Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 529


Cả người Lỗ Văn run lên bần bật. Cho dù hắn không biết tình hình Nam Châu, cũng không thể không nghe nói về người thần kỳ phi thăng từ nhân giới Lăng Tiêu, cũng không thể không nghe nói qua nơi đã sản xuất ra đan dược giá trên trời có công hiệu thần kỳ - Thục Sơn phái, Vọng Thiên thành.
Lỗ Văn đứng ngây người ra, hai mắt mơ màng, miệng khẽ nhếch, bị chuyện này làm rung động đến nỗi mất khả năng suy nghĩ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hai người Lăng Tiêu và Diệp Tử đứng đó, nhìn Lỗ Văn đang sửng sốt. Ánh sáng mặt trời hắt qua bóng cây bị tán ra thành nhiều tia nhỏ chiếu vào mặt Lỗ Văn, loang lổ, có vẻ hơi buồn cười.
Thật lâu sau, Lỗ Văn mới thở phào một cái, cả người dường như sống lại, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu tuy rằng còn rất phức tạp, tuy nhiên càng nhiều hơn nữa chính là thần sắc bội phục.
- Hoá ra ngươi chính là Lăng Tiêu, trách không được, trách không được!
Lỗ Văn liên tục lắc đầu cười khổ, sau đó ngẩng đầu, nói:
- Được, ta đồng ý với ngươi!
Câu trả lời rõ ràng lưu loát nhưng lúc này trong lòng Lỗ Văn cũng không bình tĩnh. Nhiều năm lăn lộn, cực cực khổ khổ, không phải là vì muốn có một cuộc sống ổn định sao? Hắn đương nhiên có thể suy diễn ra bản lĩnh xuất thần nhập quỷ của Tiểu Hắc. Từ đó đến giờ đám người Âu Dương gia đều liệt Tiểu Hắc vào danh sách tội phạm số một cần truy nã. Còn cái tên Lăng Tiêu đối với Âu Dương gia là một điều cấm kỵ, không ai dám nhắc tới. Một người trẻ tuổi mới từ nhân giới phi thăng lên chưa đến mười năm, dùng hai thân phận đùa bỡn một gia tộc trung cấp trong lòng bàn tay của mình. Mình nếu bỏ lỡ cường giả như thế, cuộc đời này chẳng lẽ còn có cơ hội lần thứ hai sao?
Lỗ Văn tính tình kỳ thật cũng không quá cương quyết, thậm chí còn có chút yếu đuối. Từ trước tới giờ đều cẩn thận làm người, cũng không chủ động trêu chọc đắc tội với người khác.
Nhưng tính tình và lý tưởng kỳ thật không có quan hệ gì với nhau cả. Tựa như một tên tiểu binh nhát gan sợ phiền phức nhưng trong lòng lúc nào cũng có giấc mộng tướng quân. Lỗ Văn làm sao không muốn mình cũng có thể có được thực lực cực mạnh, cười ngạo chúng sinh? Tính tình yếu đuối khiến hắn thậm chí có chút tự ti. Trong Thánh Vực tuy rằng người bình thường vô số kể. Nhưng bất kẻ người luyện võ nào từ nhân giới phi thăng đều chỉ cần không bao lâu, thực lực sẽ vượt qua Lỗ Văn, đạt tới cấp Kiếm Thánh bậc cao, thậm chí bước vào cảnh giới Kiếm Thần.
Trong lòng Lỗ Văn nhanh chóng tính toán, muốn vào tinh thạch mạch khoáng làm việc, kiếm lấy một ít tinh thạch, sau đó lại tìm một chỗ một lòng tu luyện, nhất định sẽ có chút tương lai. Nhưng không ngờ rằng việc rời khỏi Âu Dương gia lại là cửu tử nhất sinh, nếu không gặp Lăng Tiêu, tính mạng của bản thân khẳng định mất ở chốn này.
