- Kẻ mù nói trí… tất bị hủy diệt!(**)
Lăng Tiêu bình tĩnh nói, đám người Vương Chân cảm giác được một lòng nhiệt huyết dâng lên, dường như muốn phá thể mà ra! Lời nói của Lăng Tiêu khiến cho nhiệt huyết sôi trào, không thể không cảm động!
Ai nguyện ý dập đầu bái lạy một chủ công yếu nhược, oan ức sống qua ngày? Ai không muốn oanh oanh liệt liệt sáng tạo một sự nghiệp, lưu danh sử sách?
Chủ công kiêu ngạo sao? Không, một chút cũng không?
Vương Chân và những người thanh niên sau lưng Lăng Tiêu chỉ hận Lăng Tiêu không thể kiêu ngạo hơn nữa mới tốt!
Mà Công Tôn Hoàng tới giờ mới thực sự rõ ràng, người trước mắt này đích thực là tiểu hữu Lăng Tiêu năm đó, nhưng khí chất bình tĩnh thong dong kia, đã sớm không còn là thiếu niên năm đó nữa rồi!
Trong lúc nhất thời, trong lòng Công Tôn Hoàng ngổn ngang trăm mối. Ánh mắt nhìn Lăng Tiêu có vui mừng, cũng có mất mát, ai không từng trẻ tuổi? Trong lòng ai không từng có kiêu ngạo riêng của mình? Có thể trổ hết tài năng nơi Nhân giới, dựa vào sức lực bản thân phi thăng Thánh Vực, nói trắng ra, có ai không phải tuấn kiệt trong loài người? Ngoài miệng thì nói không sao, nhưng trong lòng lại có ai nguyện ý thừa nhận mình không bằng người khác.
Nhưng đối với trạng thái của Lăng Tiêu lúc này, đáy lòng Công Tôn Hoàng không thể không xuất hiện cảm giác vô lực: ta, không bằng người!
Lăng Tiêu là loại người kiêu ngạo ương ngạnh sao? Nghiêm khắc mà nói, cũng không phải! Người khác không trêu chọc tới hắn, hắn ít khi chủ động đi khiêu khích đối phương. Nếu nói phản kích cũng là sai lầm, cũng là một loại kiêu ngạo, vậy thì trên đời này sẽ không có người không hề kiêu ngạo!
Dù sao, loại người mà kẻ địch đánh tới tận cửa còn có thể khiêm tốn ẩn nhẫn không nhiều.
Lúc này, từ vách núi đối diện truyền tới tiếng đất đá rơi xuống. Gã phó đội trưởng bị Vương Chân một kiếm đánh bay từ từ đi ra, khóe miệng chảy máu tươi, lắc lư bay về phía này. Xem tình hình thì cũng là miễn cưỡng vận một ít chân khí mới không bị rơi xuống.
Mà tên thủ lĩnh, thiếu gia chi phụ Phương gia lấy tay bưng chặt bên mặt sưng phù do bị Lăng Tiêu tát, ánh mắt như cha mẹ chết nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, trong đó tràn ngập sự khó tin:
- Ngươi, ngươi nói gì? Tiểu tử, có giỏi, ngươi lặp lại lần nữa coi?
Lăng Tiêu theo dõi hắn, ánh mắt bình tĩnh khiến cho người ta muốn phát cuồng, cũng không lặp lại như ý nguyện. Trong mắt Vương Chân lóe ra hàn quang, nhẹ giọng nói bên tai Lăng Tiêu:
- Chủ công, những người này đã biết bí mật quáng mạch này, chúng ta có nên…
Lăng Tiêu khoát tay áo, nói:
- Mấy con cá nhỏ tôm nhỏ, không thể nâng nổi một cành hoa. Nguồn: http://truyenggg.com
Trên thực tế, trong lòng Lăng Tiêu cũng không muốn làm gì khác, tới lúc đó bày ra đại trận, mặc cho người tới là ai, muốn xông vào cũng chỉ có đường chết!
