Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 594


Nhưng hôm nay nơi đây lại chào đón một người không có chút sức mạnh nào, hoàn toàn là một người bình thường.

Người này khoảng hơn hai mươi tuổi, sau lưng hắn có một cái gùi rất lớn, chiếc mũ rơm khổng lồ đội trên đầu có tác dụng che chắn ánh mặt trời gay gắt. Người này đang leo lên một vách núi cao chót vót, từng giọt mồ hôi chảy dài trên mặt, dưới người hắn là vách núi cao vạn trượng. Thỉnh thoảng có vài viên đá lớn nhỏ bị hắn đạp rơi xuống, nhưng vẻ mặt người thanh niên này lại không hoảng hốt. Hắn leo lên vách núi cao chót vót mà quanh thân thể không có bất cứ thứ gì bảo vệ, giống như một con thạch sùng đang bám chặt vào bên trên.

Hắn tên là Triệu Dũng, chỉ là đứa con bình thường của một gia đình phàm nhân. Giống như bao phàm nhân khác ở Thánh Vực, trong cuộc sống hắn đã từng nhìn thấy nhiều cường giả có thể bay lượn trên trời. Nhưng những người phổ thông như bọn hắn và những người của các môn phái thế gia khác hoàn toàn là của hai thế giới khác biệt, sẽ không sinh ra bất kỳ sự giao tiếp nào.

Từ nhỏ Triệu Dũng đã được cha mẹ dạy không được trêu chọc đến đám người hùng mạnh đó, nghe nói tổ tiên của hắn năm xưa cũng từng có thực lực không tệ, nhưng cũng không phải mỗi người hậu nhân đều có triển vọng giống như vậy. Thời gian chậm rãi trôi qua, Triệu Gia cũng dần trở thành một gia đình phàm nhân bình thường.

Bây giờ Triệu Dũng cũng chỉ có thể từ sự cảm khái của cha mẹ trong những buổi tiệc rượu để tưởng tượng ra những uy phong năm xưa của tổ tiên.

Nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, sợ rằng Triệu Dũng cũng sẽ mãi mãi không đi đến Đoạt Hồn Cương. Đoạn đường tám trăm dặm đối với những cao nhân thì chẳng là gì cả, nhưng đối với hắn thì phải mất hai ngày hay đêm. Trên đường Triệu Dũng cũng phải đi qua rất nhiều núi rừng thường có những dã thú hùng mạnh lui tới, nếu không có dũng khí lớn thì căn bản một người bình thường sẽ không thể đi đến những loại địa phương như thế này.

Nguyên nhân Triệu Dũng đi đến đây cũng rất đơn giản, mẫu thân của hắn ngã bệnh mà bệnh tình lại rất nghiêm trọng, nếu không kịp thời điều trị thì tính mệnh chắc chắc sẽ gặp nguy hiểm.

Thật ra ngã bệnh cũng không phải vấn đề gì lớn trong Thánh Vực. Chỉ cần có tiền thì những dược điếm của các đại thế lực sẽ đưa ra cả đống đan dược hảo hạng, chỉ cần một viên là bệnh tình của mẹ hắn sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.

Đáng tiếc là Triệu Dũng lại không có số tiền lớn như vậy.

Có lẽ tấm lòng hiếu thảo của Triệu Dũng đã làm một lão y sư trong dược điếm cảm động. Vị này đã lặng lẽ nói cho hắn biết có một loài thảo dược tên là Lan Thảo. Nhưng tông chủ Thục Sơn Phái người có y thuật cao siêu nhất Nam Châu, bậc thầy cả đời luyện đan Lăng Tiêu cũng được xưng là Hồng Hoan Lan Thảo Tử, cho nên loại Lan Thảo này cũng có một cái tên mới. Nghe nói cuộc so tài ở đại hội Nam Châu trăm năm trước chính là lần tông chủ Lăng Tiêu rạng danh, lúc đó cái tên Hồng Hoan Lan Thảo Tử cũng được loan truyền rộng ra bên ngoài.