Đến lúc này, Lỗ Văn mới chính thức tỉnh ngộ, muốn trở nên nổi bật, muốn có tương lai, muốn ở trong Thánh Vực mà không bị người ta ức hiếp, lý tưởng này nếu không có một tổ chức hùng mạnh hậu thuẫn thì không thể thực hiện được.
Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, hắn đã đoán được Lỗ Văn hơn phân nửa sẽ không cự tuyệt. Bởi vì hắn và Lỗ Văn đã từng ở một thời gian. Hắn coi như có chút hiểu con người Lỗ Văn.
Lăng Tiêu thấy vẻ mặt kiên quyết của Lỗ Văn bèn cười nói:
- Yên tâm đi. Chỗ của ta tuy không phải đầm rồng hang hổ nhưng cũng rất an toàn.
Lỗ Văn đỏ mặt. Tuy nói hắn quyết định rồi, nhưng người ta đứng trước tương lai bất định không khỏi có cảm giác hơi sợ hãi. Thấy vẻ mặt chân thành của Lăng Tiêu, tâm trạng Lỗ Văn rốt cục bình tĩnh lại một chút, thầm nghĩ: " Ngoại trừ am hiểu tinh thạch mạch khoáng, ta cũng không có sở trường gì khác. Cho nên, tới chỗ Lăng Tiêu so với Âu Dương gia cũng chẳng khác mấy."
Mãi đến khi ngồi trên lưng Tiểu Sửu, thấy bay nhanh qua một hồ nước giữa núi, tâm trạng Lỗ Văn rốt cục hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Đời người được mấy lần cơ hội! Đã lựa chọn, thì cứ tin tưởng đi rồi sẽ không hối hận!
Lăng Tiêu cũng không có vào thành Vọng Thiên, điều khiển Tiểu Sửu trực tiếp bay về Thục Sơn phái. Khi bay đến bầu trời Thục Sơn phái, tuy rằng trận pháp chưa mở ra, sương mù đầy trời, nhưng Diệp Tử vẫn bị cảnh đẹp chốn này làm kinh hãi đến ngây người.
Ngẩng đầu nhìn hai tòa núi cao xuyên qua mây, sau đó lại thấy dưới chân núi trời đầy sương mù, ngẫu nhiên chừa ra một khe hở, lại thấy phía dưới vạn trượng vực sâu không thấy đáy!
Nghe tiếng nước reo vang, vẻ mặt Diệp Tử hưng phấn từ trên người Tiểu Sửu nhảy xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn lên đỉnh hai ngọn núi cao không biết đến đâu kia, , nói với Lăng Tiêu:
- Phu quân, ta có thể xây dựng một căn phòng ở trên đỉnh núi kia, sau đó ở đó tu luyện được không?
Lăng Tiêu nao nao, lập tức gật đầu nói:
- Nếu muội muốn, đương nhiên là có thể!
Diệp Tử hưng phấn quát to một tiếng, sau đó cười nói:
- Muội muốn ngọn núi cao này tên là Diệp Tử sơn, ha ha!
Lỗ Văn cảm giác trán mình toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Thầm nghĩ: " Thê tử của Lăng Tiêu thật là một kỳ nhân!"
Lăng Tiêu mang theo Diệp Tử và Lỗ Văn hạ xuống đại bình đài của Thục Sơn phái. Cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi, Diệp Tử thấy trước mặt mình là những kiến trúc nối tiếp nhau san sát, kinh ngạc nói:
- Hoá ra nơi này có động thiên à!
Lúc này, liền nhìn thấy một đám người ra đón. Thấy có hai người một nam một nữ đứng sau lưng tông chủ, nữ nhân kia lại là trang tuyệt sắc giai nhân thì tất cả đều sửng sốt. Tương Vân Sơn bước nhanh tới, sau đó cúi người thật sâu thi lễ với Lăng Tiêu, ngay sau đi đến bên cạnh Lăng Tiêu, nhỏ giọng nói:
- Tông chủ, có một thiếu nữ, tự xưng là muội muội tông chủ, xông thẳng từ bên ngoài vào. Chúng ta thấy trận pháp không ngăn cản nàng nên tin vài phần. Hiện tại nàng ở...
