Bọn họ đang đắc ý với chiêu
"Nộ hải cuồng lan" do năm tên Kiếm Tôn bậc sáu cảnh giới đỉnh phong cùng hợp kích, đủ làm cho không gian vặn vẹo, thì không ngờ đã bị vầng sáng màu đỏ tươi vừa phát ra cuốn trở về. Năm tên Kiếm Tôn bậc sáu, giống như bị cá lớn cắn nuốt tiểu thuyền, thân thể nháy mắt bị lực lượng vô cùng to lớn này, đánh cho thân thể tan nát!
Vầng sáng màu đỏ vừa hiện ra đã vô thanh vô tức mất đi. Một chiêu do Lăng Tiêu xuất ra như sấm sét đã hoàn thành.
Không có một tiếng kêu thảm thiết, không có long trời lở đất!
Hết thảy, vô thanh vô tức, nhưng đủ để tiêu diệt hết những gì mà nó đi qua!
Cho dù là thời gian! Ở khoảnh khắc này, cũng mất đi tác dụng!
Một chiêu này của Lăng Tiêu đã giết chết toàn bộ năm gã Kiếm Tôn bậc sáu của Âu Dương gia đang đứng mũi chịu sào.
Còn lại tám tên Kiếm Tôn bậc sáu của Âu Dương gia không tên nào là không sợ hãi, liều mạng chạy trốn khỏi sự công kích dày đặc của một trận mưa ánh sáng đỏ rực.
Đáng sợ hơn lần gặp âm hồn khi trước gấp vô số lần. Hắn còn là nhân loại sao? Trong mắt bọn chúng, tổng thực lực của chúng không thể so sánh với thực lực của người thanh niên đó.
Cho dù là cường giả thánh giai bên trong Thánh Vực, trước mặt chiêu này, chỉ sợ đến cái cặn cũng không còn lại.
- Mẹ nó, chúng ta liều mạng với ngươi, cùng lắm là cái chết mà thôi! Chúng ta, Âu Dương gia ... Chỉ có chết trận anh hùng, không có yếu ớt nhận thua.
Vừa liều mạng chống cự, vừa gào thét. Thanh âm của chúng như tiếng sấm, liên tục truyền ra hơn mười dặm xa.
Những người thủ hộ của phương Tây đại lục trong phạm vi ngàn dặm nghe tin lập tức hành động, tất cả đều tiến đến hướng này.
Một luồng sức mạnh khổng lồ siêu việt cả dao động trong tràng hỗn chiến trên Cấm địa của Thần, làm sao không chú ý cho được?
Lăng Tiêu lạnh lùng nói:
- Chết ư? Các ngươi nghĩ đơn giản quá đấy! Ta không đồng ý, ai dám chết?
Lăng Tiêu dung hợp trong đầu vô số vũ kỹ tinh hoa này. Một chiêu Tịch Diệt này chính là một trong các kiếm kỹ siêu việt: trong Tịch Diệt, ẩn chứa vô số kiếm ý.
Mỗi một kiếm ý, đều đủ để giết chết một cường giả Kiếm Tôn bậc sáu!
Tất cả kiếm ý, đều điên cuồng phát ra.
Lăng Tiêu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục thân thể, thực sự nổi giận, bộc phát ra toàn bộ tiềm năng của thân thể, rốt cục thi triển ra đầy đủ chiêu kiếm Tịch Diệt, cảnh tượng cực kỳ khủng bố, so với chiêu chế trụ của Kim Hổ, quả thực là chênh lệch như trời với đất!
Kim Hổ trong nháy mắt chạy ra xa hơn năm mươi dặm, hoảng sợ nhìn lại bầu trời nhiễm hồng sắc máu. Gã Kiếm Tôn bậc sáu của Âu Dương gia đang nằm trong tay hắn cũng há hốc mồm nhìn cảnh đó. Kim Hổ cười lạnh nói với y:
- Hắn có khí lực lớn như vậy mà vẫn lưu ngươi một mạng, không biết là may mắn hay bất hạnh cho ngươi. Ta cảm thấy có trò hay để nhìn rồi, ha, ha...
- Nếu có đảm lượng ngươi hãy giết ta đi!
Gã Kiếm Tôn bậc sáu của Âu Dương gia cường ngạnh vô cùng, bởi vì hắn biết rơi vào tay Lăng Tiêu hay rơi vào tay tên thanh niên Ma tộc đều tuyệt không thể nào thoát chết!