Lão y sư kia là một người có thực lực Kiếm Thánh cho nên đã đặt chân đến rất nhiều địa phương. Đoạt Hồn Cương lão cũng đã từng đi qua, đồng thời cũng đã từng thấy qua Hồng Hoang Lan Thảo Tử. Nhưng năm xưa lão y sư cũng không nhận ra sự kỳ diệu của loài thảo dược này, cho nên lão cũng không lưu tâm.

Sau này khi Hồng Hoang Lan Thảo Tử trở nên rạng danh, lão y sư cũng đi qua Đoạt Hồn Cương vài lần nhưng lại không còn được nhìn thấy loại thảo dược thần kỳ kia nữa. Chưa nói đến chuyện tìm kiếm khó khăn, ở Đoạt Hồn Cương còn có rất nhiều dã thú cường đại bảo vệ những dược liệu này. Thậm chí còn có những dã thú thực lực mạnh hơn rất nhiều so với cao thủ cảnh giới Kiếm Thánh như lão, vì vậy lão y sư cũng quyết định vứt bỏ giấc mộng phát tài.

Lão thấy Triệu Dũng đáng thương nên nói cho hắn biết trong Đoạt Hồn Cương có một loại dược liệu thần kỳ, chỉ cần dùng một cây thì có thể cải tử hoàn sinh. Đồng thời lão y sư cũng cảnh cáo Triệu Dũng không nên có tâm tư đi vào chỗ đó, chẳng những tìm không được thảo dược mà mất đi cả tính mệnh. Lòng hiếu thảo của Triệu Dũng đối với lão y sư thì rất đáng quý, nhưng nếu vì nó mà mất đi cả tính mạng thì cũng không đáng. Lão nói nếu mẫu thân Triệu Dũng biết được chuyện này thì cũng không muốn con trai vì mình mà phải mạo hiểm tính mạng.

Triệu Dũng lại không nghĩ như vậy, trong lòng hắn trên đời này không có ai quan trọng hơn mẫu thân. Vốn hắn muốn đem bảo vật tổ truyền trong nhà đi bán để chữa bệnh cho mẫu thân, tiếc rằng mẫu thân lại cực lực phản đối. Bà nói rằng thứ này là vật tổ truyền đời đời kiếp kiếp của Triệu Gia, không thể vì bệnh tình của bà mà bán bảo vật này đi được.

Thật ra bảo vật đó rốt cuộc là thứ gì thì ngay cả phụ mẫu của Triệu Dũng cũng không biết, hắn lại càng không biết. Hắn chỉ thấy nó thoạt nhìn giống như một cây sắt, nhưng nếu dùng thanh đoản kiếm sắc bén hắn đang buộc trên đùi cũng không thể chặt đứt cây sắt kia được.

Khi Triệu Dũng còn nhỏ cũng đã từng nghĩ đem cây sắt kia rèn thành một thanh bảo kiếm. Hắn cho rằng nó nhất định sẽ là một thanh bảo kiếm sắc bén nhất thế gian.

Nhưng vì cái ý nghĩ kia mà Triệu Dũng bị cha mẹ đánh cho mông đít nở hoa rồi tan thành mây khói, thậm chí bây giờ vẫn còn ám ảnh trong lòng. Hắn vì muốn cứu mẫu thân, chỉ còn cách liều mạng đi đến chỗ này thử một lần.

Nhưng những gì hiện ra trước mắt lúc này làm cho hy vọng của Triệu Dũng càng trở nên xa vời. Hắn ngẩng đầu lên nhìn vách đá chỉ còn lại vài trăm thước, đây… Đã là vách núi thứ tám hắn phải leo lên rồi.

Triệu Dũng đã đến đây hai ngày trước, ngoại trừ ban đêm cứ tùy tiện tìm một chỗ ngủ thì ban ngày hắn phải tìm kiếm.

Nhưng nếu Triệu Dũng có thể tìm thấy Hồng Hoan Lan Thảo Tử một cách dễ dàng thì thứ này sẽ không phải là vật thần kỳ nữa rồi.

… ….

