Lăng Tiêu lơ lửng phía trên truyền tống trận, trong tay cầm một tấm trận đồ mà Vương Trận đưa cho. Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Tiêu tiếp xúc với bản vẽ trận pháp của thế giới này.
Đúng vậy, truyền tống trận cũng là một loại trận pháp. Tu Chân Giới có rất nhiều trận pháp như vậy, thậm chí có tinh tế truyền tống trận! Tuy nhiên tới niên đại của Lăng Tiêu, gần như không ai lại đi mở ra tinh tế truyền tống trận! Bởi vì tinh thạch càng ngày càng ít, mỗi một khối tinh thạch đều vô cùng quý báu! Không có việc gì ai còn mở ra tinh tế truyền tống trận để chơi chứ?
Hiểu biết của Lăng Tiêu đối với loại trận pháp này có thể nói là ít nhất, thậm chí có thể dùng chẳng hiểu gì để hình dung.
Nhìn trận đồ trong tay, thấy có vẻ cực kỳ phức tạp. Hoa văn phức tạp tới mức có thể làm người ta nhìn phải quáng mắt. Ngay cả tinh thần lực mạnh như Lăng Tiêu cũng cảm thấy hơi đau đầu. Khó trách những người nghiên cứu về truyền tống trận cả đời cũng không ra được mấy kết quả khả quan. Trừ khi đạt tới cảnh giới đại viên mãn mới có thể nhìn thứ này thoải mái hơn một chút. Tuy nhiên nếu thật sự có thể đạt tới cảnh giới đại viên mãn, ai lại đặt tâm tư vào mấy thứ này chứ?
Lăng Tiêu nhắm hai mắt lại. Tu vi tinh thần lực của hắn hiện tại đã đạt tới cảnh giới trảm phá không gian, tuy mới chỉ là sơ cấp nhưng trong phạm vi trăm dặm, tinh thần lực của Lăng Tiêu có thể nháy mắt ngưng kết thành kiếm, một kích trí mạng đối với tinh thần thức hải của địch nhân.
Đương nhiên, loại phương thức công kích này cũng tiêu hao tinh thần lực rất kinh người. Hơn nữa, nếu gặp người mạnh hơn mình, thậm chí có thể bị tinh thần lực của đối phương cắn trả, tạo thành trọng thương. Bởi vậy, Lăng Tiêu rất ít khi dùng tinh thần công kích người khác, trừ phi kết luận đối phương không có thực lực hùng mạnh hơn mình.
Sau khi trừ bỏ tạp niệm, Lăng Tiêu điều khiển tinh thần lực tràn ra, bắt đầu hạ nét bút đầu tiên lên bức họa truyền tống trận với những loại tài liệu luyện khí như bí ngân, tinh kim, huyền thiết, tinh đồng, hàn thiết, v.v...
Những chuyên gia về phương diện trận pháp đứng vây xem xung quanh thậm chí không dám thở mạnh. Cả đám đều nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt tràn đầy kính sợ.
Nguyên nhân là rất có khả năng hắn sẽ là người đầu tiên của Thánh Vực kể từ sau Thần Chiến, tự mình làm được truyền tống trận!
Còn loại như Vương Trận trước kia, cũng chỉ có thể dùng những nguyên liệu cực kỳ đơn giản, chế thành truyền tống trận không có năng lực truyền tống. Chỉ có một câu nói: Tất cả những nghiên cứu về truyền tống trận từ trước tới này đều chỉ là lý luận suông mà thôi.
Muốn khắc họa nên ma pháp trận đồ trên mặt truyền tống trận, chính là nói dễ hơn làm. Có thể có tinh thần lực cực mạnh, còn có thể ngưng kết tinh thần lực thành một lưỡi đao sắc bén, khắc họa nên trận đồ trên các loại kim loại vô cùng cứng rắn của truyền tống trận, hơn nữa còn không được phép sai sót... Toàn bộ Thánh Vực này, sợ rằng khó có thể tìm được mấy người.
Thậm chí chỉ có thể đếm được trên một bàn tay.
Cho dù có, cũng là loại cường nhân tuyệt thế cảnh giới đại viên mãn đỉnh, vạn năm không xuất hiện trước nhân thế. Cường nhân như vậy sẽ rảnh rỗi tới mức giúp ngươi điêu khắc truyền tống trận sao?
Đám người Vương Trận thấy trên bình đài lớn xuất hiện dấu vết thứ nhất. Dấu vết đó chậm rãi kéo dài, sau đó lấy một góc độ không thể tin nổi, hình thành một độ cong, sau đó lại lộn trở lại, giao vào nhau.
Tất cả mọi người đều không kìm nổi kích động khẽ run lên, thiếu chút nữa đều thốt lên
"hay!"Người bình thường đừng nói là vẽ nên những đường cong giao nhau khó khăn như vậy, cho dù là muốn lưu lại một điểm dấu vết trên này cũng không được. Hãy nhìn những tài liệu để chế tác truyền tống trận đi, tùy tiện lấy bất cứ thứ gì ra đều không phải tài liệu luyện khí cực phẩm sao? Ai có thể dễ dàng lưu lại dấu vết trên mặt binh khí mà các luyện khí đại sư chế xuất ra chứ?