Từ quận Bạch Lộ mang về nhiều thanh niên thiên tư trác tuyệt như thế, nếu không có cơ hội tập luyện sao có thể trưởng thành? Chẳng lẽ phải mấy trăm năm sau lập tức giống như tên thiếu gia chi phụ Phương gia này sao? Không kể Tiên thiên cảnh giới, mà đến cả thực lực cấp bậc Kiếm Thần cũng không phát huy ra nổi!
Tu luyện thành một thằng ngốc, đó không phải thủ hạ mà Lăng Tiêu muốn.
Hơn nữa còn có Công Tôn Hoàng xa cách đã lâu, năm đó lúc thấy Công Tôn Hoàng nói chuyện tao nhã biết bao? Lăng Tiêu không muốn bị một ít nhân vật rác rưởi ảnh hưởng tâm tình mình.
Lăng Tiêu và Vương Chân không coi ai ra gì, khiến những người bên Phương gia giận tím mặt, nhưng khiếp sợ thực lực hùng mạnh của đối phương, có giận mà không dám nói.Vị thiếu gia mập lùn há mồm, lộ ra hàm răng hô ngà vàng, miệng hùm gan sứa nói:
- Ngươi, ngươi dám báo danh không? Nếu Công Tôn lão nhân đã nói, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi đắc tội ta, bôi nhọ thể diện Phương gia, cũng gián tiếp bôi nhọ thể diện Tương gia! Phương gia và Tương gia quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi! Còn nữa, ở đây rõ ràng là do chúng ta phát hiện trước, đến lúc đó, chờ cường giả Phương gia chúng ta tới, các ngươi ngàn vạn lần đừng hối hận!
Vương Chân lãnh ngạo nhìn vị thiếu gia Phương gia này, chán ghét nhíu nhíu mày, hỏi:
- Nói xong chưa?
Sắc mặt thiếu gia Phương gia mập lùn đỏ bừng, gần như che lấp cả dấu tay của Lăng Tiêu, cả giận nói:
- Các ngươi, các ngươi khinh người quá đáng! Còn giấu đầu lòi đuôi, ngay cả tên cũng không dám báo! Đồ nhát gan!
- Nói xong rồi thì cút đi, chủ công chúng ta không thích nhìn thấy ngươi.
Vương Chân thản nhiên nói:
- Mặt khác, môn phái chúng ta gọi là Thục Sơn! Tông chủ của chúng ta gọi là Lăng Tiêu! Trở về nói cho gia chủ nhà ngươi, không có việc gì thì đừng tới tìm chết.
Vị thiếu gia mập lùn nghe Vương Chân nói xong, sắc mặt giận giữ, lại thấy thân mình Vương Chân nhoáng lên một cái đã bày ra tư thế công kích, lập tức không thèm quan tâm tới đám thủ hạ nữa, thân hình như một luồng khói mờ ở xa tít, còn truyền lại một tiếng kêu to đầy thê lương:
- Phương gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Đội trưởng cũng chạy rồi, còn lại đám tay chân đương nhiên cũng không dám nói thêm một lời, cả đám mặt xám như tro theo đuôi. Tên phó đội trưởng bị thương nặng phải đi sau cùng. Nếu lúc ấy Vương Chân không thu tay lại, thì bằng thực lực Vương Chân, một kích ấy oanh sát chỉ là chuyện hiển nhiên.
Trong khoảnh khắc, đám người đó đều biến thành ánh sáng bay đi hết. Lăng Tiêu và Công Tôn Hoàng cũng nhau hạ xuống bãi đất bằng, thấy phía dưới còn có một ít lều trại mà người Phương gia lưu lại.
Vương Chân lạnh lùng xẹm xét, sau đó phân phó vài người bên cạnh:
- Ném mấy cài lều rách nát này đi cho ta! Một đám đui mù, không ngờ cũng dám nghĩ tới chuyện chiếm lĩnh nơi này!