Trên đỉnh một ngọn núi cao nhất của dãy Đoạt Hồn Sơn, Lăng Tiêu đang ngồi trên một tảng đá, những hành động của Triệu Dũng hiện ra trước mắt hắn rất rõ ràng. Lăng Tiêu cũng tưởng rằng đó là một người đến đây hái thuốc nên cũng không thèm để ý nhiều, người tu chân rất ít khi cùng phàm nhân phát sinh bất kỳ mối giao tiếp nào.

Sinh mệnh của phàm nhân quá ngắn đối với người tu chân, đời người thường có sinh ly tử biệt có vui buồn li hợp có rất nhiều đau khổ, mà những thứ đó chẳng ai muốn đối mặt bao giờ.

Cho nên những cô gái phàm nhân có xinh đẹp thế nào cũng không được người tu chân cưới về làm vợ. Sau trăm năm, hồng nhan trở thành xương trắng, chẳng ai muốn mình phải lâm vào tình cảnh đau đớn đó.

Cho dù Lăng Tiêu tu luyện chính là đạo hữu tình, cho dù hắn thỉnh thoảng cũng phải nhập vào nhân gian để tu hành, nhưng hắn cũng không muốn đối diện với những thứ này. Cho nên ngay từ đầu hắn đã không muốn sinh ra bất kỳ mối liên hệ nào với người thanh niên kia.

Lăng Tiêu tính được sau năm ngày nữa thì Đoạt Hồn Cương này sẽ có một luồng linh khí phóng thẳng lên trời, lúc đó nơi đây chắc chắn sẽ có bảo vật xuất hiện. Lần này hắn xuất ngoại, mục đích tu hành và tìm kiếm bảo vật có vị trí ngang bằng nhau.

Thời gian đối với Lăng Tiêu cũng không quan trọng, cho nên hắn cũng không quan tâm đến chuyện mình phải chờ đợi ở đây vài ngày. Truyện Tiên Hiệp

Dõi theo bước chân của tên thanh niên cứng đầu kia là niềm vui của Lăng Tiêu hai ngày nay. Hắn đã ở trên cái thế giới này hơn trăm năm rồi, thật ra cũng không có nhiều cơ hội để quan sát.

Hai lần Lăng Tiêu vào nhân thế tu hành đều không phải xuất phát từ ý muốn của chính bản thân mình. Mà lần này vì đợi bảo vật xuất hiện nên phải ngồi đây quan sát cuộc sống của một người phàm nhân, hắn cũng cảm thấy không tệ.

Lăng Tiêu đã đặt trên cơ thể người thanh niên kia một tia thần thức, trừ khi người kia xảy ra nguy hiểm, nếu không Lăng Tiêu cũng sẽ không giúp hắn.
Lăng Tiêu khoanh chân ngồi trên tảng đá, toàn thân hắn hầu như đã dung nhập vào cùng một thể với đất trời.

Những cảm ngộ của hắn về thiên địa liên tục trở nên sâu sắc, khí chất toàn thân càng ngày càng mạnh hơn so với trước đây.

Đề cao đẳng cấp tu vi là lượng, mà đề cao cảnh giới mới là chất.

Cũng là cảnh giới Hợp Thể Kỳ đỉnh phong nhưng đến khi động thủ lại có sự phân biệt cao thấp rõ ràng. Tâm cảnh của công pháp tu luyện có ổn định không, thần thức có cường đại hay không…Đều là những nhân tố quan trọng quyết định thắng bại.

Lúc này khi thần niệm của Lăng Tiêu khẽ động, hai mắt vừa mở, trong khoảnh khắc có hai luồng hào quang bắn ra. Vì lúc này hắn cảm giác được tình cảnh của người thanh niên kia cực kỳ xui xẻo.

Ánh mắt Lăng Tiêu lập tức chuyển sang một vị trí bên cạnh người kia.

Chỉ là một con rắn to như chiếc đũa.