"Âu Dương gia tộc ta xem ra hôm nay gặp hạn rồi, nếu như vậy, còn không bằng thống khoái, kích cho hắn giết chết mình là tốt nhất!""Gia chủ Âu Dương Trường Không đã tiến vào thánh vực nhất định sẽ báo thù cho mình.""Vả lại Lăng Tiêu cũng chỉ cậy mạnh nhất thời, có ngày, cả môn phái, cùng với tất cả thân nhân của hắn, đều phải đối mặt với lửa giận của Thánh Vực Âu Dương gia tộc!"
- Ngươi không dám?
Kiếm Tôn bậc sáu của Âu Dương gia nhìn Kim Hổ tiếp tục trêu chọc:
- Ta có cảm giác ngươi là người hầu của hắn.
- Hừ .. ầm..
Kim Hổ phát ra một tiếng rít gào, toàn thân bùng lên một cổ khí thế làm cho người ta rét run, bất quá hắn cũng không để trong mắt gã nhân loại đang đắc ý cười nhạo hắn.
Hắn lạnh lùng nói:
- Ta cùng hắn có quan hệ gì cũng không cần ngươi lo lắng, ha hả, muốn kích ta giết ngươi sao? Đừng có nằm mơ! Ta tin hắn sẽ không làm cho ta thất vọng, kết cục của ngươi, nhất định còn thảm hại hơn so với chết!
- Ngươi là tên súc sinh, ma quỷ, người là đứa nhu nhược, là tay sai của nhân loại ...
Kiếm Tôn bậc sáu của Âu Dương gia trong miệng cuồn cuộn không ngừng phun ra các ngôn ngữ ác độc. Kim Hổ lúc đầu lặng im, nhưng rồi cũng không kìm nổi tức giận. Tên nhân loại này trong miệng sao có nhiều ngôn ngữ ô uế như vậy? Mẹ nó, thế mà cũng là cường giả?
Kim Hổ xoay tròn bàn tay... ....
Bốp!
- Này ngươi...
Bốp!
- Chết tiệt!
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Đợi cho đến khi gã Kiếm Tôn bậc sáu của Âu Dương gia bị đánh thành đầu heo miệng sưng vù không nói ra lời, nét mặt Kim Hổ mới tươi tỉnh ra một chút.
Gã Kiếm Tôn bậc sáu của Âu Dương gia yết hầu còn đang dao động, đôi mắt cực kỳ oán hận. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Kim Hổ nhe răng cười nói:
- Mắng tiếp đi! Ta học được thật nhiều tiếng mắng chửi của nhân loại các ngươi, hiện tại, ta trả lại cho ngươi được rồi?
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Đánh ra chiêu Tịch Diệt pha trộn pháp thuật hùng mạnh của người tu chân, chân nguyên của Lăng Tiêu không tiêu hao hết bao nhiêu nhưng tinh thần lực lại suy yếu rất nhanh. Tuy nói tinh thần lực khôi phục nhanh chóng nhưng vẫn không đủ cung cấp cho lượng tinh thần lực mà Tịch Diệt yêu cầu.
Hai tay Lăng Tiêu không ngừng kết xuất các loại thủ ấn ở trên không trung, trong phạm vi sát thương hơn mười dặm của Tịch Diệt, linh hồn của các Kiếm Tôn bậc sáu của Âu Dương gia đều bị Lăng Tiêu thu lại!
Linh hồn của bọn chúng vô cùng hoảng sợ nhìn Lăng Tiêu. Lúc này , Lăng Tiêu đang tươi cười nhìn chúng, xem xem rốt cục chúng có gì hứng thú không!
Đúng là dữ tợn một cách nực cười.
Linh hồn không nói được, nhưng tinh thần đang dao động, rõ ràng là rất sợ hãi, hối hận, muốn Lăng Tiêu buông tha cho bọn chúng!
Yêu Huyết Hồng Liên kiếm tinh thuần trắng nõn, lại có kiếm khí đỏ tươi, chỉ trong chốc lát đã diệt sạch toàn bộ mười ba gã Kiếm Tôn bậc sáu của Âu Dương gia.
Rồi như nước thủy triều, nó nhanh chóng nhập vào trong người Lăng Tiêu.