Lăng Tiêu cười cười, không ngăn trở Vương Chân dùng phương pháp cổ vũ sĩ khí này. Đối với những người mới này, thật sự là cần dùng phương pháp khích lệ sĩ khí này, nếu không làm sao hôm nay Lăng Tiêu cũng không thay đổi như vậy.
Hai người Công Tôn Hoàng và Lăng Tiêu đi dọc theo mép của vũng đất bằng này, tới một chỗ mép vực sâu vô tận, dưới là sương mù dày đặc, giống như mây cuồn cuộn dưới chân họ, khiến cho người ta không thể thấy được tình hình phía dưới. Tiếng thác nước ầm ầm cùng với hơi nước bay lên, ánh sánh chiếu vào tạo ra cầu vồng bảy sắc, vô cùng xinh đẹp.
Lại nhìn về phía trước, hai tòa núi lớn vô cùng, cũng có đầy trời mây trắng lượn lờ, quanh năm không tiêu tán.
- Nơi này thực sự là một nơi rất tốt!
Công Tôn Hoàng cảm thán nói, sau đó xoay người lại, nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt mang theo sự lo lắng:
- Tiểu hữu, ngày xưa thấy cậu bình tĩnh làm việc trầm ổn, sao hôm nay lại có phần kích động như vậy! Vô duyên vô cớ đắc tội với họ, thật sự là không phải... hơn nữa, nếu đắc tội rồi, còn không bằng...
Công Tôn Hoàng nói xong, trong mắt hiện lên một chút tàn nhẫn.
Lăng Tiêu khẽ cười nói:
- Lăng Tiêu trước có lẽ nên nói tình hình của ta gần đây với tiền bối trước, tiền bối sẽ hiểu tại sao Lăng Tiêu lại làm như thế.
Lập tức, Lăng Tiêu kể lại phần lớn quá trình phi thăng tới Thánh Vực cho Công Tôn Hoàng, đương nhiên, bí ẩn nghịch thiên như phân thân này đã bị loại trừ.A
Công Tôn Hoàng nghe xong thổn thức không ngừng, đối với tốc độ tu luyện của vị tiểu hữu vong niên này quả thực chỉ có thể dùng từ không thể tưởng tượng để hình dung. Công Tôn Hoàng thở dài nói:
- Không biết so với đứa con cưng của Nhân giới Vân Chi Lan năm đó không biết thế nào? Nhưng tiến cảnh của tiểu hữu tin rằng nhất định không chậm hơn Vân Chi Lan! Năm đó lão hủ còn tưởng, tiểu hữu phi thăng Thánh Vực còn cần trăm năm nữa, hiện tại xem ra, là lão phu xem thường cậu rồi.
Công Tôn Hoàng nói xong, thả ống tay áo xuống, chắp tay sau lưng, trên người đã khôi phục lại khí độ năm đó nơi Nhân giới, sau đó nhẹ giọng nói:
- Nhưng hôm nay tiểu hữu làm như vậy, theo như lão hủ xem, có lẽ là hiểm chiêu. Thế lực Phương gia nghe nói tuy chỉ là trung cấp gia tộc, nhưng cao thủ vô số. Ta gia nhập Thắng Thiên phái này là lực lượng trực tiếp của Phương gia, trong đó chưởng môn nhân ta đã từng đứng ở xa mà nhìn thấy, cảm giác không thấy chút dao động nào, lý ra thì đã đạt tới cảnh giới Tu luyện giả, nghe nói là cao cấp, nhưng chưa thấy hắn ra tay. Không biết trận pháp của tiểu hữu có thể ngăn được công kích của đối phương không?
Lăng Tiêu mỉm cười. Năm đó Huyết Sát La Thiên Kiếm Trận đã từng dương oai Tu Chân giới, vây bắt một gã Độ Kiếp kỳ! Cho dù có là cường giả đại viên mãn nếu không bận tâm thể diện mà cưỡng ép công kích sơn môn mình, cứ tiến vào rồi tính!