Nhưng Lăng Tiêu lại cảm ứng được một mối nguy hiểm khổng lồ từ trên người con rắn nhỏ kia. Khi Lăng Tiêu đưa mắt quan sát con rắn có thân thể đen kịt như mực thì đột nhiên nó lại liếc mắt nhìn chằm chằm về phía hắn. Thị lực của rắn rất yếu, bình thường đều phải nhờ vào đầu lưỡi để cảm ứng môi trường xung quanh.

Lăng Tiêu không tin với khoảng cách xa như vậy mà con rắn có thể "thấy" được mình. Như thế này cũng chỉ có một cách giải thích, đó là con vật nhỏ bé kia có linh tính.

Mà lúc này tình hình của Triệu Dũng cũng có chút không ổn, cánh tay mạnh mẽ của hắn bị con rắn cắn một nhát, ngay lúc đó hắn cảm thấy nó trở nên tê rần. Triệu Dũng phản ứng cực nhanh, hắn lập tức dùng cánh tay bị thương chụp lấy một khối nham thạch, hai chân đạp lên hai tảng đá lồi ra ngoài ở bên dưới. Hắn dùng tay còn lại rút cây dao găm sắc bén trong xà cạp ra rồi hướng thẳng về phía hai dấu răng nhỏ trên cánh tay kia của mình mà hung hăng đâm xuống.

Phựt!

Một cảm giác đau đớn kịch liệt thiếu chút nữa làm cho Triệu Dũng phải gào lên đau đớn, nhưng hắn lại sợ con rắn nhỏ kia tiếp tục tấn công nên phải cắn răng để không phát ra tiếng kêu.

Bị thương là tay phải, Triệu Dũng dùng tay trái cầm dao sắc nhanh chóng ngoáy một vòng trên miệng vết thương, sau đó hắn nhịn không được phải kêu to một tiếng đau đớn. Một khối thịt của hắn bị khoét ra, hắn vừa lớn tiếng kêu thảm vừa hung ác nhìn chằm chằm vào con rắn nhỏ mà không biết chính mình đang chọc vào một đại họa. Hăn phẫn nộ quát lên:
- Đi chết đi!

Một luồng bạch quang lóe lên, Triệu Dũng tuy không có vũ lực, nhưng hắn cũng không phải loại người ai cũng có thể ức hiếp. Vẻ mặt Triệu Dũng rất dữ tợn, trong nháy mắt tất cả những nỗi hậm hực khi mấy ngày nay tìm thuốc không hiệu quả đã hoàn toàn được phát tiết ra.

Nhưng chỉ sau một khắc Triệu Dũng đã hoàn toàn trở nên ngây dại.

Keng!

Khi dao găm của hắn chém lên người con rắn nhỏ, không ngờ lại phát ra tiếng kêu giống như chém vào kim loại.

Hơn nữa, điều làm hắn không thể ngờ chính là cây dao găm đã đi theo mình mười mấy năm, cũng chính là lễ vật duy nhất của người cha thợ mỏ lương thiện tặng cho hắn, không ngờ... Lại gãy.

- A!

Chỉ trong nháy mắt, hai loại cảm giác sợ hãi và phẫn nộ đã tràn ngập đáy lòng Triệu Dũng. Hắn giơ nữa đoạn dao găm còn lại lên, không thèm để ý đến máu thịt đang đầm đìa và cánh tay phải đang trở nên run rẩy, hắn hung hăng chém thẳng về phía con rắn nhỏ.
Mà hình như con rắn nhỏ cũng đã bị chọc giận, nó dùng cơ thể cực kỳ linh hoạt di chuyển vào khe đá để né tránh lần công kích mạnh mẽ của Triệu Dũng. Sau đó con rắn há miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn rồi hung hăng cắn thẳng về phía Triệu Dũng.

Một đao vừa rồi Triệu Dũng đã dùng hết tất cả khí lực, nửa đoạn đao găm hung hăng chém thẳng vào núi đá phát ra những âm thanh roạt roạt. Lúc này tảng đá bị chém phải vỡ ra từng mảnh nhỏ, có thể thấy được lực khí hắn vừa sử dụng mạnh đến mức nào.

