Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 474

Trong Thánh vực, thuật luyện đan cũng vô cùng cao minh, hoặc là có một số thiên tài địa bảo có thể trực tiếp phục dụng, có thể làm cho thực lực của người ta nhanh chóng tăng lên!

Cho nên người luyện võ có hai con đường phát triển, trước Tiên Thiên cảnh giới, một loại thì thông qua tự thân khổ luyện, chậm rãi tích luỹ, phát triển từng chút, biến cường. Mà loại còn lại, chính là thông qua đan dược hay dùng một số thiên tài địa bảo có thể nâng cao thực lực, nhanh chóng phát triển thành một người luyện võ hùng mạnh.

Nhưng loại người luyện võ này, hơn phân nửa đều là "có cảnh giới", "có nội lực", nhưng không có sức chiến đấu!

Giống như Ngô Tú Nhi, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã đạt tới cảnh giới Kiếm Thần trung cấp, thuộc loại cao thủ nhân tạo điển hình! Tuy nàng ta tràn trề tự tin, cảm thấy thực lực mình hùng mạnh, nhưng theo đánh giá của Lăng Tiêu, một Kiếm Thánh đỉnh có nhiều kinh nghiệm một chút, đánh bại Kiếm Thần trung cấp như nàng, cũng không phải là chuyện hoang đường

Cách ngày chiến đấu đầu tiên của Lăng Tiêu đã được hai ngày. Trong hai ngày này, Lăng Tiêu lại trải qua ba trận chiến, mà đối thủ trong ba trận này cũng không tính là mạnh, người mạnh nhất chẳng qua chỉ là một gã Kiếm Thần sơ cấp. Cho nên, Lăng Tiêu cứ dễ dàng đánh bại đối thủ, cách vị trí danh sách một ngàn người xem như đã gần trong một bước.

Bởi vì ngày đầu tiên gây ra chấn động, khiến cho Lăng Tiêu được không ít thế lực chú ý, Tương Vân Sơn cũng lặng lẽ rút lui về phía sau, không hề xuất hiện ở trong trận đấu. Đối với người như Tương Vân Sơn mà nói, hắn quyết định làm chuyện gì, thì ngoại trừ chết, cũng không có gì có thể cản trở bước tiến của hắn!

Tương Vân Sơn có được danh sách những người có tiềm lực rất tỉ mỉ, trong đó gần như bao gồm tất cả những người trẻ tuổi có tiềm lực trong tất cả gia tộc có thế lực trung cấp trở lên. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Hắn cần tìm những người trẻ tuổi có tiềm lực mà không được coi trọng! Hơn nữa, những trận đấu trong hai ngày nay tuy không có đi xem qua một chút, nhưng mỗi ngày mỗi trận đều hiện ra người luyện võ ví như ngựa ô. Vào ban đêm, cái tên đó khẳng định sẽ tới tay hắn, mà giống như những gia tộc và thế lực lớn, hắn đang cần tìm người tài có thể dùng được!

Trận chiến đầu tiên của Thiết Đản trong ngày đầu cũng gây nên chấn động rất lớn, hiệu quả mang tới, cũng không kém gì Lăng Tiêu mang tới. Chiến phủ to lớn kia thực sự rất có phong cách! Thế cho nên Thiết Đản với tướng mạo vô cùng xấu xí hung ác mang theo chiến phủ thượng đài, liền khiến cho tất cả những người vây xem thét lên!

Những thế lực đại biểu phụ trách ở đây nhìn chằm chằm, cũng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Thiết Đản, trong lòng tán thưởng không ngừng, cũng đang suy nghĩ : Nếu người này không có thế lực sau lưng thì nhất định phải đoạt lấy!

Người của rất nhiều thế lực lớn đều nghĩ : Người này, cho dù sau lưng hắn có thế lực để dựa vào, cũng muốn chiếm tới tay!