Tuy nhiên, loại chuyện này nói ra giống như là khoe khoang vậy. Lăng Tiêu chuyển khỏi đề tài quá khứ, nói:
- Kế tiếp, tiền bối có tính toán gì chưa? Nếu không muốn tới nơi nào khác, không ngại thì ở lại nơi này với ta, người cũng thấy rồi đó, trước mắt nhìn ta thì rất phong quang, nhưng người bên cạnh đều là thanh niên, thiếu, chính là loại người lão luyện thành thục.
Trên mặt Công Tôn Hoàng hiện lên nụ cười thảm:
- Tiểu hữu, cậu cũng đừng làm khó lão phu, vì nguyên nhân Kiếm nhi lão phu mới chiếm được tiện nghi, trước mặt cậu tự xưng một tiếng trưởng bối, nhưng thực tế thì người bên cạnh ngươi lão phu cũng đã nhìn ra, chỉ sợ kém nhất đã là Kiếm Thần. Lão phu tiến vào Thánh Vực đã mấy năm, tu vi không hề tiến thêm, vẫn dừng lại trước Thánh cấp bậc hai, cho dù ở lại bên cạnh cậu thì có thể trợ giúp được gì? Có lẽ còn trở thành cái cớ cho Phương gia kia, đến lúc đó thành ra liên lụy cậu, lão phu sẽ không còn mặt mũi mà hành tẩu trên Thánh Vực này nữa đâu, ha ha.
Lăng Tiêu nghe lời nói của Công Tôn Hoàng, trong lòng cũng có cảm giác không thoải mái. Vốn hắn cũng từng nghĩ tới, trong Thánh Vực khinh thường người Nhân giới, nhưng lại không ngờ là nghiêm trọng như thế. Chỉ sợ, hiện tại trong lòng rất nhiều người Thánh Vực, mình không được tính là người Nhân giới nữa chứ? Có lẽ trong mắt họ, mình không hơn không kém chỉ là một ngoại tộc!
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu trầm giọng nói:
- Tiền bối ngàn vạn lần đừng tự coi nhẹ mình. Thánh Vực có khởi điểm khác với Nhân giới, hơn nữa trong Thánh Vực không phải toàn là cường giả. Sau khi ngài tiến vào Thánh Vực nếu vẫn phải đi cùng với người của Phương gia thì làm sao có thời gian tu luyện? Chúng ta dưới Nhân giới mỗi khi muốn nâng cao cảnh giới đều rất vất vả, nhưng trong Thánh Vực linh khí cực kỳ dư thừa, tới cảnh giới Kiếm Thần lại có tinh thạch phụ trợ, ngày đêm hấp thu tiến hành tu luyện. Nếu như vậy mà tiến cảnh còn không nhanh thì bọn họ làm gì còn mặt mũi gì mà sống? Năm đó tiền bối từ một Kiếm Thị một đường tiến thẳng lên Kiếm Thánh đã từng lùi bước hay chưa?
Trên mặt Công Tôn Hoàng hiện lên màu đỏ, ánh mắt như nhớ lại, trầm giọng nói:
- Lão phu, chưa bao giờ từng lùi bước!
Lăng Tiêu cười rộ lên:
- Trong Thánh Vực này, thiên thời, địa lợi, nhân hòa tất cả đều có, người sợ cái gì?
Công Tôn Hoàng nghe xong Lăng tiêu nói, sửng sốt, sau đó bỗng nhiên cười lớn:
- Ha ha, đúng vậy, ta sợ cái gì chứ? Đúng vậy, ta sợ cái gì đây? Lão phu năm nay đã sáu trăm tuổi, nhưng so với những người trong Thánh Vực này căn bản là trẻ đến không thể trẻ hơn, ôi, Nhân giới khiến người ta già đi, ai!