Cuối cùng cánh tay phải của Triệu Dũng cũng không thể liên tục kiên trì được nữa, vừa rồi tuy hắn khoét thịt ra rất đúng lúc nhưng vẫn có một số độc tố tiến thẳng vào trong mạch máu.

Gân xanh trên bàn tay nổi lên, chỉ trong khoảnh khắc Triệu Dũng đã mất đi tất cả sức lực. Hắn duỗi thẳng ngón tay ra, một tiếng hét hoảng sợ đến cực điểm vang lên rồi cơ thể rơi mạnh xuống dưới.

Đầu Triệu Dũng trở nên trống rỗng: "Lần này thì xong rồi, lão nương cũng không còn ai chăm sóc!" Bởi vì người cha thợ mỏ phàm nhân của Triệu Dũng đã mất (có lẽ tác giả nhầm, mấy chương sau lại thấy cha Triệu Dũng vẫn sống), hắn xảy ra chuyện thì lão nương đang lâm bệnh nặng sẽ hoàn toàn không còn chỗ nào nương tựa.

Con rắn nhỏ kia lại không buông tha mà phóng thẳng theo Triệu Dũng, cơ thể của nó bay trên không trung giống như một con cá chạch màu đen bơi lượn trong nước. Nó vặn vẹo thân mình, không ngờ lại biết bay.

Nó há rộng miệng rồi phóng tới cắn thẳng lên mặt Triệu Dũng.

- Ngươi! Con súc sinh!
Cuối cùng Triệu Dũng sinh ra một ý niệm trong đầu: "Ta cuối cùng cũng phải chết, ngươi còn không chịu buông tha!"

Ngay khi Triệu Dũng còn chưa kịp nhắm mắt lại thì thấy con rắn nhỏ kia giống như bị cuồng phong thổi đi, cơ thể nó đang bay thẳng về phương xa. Mà cơ thể hắn đang nhanh chóng rơi xuống lại đột nhiên ngừng lại giống như rơi xuống một khối bông khổng lồ.

Triệu Dũng ngây ra như phỗng, hắn thề chính mình chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có có ngày bay trên trời. Hắn không tin tà ma nhưng nhìn thoáng xuống dưới chân thì không sai, hai chân hắn đang lơ lửng trên bầu trời, hắn đang đứng giữa không trung.

Triệu Dũng rất to gan lớn mật, hắn không sợ độ cao nhưng lúc này lại không kìm được phải phát lạnh. Hắn liên tục la lớn:
- Là ai!

Không có ai trả lời hắn, Lăng Tiêu dùng một chỉ bắn bay con rắn nhỏ, sau đó hắn dùng một lực lượng nhu hòa nâng lấy Triệu Dũng rồi chậm rãi đặt người này lên mặt đất. Đồng thời Lăng Tiêu cũng nhìn thấy thương thế trên người Triệu Dũng, trong nháy mắt khi người này la lớn lên, Lăng Tiêu lấy ra một viên đan dược bắn thẳng vào miệng Triệu Dũng.

Khi Triệu Dũng đặt chân xuống đất mới cảm thấy trong cuống họng có một mùi vị ngọt ngào và tươi mát. Đồng thời hắn cũng cảm thấy cả người tràn đầy một luồng lực lượng mà trước đây chưa từng có. Hắn biết mình đã gặp phải cao nhân trong truyền thuyết.

Nghĩ vậy Triệu Dũng lập tức quỳ rạp trên mặt đất, hắn dùng giọng đau thương lớn tiếng nói:
- Cao nhân, xin cứu mẫu thân của ta!
Lăng Tiêu hơi sửng sờ, lúc này hắn nhìn thấy con rắn nhỏ bị mình đánh bay đang giương nanh múa vuốt phóng thẳng đến Triệu Dũng. Lăng Tiêu không nhịn được phải trở nên giận dữ: "Ta thấy ngươi nhỏ bé, niệm tình ngươi có vài phần sinh đức mà tha cho một con đường sống. Thấy ngươi có linh tính chắc chắn phải tu luyện rất nhiều năm mới có được, không ngờ ngươi lại không biết chừng mực như vậy!"

