Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 633


Ngoài Hoàng Tuyền còn có không ít người kinh hô. Bọn họ căn bản không ngờ tới mọi chuyện lại như vậy. Tiểu Trận ở bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Chuyện này, chuyện này chả phải quá trùng hợp sao? Hai người này ngay cả mặt mũi đều chưa nhìn thấy nhau, làm sao lại nói là hắn cứu chúng ta? Ta còn cảm thấy kẻ kia là một kẻ điên, đi đoạt cột đá mà ta khổ sở lắm mới vác về được, hừ!

Lão giả không nhịn được thở dài một tiếng, trong lòng nghĩ: Đây đúng là cái hại của việc sống cách biệt đây! Nếu là đệ tử thế gia thì sợ là đã sớm nhìn ra người trẻ tuổi vừa sợ hãi mà chạy mất kia thực lực rất cường đại.

- Các ngươi hả. Ôi, bắt đầu từ hôm này mọi người trong Hoàng gia thôn ....được tự do đi.
Lão giả lại ho dữ dội vài tiếng, sau đó nhắm mắt, thở dài một tiếng.

- Cha, người, ý người là sao?

Hoàng Tuyền là một người con có hiếu, mặc dù có chút ngạo khí, có chút quật cường nhưng đối với cha mẹ vẫn ngàn vạn hiếu thuận, hiện giờ nghe giọng nói của phụ thân hết sức chán chường, trong lòng cũng rất khó chịu.

- Đúng vậy trưởng thôn. Là chúng ta sai rồi, chúng ta nên xin lỗi ân nhân!

Tiểu Trận ở một bên cũng tỏ vẻ khẩn trương.

Hoàng lão chẳng những là trưởng thôn của bọn họ mà còn là lãnh tụ tinh thần của thôn này! Từ hai mươi mấy năm trước Hoàng lão mang mọi người tới một thôn trang hoang phế không người ở này. Tất cả mọi người đã đều coi Hoàng là là lãnh tụ cả đời này của bọn họ

- Ân nhân, chúng ta sai rồi, xin ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với chúng ta. Hoàng Hi xin lỗi ngài!

- Hoàng Văn cũng xin ngài thứ lỗi cho!

......

Một đám người đột nhiên vây quanh Lăng Tiêu, lần lượt nhận lỗi với hắn. Đến cuối cùng ngay cả Hoàng Tuyền cũng đi tới bên cạnh Lăng Tiêu thấp giọng nói:
- Xin lỗi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenggg.com

Lăng Tiêu hơi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói với Hoàng lão:
- Lão nhân gia, ngài cũng đừng có gấp. Bệnh của ngài có thể chữa được.

- Gì? Bệnh của trưởng thôn có thể chữa sao?

- Nói thật không vậy? Bệnh của cha ta có thể chữa khỏi?
Vẻ mặt Hoàng Tuyền kinh ngạc, cũng không phải vẻ mặt vui sướng. Đại khái là những lời này những năm qua bọn họ cũng nghe nhiều lần rồi.

Những người khác đều bán tín bán nghi nhìn Lăng Tiêu, hiển nhiên ối với lời nói của hắn đều không tin.

- Tốt rồi, các ngươi đừng có đứng đây nữa, có việc gì thì đi làm đi!

Hoàng lão phất phất tay, sau đó nói:
- Nếu ai không nghe lời thì cho hắn tự do đi.

Lời Hoàng lão còn chưa dứt, mọi người liền nhanh chóng tản đi, thân ảnh cả đám người lập tức biến sạch.

Hoàng lão nhìn lại người cuối cùng đang đứng ở nơi này là Hoàng Tuyền con mình, nhíu mày nói:
- Ngươi cũng đi đi.

- Cha...ta....
Hoàng Tuyền cảm thấy khó khăn nhìn phụ thân mình. Hắn thực sự lo lắng khi để một người xa lạ không rõ sâu cạn ở bên cạnh cha mình.

- Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, đừng nói nhảm nữa!
Hoàng lão cau mày quát:
- Người ta mà muốn động thủ thì cả đám các người vây vào cũng chẳng ăn thua.

Hoàng Tuyền hơi bĩu môi, xoay người rời đi.

Hoàng lão lúc này mới than nhẹ với Lăng Tiêu, sau đó cười khổ nói:
- Dạy con không tốt, khiến ngài chê cười rồi.

Lăng Tiêu lắc lắc đầu vừa cười vừa nói:
- Quý công tử ngây thơ, cá tính đơn thuần, không có gì không tốt. Về phần cách thức xử thế thì người cho hắn tự do ra ngoài xông xáo mấy năm sẽ ổn thôi.

Hoàng lão gật đầu nói:
- Không còn cách nào. Ta vẫn tưởng để bọn họ ở nơi này sống trong thôn trang cách biệt sẽ hạnh phúc, hiện giờ xem ra ta đã sai rồi. Hùng ưng cuối cùng cũng phải thuộc về bầu trời, chim non rồi cũng phải lớn lên! Trước kia ta rất nghiêm khắc trông nom bọn họ. Từ nay về sau ta cũng sẽ không hạn chế bọn họ liên lạc với thế giới bên ngoài nữa.