Công Tôn Hoàng nói xong, tinh thần diện mạo xảy ra thay đổi thật lớn, sau đó chắp tay thi lễ với Lăng Tiêu khiến hắn phải né tránh, Công Tôn Hoàng nghiêm túc nói:
- Tiểu hữu, đây là lần cuối cùng lão phu xưng hô như thế với cậu, cậu nói rất đúng, là ta đã quá cố chấp rồi, trái tim ta cũng không tốt. Hôm nay nếu không có tiểu hữu khai đạo, Công Tôn Hoàng ta sợ rằng cứ mãi tầm thường lăn lộn không có chí tiến thủ như vậy thôi, chết già trong Thánh Vực, chung quy lại chỉ còn là nắm đất vàng mà thôi! Cái gọi là có chí không ở tuổi già, tiểu hữu trên người có một khí chất khiến cho ta có thể ngộ đạo, lại nói, cũng thật khiến người ta hâm mộ. Từ giờ trở đi, lão phu nguyện vì tiểu hữu đi theo làm tùy tùng, chỉ cần dùng đến, quyết không dám từ!
Lăng Tiêu liên tục cười khổ nói:
- Tiền bối, người nói cái này là từ đâu nói lên vậy, trong Thục Sơn phái ta, ta tất nhiên là đồng ý, nhưng người như vậy, bảo ta làm sao mà...
Công Tôn Hoàng lắc đầu, ánh mắt đảo qua những thủ hạ của Lăng Tiêu, tuy rằng đang bận rộn dọn dẹp nhưng đều chú ý bên này, liền kiên định tâm tư mình, nói:
- Không có quy củ không thành quy cách, ta và họ không có gì khác biệt, thậm chí ngay trong những thủ hạ của cậu rất nhiều người nhìn thì trẻ tuổi, nhưng thực tế còn lớn tuổi hơn cả lão phu, nếu ta ăn một viên Trú Nhan Đan của tiểu hữu có lẽ cũng sẽ khôi phục gương mặt trẻ trung kia! Hôm nay tiểu hữu đồng ý cho ta là ngoại lên, ngày sau người càng ngày càng nhiều thì khó phải không, còn có thể có nhiều ngoại lệ được sao?
- Vậy...
- Tông chủ, tôi gọi như vậy hẳn không có vấn đề, cậu chính là người đứng đầu, cậu cứ coi lão phu là một thành viên môn phái của cậu đi, bằng không, tôi cũng không có cách khác đối xử với cậu!
Công Tôn Hoàng mỉm cười, bình tĩnh nhìn Lăng Tiêu.
Đám thủ hạ bên kia của Lăng Tiêu càng xúc động hơn, mặt khác, lại cảm thấy lão nhân này thực tự biết mình. Nếu Công Tôn Hoàng gia nhập trận doanh của Lăng Tiêu mà còn lấy thân phận trưởng bối dưới Nhân giới mà nói chuyện với Lăng Tiêu, khẳng định là sẽ có nhiều người không thoải mái.
Dựa vào cái gì mà lão có thể đứng phía trên mọi người? Mà nếu Công Tôn Hoàng không gia nhập trận doanh của Lăng Tiêu, nhưng lại trường kỳ ở bên Lăng Tiêu tất nhiên là không thích hợp. Rất nhiều chuyện tình bí mật không thể lộ ra với lão, có vẻ thành người ngoài, như vậy bên người Lăng Tiêu sẽ lại có thêm những ý kiến khác.
Cho nên, Công Tôn Hoàng làm như vậy không có chút vấn đề, thể hiện đầy đủ bản lĩnh trí tuệ của lão. Mà Lăng Tiêu cũng hiểu được đạo lý này, cho nên cũng thuận nước đẩy thuyền mà đáp ứng.
Sau khi về đến nhà, khiến Lăng Tiêu phi thường cao hứng chính là trong căn cứ, lại tới thêm hai lão nhân nữa.