"Thôi được, hôm nay ta trừ ma vệ đạo một lần, chém cái tên không biết điều ngươi!"

Vừa nghĩ đến đây, Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm đã phát ra một luồng hào quang đỏ thẫm rồi đột nhiên phóng thẳng tới con rắn màu đen có cơ thể như chiếc đũa kia.

Ầm ầm!

Lúc này không phải là tiếng kim loại mà lại là âm thanh của hai luồng năng lượng khổng lồ đập vào nhau. Một luồng lực lượng mạnh mẽ bùng ra theo tiếng nổ, Triệu Dũng đang quỳ trên mặt đất lập tức bị đánh văng ra ngoài rồi bất tỉnh.

Mà Lăng Tiêu lại thấy con rắn nhỏ kia không bị chém đứt, nhưng nó cũng không dễ chịu gì, bị đánh văng vào trong những đám bụi mịt mù trên mặt đất.

Lăng Tiêu cảm thấy kinh hãi, Yêu Huyết Kiếm của mình chính là bảo vật có kiếm linh, chưa nói đến mức độ sắc bén của nó, chỉ một con rắn nhỏ mà không thể chặt đứt được sao?

Khi Lăng Tiêu phóng người tới như tia chớp, việc đầu tiên hắn làm là phong bế huyệt đạo trên người Triệu Dũng. Sau đó hắn đi đến chỗ con rắn nhỏ đang bất tỉnh ở phía trước rồi ngồi xổm xuống nhặt nó lên kiểm tra.

- Trời!

Lăng Tiêu vừa mới chạm tay lên người con rắn thì phải hô lên một tiếng kinh dị, cơ thể con vật này chỉ nhỏ xíu nhưng lại nặng vô cùng.

Rõ ràng chỉ bằng một chiếc đũa nhưng lại nặng như một khối cự thạch nặng nghìn cân.

Trong lúc chưa chuẩn bị tâm lý, Lăng Tiêu thiếu chút nữa đã không thể nâng con rắn lên được.

Lúc này con rắn cảm giác được có người chụp lấy mình thì đột nhiên tỉnh lại, cặp mắt lạnh lùng lập tức trở nên linh hoạt. Nó nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu rồi phát ra một âm thanh vừa yếu ớt vừa già lão:

- Ngươi là ai? Dám quản chuyện của bản tôn à! Chán sống rồi sao!

Triệu Dũng vừa mới tỉnh, hắn nhìn thấy tình cảnh này thì cơ thể lại trở nên lạnh lẽo rồi sợ đến mức tiếp tục hôn mê bất tỉnh.

Lăng Tiêu nhìn con rắn đang bị mình nắm chặt ở vị trí cách đầu bảy* tấc rồi lạnh lùng cười:
- Bản tôn sao? Đừng quên bảy tấc của ngươi đang còn nằm trong tay ta!

(Cách đầu rắn bảy tấc thường là vị trí tim
Trích Anh hùng xạ điêu – Hồi 15
Hồng Thất Công nhất thời không hiểu ý nàng (Hoàng Dung), nhưng biết cô nương nhỏ này khôn ngoan quỷ quyệt, ắt có ý lạ, bèn nói:
- Bắt rắn thì bắt bảy tấc, hai ngón tay kẹp chặt, chỉ cần kẹp trúng bảy tấc sau đầu thì dù là rắn độc lợi hại bao nhiêu cũng không động đậy được.)

- Vậy thì thế nào? Ngươi muốn bóp sao?
Tính tình của con rắn nhỏ này vô cùng cáu kỉnh, hình như nó chẳng thèm quan tâm đến trái tim mình có thể bị người ta bóp nát. Nó tiếp tục phát ra giọng nói lạnh lùng và ngọng ngịu:
- Người thanh niên, nhanh đặt ta xuống, có lẽ bản tôn sẽ cho ngươi vài chỗ tốt. Nếu không, đợi sau khi bản tôn khôi phục lại thực lực thì nhất định sẽ tru sát cả nhà ngươi!

Bình Luận (0)
Comment