Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 596


Một ngọn núi cao mấy nghìn thước bị luồng hào quang này trực tiếp chiếu xuống đã bắt đầu sụp đổ. Ngọn núi dần nứt ra làm hai, mặt đất chấn động càng ngày càng mãnh liệt. Triệu Dũng đứng đờ người ra thấy rõ tất cả mọi thứ, cơ thể hắn đã bắt đầu đứng không vững. Hắn ôm chặt lấy một cây đại thụ rồi nhìn thấy lá cây đang liên tục rơi xuống.

Rất nhiều chim chóc từ trong những dãy núi hoang vu bay ra ào ào, những tiếng kêu inh ỏi vang vọng khắp bốn phía. Sau đó lại nghe thấy những âm thanh giống như vạn mã bôn đằng, rất nhiều dã thú bình thường căn bản không dễ nhìn thấy một con, bây giờ lại liều mạng chạy trối chết ra khắp bốn phía.

Luồng hào quang kia giống như một đạo kiếm khí cực kỳ sắc bén bổ ngọn núi này ra làm đôi, sau đó con mãng xà khổng lồ lại ngửa cổ rống lên rồi hướng về phía Lăng Tiêu quát:
- Là ngươi bức ta!

Âm thanh vang lên giống như tiếng sấm rền lại tràn đầy oán hận. Vài ngày nữa bảo vật sẽ tự động xuất thổ, nhưng lúc đó con rắn sẽ không phải tiêu hao luồng năng lượng khổng lồ như vậy để cưỡng ép thu nhận, chính bảo vật cũng có sẵn năng lượng, cũng có thể làm nó một lần đột phá quay trở về cảnh giới trước kia.

Mà bây giờ nó cũng không biết phải tu luyện bao nhiêu năm mới có thể đạt đến thực lực để đột phá. Hơn nữa những động tĩnh lớn như vậy, khoảng cách ở đây đến Bạch Lộ Quận lại rất gần chắc chắc sẽ gây ra kinh động lớn.

Trong Bạch Lộ Quận có rất nhiều lão già làm con rắn cảm thấy đau đầu, xuất hiện những động tĩnh lớn thế này mà đám lão già kia không đến mới là lạ.

Mà tất cũng đều vì cái tên chết tiệt kia.

Lăng Tiêu đứng trên không trung nhìn tình cảnh của ngọn núi trước mặt, trong lòng liên tục than thầm. Xem ra chuyện bảo vật xuất thổ lần này nhất định sẽ cực kỳ mạnh mẽ, những hiện tượng hôm nay có thể rõ ràng thấy được điều đó.

Hiện tượng này thậm chí còn ác liệt hơn so với chuyện năm xưa Lăng Tiêu đoạt được cơ thể hoàn mỹ.

Cơ thể kia bị Lăng Tiêu luyện hóa rồi cùng bản thể hợp lại làm một, cho đến bây giờ hắn cũng không thể hoàn toàn hấp thu luồng năng lượng kia được. Vì luồng năng lượng kia quá khổng lồ, Lăng Tiêu cũng cảm thấy tốc độ hấp thu của mình cực kỳ nhanh, hơn nữa hắn cũng rất nỗ lực mới hấp thu chưa đến một phần ba năng lượng.

Những chỉ từng đó đã hoàn toàn luyện hóa cơ thể Lăng Tiêu một lần.

Nếu không lần trước Lăng Tiêu và người khác chiến đấu, đặc biệt là khi mười ba tên cường giả cao cấp cảnh giới đại viên mãn cùng tấn công Lăng Tiêu, nếu thân thể không hấp thu đủ năng lượng thì căn bản Lăng Tiêu sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để né tránh. Chỉ riêng luồng áp lực cực mạnh cũng đủ làm cho Lăng Tiêu thịt nát xương tan.

Lăng Tiêu cười lạnh, cơ thể hắn hóa thành một đạo cầu vồng, Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm xuất ra một luồng kiếm khí rất dài rồi hung hăng chém về vị trí cách đầu con mãng xà bảy tấc.

