Lăng Tiêu nhìn nét mặt mọi người, trong lòng cảm thấy rất an ủi, Lục Hải hôm nay hoàn toàn bị dao động rồi!
Trước đây quả thực lão nhìn thấy Lăng Tiêu thuận mắt, có phong độ quân tử cũng không dối trá, lại to gan lớn mật, dám thu nhận giúp đỡ kẻ bị Tương gia ruồng bỏ! Đây là nguyên nhân chủ yếu Lục Hải coi trọng Lăng Tiêu.
Lúc ấy lão đã nghĩ: hắn chỉ là kẻ mà hoặc là sẽ nhanh chóng bị gạt bỏ, hoặc là tiền đồ vô hạn!
Sau đó chính là: tại đại hội so tài Nam Châu Lăng Tiêu một đường dùng thế như chẻ tre bẻ gãy nghiền nát đối thủ, gần như không có phí sức lực bao nhiêu liền được ghi tên trên đỉnh Chiến Thần Bảng! Cũng là bảng của đại hội so tài chứa lượng kim tiền cao nhất.
Tiếp theo, truyền đến tin tức Lăng Tiêu muốn thành lập thế lực, Lục Hải gần như không do dự chút nào, liền phái tới Trương Dương người được lão trọng dụng nhất, cũng là đệ tử duy nhất của mình gia nhập, đồng thời nói với tên đồ đệ xem như đứa con của mình này:
"Ở bên cạnh Lăng Tiêu nhất định phải cố gắng học theo người ta làm người, làm việc. Tương lai hắn quật khởi, ngươi cũng sẽ nổi lên theo!"Chính lão có thể từ đại gia tộc bỏ đi, nhưng cũng không muốn đồ đệ giẫm bước chân của mình, đi theo mình chịu ủy khuất. Đi theo một thế lực mới phát, như vậy ít nhất sẽ không xuất hiện nhiều chuyện hục hặc với nhau, ít nhất sẽ không giống bản thân mình...
Lục Hải thật không nghĩ rằng: Lăng Tiêu lại làm cho lão ngạc nhiên vui mừng hơn xa như thế!
Thời điểm mới vừa tới đây, trong lòng lão còn có chút chần chừ với lựa chọn của bản thân:
"là đúng hay sai". Ngẫm lại cuộc sống con người giống như một vòng luân hồi, bản thân mình nhiều năm trước, khi rời khỏi gia tộc, đã phát thề cả đời này sẽ không gia nhập vào bất kỳ một thế lực nào nữa. Không nghĩ tới kết quả thế này, rốt lại bản thân mình đúng là tự phá bỏ lời thề của mình.
Lục Hải nhìn gương mặt trẻ trung anh tuấn của Lăng Tiêu, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng lão.
Lăng Tiêu không cần nói thêm điều gì với mọi người, thế mạnh chân chính thì không cần dùng nhiều lời để diễn đạt! Hơn nữa, mình cũng không cần phải nói ra!
Nhìn ánh mắt của những người đó thì đã biết, lúc này địa vị của Lăng Tiêu ở trong lòng mọi người thế nào rồi.
Vương Chân cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ cười khổ. Trong lòng hắn thầm nghĩ:
"Mình thật rất ngây thơ! Không ngờ đã có ý nghĩ muốn một lần tranh cao thấp với chủ công, lại dám mơ tưởng một ngày nào đó sẽ vượt qua chủ công... Hoá ra, chính mình lại suy nghĩ nông cạn như thế."Còn vượt hơn người khác thì sao!
Vương Chân thầm phát thề trong lòng: "Ta cũng không tin, trên đời này, mọi người đều quái dị như chủ công như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày Vương Chân ta trở nên danh tiếng lẫy lừng!
Tương Vân Sơn nắm tay lại thành quyền, hắn không giống với người khác, thấy Lăng Tiêu hiển lộ thần thông như thế, bỗng nhiên hắn có cảm giác như muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, trong lòng hắn sôi trào mãnh liệt, trong mắt đã phủ mờ nước mắt: "Tương Vân Bưu a Tương Vân Bưu! Nếu ngươi không có quá ngu xuẩn, thì ngàn vạn lần không nên cùng với chủ công là địch. Ngươi có chết, ta cũng không một chút đau lòng, nhưng bởi vì sự ngu xuẩn của ngươi đã kéo theo toàn bộ Tương gia, không phải là mong muốn của ta đâu!"
Có chủ công như thế, Vân Sơn còn có mong muốn gì hơn nữa?
