ra, sau đó định cùng cao thủ vừa này so chiêu thì...

Mắt Liệt Phong lập tức cứng đờ, đồng thời về phía chân trời xa xôi. xuất hiện một mảng lớn ánh sáng mờ ảo, rất nhiều đoản kiếm hình thành một trận địa nhanh như chớp phi tới phía mình

Thượng Quan Vũ Đồng ở không trung thở hổn hển, híp mắt nhìn về phương xa bỗng không khỏi giật mình!

Đồng thời nàng liếc nhìn người vừa cứu minh trong thời khắc mấu chốt là Băng hải tộc trưởng Ý Phong, trên mặt lộ ra một tia trào phúng.
Bình Luận (0)
Comment