Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 437

Thương thế trên người Lăng Tiêu vẫn nghiêm trọng như trước, chân nguyên mới miễn cưỡng khôi phục được một ít. Việc quan trọng nhất trước mắt chính là rời khỏi nam châu Thánh Vực, trời khỏi phạm vi thế lực của Âu Dương gia càng xa càng tốt. Mặc dù Lăng Tiêu rất tự tin về thuật dịch dung của mình nhưng trong Thánh Vực rất đông đảo cao thủ, ai mà biết được có người nào có thể tìm được manh mối thông qua khí tức của con người hay không chứ. Hiện tại Lăng Tiêu cũng không biết rằng Âu Dương gia đã treo giải thưởng với cái giá trên trời, nhưng thông qua hiểu biết mấy năm nhập thế vừa rồi, Lăng Tiêu hiểu rằng, Âu Dương gia tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha chính mình.

Thánh Vực mờ mịt, núi lớn kéo dài trùng điệp, các loại đại thụ che trời, trong đó lại có rất nhiều chim bay cá nhảy mà cho tới giờ Lăng Tiêu chưa bao giờ được gặp. Tất cả đều là những dã thú tầm thường, không hề gặp phải ma thú nào tồn tại ở rừng rậm của nhân giới. Nói vậy, cho dù có linh thú thì chúng cũng đều là ẩn nấp chứ không dễ dàng xuất hiện trước mắt nhân loại.

Đi chừng hơn một tháng trong rừng rập, để ẩn nấp hành tung, Lăng Tiêu không hề phi hành, cho nên mỗi ngày chỉ tiến về phía trước được hơn một ngàn dặm. Trong một tháng này, hắn chỉ đi được hơn ba vạn dặm mà thôi.

Trong quá trình này, Lăng Tiêu ngẫu nhiên gặp phải một số người vội vàng bay qua trên không trung. Bởi vì hắn đã thu giữ khí tức rất tốt nên không để lộ ra. Hôm nay, Lăng Tiêu đi tới đỉnh một ngọn núi cao. Đứng trên đỉnh núi, Lăng Tiêu dõi mắt nhìn lại, những dãy núi màu xám vẫn trải dài xa xa, thoạt nhìn rất hùng vĩ. Dưới chân là quái thạch lởm chởm, cây rừng chen chúc.

Nơi đây linh khí đầy đủ, Lăng Tiêu nghĩ thầm. Đây là một nơi ẩn nấp để tu luyện rất tốt. Tin rằng không có ai dễ dàng tìm được tới nơi này.

Ở lưng chừng núi, hắn tìm được một sơn động. Cửa động không lớn, chỉ có thể cho một người đi vào. Hang động sâu hơn mười thước nhưng không gian bên trong thật ra vô cùng rộng rãi, khô ráo, kín gió, hơn nữa bên ngoài còn bao trùm rất nhiều cây cối cỏ dại nên vô cùng bí ẩn.

Lăng Tiêu quyết định cứ ở lại đây tĩnh dưỡng thương thế cho tốt rồi nói sau. Sau khi khôi phục thực lực thì sẽ tính toán bước tiếp theo.

trước tiên, Lăng Tiêu bố trí một ảo trận rất nhỏ ở sơn cửa động. Từ bên ngoài nhìn vào, đây chỉ là một đống cỏ dại, thậm chí còn không nhìn thấy cả cửa động. Sau đó hắn bố trí một tụ linh trận ngay trong động, thả Huyền Thiên ở bên trong. Lần trước có Huyền Thiên hỗ trợ, Lăng Tiêu có qua có lại mới toại lòng nhau, tất nhiên là không thể đối xử tệ với hắn.