Trong nháy mắt đầu con mãng xà lập tức rụt về phía sau, ngay sau đó nọc độc lại phun ra như mưa, tất cả dội thẳng về phía Lăng Tiêu.

Hàm Hàn Bảo Đỉnh được Lăng Tiêu xuất ra rồi đột nhiên biến thành một cái dù có chu vi trên trăm thước che trên đầu. Nọc độc rắn rơi trên Hàm Hàn Bảo Đỉnh đột nhiên bốc lên một luồng khói xanh, đồng thời còn sinh ra những tiếng xèo xèo.

Trong lòng Lăng Tiêu cảm thấy kinh ngạc, độc tính này quả thật là rất mạnh. Hắn nhịn không được phải đảo mắt nhìn về phía tên thanh niên kia, trong lòng thầm nghĩ tố chất thân thể tên đó quả thật là nhất lưu, nếu có tu chân linh căn thì quả thật là một hạt giống tốt.

Độc tính của con mãng xà đen này mãnh liệt như vậy mà không thể giết chết tên kia được, có thể thấy sức đề kháng của cơ thể hắn mạnh mẽ thế nào.

Lúc này kiếm khí của Yêu Huyết Kiếm đã chặt xuống vị trí cách đầu con mãng xà bảy tấc, mãng xà giống như bị người ta dùng roi da hung hăng quật xuống vị trí trái tim, những miếng vảy khổng lồ của nó rơi xuống từng mảng giống như bông tuyết.

Con rắn đau đến mức phải rống lên dữ dội. Đúng lúc này mặt đất dưới chân lại chấn động càng mãnh liệt hơn, ngọn núi hầu như đã sắp trở thành bình địa, giống như có cái gì đó muốn phá đất chui ra vậy.

Cái đuôi vô cùng linh hoạt của con mãng xà hung hăng đánh thẳng về phía cơ thể Lăng Tiêu. Hắn hất tay lên, một tấm lưới khổng lồ đen như mực phóng thẳng ra nghênh đón cái đuôi của con rắn.

Mãng xà không thèm quan tâm mà tiếp tục quật đuôi tới.

- Phì!

Mãng xà đen đau đến mức cả người phải run lên, tấm lưới mà nó căn bản không thèm quan tâm đến kia không ngờ lại có khả năng ăn mòn cực mạnh. Hầu như chỉ trong nháy mắt, cái đuôi khổng lồ kiêu ngạo của nó đã lộ ra những mảng xương trắng dày đặc.

Mãng xà đau đến mức phải quay người lại, nó cắn đứt cái đuôi ngắn lại hơn mười mét rồi điên cuồng rống lên vài tiếng. Nó há miệng phun ra một khối máu thịt lẫn lộn, trong đó còn lẫn vào cả miếng lưới rất khủng bố kia.

Miệng mãng xà vốn đã sớm trở nên máu thịt đầm đìa.

- Đáng chết!

Giọng già nua lại điên cuồng rống lên:
- Tên nhân loại đáng chết!

Lúc này khúc đuôi bị mãng xà cắn đứt ra càng ngày càng nhỏ rồi bị mảng lưới màu đen điên cuồng hấp thu với một tốc độ kinh người, chỉ trong khoảnh khắc đã biết mất. Sau đó mảng lưới khổng lồ kia khẽ rung rinh rồi quay về trong tay Lăng Tiêu.

Mãng xà đen há miệng, một cảm giác khô hanh đột nhiên bùng lên. Sau đó một quả cầu lửa khổng lồ từ trong miệng nó bay ra rồi phóng thẳng tới Lăng Tiêu nhanh như gió.

Lăng Tiêu cầm Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay, một luồng kiếm khí đột nhiên bắn ra rồi ầm một tiếng đập thẳng lên mặt trên quả cầu lửa. Một tiếng nổ mạnh mẽ lập tức bùng ra, quả cầu lửa bị đánh tan. Đồng thời Lăng Tiêu cũng nhìn thấy sự phẫn nộ của con mãng xà đã lên đến đỉnh điểm.