Tương Vân Sơn còn chưa nói hết liền cảm giác được không khí phía sau có chút biến hóa. Hô hấp của mọi người đều nhẹ hẳn.
Sau đó không kìm nổi quay đầu, thấy một cô bé toàn thân áo trắng đang từ phía sau chậm rãi đi tới. Một đôi mắt trong sáng như trẻ con mới sinh, lúc này, trong hốc mắt đã đầy lệ. Nàng bước từng bước một, chậm rãi đi tới. Mỗi một bước đều như giáng mạnh vào tim mọi người một giáng. Dường như có một khí tức bi thương vô hình bao phủ không trung, khiến mọi người đều không kìm nổi sinh ra một cỗ bi thương.
Một ít người trong đám có thực lực tương đối cao như Lục Hải và Bạch lão không khỏi biến sắc. Lục Hải tuy rằng không bị những bước chân của cô bé kia khống chế nhịp đập trái tim, nhưng cũng bị cỗ khí tức bi thương vô cùng này bao phủ!
Khí tức này thật quá cường đại!
Sắc mặt Lục Hải khẽ biến, trong lòng không khỏi ngạc nhiên và thán phục. Cô bé này đến đây đã hơn mười ngày, từ không trung bay tới, vô cùng tự nhiên xuyên qua trận pháp, nói là đến tìm Lăng Tiêu ca ca.
Mọi người Thục Sơn phái tự nhiên không dám chậm trễ tiếp đón. Tuy rằng không biết lai lịch cô gái này, nhưng bộ dáng đáng yêu và thái độ hòa đồng của cô bé khiến hầu như mọi nam nhân đều cảm thấy nếu cô gái xinh đẹp này mà là nội gián do kẻ thù phái đến thì thế giới này điên hết rồi.
Nha Nha hết sức im lặng đi đến trước mặt Lăng Tiêu, cũng vẫn như rất nhiều năm về trước, thần sắc trong đôi mắt vẫn như năm đó! Không có chút nào thay đổi!
Hai giọt lệ, rốt cuộc từ trong mắt Nha Nha rơi xuống đất, bắn lên tung tóe. Khoảnh khắc tĩnh lặng như đánh sâu vào lòng mọi người ở Thục Sơn phái.
- Ca ca.
Một tiếng kêu êm ái, vô cùng mỏng manh khiến mọi người ở đây trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại. Sau đó, mọi người thấy cô bé đáng yêu đó đi đến trước mặt tông chủ. Không như mọi người tưởng tượng rằng cô bé sẽ nhào vào lòng tông chủ, cô bé chỉ tiến lên vài bước rồi đứng đó đưa mắt nhìn chăm chú tông chủ.
Nhìn theo bóng lưng của cô bé, tất cả mọi người trong Thục Sơn phái đều có thể cảm giác rõ ràng tình cảm quyến luyến không muốn rời xa của nàng dành cho tông chủ.
Diệp Tử thét lên một tiếng kinh hãi:
- Nha Nha, muội, muội làm sao tìm được nơi này?
Lăng Tiêu khom lưng, đưa hai tay về phía Nha Nha. Nha Nha không chút do dự nhào vào lòng Lăng Tiêu, để mặc Lăng Tiêu bế mình lên. Hai cánh tay mềm mại ôm chặt cổ Lăng Tiêu, sau đó hướng về phía Diệp Tử nói:
- Bất kể ca ca ở nơi nào, Nha Nha đều có thể tìm được ca ca!
Lúc này Nha Nha cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên đời này! Không ai có thể hạnh phúc hơn nàng. Mới hơn mười tuổi, vẫn đang trong quá trình tu luyện, khiến cho Nha Nha cũng không có sự lão luyện thành thục như đám bạn cùng lứa đang tuổi dậy thì. Ngược lại thoạt nhìn vẫn như một đứa bé tám chín tuổi, mái tóc đen tuyền xinh đẹp buông xõa ngang vai, hai mắt trong sáng đáng yêu. Nếu không phải cảm ứng được dao động năng lượng như có như không trên người nàng, thậm chí sẽ cho nàng là cô con gái vô cùng đáng yêu của nhà nào đó.