Không cần nói gì khác, thử đặt vào diện mạo và tạo hình này, cũng có thể tạo được tác dụng kinh sợ. Nhìn đối thủ của Thiết Đản, một người trẻ tuổi vô cùng nho nhã, gần như đứng tại chỗ với vẻ ngây dại, từ trên người gã quỷ xấu xí kia truyền đến một luồng áp bách và sát khí to lớn, gần như đè tất cả dũng khí của hắn sụp xuống. Thế cho nên trong khoảnh khắc người nhân viên bắt đầu hô lên "Bắt đầu", liền không kiềm hãm mà bùng lên toàn bộ thực lực trên người, một luồng kiếm khí to lớn chém về phía Thiết Đản.
Rất nhiều người xem có thực lực rất mạnh cũng âm thầm không ngừng lắc đầu. Người này hoàn toàn bị khí thế của Thiết Đản dẫn ra, theo bản năng nên mới làm ra hành động như thế.

Trên thực tế, nếu hắn có thể tỉnh táo lại, lợi dụng chiến đấu di động, cũng chưa chắc sẽ nhanh chóng thất bại trước người khổng lồ này. Bởi vì càng là thân hình cao lớn, thì càng tương đối thiếu tính linh hoạt.

Tuy nhiên, bọn họ cũng thầm tự hỏi : Nếu đổi lại là mình, cũng chưa chắc có thể ung dung bình tĩnh. Người khổng lồ kia vừa xấu lại vừa ác, thực sự làm người ta hoảng sợ!

Cho nên, sau hai ngày, sự chiến đấu của Thiết Đản cũng một đường ca khải hoàn. Đối thủ ngày mai của Lăng Tiêu cũng là một người rất mạnh, theo tư liệu trong tay của Tương Vân Sơn, chính xác là có người này!

Vương Chân, một nhánh trong hơn một trăm nhà có thế lực cao nhất của Lang gia, Vương gia ở Nam châu, bốn trăm ba mươi tám tuổi, tính luôn lần này, hắn đã tham gia ba lần thi đấu. Lần đầu tiên, hắn tiến nhập vào danh sách ba mươi hai của Kiếm Thần bảng, xếp hạng hai mươi mốt. Đối với người mới lần đầu tham gia thi đấu mà nói, đây đã là thành tích rất tốt, trổ hết tài năng trong trăm vạn người, người như vậy thực lực quả thực rất nhiều. Dưới loại tình huống này, vẫn một mạch tranh đấu, bộc lộ tài năng, đích xác có thể làm rõ vấn đề.

Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu vì sao ngay cả người trong danh sách một ngàn trong Kiếm Thánh bảng, cũng được vô số thế lực mời!

Phàm là có thể tiến vào danh sách một ngàn người, không ai không phải là nhân vật tinh anh cùng bậc. Cho dù hiện tại thực lực còn hạn chế, nhưng tương lai thành tựu không hạn lượng.

Khi lần thứ hai Vương Chân tham gia cuộc tranh tài Nam châu, cũng chính là mười năm trước, không đi báo danh ỡ Kiếm Thần bảng như trong tưởng tượng của mọi người, tranh đoạt vị trí đứng đầu, mà nằm ngoài dự đoán của mọi người là tham gia tranh đoạt trong Chiến Thần bảng.

Bảng danh sách Chiến Thần bảng, biến số thực sự quá lớn! Hơn nữa, căn bản không có khả năng cho đó là kiềm chế, cho dù người luyện võ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, cũng chưa chắc dám nói mình chắc chắn sẽ tiến vào danh sách một ngàn. Bởi vì rất có thể ngay trong trận đầu tiên ngươi liền đụng phải đối thủ cùng bậc mạnh hơn ngươi.

Cho nên, có rất nhiều người cũng không tin vào khả năng tiến xa của Vương Chân, nhưng biểu hiện của Vương Chân, phản kích có lực với những người không tin tưởng vào hắn!

Hắn dùng cảnh giới Kiếm Thần bậc sáu đỉnh, từ lúc bắt đầu trong ngày thi đấu đầu tiên hắn đã đụng đầu với người luyện võ Tiên Thiên sơ kỳ. Gã Tiên Thiên sơ kỳ khi đi lên liền dùng khí thế hung mạnh để tiến hành áp bách, nghĩ cách không muốn chiến mà khuất phục người.