Tiểu Sửu được Lăng Tiêu thả ra. Trong phạm vi gần ngàn dặm nơi này gần như không có gì nguy hiểm, Lăng Tiêu có thể yên tâm để Tiểu Sửu bay ra tự tu luyện. Sau khi làm tốt hết thảy mọi chuyện, Lăng Tiêu lấy Hàm Hàn bảo đỉnh ra, , luyện chế một ít bổ khí đan, sau đó tiến vào bế quan tu luyện

Sáu đạo kiếm khí của Âu Dương Huy kia chẳng những ẩn chứa năng lượng hùng mạnh, bởi vì là kiếm kỹ hỏa hệ, còn mang theo tổn thương nóng bỏng. Cao thủ đã đạt tới cảnh giới như hắn, thương tổn do kiếm khí mang tới đã không còn là loại tổn thương bề ngoài nữa mà là tổn thương giữa kinh mạch.

Người có thực lực kém một chút mà bị loại kiếm khí này bị thương, thậm chí toàn bộ huyết quản có thể bị đốt thành tro. Cả người sẽ chết đi trong cơn đau đớn cực độ. Có thể nói, kiếm kỹ của Âu Dương Huy vô cùng tàn nhẫn.

Lấy cảnh giới đỉnh Xuất Khiếu kỳ của Lăng Tiêu, nếu đơn đả độc đấu với Âu Dương Huy, cho dù Lăng Tiêu rơi xuống hạ phong, cũng sẽ không ăn đòn đau như vậy. Nhưng với tình thế ngày hôm đó, nếu không chạy mà để những người đó bao vây lấy, khi đó muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.

Lăng Tiêu ném hết các ý niệm ra khỏi đầu, một lòng tu luyện.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Kim Hổ sử dụng phù chú Lăng Tiêu cho mình, một đường chạy ra xa mấy ngàn dặm, lúc này trong đầu cũng tạm thời mất đi liên hệ với Lăng Tiêu. Kim Hổ nghĩ thầm, liệu có nên đi tìm Lăng Tiêu hay không? Tuy nhiên hiện tại y cũng không biết Lăng Tiêu đang ở đâu, lại càng không dám quay trở lại chỗ cũ. Kim Hổ thầm nghĩ, nghe nói lãnh thổ của Ma tộc ở Thánh Vực là ở ngoại hải, không bằng ta đây đi tới lãnh địa của Ma tộc, vừa có thể né tránh sự đuổi giết của những người luyện võ, lại tạm thời thoát ly sự khống chế của Lăng Tiêu. Nếu có thể cởi bỏ cấm chế trong đầu mình, về sau sẽ vĩnh viễn không bị người khác quản chế nữa.

Sau khi đi lại mấy ngày, Kim Hổ rốt cục đi tới một trấn nhỏ. Trấn nhỏ vô cùng bình thường, vừa không phồn hoa, cũng không hoang vắng. Đại đa số mọi người trong trấn đều có thực lực không tồi. Thậm chí Kim Hổ hai lần gặp phải những người mà ngay cả y cũng không nhìn thấu, cũng không dám sử dụng tinh thần lực tra xét. Dù sao, nơi này là Thánh Vực, mà không phải nhân giới.

Trong trấn nhỏ này, ai biết có thể tàng long ngọa hổ hay không.

Kim Hổ đi vào một tiệm rượu trấn nhỏ. Bởi vì là buổi sáng, tiệm rượu còn vô cùng vắng lặng, bên trong chỉ có một ông chủ đang dựa vào một góc ngủ gật, còn một tiểu nhị trẻ tuổi đang chịu khó lau bàn. Thấy Kim Hổ tiến vào, tiểu nhị mi thanh mục tú kia tiếp đón vô cùng nhiệt tình:
- Khách quan, mời vào, ngài muốn gì ạ?