- Nha Nha, mấy năm qua sống có tốt không?
Tiếng của Lăng Tiêu có hơi khàn khàn. Thấy Nha Nha trải qua luân hồi lại xuất hiện ở trước mặt mình. Cảm giác như năm xưa bừng tỉnh ở một thế giới khác khiến đạo tâm vững vàng của một người tu chân như Lăng Tiêu cũng không khỏi mênh mông cảm xúc.
Nha Nha gạt lệ, ra sức gật gật đầu, lại cảm giác được ca ca có thể không hiểu được, bèn ừ một tiếng, sau đó nói:
- Diệp Tử tỷ tỷ các nàng đối với muội tốt lắm, ai cũng nhớ ca ca cả!
Lời của Nha Nha khiến đôi mắt của Diệp Tử không khỏi ửng đỏ lên. Tình cảm này, sự tương tư này, sự dày vò này... làm sao có thể dùng vài chữ mà nói lên hết? Nhưng giờ này khắc này, từ miệng Nha Nha dùng phương pháp đơn giản nhất trực tiếp nói ra cũng là cách tốt nhất để động lòng người!
Lăng Tiêu vẻ mặt ôn hòa tươi cười, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm đi, từ nay về sau huynh không bao giờ xa mọi người nữa.
Nha Nha từ trên người Lăng Tiêu nhảy xuống, còn nhìn kỹ Lăng Tiêu vài lần, sau đó trên khuôn mặt trắng trẻo hồng hào rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Nha Nha sẽ rất ngoan ngoãn nghe lời!
Cô bé siêu cấp đáng yêu này gần như trong nháy mắt chinh phục được trái tim của tất cả môn nhân Thục Sơn phái, trở thành tiểu công chúa được mọi người thương yêu nhất!
Lăng Tiêu có chút xúc động nhìn mọi người. Trong số này, có rất nhiều người Lăng Tiêu không biết tên.
- Mấy năm nay, đã để các ngươi chịu nhiều ủy khuất rồi.
Lời của Lăng Tiêu lập tức khiến cho trong mắt rất nhiều người đứng ở đây hơi hơi đỏ lên. Đại trận phong tỏa núi... Có thể nói người bên ngoài không thể đánh vào. Thậm chí còn giết chết tám gã tu luyện giả của Phương gia, chấn động rất nhiều người! Đồng thời từ đó đến giờ vẫn bao vây một gã cường giả tu luyện giả cao cấp của Phương gia.
Nhưng cảm giác cuối cùng vẫn là nỗi đau khôn cùng vì bị áp bức!
Gia nhập Thục Sơn phái, hơn phân nửa đều là người trẻ tuổi. Trong lồng ngực bọn họ đầy nhiệt huyết. Cho dù máu chảy đầu rơi, chỉ cần có thể tiêu trừ nỗi thống khổ trong lòng kia, cho dù mất mạng thì có làm sao?
Trong lòng rất nhiều người, tuổi trẻ đại biểu cho kích động, suy nghĩ không chín chắn, không lý trí. Nhưng có ai chưa từng qua một thời tuổi trẻ? Có ai chưa từng kích động qua một lần?
Lời Lăng Tiêu khiến trong lòng những người này dậy sóng.
Lăng Tiêu nói tiếp:
- Trong mấy năm chúng ta ẩn mình này, có rất nhiều người bởi thế mà ly khai. Ta không trách tội bọn họ. Mỗi người đều có lựa chọn của bản thân. Đây là chuyện không thể cưỡng cầu. Họ bỏ đi, ta Lăng Tiêu chúc phúc cho bọn họ. Từ nay về sau, bọn họ cùng Thục Sơn phái ta không chút liên quan!