Vương Chân thiếu chút nữa bị đánh mà trở tay không kịp, từ lúc bắt đầu đã vô cùng chật vật, kết quả cố gắng duy trì mười chiêu, mọi người đang nghĩ đến thời điểm hắn bị thua thì bỗng nhiên Vương Chân bùng nổ, áp lực cực lớn, một chiêu kiếm kỹ vô cùng huyền diệu với một góc độ không thể tin nổi, đâm xuyên qua xương bả vai của đối phương, khiến đối thủ bị thương nặng.

Chiến đấu theo sau đó, Vương Chân càng đánh càng mạnh, một đường tiến tới vị trí thứ mười tám trong Chiến Thần bảng!

Đây là một thành tích rất tài giỏi!

Bởi vì cuộc tranh tài mười năm một lần, những danh sách phía trên của Chiến Thần bảng gần như đều bị người luyện võ có cảnh giới Tiên Thiên chiếm giữ, hắn dùng cảnh giới Kiếm Thần bậc sáu đỉnh, có thể nhảy vào vị trí này, đã nằm ngoài dự đoán của mọi người. Cho nên, mọi người đều nói, nếu như gã con cháu Vương gia này đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, chỉ sợ hắn vô địch đồng cấp!

Lúc này đây, hắn lại xuất hiện trong danh sách Chiến Thần bảng, mọi người liền đoán, lần này Vương Chân muốn hướng đến mười vị trí trên Chiến Thần bảng, thậm chí tiến tới sáu!

Trước đó đánh ba trận toàn thắng, đối mặt với Lăng Tiêu là trận chiến thứ tư. Mà Lăng Tiêu, hào quang của Vương Chân, rốt cuộc lần đầu tiên được người đặt cược. Đáng tiếc tỷ lệ thua khiến người ta vô cùng buồn bực, tỷ lệ một ăn mười. mà Vương Chân có tỷ lệ thua một thua một chấm hai. Hai bên kém quá xa như thế, mọi người xem trọng ai hơn, dường như không cần dùng ngôn ngữ để biểu đạt.

Mặc dù tỷ lệ thua của Vương Chân rất thấp, nhưng mua Vương Chân thắng, vãn chiếm tuyệt đại đa số, chỉ có một số người muốn lấy ít ăn lớn, đặt cược lên trên người Lăng Tiêu, nhưng tiền đặt cược cũng rất nhỏ, thực sự xem trọng Lăng Tiêu, chiếm một phần nhỏ trong toàn bộ cả tỷ lệ, thậm chí có thể xem như không có.

Tương Vân Sơn buông tư liệu trong tay, cười nói với Lăng Tiêu :
- Chủ công, Vân Sơn muốn mượn ngài một chút tiền.

Lăng Tiêu sửng sốt, hắn biết xuất thân của Tương Vân Sơn, căn bản là không để tiền tài vào trong mắt, mà hắn đi theo mình, dường như cũng không nói đến tiền. Tuy nhiên Lăng Tiêu cũng không hỏi nhiều, thuận tay lấy ra hơn một mười khối tinh thạch trung phẩm từ trong nhẫn, ném cho Tương Vân Sơn.

Mặc dù trước đây Tương Vân Sơn đã quen nhìn tiền tài, nhưng vẫn bị hoảng sợ với cách tiêu xài xa xỉ của Lăng Tiêu, khiến cơ nhục trên mặt co rút, nói :
- Ngài không không hỏi ta sử dụng nó để làm gì sao?

Lăng Tiêu lắc đầu, hỏi :
- Đủ chưa?

Vẻ mặt Tương Vân Sơn cười khổ, sau đó nói :
- Đủ, quá đủ rồi! Nếu nhiều hơn nữa, ta sợ những người đó quỵt nợ.

- Hả?

Lăng Tiêu hồ nghi nhìn Tương Vân Sơn, còn Tương Vân Sơn cười nói :
- Ta đặt chủ công thắng!

Lăng Tiêu giật mình, lập tức lấy ra mười khối tinh thạch khoảng nắm tay, năng lượng mênh mông trên đó khiến cho một người không có thực lực như Tương Vân Sơn cũng cảm giác rất rõ ràng.

- Đây, đây là thượng phẩm?