Trong phạm vi mười dặm, chỉ còn lại một mảnh tỉnh mịch.
Trên mặt đất, núi rừng cỏ cây đều bị hủy diệt, không lưu lại một chút sức sống nào!
Trong trời đất, tất cả linh khí và chất dinh dưỡng đều biến mất. Thay vào đó là ngang dọc khe rãnh, vô thanh vô tức hiện ra.
Chỉ còn lại thân thể cô bé nằm trên đất, địa phương được cố tình lưu lại. Chiếc váy dài trắng nõn đang đón gió bay phấp phới.
Nhìn thiếu nữ không còn sức sống đang nằm trên đất, lòng Lăng Tiêu tan nát, hai mắt lã chã rơi lệ.
- Tiểu nha đầu, ca ca đã báo thù cho muội. Bọn chúng đã được chôn cùng muội.
Kim Hổ lạnh lùng đứng ở phía xa, nhìn thấy hết thảy, lẩm bẩm nói:
- Ai nói là Ma tộc đáng sợ? Ai nói chỉ có Ma tộc mới đáng sợ?
Đột nhiên cảm giác được xa xa có vô số dao động truyền đến, thân mình hắn liền biến mất tại chỗ, ngay sau đó, xuất hiện trên không trung trước mặt Lăng Tiêu .
Không đợi Kim Hổ nói gì, Lăng Tiêu liến lấy Hàm Hàn bảo đỉnh ra. Kim Hổ không hề do dự mang theo gã Kiếm Tôn bậc sáu của Âu Dương gia nhảy vào trong đỉnh, sau đó Lăng Tiêu cất Hàm Hàn bảo đỉnh đi.
Lăng Tiêu lấy từ trong nhẫn không gian ra một viên Tiểu Hoàn Đan, ném vào miệng. Thực lực của hắn rất nhanh đã được khôi phục!
Lăng Tiêu rất ít khi sử dụng đan dược để nâng cao hoặc là khôi phục thực lực, cho nên, mỗi lần dùng, đều có thể thu được hiệu quả kỳ diệu.
Tiểu Hoàn Đan có dược lực vô cùng hùng mạnh, trong nháy mắt tản ra khắp thân thể Lăng Tiêu, tẩm bổ thân thể, bổ sung chân nguyên, đồng thời nhanh chóng khôi phục tinh thần lực của hắn!
Hơn một trăm người thủ hộ phương Tây vừa chạy đến, nhìn thấy địa phương vốn hoang vắng này đột nhiên biến đổi, đều trợn mắt há mồm. Trên không trung một thanh niên trẻ tuổi đang phát ra khí tức vô cùng thê lương đang đứng, dưới mặt đất là một thi thể trắng toát.
Đó là thi thể của một cô bé nhân loại, trong mắt của các cường giả, cô bé cũng không được tính là xinh đẹp. Cho dù cô bé đã chết, họ cũng cảm giác được đó chỉ là một tiểu cô nương bình thường.
Có lẽ, khi còn sống cô rất đáng yêu!
Có người nhận ra Lăng Tiêu, lúc ở trên cự phong trong Cấm địa của Thần, đã thu được một nửa Thánh Bia, sau đó bị Âu Dương gia tộc của người thủ hộ phương đông đuổi giết.
Tưởng rằng hắn đã chết, không ngờ vẫn còn sống, không những thế nay vẫn còn chưa rời khỏi Tây đai lục.
Thánh Bia tuy rằng vỡ thành vô số mảnh nhỏ, nhưng gần như tất cả mọi người ở đây đều cho rằng cho dù là một mảnh Thánh Bia, cũng là thần vật! Cũng là thứ tốt!
Không nghĩ tới bị Lăng Tiêu nhanh chân đến trước, rồi nhặt đi nhiều như vậy!
Lúc Lăng Tiêu biến mất trong tẩm mắt họ, bọn họ tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có suy nghĩ gì, bởi vì cho đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa biết các mãnh nhỏ của Thánh Bia có tác dụng gì không?
Nhưng lúc này không ngờ lại gặp Lăng Tiêu ở đây. Hơn nữa, nơi đây chắc chắn vừa mới diễn ra một trận chiến thảm thiết.