Lăng Tiêu nói như đinh đóng cột. Trong lòng đám người Tương Vân Sơn và Trương Dương không khỏi trầm trồ tán thưởng. Năm đó số môn nhân Lăng Tiêu phóng xuất ra bên ngoài cũng hơn ngàn ngươi. Lúc đó bên ngoài có lời đồn đại lan truyền khắp nơi rằng Thục Sơn phái bị diệt, Lăng Tiêu đã chết, có hơn ba trăm người lặng lẽ bỏ đi!
Lăng Tiêu đã nói không thì có nghĩa là hắn sẽ không đi trách tội những người đã bỏ đi này. Nhưng đồng thời cũng sẽ không tha thứ cho bọn họ!
Người không thể đồng sinh cộng tử, giữ lại làm gì? Hơi chút nguy hiểm liền muốn chạy trốn, cũng như Tử Lộ kia mà thôi. Nguyên nhân chủ yếu Lăng Tiêu lưu lại hắn là bởi vì thực lực của hắn đối với Thục Sơn phái bây giờ còn chút tác dụng.
Nếu không, Lăng Tiêu cho dù không giết hắn, chắc chắn cũng sẽ không giữ lại những người như thế.
Đám môn nhân năm đó rời khỏi Thục Sơn phái này, đoạn thời gian gần đây lại tìm trở về. Lúc đầu đám người Tương Vân Sơn và Trương Dương còn có chút nghi hoặc, nghĩ những người đó chẳng lẽ ý thức được sai lầm của mình rồi?
Nhưng sau đó tin tức truyền về, khiến đám người Tương Vân Sơn phẫn nộ không thôi. Hoá ra bọn họ nghe nói Thục Sơn phái vẫn chưa diệt vong, thanh danh đan dược của Thục Sơn phái lan truyền khắp Nam Châu...
Tương Vân Sơn đang chuẩn bị hỏi ý kiến Lăng Tiêu. Bởi vì những người đó cũng có thực lực và tiềm lực. Nhưng bây giờ thấy thái độ của Lăng Tiêu như thế có lẽ cũng không cần phải hỏi nữa.
Lăng Tiêu nói tiếp:
- Ta không thể hứa hẹn gì với mọi người. Bởi vì bây giờ thế lực của chúng ta cũng không mạnh. Nhưng ta tin tưởng, chỉ cần các ngươi có thể một lòng một dạ tu luyện, một ngày nào đó, Thục Sơn phái chúng ta sẽ tỏa ra hào quang chói lọi! Ta muốn cho mọi người trong Thánh Vực nghe thấy tên của chúng ta liền tự động tránh lui!
Lời của Lăng Tiêu có chút kiêu ngạo khiến Lục Hải có chút lo lắng. Nhưng không khí xung quanh trong giây lát đã biến đổi. Thấy mặt ai cũng hưng phấn kích động, Lục Hải cúi đầu, âm thầm cười khổ. Quả thật là lăn lộn giang hồ càng nhiều, lá gan càng nhỏ. Mình thật là càng lăn lộn càng nhụt chí mất rồi.
- Cường giả cần tự mình cố gắng! Hiện giờ, chúng ta đã vượt qua giai đọan gian nan nhất.
Lăng Tiêu nhìn Tứ Tượng đại trận sương giăng đầy trời, dường như còn thấy cả siêu cấp cao thủ cảnh giới cao cấp tu luyện giả của Phương gia Phương Hướng Đông, sau đó nói:
- Trong vòng năm mươi năm, ta chắc chắn sẽ làm cho cảnh đẹp của phái ta hoàn toàn hiện ra giữa đất trời!
- Hống!
Hơn năm trăm người rống lên từ đáy lòng. Toàn bộ dãy núi chấn động, tiếng rống vang lên văng vẳng, sự kiên định ngưng kết lại trong mắt mọi người đủ để cho bất cứ cường giả nào cũng phải xúc động!
Đây chính là vốn liếng của tuổi trẻ!