Ánh mắt Tương Vân Sơn lộ ra tia sáng không thể tin nổi, tuy hắn biết rằng tên Tiêu Phong của chủ công chưa chắc là thật, bởi vì hắn nói qua khi trở lại Vọng Thiên Thành sẽ cho mình một công đạo, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến, không ngờ chủ công lại có tiền!

Hơn mười khối tinh thạch thượng phẩm … Không biết khi mình dùng mấy thứ này đi đánh cược, những người đó có dám nhận hay không? Nghĩ vậy, khóe miệng Tương Vân Sơn một chút vẻ cười trào phúng, hắn biết phải đi đến nhà nào đặt cược rồi!

Tuy nhiên hiện tại, về chuyện của Vương Chân, có lẽ nên dặn dò chủ công một chút, Tương Vân Sơn thu lại một ít ý cười cổ quái, sau đó nói :
- Tuy rằng thực lực Vương Chân mạnh mẽ, nhưng theo ta được biết, dường như địa vị của hắn trong gia tộc có chút tệ! Người đó là một võ sĩ, chỉ có thiên phú kinh thiên về mặt vũ đạo, nhưng về phương diện khác, tỷ như làm người, thì có chút … Không được lòng người. Hắn chỉ là một nhánh ở Vương gia, vốn cũng không có một chút địa vị nào, theo đó hắn bộc lộ tài năng trong kỳ tranh tài, Vương gia cũng đối xử với hắn cao hơn. Tuy nhiên tính tình của gã Vương Chân này có chút cuồng ngạo, sau một lần say rượu, nói ra kế thừa gia chủ, không phải Vương Chân thì không nói như vậy. Ha ha, không biết chuyện này làm sao truyền ra ngoài, kết quả trưởng tử của gia chủ vào năm đó, người được chọn lựa đầu tiên cho vị trí gia chủ của Vương gia, một người luyện võ cũng có cấp bậc Tiên Thiên sơ cấp Vương Vũ, lúc này đã tỏ vẻ bất mãn, và nói không thể dùng gã Vương Chân này!

Lăng Tiêu nhìn Tương Vân Sơn nói, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn gương mặt vàng như nghệ của Tương Vân Sơn, nói :
- Ý của tiên sinh như thế nào?

Tương Vân Sơn mỉm cười, nói :
- Gã Vương Chân này, năm đó khi ta còn ở Tương gia, từng gắp hắn qua một lần, tính tình thực sự rất kiêu ngạo, muốn tỷ thí với ta, và nói tuy thực lực của ta mạnh hơn hắn nhưng chưa chắc là đối thủ của hắn, kết quả hắn bị ta giáo huấn từng chút. Ha, mỗi lần người đó nhìn thấy ta, đều la hét ầm ĩ muốn ta dạy hắn, hơn nữa cũng đi theo và nói ta là đại ca hắn. Thật ra, về bản chất mà nói, người này không xấu, mà còn rất đơn thuần, ý của ta là, chủ công chẳng những phải đánh bại hắn, mà còn phải cho hắn tâm phục khẩu phục! Như vậy, ta sẽ tiến hành thuyết phục, phỏng chừng khả năng hắn thoát ly Vương gia, có tám phần! Ta tin rằng, trên dưới Vương gia cũng sẽ không vì thiếu một người luyện võ Tiên Thiên như hắn mà gây chiến, thậm chí còn có rất nhiều người còn muốn Vương Chân rời khỏi Vương gia chứ!

Ánh mắt Lăng Tiêu hơi hơi lóe lên, sau đó gật đầu nói :
- Được, vậy làm theo ý của tiên sinh, nếu hắn thực sự là nhân tài thì công lớn nhất là ngươi!

Tương Vân Sơn nhếch miệng cười :
- Đây là chuyện thuộc hạ nên làm.

Tương Vân Sơn chào Lăng Tiêu, nói phải đi ra ngoài đặt cược. Thành Bạch Lộ này phàm là dám làm những chuyện này, không chỗ nào mà không có thế lực lớn ở sau lưng. Bình thường mà nói, chuyện như quỵt nợ tuyệt sẽ không phát sinh, cho nên Lăng Tiêu không lo tinh thạch vô giá trong tay Tương Vân Sơn bị nuốt hết.