Hơn một ngàn thành viên Thục Sơn phái kia, trong lồng ngực mỗi người đều ngưng tụ một bầu nhiệt huyết, hận không thể lập tức tăng tu vi của mình lên tới cảnh giới tối cao, để lập tức theo tông chủ học tập diệu pháp thần kỳ kia.
Lực ngưng tụ của toàn bộ môn phái, vào giờ khắc này, trở nên tăng vọt một cách chưa từng có!
.......
Hơn tháng sau, trên bình đài lớn giữa sườn núi, sớm đã được Lăng Tiêu bố trí xong trận pháp phòng thủ kiên cố, mà ở ngoài bình đài lớn chỗ mạch khoáng tinh thạch, thì Lăng Tiêu dùng tinh thạch trong chiếc nhẫn bày ra Mê Tung trận pháp, mà trong vòng phạm vi mười dặm trên hai dãy núi cao, thì Lăng Tiêu bày ra Tứ Tượng đại trận!
Chỉ riêng bố trí Tứ Tượng đại trận, đã hao phí thời gian của Lăng Tiêu mất hơn hai mươi ngày. Tòa đại trận này khí thế hoành tráng, nếu người có chút hiểu biết về trận pháp, hoặc là có thực lực hùng mạnh, hoặc đối với vũ giả cực kỳ mẫn cảm khi nhìn thấy nơi này khẳng định sẽ sinh ra một nỗi sợ hãi tận đáy lòng.
Trận pháp này cũng không phải Tứ Tượng đại trận chưa hoàn hảo mà Lăng Tiêu ở nhân giới năm đó bố trí có thể sánh bằng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Sinh, tử, minh, diệt bốn cửa, uy lực của mỗi một cửa so với khi ở nhân giới, đâu chỉ tăng cao gấp trăm lần? Lúc trận pháp phát động, nếu thực có người đâm đầu chui vào, đừng nói Người Tu Luyện, chỉ sợ dù là cao thủ cảnh giới Đại viên mãn cũng khó có thể thoát thân! Càng đừng nói tiến đến hủy diệt đạo thống sơn môn của Lăng Tiêu.
Tứ Tượng đại trận cũng không phải là không ngừng sinh sôi, vĩnh viễn chuyển vận, hơn nữa Lăng Tiêu bày ra trận pháp này mỗi lần vận hành số lượng tinh thạch hao phí cực kỳ kinh người! Ở bên trong Tứ Tượng đại trận đồng thời bày ra một Tụ Linh trận, cũng cung cấp không bù kịp sự tiêu hao năng lượng kinh người kia. Bởi vậy, trong vòng phạm vi năm dặm, Lăng Tiêu lại bày ra một Bát Quái Mê Tung trận!
Loại trận pháp này, đòi hỏi linh lực không nhiều lắm, trên cơ bản là dựa vào hoàn cảnh sinh thành, hơn nữa rất dễ biến hóa, có thể khiến người ta bị lạc ở bên trong. Tuy nhiên, Bát Quái Mê Tung trận cũng không có bất kỳ năng lực sát thương nào, vũ giả chân chính có thực lực mạnh mẽ, cũng sẽ không dễ dàng bị ảo giác làm mê hoặc. Loại trận này nhằm vào võ giả tu vi Người Tu Luyện trở xuống thì còn có chút hiệu quả, nếu như gặp phải võ giả Người Tu Luyện trở lên, gần như sẽ không sinh ra tác dụng lớn lắm, cho dù có mê hoặc cũng chỉ ảnh hưởng thoáng qua mà thôi.
Điểm ấy, Lăng Tiêu đã nhờ Lục Hải và Bạch Sơn hai người thử nghiệm qua.
Bạch Sơn bị lạc trong đó không thể tự thoát ra được, đối mặt với đủ loại ảo giác, không phải cứ dùng võ lực một chưởng bình định thì có thể giải quyết được! Còn phần Lục Hải loại cảnh giới Người Tu Luyện này, rất nhiều thứ căn bản không cần dùng mắt để nhìn. Nói cách khác, đối mặt với ảo giác, lão hoàn toàn không tin vào hai mắt của mình!
Cho nên, dù bị lạc ở giữa trận pháp cũng có thể rất nhanh thoát ra ngoài.
Tuy nhiên loại trận pháp này dựa vào cảnh vật chung quanh, chỉ cần vận dụng mấy cây, mấy tảng đá liền có thể mê hoặc được cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, quả thật càng làm cho đám người Bạch lão và Lục Hải chấn động một phen.