Vừa mới trở về, Lăng Tiêu không kịp hàn huyên cùng Nha Nha, đã triệu tập Lục Hải, Bạch lão, Công Tôn Hoàng, Tương Vân Sơn, Trương Dương, Vương Chân toàn bộ cao tầng của Thục Sơn phái đến để thông báo bọn họ chuyện mình cùng gia tộc tối cao ở biên giới Đông Châu là Đinh gia hợp tác.
Lục Hải trầm ngâm nói:
- Nếu tông chủ đã triển khai hợp tác cùng bọn họ, vậy các thế lực khác của Nam Châu thì sao?
Lăng Tiêu gật gật đầu, cười nói:
- Ta lần này trở về, chính là vì chuyện này. Bỏ qua tất cả mọi chuyện cũ, chúng ta bây giờ... Quật khởi!
Lúc này, Tương Vân Sơn đứng ra, nhìn Lăng Tiêu nói:
- Tông chủ, Phương gia là họa lớn, phải trừ đi. Hơn nữa vừa lúc phạm vi một vạn ba nghìn dặm chung quanh Phương gia chưa quyết định gia tộc nào sẽ kinh doanh đan dược.
Ánh mắt Vương Chân sáng lên, trong ánh mắt nhìn Tương Vân Sơn mang theo chút bội phục, nói:
- Mượn đao giết người?
Tương Vân Sơn nhìn Vương Chân, như cười như không nói:
- Tâm kế của Vương huynh thật tốt a!
Vương Chân đầu óc mờ mịt, cắt ngang:
- Ta cũng không dám kể công. Ngài là quân sư của chúng ta mà!
Lục Hải đứng bên cạnh nói:
- Kế này tuy rằng không tồi. Tuy nhiên thủ đoạn như thế cũng quá mức tàn nhẫn. Phương gia hiện giờ về cơ bản đã bị chúng ta tiêu diệt. Những năm gần đây, bọn họ cùng vây cánh đều rất khiêm tốn. Chúng ta làm như vậy, có phải sẽ khiến rất nhiều người cho rằng chúng ta quá đa nghi và hẹp hòi hay không?
Tương Vân Sơn thản nhiên cười:
- Chúng ta đương nhiên không thể trực tiếp làm những chuyện như vậy. Thiên hạ lắm người thông minh. Chỉ cần chúng ta hơi ám chỉ cho người khác một chút để họ làm. Ta tin tưởng, nhất định không ai có thể tra rõ chuyện này.
Tương Vân Sơn gặp thấy bộ dạng Lăng Tiêu dường như có chút do dự, lại nói tiếp:
- Không cần lo lắng gì nữa. Nếu chúng ta thật sự cùng các đại gia tộc hợp tác, trong đó khẳng định sẽ sinh ra đủ loại mâu thuẫn. Hiện tại tất cả mọi người vì thu được điều gì đó từ chúng ta nên không thể không chủ động nịnh bợ chúng ta. Nhưng về lâu về dài, sẽ có người bị ích lợi hấp dẫn, có chủ ý không tốt. Nếu không thể hoàn toàn kinh sợ kẻ thù, chúng ta chẳng lẽ cứ phải vĩnh viễn dùng đại trận này phong bế sơn sơn môn sao?
Vương Chân nói:
- Nói là nói như vậy, thế lực trung cấp trở lên như cây có bóng, người có uy. Muốn tiêu diệt hoàn toàn, cũng không phải là chuyện dễ. Phương gia uy hiếp lớn nhất, chính là người đã lâu không xuất quan Phương gia lão tổ. Nghe nói hắn đang tấn công cảnh giới đại viên mãn. Nếu hắn thật sự thành công, lại có ý trả thù, chúng ta sẽ gặp khó khăn. Một cường giả cảnh giới đại viên mãn, có lực sát thương rất là đáng sợ!
- Vì đan dược của chúng ta mà đi đắc tội với một cường giả có hi vọng bước vào cảnh giới đại viên mãn, các đại gia tộc này dám làm sao?
Trương Dương khẽ cau mày, nhỏ giọng hỏi.

Post kiếm ăn nào!
Bình Luận (0)
Comment