Sở dĩ phải dùng thảm thiết để hình dung, bởi vì trong phạm vi hơn mười dặm, chỉ còn là một mảnh tử địa. Người thanh niên này bản lĩnh thật là hùng mạnh!
Người Âu Dương gia tộc vẫn chưa rời khỏi tây đại lục, cũng không chạy ra vùng những người thủ hộ phương Tây quản lý. Tuy nhiên ai cũng biết những người thủ hộ phương đông không phải là thật sự đoàn kết. Âu Dương gia dường như cũng đã kết thù với nhiều gia tộc. Long tộc, vô số năm qua chưa từng xuất hiện ở nhân loại, cũng có thù với bọn họ.
Vì vậy những người thủ hộ phương Tây cũng không tìm cách diệt sát bọn họ, mà để cho bọn họ tự tàn sát lẫn nhau.
Tốt nhất là trên toàn phiến đại lục này chỉ có người tây phương tồn tại, như thế mới tốt!
- Vị bằng hữu này, ở đây đã xảy ra sự tình gì thế?
Một người trẻ tuổi phương Tây anh tuấn, làn da trắng nõn, tóc vàng mắt xanh, nhìn Lăng Tiêu lên tiếng hỏi. Người này rất giống Dương Sâm, là người của Andre gia tộc.
Tuy không phải là con vợ cả, nhưng cũng đã có thực lực Kiếm Tôn bậc năm, trong trận chiến ở Cấm địa của Thần vẫn còn sống sót, cũng là nhân vật không đơn giản.
Lăng Tiêu nhìn lướt qua thanh niên nhân này, sau đó thản nhiên nói:
- Không quan hệ đến các ngươi.
Từ không trung chậm rãi nhảy xuống mặt đất, Lăng Tiêu dịu dàng, như là sợ quấy nhiễu mộng đẹp của cô bé, ôm thân thể sớm đã cứng ngắc của cô bé vào trong lồng ngực.
Nhìn quang cảnh này, ai cũng tan nát cả cõi lòng.
Tuy rằng đã trả thù cho tiểu nha đầu, nhưng lửa giận trong lòng Lăng Tiêu cũng không vì thế mà giảm đi nửa phần.
Hắn tu chính là bản tâm, cầu chính là trường sinh!
Nhưng đến người bên mình cũng không bảo hộ được, thì cầu cái quỷ gì trường sinh? Nếu như vậy, cho dù trường sinh, thì năng lực để là gì? Chấp niệm hôm nay sẽ vĩnh viễn ở lại trong lòng Lăng Tiêu!
Tiểu nha đầu sau khi tái sinh, tấm lòng thiện lương của nàng còn làm cho nhiều người đau lòng.
Một khối tinh thạch tâm, giá trị không thể đánh giá, ở trong mắt Lăng Tiêu không bằng được một phần vạn tiểu muội của mình.
Nam nhi đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm. Khi Lăng Tiêu ôm cô bé vào trong ngực, đạo tâm của hắn bỗng nhiên cứng rắn vô cùng!
Từ nay về sau, ta không thể nhân từ.
Tấm lòng từ bi, đợi đến khi ta đủ năng lực coi rẻ chúng sinh, sẽ được lấy ra lần nữa.
Lăng Tiêu ôm lấy cô bé, nhấc chân bước đi.
Trên bầu trời, hơn trăm cường giả Kiếm Tôn thực lực không đồng nhất của phương Tây đại lục ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không biết có nên ngăn nam nhân trẻ tuổi đầy nguy hiểm này lại hay không.
Người trẻ tuổi của gia tộc Andre lúc trước từng chào hỏi Lăng Tiêu cảm thấy bị làm nhục, phẫn nộ quát:
- Đứng lại!
Sau đó chỉ vào trên mặt đất, vẻ mặt bình thản nhìn Lăng Tiêu nói:
- Ngươi trộm đi đại bộ phận các mảnh nhỏ củaThánh Bia, nguyên bản thuộc về chúng ta, ta yêu cầu ngươi, giao những mảnh nhỏ của Thánh Bia ra đây, ngươi mới có thể rời đi được.
Những người thủ hộ của Tây phương đại lục đều hiển lộ ra chút do dự trên nét mặt.
Mảnh vỡ của Thánh Bia tuy hấp dẫn, nhưng làm ra động tĩnh lớn như thế, liệu có tốt không? Loại người này đâu dễ chọc vào!