Kim Hổ nheo mắt đánh giá tiểu nhị này một chút, phát hiện người trẻ tuổi thoạt nhìn còn chưa tới 20 này không ngờ có năng lượng dao động trên người đã đạt tới tiêu chuẩn Kiếm Hoàng. Còn ông chủ đang ngủ gật kia thì trên người không hề có dao động gì, tư thế gục lên quầy ngủ cũng vô cùng bất nhã, thậm chí còn chảy ra vài giọt nước miếng. Nhưng Kim Hổ cũng không dám coi thường người này. Đầu tiên chính mình nhìn không thấu ông chủ này. Tiếp theo, người có thể sử dụng một người luyện võ cảnh giới Kiếm Hoàng làm tiểu nhị, tuyệt đối không phải là người thường được.

Kim Hổ âm thầm nhắc nhở chính mình, đây là Thánh Vực.

- Tiểu nhị ca mời, tại hạ mới từ nhân giới phi thăng, không biết nếu muốn uống rượu ở chỗ ngài thì có thể dùng gì để gán nợ?
Kim Hổ mỉm cười hỏi vẻ khách khí.

Cho dù là Lăng Tiêu nhìn thấy thái độ của y lúc này cũng sẽ cảm thấy giật mình. Đây chính là Ma tộc vương tử cao ngạo đó sao?

Ông chủ đang ngủ gật kia vừa nghe vậy, gần như lập tức ngừng ngáy, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Kim Hổ với con mắt ngái ngủ, trong mắt hiện lên một ánh sao, lập tức ngáp một cái thật to, lại tiếp tục gục xuống quầy.

Tiểu nhị cũng có chút kinh dị nhìn thoáng qua Kim Hổ, sau đó khẽ cười nói:
- Chúng ta ở đây có thể thu nhận tinh thạch vỡ, tinh hạch ma thú, kim tệ, cái gì thu. Bên trong Thánh Vực này thịnh hành nhất là tinh thạch tệ! Đều là từ hạ phẩm tinh thạch chế thành, kiếm lấy tinh thạch tệ là phải thông qua các loại lao động. Đương nhiên, nếu khách quan là phi thăng từ nhân giới, vậy chắc chắn có thực lực Thánh giai trở lên. Ở Nam châu chúng ta còn có rất nhiều thế lực lớn chuyên môn tuyển nhận người luyện võ thánh giai phi thăng từ nhân giới. Cho nên một chút tiền thưởng sẽ chẳng làm khó gì ngài. Nếu hiện giờ ngài không có mà muốn uống rượu, ông chủ của chúng tôi cũng có thể mời ngài.

- Phá sản tiểu tử, ngươi lại lấy rượu của ta mời khách!

Lúc này, chủ quán mặt đỏ béo mập ngẩng đầu, cười mắng, sau đó cười nói với Kim Hổ:
- Nếu bằng hữu là vừa phi thăng tới, vậy xin để ta mời rượu.

Tiểu nhị vụng trộm bĩu môi, trong lòng oán thầm: ngươi mời là hào phóng, ta mời chính là phá sản. Có một ông chủ như vậy quả thật là làm người ta buồn bực.

Nghĩ thầm như vậy nhưng gã lại lén đánh giá người trẻ tuổi mới phi thăng này vài lần, thấy hắn khác xa người bị treo giải thưởng. Nghe nói người bị treo giải thưởng đó cũng trạc tuổi mình, không ngờ có thực lực siêu việt Thánh giai. Thật đúng là ghen tị chết đi được. Nếu mình có thể có được tin tức của người đó, ta nhất định phải cùng hắn kết giao bằng hữu. Một trăm khối tinh thạch mà muốn ta bán đứng bằng hữu, đó là tuyệt đối không thể.

- Đi lấy rượu đi!

Chủ quán, cũng là sư phụ của Hoắc Đồng, nói lớn, cắt đứt suy nghĩ miên man của tiểu nhị trẻ tuổi. Gã xoay người đi lấy rượu.

Kim Hổ vô cùng khách khí nói nói:
- Cảm ơn ngài!