Hơn nữa, điều làm cho bọn họ càng kinh ngạc hơn còn ở phía sau.
Lúc này Lăng Tiêu đã nhắm hai mắt lại. Nếu đây không phải là địa bàn của Thục Sơn phái, những tài liệu luyện khí này đều là thứ người ta tự mình bỏ ra, có lẽ những chuyên gia về truyền tống trận này sẽ có mấy người mắng chửi ầm ầm ngay tại chỗ.
Không ngờ còn dám nhắm mắt họa đồ. Mẹ nó, thế này thì quá đáng quá thể! Ngươi có dám nhắm mắt từ đầu tới cuối hay không?
Như là nghe thấy tiếng lòng của những người này, mãi cho đến khi nét bút cuối cùng của trận đồ kết thúc, Lăng Tiêu mới chậm rãi mở mắt, trong mắt chợt lóe lên một chút mệt mỏi.
Không đợi Lăng Tiêu nói chuyện, đám chuyên gia trận pháp này đều ào tới, nhất là Vương Trận và mấy người có trình độ thâm hậu, đều vẻ mặt kích động bổ nhào lên trên trận pháp này, lệ rơi đầy mặt hôn môi xuống những hoa văn trận pháp còn mới nguyên đó. Bởi vì trận pháp chưa mở ra nên trên đó không hề có năng lượng dao động, nhưng chỉ bằng những hoa văn phức tạp này, tòa truyền tống trận này thậm chí có thể được xem như một mặt hàng mỹ nghệ đỉnh cao.
Hơn nữa, mặt hàng mỹ nghệ này còn là kiệt tác của thần trong mắt thế nhân.
- Thần kỳ, rất thần kỳ! Không thể tưởng được sinh thời Vương Trận ta còn có thể thấy được một tòa truyền tống trận hoàn thành bởi chính tay mình. Thật sự là, thật sự là... Hu hu...
Mấy chuyên gia về phương diện truyền tống trận không ai chê cười Vương Trận cả, càng không ai chê cười tiền đồ của y, tất cả đều lệ rơi đầy mặt.
Đám người Vương Chân và Tương Vân Sơn đứng ở một bên, tuy rằng trên mặt không lộ ra vẻ châm chọc nhưng trong ánh mắt cũng có vẻ phi thường khó hiểu. Tuy nhiên cũng có thể tưởng tượng, bất kể ai chuyên nghiên cứu nghiên cứu truyền tống trận đều không được người trong gia tộc coi trọng. Thậm chí nói không được coi trọng còn là tôn trọng bọn họ, thực tế phải là không thèm để vào trong mắt. Bởi vì từ thời Thần Chiến tới nay đã hơn mười vạn năm, nhưng không có một ai có thể hiểu được về truyền tống trận. Dần dà, không ai coi trọng vấn đề này, tự nhiên cũng là hợp tình hợp lý.
Lúc này Lăng Tiêu thường mỏi mệt, thậm chí có cảm giác đầu óc trống trơn. Tuy rằng chân nguyên của hắn rất hùng mạnh nhưng tinh thần lực thì suýt nữa tiêu hao hết sạch. Lăng Tiêu hơi hơi lắc đầu, trong lòng nghĩ: xem ra trước khi chế tác truyền tống trận, cần phải có thực lực tương đối hùng mạnh mới được.
Đồng thời Lăng Tiêu cũng cảm nhận được, trận pháp của thế giới này và của thế giới trước kia của mình là khác nhau. Tuy rằng Lăng Tiêu không hiểu biết về cách Tu Chân Giới chế tạo truyền tống trận như thế nào, nhưng có một điều mà Lăng Tiêu biết, đó là tuyệt đối không có loại truyền tống trận nào tiêu hao nhiều tinh thần lực như loại truyền tống trận này.
Trận pháp mà Lăng Tiêu bố trí, cho dù đại trận hộ sơn của toàn bộ Thục Sơn kiếm phái là Tứ Tượng đại trận, cũng chỉ cần một ít đạo cụ, còn yêu cầu đối với phương diện tiêu hao tinh thần lực và chân nguyên thì tuyệt đối không lớn như vậy.
Tuy nhiên lấy cảnh giới Hợp Thể sơ kỳ hiện tại của Lăng Tiêu, tốc độ khôi phục cũng rất kinh người. Sau khi đám người Vương Trận ổn định cảm xúc, tinh thần lực của Lăng Tiêu đã khôi phục rất nhiều, ít nhất cũng không mệt mỏi nữa.
Tương Vân Sơn nhìn Vương Trận, trực tiếp hỏi:
- Các ngươi đã kiểm tra xong, vậy truyền tống trận này có chế tác thành công không?
Cả đám người Vương Trận gần như đồng thanh nói:
- Không có vấn đề!
Vương Trận nói với vẻ đầy kích động:
- Chẳng những không thành vấn đề, hơn nữa đây là truyền tống trận hoàn mỹ nhất mà ta từng thấy.