Sau khi sử dụng pháp thuật hỏa hệ, máu huyết của mảng xà cuối cùng cũng bắt đầu sôi sục hẳn lên.

- Ra đi, Tiểu Yêu!

Lăng Tiêu cầm Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm ném thẳng về phía trước. Đồng thời trong lòng hắn cũng khẽ động, trong nháy mắt Hàm Hàn Bảo Đỉnh lập tức hóa thành một luồng hào quang bay vào trong nhẫn.

Khi Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm bay lên không trung, thì liên tục bùng ra những luồng hào quang hồng sắc. Thân kiếm càng lúc càng lớn, cuối cùng trở thành một thanh cự kiếm dài trên trăm mét.

Mũi kiếm trên bầu trời chĩa thẳng xuống, sau đó trên thân kiếm bùng ra một luồng hào quang đỏ tươi. Luồng sáng này phóng thẳng lên tận trời cao và chiếu xuống khắp mặt đất.

Đối diện với cây cự kiếm trên trời, trong nháy mắt mãng xà lập tức cảm giác được một sự tuyệt vọng khổng lồ. Nó lại mở rộng miệng máu, tất cả mọi thứ trong đôi mắt rắn lạnh lùng đều là sự sợ hãi. Luồng sáng màu đỏ tươi làm mảng xà cảm thấy trong tận đáy lòng, dấu ấn thuần phục trong huyết mạch viễn cổ đột nhiên bừng tỉnh. Nó ngẩng cái đầu khổng lồ lên, nhưng lại lập tức cúi xuống để mặc cho luồng sáng màu đỏ kia chiếu xuyên qua đầu.

Sau đó máu mãng xà bắt đầu nhanh chóng chảy về phía luồng sáng màu đỏ. Luồng sáng xuyên qua đất trời của Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm lại càng trở nên mạnh mẽ.

Lúc này luồng ánh sáng trắng khổng lồ đang chiếu trên mặt đất đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét vô cùng phẫn nộ.

Một luồng hào quang màu đỏ đột nhiên bay ra rồi hung hăng hướng về phía Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm đánh thẳng tới.

Mà đúng lúc này dị biến lại phát sinh.

Hơn mười luồng sáng vô cùng khổng lồ đồng thời phóng thẳng về phía hào quang hồng sắc.

Lăng Tiêu nhíu mày, những người này cuối cùng cũng không thể giữ được bình tĩnh mà bắt đầu ra tay.

Lăng Tiêu còn tưởng bọn họ sẽ đợi thêm một lát nữa, đợi đến khi hắn thu phục được bảo vật này thì mới ra tay cướp đoạt. Không ngờ những tên này tính tình lại quá nóng nảy mà nhịn không được.

Lúc này Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm đang ở trong giai đoạn quan trọng hấp thu máu huyết của mãng xà, Lăng Tiêu cũng không muốn nó bị quấy rầy. Cơ thể hắn khẽ động, chỉ sau một khắc đã xuất hiện bên cạnh Yêu Huyết Kiếm. Sau đó hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn những người kia đang phóng thẳng tới luồng hào quang hồng sắc.

- Ầm! Ầm!

Trên trời đột nhiên vang lên hai tiếng nổ lớn, hai người phóng lên nhanh nhất đang chiến đấu với nhau truyền ra những tiếng nổ vang vọng. Lăng Tiêu khẽ nheo mắt, hắn nhìn thấy luồng năng lượng bùng ra ở nơi hai người đang giao chiến làm không gian bị xé ra một khe nứt, nhưng sau đó lai nhanh chóng được khép lại. Điều này có thể thấy rõ tính chất ổn định của không gian Thánh Vực rất mạnh, cho dù là người có cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong cũng rất khó có thể làm cho không gian này tan vỡ.

Bởi vì những người có thực lực như vậy đã có thể tiến vào Thần Giới được rồi.

Luồng hào quang hồng sắc lại căn bản không thèm để ý đến đám người đang giao chiến ở phía sau, nó điên cuồng phóng ầm ầm đến Yêu Huyết Kiếm ở bên này.