Lăng Tiêu mỉm cười cũng không nói quá nhiều tới đời tư của đối phương mà lại nói:
- Bản thân ngươi biết mình có bệnh sao?
Hoàng lão gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Sao lại không biết chứ. Ngươi xem mặt ta đây. Trên thực tế hai mươi năm trước tướng mạo ta chẳng khác mấy so với con trai ta hiện giờ. Từ khi mắc phải quái bệnh, tướng mạo ta hầu như mỗi ngày đều phát sinh biến hóa, nhanh chóng già đi. Đến nay thì nhìn chẳng khác gì một lão già sắp xuống lỗ rồi. Chẳng những tướng mạo ta suy thoái mà ngay cả thực lực ta cũng giảm đi. Người vừa rồi hẳn là có thực lực Đại viên mãn đỉnh phong. Nếu là thời kỳ toàn thịnh năm đó của ta thì hẳn là có thể đấu với hắn hơn trăm chiêu. Đáng tiếc hiện giờ không ngờ ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi.

Lăng Tiêu gật đầu, vừa cười vừa nói:
- Bệnh của ngươi rất hiếm thấy nhưng cũng không phải là không có biện pháp chữa khỏi hẳn.

- Khỏi hẳn?
Hoàng lão tựa hồ đối với hai chữ này rất mẫn cảm, trong miệng lầm bầm lập lại một lần nữa,đột nhiên hai mắt bừng sáng, ngồi dậy nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu run giọng nói:
- Ân công, ý người là...ý người là ta có thể khỏi hẳn sao?

Lăng Tiêu gật đầu nói:
- Không sai, hơn nữa trùng hợp là loại dược liệu để trị khỏi cho ngươi hiện giờ ta cũng có.

Hoàng lão không ngờ là Lăng Tiêu lại thoải mái như vậy, thậm chí hắn chưa đưa ra bất cứ điều kiện gì. Điều này khiến Hoàng lão quả thực thấy hơi khó tin.

- Ân công, đại ân của ngài ta phải báo đáp thế nào đây!
Lời nói này của Hoàng lão nhìn thì như có vẻ cảm kích Lăng Tiêu, thực ra là muốn thử dò xét hắn. Lão muốn biết rõ ràng xem người thanh niên này tột cùng là có ý đồ gì? Nói thật, Hoàng lão vốn xuất thân từ đại gia tộc, thân phận cao quý, thấy rất nhiều chuyện tình ích kỷ, người ngu ta trá rồi, căn bản không tin rằng trên đời này có bữa cơm trưa miễn phí.

Lăng Tiêu hiển nhiên rõ ràng suy nghĩ của Hoàng lão, cười nhạt nói:
- Không có gì. Chỉ là tiện tay, không thể thấy chết không cứu thôi. Còn về phần báo đáp thì ta và người vốn là bèo nước gặp nhau, sau đó mỗi người một ngả, cần gì báo đáp.

Cơ mặt Hoàng lão nhất thời co quắp, lại đánh giá trên dưới Lăng Tiêu một phen. Hắn cũng không nghi ngờ chuyện Lăng Tiêu có thể chữa khỏi cho mình. Chuyện đó không trọng yếu, thử một lần là biết. Nhưng hắn hiện tại đang nghĩ là người thanh niên này có phải bị làm sao không, nếu không sao lại làm như vậy? Hiện tại còn có người tốt như vậy sao?

- Như thế nào? Không tin ta sao?
Lăng Tiêu mỉm cười, trong tay liền xuất hiện một cái bình sứ, đổ ra năm viên đan dược, sau đó cất vào trong một bình sứ khác, tiện tay ném cho Hoàng lão.
- Được rồi, dùng đan dược này ba ngày một lần. Đến khi uống hết thì bệnh của ngươi sẽ được trị khỏi. Chẳng qua ta nhắc ngươi một câu. Chứng bệnh này của ngươi phân nửa là do có người hạ độc mà thành, sau này nên cẩn thận một chút. Lời đã tận, cáo từ .

Lăng Tiêu vừa nói vừa xoay người rời đi, tới khi đã đi xa hơn mười thước Hoàng lão mới đột nhiên bừng tỉnh, trong tay cầm chặt bình sứ kia, phảng phất như là nắm hy vọng cả đời hắn. Hoàng lão la lớn:
- Ân công, là ta không đúng, ta sai rồi. Xin ân công ngàn vạn lần không nên tức giận. Nếu cứ để ân công đi thế nào thì Hoàng Hoành ta về sau sao có thể làm người nữa chứ?

Lăng Tiêu quay đầu, vẻ mặt chân thành nói:
- Ngươi không nên hiểu lầm. Bởi vì nhân sinh vốn là hợp rồi lại tan. Dù là hợp hay tan đều là bình thường ở đời, nghĩ nhiều quá lại là ngược với nhân sinh.