Lăng Tiêu mỉm cười khoát tay, khống chế những người khác cũng đang muốn tâng bốc mình, sau đó nói:
- Vậy có phải hiện tại ta có thể mở nó ra hay không? Nếu lúc này ta giáng lâm nhân giới, liệu có xảy ra vấn đề gì hay không?
Đám người Vương Trận người ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ thật sự là không có quyền lên tiếng về vấn đề này.
Đúng lúc này Tương Vân Sơn ở một bên nói:
- Tông chủ lúc này đã có cảnh giới đại viên mãn, giáng lâm nhân giới hẳn là không có vấn đề, nhưng sau khi giáng lâm, nhất định phải lập tức kìm hãm thực lực của chính mình, hơn nữa mau chóng tìm được thế lực của tông chủ ở nhân giới. Căn cứ theo kinh nghiệm trước kia, người của Thánh Vực giáng lâm nhân giới phải là người có cảnh giới Người tu luyện mới có thể làm được. Thực lực càng mạnh, thời gian ở nhân giới càng dài. Tương gia từng có một tổ tiên giáng lâm nhân giới. Lúc ấy dường như vì tìm kiếm một truyền nhân cuối cùng của Tương gia ở nhân giới, vị tổ tiên có thực lực đại viên mãn trung cấp đã dừng lại ở nhân giới một ngày một đêm, sau khi trở về, thực lực rớt hai tầng, trực tiếp xuống còn thực lực người tu luyện cao cấp, hơn nữa từ đó về sau không thể có bất cứ đột phá nào, hơn năm trăm năm sau thì chết.
Tương Vân Sơn nói đến đây, nghiêm túc nhìn mọi người nói tiếp:
- Sự kiện về gia tổ năm đó đã lan truyền khắp Thánh Vực, tuy nhiên chuyện này đã qua mấy vạn năm, tin tưởng rằng đại đa số người đã quên chuyện này. Tuy nhiên trong chuyện này có một điều mà mọi người không biết, đó là khi gia tổ giáng lâm nhân giới, từng nghe được một câu cảnh cáo. Thanh âm đó trực tiếp xuất hiện trong đầu của người, cảnh cáo người không được dừng lại ở nhân giới quá sáu canh giờ, cũng chính là một ngày hoặc là một đêm. Đáng tiếc năm đó gia tổ quá sốt ruột tìm kiếm hậu nhân, cũng không để ý đến lời cảnh cáo kia, ôi ... ...
Tương Vân Sơn hơi hơi thở dài một tiếng, không nói tiếp nữa.
Lục Hải ở một bên nhấp nháy mắt nói:
- Ta cũng vừa lúc nghĩ tới chuyện này. Lúc ta còn rất nhỏ cũng đã được nghe tổ sư nói tới, tuy nhiên người cũng không nói gì về lời cảnh cáo này, có lẽ đây hẳn là bí mật của Tương gia. Liệu có phải các Thần của Thần Giới vẫn không hoàn toàn ngã xuống hay không? Nếu không, ai có năng lực trực tiếp truyền âm thanh vào trong đầu người khác chứ?
Lúc này Lăng Tiêu đột nhiên nhớ tới năm đó ở Cấm địa của Thần, một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống... Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Tương Vân Sơn cũng biết chuyện đó, nhìn Lăng Tiêu nói:
- Chủ công đang nghĩ gì vậy?
Lăng Tiêu chậm rãi gật đầu, ánh mắt lóe ra nói:
- Đúng vậy. Tuy nhiên, loại chuyện này cách chúng ta quá xa xôi, tốt nhất là không cần suy nghĩ đi.
Tương Vân Sơn cũng cười, sau đó nói:
- Cũng đúng. Tuy nhiên chủ công nhất định phải nhớ rõ, tốt nhất phải trở về trong vòng mấy canh giờ, bởi vì còn phải áp chế thực lực. Nếu quá thời gian quy định mà vẫn chưa tới được nơi cần thiết thì chủ công cũng nhất định phải trở về, chờ lần giáng lâm tiếp theo. Dù sao.... Chúng ta cũng không thiếu tinh thạch, sự an toàn của chủ công mới là quan trọng nhất.
Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó nhìn mọi người bên cạnh. Hoàng Phủ Nguyệt và Diệp Tử cùng với Nha Nha đứng chung một chỗ, Hoàng Phủ Nguyệt nhìn về phía Lăng Tiêu, trong ánh mắt sung mãn nhu tình.
Hiện tại trong lòng nàng thậm chí bắt đầu chờ mong, Lăng Tiêu đón tất cả người nhà lên đây, sau đó cử hành hôn lễ long trọng.
Cuộc vui đó... Nhất định là thời điểm lãng mạn nhất cuộc đời này.
Lúc này Lăng Tiêu trầm giọng nói:
- Một khi đã như vậy, hiện tại chúng ta bắt đầu đi! Nói là chuẩn bị nhưng thực ra hắn cũng không có gì cần phải chuẩn bị, hơn nữa hắn cũng hơi vội vàng sốt ruột, muốn được gặp lại thân nhân và bằng hữu.