Sau khi hai người hoàn thành thí nghiệm, nói thế nào cũng quấn lấy Lăng Tiêu bảo hắn dạy chiêu này cho bọn họ.
Lăng Tiêu nguyên vốn cũng không định giấu diếm, trận pháp chính mình nắm giữ, tự nhiên biết cách phá giải. Hơn nữa, với loại trận pháp quá cao cấp, cho dù Lăng Tiêu hiện tại đồng ý truyền dạy, cũng không phải bọn họ muốn học thì có thể biết được?
Bát Quái Mê Tung trận, đối với lão Bạch và Lục Hải mà nói, cũng đã là tri thức khá phức tạp thâm ảo, không có thời gian mấy tháng đừng mơ tưởng nghiên cứu được rõ ràng thông suốt.
Trận pháp trên bình đài lớn được Lăng Tiêu bố trí thành vận hành quanh năm!
Mặc dù mỗi ngày số lượng tinh thạch tiêu hao cũng rất kinh người, nhưng đối với Lăng Tiêu mà nói, loại tiêu hao này cũng phải chấp nhận, phải để Thục Sơn phái an toàn thoải mái mới có cơ hội phát triển được. Lăng Tiêu tin rằng cũng không phải chịu đựng lâu lắm, trận pháp phòng ngự này cũng không cần phải mở ra trường kỳ quanh năm nữa, trừ phi có đại địch tiến đến. Nhưng hiện tại, cần cẩn thận thì phải cẩn thận!
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Lăng Tiêu trước dạy cho đám người Tương Vân Sơn cách đi lại trong Bát Quái Mê Tung trận, sau đó lại từ bọn họ truyền thụ cho những người khác.
Thời gian thắm thoát trôi đi, lại qua hơn nửa năm, Lăng Tiêu chọn dùng phương pháp hợp tác với các thế lực lớn đã mang lại hiệu quả thật tốt: bởi vì số lượng đan dược cung ứng, khiến danh tiếng Thục Sơn phái càng thêm vang dội.
Hiện tại, toàn bộ Nam châu Thánh Vực rộng lớn, sợ là rất ít có người không nghe nói qua về Thục Sơn phái. Mà tông chủ Lăng Tiêu tuổi trẻ thần bí của Thục Sơn phái, tự nhiên cũng trở thành đề tài nhân vật cực kỳ nóng hổi cả năm nay ở Nam châu.
Nổi bật, vượt qua đệ tử của tất cả đại gia tộc!
Thành Vọng Thiên cũng vì đan dược của Thục Sơn phái, trở nên náo nhiệt khác thường. Thành thị cao nguyên này vốn đã phồn hoa xinh đẹp, hiện tại lại càng hiện rõ sức sống phồn thịnh.
Trong một tửu quán nhỏ bình dân bên đường, hai người trung niên ăn mặc bình thường ngồi đối diện nhau, tuy nhiên nhìn khí độ lại vô cùng trầm ổn, lại giống như người tầng lớp trên, không biết vì sao lại xuất hiện bên trong tửu quán nho nhỏ này. Ở bên cạnh bọn họ, còn có mười mấy người ngồi quanh hai bàn, ăn vận áo quần lụa trắng, trong mắt đều lấp lánh tinh quang, vừa thấy là biết không phải hạng người bình thường.
Trong tửu quán nhỏ, trừ bọn họ, ngay cả chủ quán và tiểu nhị cũng không thấy, hiển nhiên bọn họ đã bao trọn nơi này rồi.
Hai người trung niên vừa nhấm rượu, vừa thấp giọng nói chuyện với nhau.
- Tử Lộ, làm sao bây giờ? Tiểu tử kia suốt ngày trốn trên ngọn núi, nhất định không xuất hiện trong tầm mắt chúng ta. Chúng ta ra ngoài đã hơn hai tháng rồi, hôm qua gia chủ còn gửi thư tới, hỏi công việc tiến triển ra sao? Ngươi và ta sáng suốt một đời, cũng không thể cứ như vậy ngã quỵ ở trên người một tên thiếu niên tóc còn lông măng chứ?
Người trung niên được gọi là Tử Lộ, mặt trắng không râu, chân mày cong vòng, mắt dài hẹp, thoạt nhìn giống như luôn cười tới híp mắt, giờ phút này hắn thản nhiên nói:
- Thắng Thiên huynh! Lần này tới đây, ngươi làm chủ đạo. Ta đi theo chỉ làm một tay đấm! Cho dù ở gia tộc, Thắng Thiên huynh cũng là thủ lĩnh lực lượng đệ nhất dòng chính của gia tộc. Còn tại hạ mặc dù là quản sự cao cấp, nhưng biết làm sao bây giờ, Tử Lộ còn phải nghe Thắng Thiên huynh đấy! Ngươi chỉ đông, ta liền đi hướng đông, ngươi nói tây, ta liền đi hướng tây.