Tương Vân Sơn mới vừa ra khỏi cửa, vừa lúc thấy Ngô Tú Nhi đi về phía này, trông có vẻ sắc mặt của cô bé không tốt lắm, như là bị ai chọc tức, Tương Vân Sơn cúi đầu rời đi. Mấy ngày nay ở cùng với Lăng Tiêu, Tương Vân Sơn cũng hiểu rõ quan hệ giữa Lăng Tiêu và Ngô Tú Nhi.

Cảm tình của chủ công và con gái của gia tộc quyền thế ở Vọng Thiên thành, giống như "Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình ". Tương Vân Sơn trông thấy gương mặt tối sầm của Ngô Tú Nhi đi vào phòng Lăng Tiêu, khóe miệng nổi lên một chút ý cười, lúc này tâm tính hắn xem như thực sự bình thản. Có nhiều chuyện nếu đã xảy ra, vậy thì hãy cho nó qua đi.

Tương Vân Sơn đi trên đường, cảm thấy tinh thần sảng khoái, căn bản không cần quan tâm có người giám thị mình hay không? Một đường đi tới một tòa kiến trúc chiếm diện tích thật lớn.

Nơi này là một trong những nơi đánh bạc lớn nhất trong quận Bạch Lộ, một số suy đoán cạnh tranh trong lần tranh tài Nam châu này, tự nhiên cũng không thiếu một thứ này.

Chẳng qua, khi thủ vệ song bạc của nhà này trông thấy Tương Vân Sơn, sắc mặt cũng chợt đại biến! Xấu hổ đứng ở nơi đó, thậm chí không biết có nên tới đó nghênh đón hay không?

Quá khó, có một thủ vệ có chút lớn tuổi, lắp bắp đi tới trước mặt Tương Vân Sơn, xoay người cúi đầu, nói :
- Đại gia, ngài, ngài làm sao lại đến đây?

Tương Vân Sơn liếc mắt nhìn thủ vệ với vẻ bình tĩnh, sau đó ngẩng đâu, nhìn thoáng qua cái chữ "Tương" ở phía dưới bảng hiệu, trong mắt còn hiện lên một nỗi buồn không thể phát hiện.

Thản nhiên nói :
- Như thế nào? Ta không thể ở đây sau?

- Khụ khụ … …
Gã thủ vệ kia bị câu nói của Tương Vân Sơn nên sặc một câu, khẩn trương nói :
- Tiểu nhân, không phải … Không phải ý này, mời ngài vào trong!

Thủ vệ kia cắn răng một cái, thầm nói : Ngài cũng không phải người Tương gia, tại sao ta phải sợ người chứ? Hơn nữa, sòng bạc này mở của để đón khách, đừng nói là ngài, cho dù là tên ăn mày xin cơm, chỉ cần trong túi hắn có tiền, ta cũng không ngăn! Nhị gia không thể vì vậy mà trách phạt ta?

Tương Vân Sơn không để ý tới gã thủ vệ này, cất bước ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái đi vào, trong vòng hai mươi năm bố cục gần như không có nhiều biến hóa lớn. Cho dù Tương Vân Sơn nhắm mắt lại cũng có thể tìm được chỗ đặt cược ở đâu, bởi vì một tòa sòng bạc lớn này, năm đó chính mình hắn lập ra!

Đi đến chỗ đặt cược, Tương Vân Sơn không nói nhiều lời, những người ở đây cũng không có mấy ai biết hắn, người trung niên có vẻ có bệnh, xanh xao vàng vọt, chính là đại thiếu gia năm xưa của Tương gia!

- Đặt cược, trận đấu Chiến Thần bảng vào ngày mai, trận đấu giữa Tiêu Phong và Vương Chân, ta đặt Tiêu Phong thắng!

Tương Vân Sơn nói với vẻ mặt bình thản, sau đó ném một gói to lên trên quầy.

Một tiếng "Bịch", ngay sau đó, một hồi âm thanh rầm ở bên trong, vài tinh thạch khoảng nắm tay, lăn ra từ trong gói to.

Bình Luận (0)
Comment