Khi khoảng cách chỉ còn lại vài vạn thước, Lăng Tiêu có thể cảm giác được những con sóng năng lượng khủng bố trên hào quang hồng sắc còn mang theo luồng hận ý vô tận.

Không ngờ đây lại là một bảo vật có linh tính.

Lăng Tiêu thầm cảm thán trong lòng, đồng thời tinh thần lực với khí thế dời núi lấp biển lại hình thành một thanh kiếm thần lực khổng lồ. Thanh kiếm này hung hăng hướng về phía luồng hào quang hồng sắc mà chém tới.

- Ầm!

Trên bầu trời vang lên những tiếng nổ ầm ầm, luồng hào quang hồng sắc đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết rồi rơi thẳng xuống đất tạo ra những đám bụi mịt mù. Nếu dùng lực lượng đơn thuần để tấn công thì sẽ tuyệt đối không đạt được hiệu quả như vậy. Để đối phó với những bảo vật có linh tính, dùng tinh thần lực tấn công thì lại càng hiệu quả.

Lăng Tiêu đứng yên như tượng trên không trung, nhưng lại có một hình bóng mà mắt thường không thể nhìn thấy được phóng thẳng về phía bảo vật hồng sắc. Cái bóng dùng tay khoắng xuống bên dưới, sau đó xoẹt một tiếng chui thẳng vào trong lòng đất, biến mất không thấy tung tích.

Vị trí bảo vật hồng sắc xuất thổ đã trở thành một vùng hoang tàn, luồng hào quang màu trắng cũng biến mất, mây đen trên bầu trời cũng dần tản ra. Vẻ mặt của đám người đứng trên bầu trời lập tức trở nên xanh mét.

Vẻ mặt một lão già trong số hai người phóng lên nhanh nhất đột nhiên trở nên biến đổi, lão hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.

- Tương Thiên Phương, nếu không phải lão bất tử ngươi ngăn cản thì ta đã bắt được bảo vật kia rồi!
Một lão già trên đầu đầy những bím tóc hướng về phía một lão già tóc trắng đầy đầu gầm lên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Lão già tóc trắng Tương Thiên Phương lạnh lùng hừ lên một tiếng:
- Thường Vạn Lý, còn nói ta ngăn cản ngươi à! Nếu không phải ngươi ra tay với ta trước thì bảo vật kia làm gì có cơ hội chui vào trong mặt đất chạy trốn được? Còn nữa, Thường tộc các ngươi cũng là gia tộc có danh vọng trong Nam Châu, lại cứ khăng khăng không tha cho Nam Châu Liên Minh. Hừ! Thật là một đám người gia tộc cực kỳ ngu xuẩn!

- Cút!
Thường Vạn Lý có mái tóc tết thành từng bím hướng về phía Tương Thiên Phương giận dữ hét lên:
- Cẩn thận ta giết chết lão già ngươi!

- Ha ha! Ngươi cứ khoác loác đi! Ngươi cứ tới đây mà giết ta!

Tương Thiên Phương hếch mũi lên trời, mái tóc bạc bị gió thổi tung lên. Trong mắt lão mang theo một luồng sáng mãnh liệt, sau đó tiếp tục nói:
- Thường gia các ngươi sớm muộn gì cũng là bàn đạp của Tương gia chúng ta thôi!

Lăng Tiêu nghe thấy hai chữ Thường gia thì nhìn thoáng qua lão già đầu tết đầy bím kia, trong lòng hắn thầm nghĩ: "Không biết Thường gia có phải là gia tộc của Thường Xuân Tiếu không? Từ biệt hơn một trăm năm, cũng không biết bây giờ tên võ giả thiên tài năm xưa đã đạt đến cảnh giới gì rồi?"

Đúng lúc này trong đám hơn mười người, đột nhiên có người chỉ vào Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm nói:

- Chỗ đó không phải vẫn còn một kiện bảo vật sao?

Lăng Tiêu vừa nghe thấy vậy thì trong mắt hiện lên một luồng sáng lạnh lùng.
Bình Luận (0)
Comment