Người trung niên này trả lời trơn tru không lưu tình, bộ dáng cười tủm tỉm lại làm cho người ta không thể phát tác được.
Nam nhân trung niên tên là Thắng Thiên khẽ chau mày, khóe miệng lơ đãng nhếch nhếch, thầm nghĩ: "Nhìn bộ dáng của ngươi như thế, khó trách mấy trăm năm qua cũng không được gia chủ trọng dụng! So với ta thực lực mạnh thì có làm sao?"
Thắng Thiên bất mãn nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại nói:
- Tử Lộ huynh cũng không nên nói như vậy, chúng ta đều là làm việc cho gia tộc, việc này làm được tốt là công lao của hai người chúng ta, làm không tốt... hai chúng ta cũng phải cùng nhau chịu trách nhiệm. Ngươi và ta sớm đã là châu chấu bị cột chung trên một sợi dây, nếu không có thể lấy được cái mạch khoáng kia vào tay, sợ là chúng ta cũng không hay ho gì, về mà hứng chịu cơn phẫn nộ của gia chủ!
Thắng Thiên tuy rằng nói không êm tai, nhưng Tử Lộ cũng biết hắn nói chính là tình hình thực tế. Từ lúc tên tiểu mập mạp Phương Minh chết tiệt kia về đến gia tộc, nói phát hiện một mạch khoáng tinh thạch lại bị cướp đoạt, thủ hạ dưới tay còn có người lâm trận đi theo địch nhân. Phương Hồng Quân gia chủ Phương gia liền phái hai người mang theo một đám cường giả cảnh giới Tiên Thiên đi tới thành Vọng Thiên, hòng đoạt lại địa phương kia. Lúc ấy còn bảo hai người không cần ra mặt, dù sao loại chuyện này người biết đến càng ít càng tốt.
Đáng tiếc chính là, hai người này sau khi đến đây, mới biết được người cướp đoạt khu vực kia chính là Lăng Tiêu danh tiếng truyền khắp Nam châu gần đây! Tên kia thời điểm ở nhân giới đã cả gan một kiếm đánh nát cánh cửa Thánh Vực.
Hơn nữa, Thắng Thiên cũng từ thủ hạ dưới tay biết được, chỗ mạch khoáng tinh thạch đó vốn người ta phát hiện ra trước. Điều này khiến cả đám người bọn họ đã gặp khó khăn không ít, nguyên vốn tưởng rằng chỉ là một thế lực nhỏ thì dựa vào hai cường giả cảnh giới Người Tu Luyện, mười mấy cường giả cảnh giới Tiên Thiên, có thể dễ dàng cướp lại địa phương đó. Nhưng đối mặt với tên thanh niên cực kỳ thần kỳ trong truyền thuyết nhân giới kia, đám người Thắng Thiên cảm thấy như không còn chút không khí nào để thở.
Bởi vì thành Vọng Thiên có lời đồn đại, nói ngay trước đó không lâu, một lão già áo xanh cảnh giới Người Tu Luyện, tiến đến tập kích Lăng Tiêu, lại đã đánh mất nửa cánh tay, mặt mày ủ dột bỏ đi.
Thắng Thiên và Tử Lộ hai người nghe xong đều lạnh hết nửa thân người, thì ra bọn họ lo lắng nhất chính là trận pháp thần kỳ của Lăng Tiêu, cùng với lực ảnh hưởng hiện nay của hắn.
Với thực lực của Phương gia, nếu như dám trắng trợn đánh thẳng lên Thục Sơn phái, tiêu diệt sạch tất cả bọn họ. Trừ phi có thể không lưu lại người nào sống sót, nếu có một người còn sống, chỉ cần bị ngoại giới biết là bọn họ làm, như vậy Phương gia tuyệt đối khó có thể chịu đựng nổi lửa giận của toàn bộ Nam châu và các thế lực có liên quan với Lăng Tiêu này.
Hiện tại xem ra, thực lực của bản thân Lăng Tiêu cũng đã đạt tới một cảnh giới làm cho người ta khó có thể tưởng tượng! Căn bản không phải là cục bột mà ai cũng có thể muốn nặn muốn nắn sao cũng được!