- Ha ha, không cần khách khí, không cần khách khí! Có thể gặp nhau ở trong Thánh Vực này chính là một loại duyên phận. Hơn nữa, có thể phi thăng lên từ nhân giới, cũng thuyết minh thực lực của ngươi, đủ khiến người ta bội phục. Mời ngươi uống chút rượu, không đáng nhắc tới!
Chủ quán mỉm cười vui vẻ, thoạt nhìn vô cùng chân thành.

Kim Hổ thản nhiên cười:
- Chút thực lực ấy của ta đâu dám so sánh với ngài. Tiền bối có lẽ phi thăng lên Thánh Vực từ rất nhiều năm trước nhỉ.

Chủ quán bật cười ha hả, lắc đầu nói:
- Điều này thì ngươi nhầm rồi. Ta chính là một người bình thường sinh ra và lớn lên trong Thánh Vực. Thực ra ta cũng đã gặp không ít cao thủ, tuy nhiên ta chỉ là một người thường thôi.

Tiếp đó, Kim Hổ nói chuyện vài câu không mặn không nhạt với chủ quán, đều có thể cảm giác được đối phương nói chuyện cũng không quá thẳng thắn thành khẩn, dần dần cũng mất hứng. Chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, thực ra chẳng thể hy vọng lập tức thành thật với nhau. Đúng lúc đó, lại có hai bàn khách tới, ông chủ liền đi ra tiếp đón.

Kim Hổ nhìn thoáng qua, đều rất lạ mặt, cũng không có mùi của những người trên núi ngày đó. Là Vương tử Ma tộc, khứu giác của Kim Hổ vượt xa tưởng tượng của người thường, Tuy nhiên khi đám người đó nhìn thấy Kim Hổ đều nao nao, sau đó nháy mắt với đồng bọn.

Điều này bị Kim Hổ nhìn thấy, trong lòng hơi hơi rùng mình. Nhóm người này có tổng cộng mười mấy người, phần lớn đều ở cảnh giới Kiếm Thánh, còn có một người là Kim Hổ nhìn không thấu, phỏng chừng là siêu việt Kiếm Thánh, đạt tới Kiếm Thần. Tuy rằng y có thể xác định những người này chưa từng gặp mình, nhưng hôm đó mình cũng đã ra tay trên đỉnh núi, mấy trăm người đã nhìn thấy mình. Hôm nay diện mạo của mình lại không hề có gì thay đổi, nếu có người nhận ra mình thì quả là phiền toái. Nghĩ vậy, Kim Hổ lặng lẽ đề phòng, chuẩn bị khi có sự tình gì không tốt thì lập tức chạy trốn.

Sau khi đám người kia ngồi xuống, có người tùy tiện nói:
- Mẹ nó, tiểu tử đó cũng thực giảo hoạt, chúng ta ở đây, còn cả nhóm người Tam gia bên kia, tìm kiếm đã nhiều ngày như vậy mà không tìm ra chút dấu vết nào cả. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Kỳ thật, việc treo giải thưởng Lăng Tiêu đã truyền ra rất nhiều nơi ở Nam châu Thánh Vực, cho nên những người này nói tới việc đó chẳng chút kiêng kị. Một trung niên trông ăn mặc theo kiểu văn nhân, tay cầm một chiếc quạt lông, nhẹ nhàng phe phẩy nói:
- Lại nói tiếp, có lẽ là do vận khí của chúng ta không đủ. Nếu có thể bắt được tiểu tử đó, mười khối thượng phẩm tinh thạch đúng là số của cải khiến người ta phải đỏ mắt.

Nói xong, trung niên văn nhân này liếc nhìn chủ quán một cái, cười khinh miệt, sau đó hỏi:
- Ông chủ, ngươi có gặp một tiểu tử nhân loại hình thức anh tuấn, tuổi chừng hai mươi không? Nếu gặp, ngươi cũng không cần mở quán này nữa làm gì, ngươi phát tài rồi đó!

Bình Luận (0)
Comment