Cho nên, Thắng Thiên và Tử Lộ hai người ngay cả nếm thử cũng không có thử nghiệm, liền viết thư trở về xin cầu viện: hoặc là phái tới toàn bộ cường giả của Phương gia, dùng thế lôi đình như sét đánh, diệt gọn toàn bộ Thục Sơn phái, sau đó nhanh chóng cao chạy xa bay, khẳng định không cần lo lắng chuyện mạch khoáng tinh thạch kia, đợi qua vài chục năm hay trăm năm sau, tiếp tục làm như "vô tình" phát hiện cái mạch khoáng kia, lặng lẽ khai thác; hoặc là, chuyện này cứ như vậy từ bỏ, coi như nó chưa từng phát sinh!
Thắng Thiên làm chưởng môn nhân Thắng Thiên phái thế lực thứ nhất phía dưới Phương gia. Hàng năm vì Phương gia giải quyết các loại sự việc, bao gồm tìm kiếm mạch khoáng tinh thạch và tin tức bảo vật. Hắn là một người rất thông minh, làm việc có chủ ý kế hoạch rồi sau đó mới hành động, hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm liều lĩnh xông vào chém giết một trận, chém giết xong mới phát hiện không thể hoàn thành công việc. Từ trước tới nay Thắng Thiên đều không làm như vậy.
Còn Tử Lộ lại là một quản sự cao cấp của Phương gia, có được cảnh giới Người Tu Luyện trung cấp. Thắng Thiên thì có được cảnh giới Người Tu Luyện sơ cấp. Về phần lời đồn đại nói hắn là Người Tu Luyện cao cấp, ai nấy đều biết lời đồn đại không thể hoàn toàn tin tưởng, hơn phân nửa đều là thêu dệt phóng đại.
Bọn họ bị ngưng lại ở thành Vọng Thiên này thời gian dài như vậy, đối với một số chuyện của Lăng Tiêu, điều nên biết cũng đã biết, hôm qua nhận được thư của Phương Hồng Quân gia chủ Phương gia, khiến Thắng Thiên cảm thấy tiếc nuối chính là: gia chủ lựa chọn phái người tăng viện, quyết định một kích tiêu diệt gọn Thục Sơn phái!
Đối với Phương gia mà nói tăng thêm một mạch khoáng tinh thạch, cũng có ý nghĩa tăng thêm một phần thực lực. Loại cơ hội này, phàm là người hơi có tinh thần mạo hiểm đều tuyệt đối không thể bỏ qua!
- Đám người trong gia tộc, còn chừng nửa tháng nữa mới tới thành Vọng Thiên. Nếu trong khoảng thời gian này chúng ta không làm được chút gì, còn không sợ bị bọn họ cười nhạo sao?
Tử Lộ lộ vẻ mặt nham hiểm nói, tâm tình hắn rất khó chịu, nguyên trước đây hắn còn tưởng rằng đó là một chuyện dễ dàng không tốn chút công phu gì. Kết quả mới phát hiện đó là một vũng bùn, làm không tốt thì ngay cả mình cũng phải biến thành một thân thịt sống.
- Ta nghĩ rằng Thục Sơn kiếm không phải có không ít người ở trong thành Vọng Thiên sao, chúng ta có nên hay không... ám sát mấy người của hắn, làm cho nội bộ bọn chúng khủng hoảng, như vậy đến khi những người gia tộc tới, cũng không đến mức chỉ trích chúng ta chưa làm được chuyện gì!
Tử Lộ nhỏ giọng nói.
Thắng Thiên nhíu mày: "Nói thật! Tử Lộ đáng khinh nhất cũng chính là chỗ tính cách này của hắn. Tầm nhìn quá mức thiển cận! Giết mấy tên thủ hạ bọn chúng chỉ có thể rút dây động rừng, hoặc là làm cho đối phương điên cuồng phản công lại! Đến lúc đó khéo quá thành vụng! Tên khốn kiếp này nhất định sẽ đổ trách nhiệm lên đầu mình đây!"
Nghĩ vậy, Thắng Thiên trầm giọng nói:
- Quên đi! Chúng ta đừng đánh động! Hay là đêm nay, hai chúng ta đi thăm dò địa bàn Thục Sơn phái kia thử xem! Nghe nói trận pháp của tên Lăng Tiêu rất lợi hại, chúng ta trước tới mở mang kiến thức xem sao! Cho dù bị bọn họ phát hiện, cũng sẽ không đánh động gì nhiều. Chúng ta coi như không có ý định xâm nhập là đươc.