- Hả! Vậy ân công giờ muốn đi tới đâu?

- Tới nơi cần tới, đi nơi cần đi!
Lăng Tiêu thuận miệng nói, thân thể dần dần như lưu thủy hành vân, nhìn thì thong thả mà trong nháy mắt đã biến mất.

Hoàng lão buồn bã nhìn bình sứ trong tay, đứng đó nhìn về phía hướng Lăng Tiêu đang đi xa, thì thào: - Trên đời này thật sự còn có người trượng nghĩa như vậy. Xem ra ta lúc trước đúng là suy nghĩ sai lầm!

- Cha, người nọ đi rồi sao? Hắn là ai vậy?
Hoàng Tuyền ló ra, nhìn phụ thân đang ngẩn người hỏi.

Hoàng lão phục hồi tinh thần, lắc đầu rồi nói:
- Ta cũng không biết hắn là ai.
Nói xong lão giờ bình sứ trong tay lên nói.
- Nhưng hắn cho ta giải dược.

- Hả?

Hoàng Tuyền trừng mắt nhìn, lớn tiếng hỏi:
- Cha, chẳng may trong đó là độc dược thì sao?

Hoàng lão nghe con mình nói xong tức tới mức không biết nói gì mới được, đơn giản mở bình sứ lấy một viên đan dược ném vào miệng nói:
- Là độc dược thì độc chết ta!

Nói xong mặc kệ đứa con mình đang ngây ra như phỗng, xoay người bỏ đi.

Ngay trong nháy mắt khi hắn xoay người lại, đôi mắt Hoàng lão đột nhiên ngời sáng, quay lại nhìn Hoàng Tuyền định nói gì đó.

Hoàng Tuyền vội vã chạy lại nói:
- Cha, người....người sao rồi? Có phải là không thoải mái không? Tên khốn kiếp, đồ súc sinh đó, con đã biết là hắn không phải người tốt....

- Câm miệng!

Hoàng Hoành tức giận quát, chỉ vào Hoàng Tuyền mắng:
- Ngươi sao lại không học chút kiên nhẫn hả! Như thế này thì ta có không bị độc chết thì cũng bị ngươi làm cho tức chết!

Hoàng Tuyền rụt cổ, vẻ mặt vô tội nhìn phụ thân, không hiểu phụ thân thường ngày luôn thong dong bình tĩnh hôm nay đột nhiên lại nổi giận như vậy.

Hoàng Hoanh lúc này mới ho khan vài tiếng, chậm rãi trầm giọng nói:
- Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy tiếng nói của ta trẻ ra sao?

- Trẻ ra? Đúng là có chút....
Hoàng Tuyền vừa nói, đột nhiên đôi mắt lộ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.
- Cha, ý người là?

Hoàng Hoành khẽ gật đầu, sau đó nói:
- Không sai, đan dược người nọ cho ta có tác dụng!

- Trời ơi, quả thực là thần kỳ! Người nọ sao lại lợi hại như vậy chứ?
Hoàng Tuyền lớn tiếng kinh hô
- Chúng ta năm lần bảy lượt mời các danh y của Đông châu, chưa có người này có thể trị được bệnh của phụ thân, không ngờ tới nơi này gặp một người ngẫu nhiên qua đường lại có thể trị khỏi. Cha, chúng ta...chúng ta có phải là nên trở về....

Trở về?

Trên mặt Hoàng Hoành xuất hiện một nụ cười tự giễu, lắc đầu nói:
- Không, chúng ta không bao giờ trở về nữa!

Hoàng Tuyền như hiểu như không gật đầu, sau đó còn nói thêm:
- Vậy cha cho là người kia là ai, danh y ở Đông châu nhiều như vậy....

Hoàng Hoành ngắt lời con mình, lắc đầu nói:
- Danh y Đông châu nhiều như vậy, ngươi vừa nói rồi đó. Không nên xem thường người trong thiên hạ, tùy tiện một địa phương nào cũng là đầm rồng hang hổ cả. Xem thường người khác sẽ phải trả giá đắt, bản thân sẽ rất bi thảm. Tuyền nhi, mẫu thân ngươi đã mất, ngươi cũng không phải là công tử Hoàng gia nữa. Ngươi phải nhớ một đạo lý, xem nhẹ người khác không thể nâng mình lên mà lại khiến người khác coi thường ngươi, ngươi hiểu chưa?

Hoàng Tuyền gật đầu, sau đó nói:
- Con rõ rồi, cha. Hài nhi sau này nhất định sẽ phấn đấu tốt.

Hoàng Hoành nhìn con mình rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, lấy tay vuốt ve bình sứ này, đột nhiên nhận thấy điều gì, vội vã lật bình sứ lên xem. Chỉ thấy trên bình sứ có khắc hai chữ rất nhỏ, đó là hai chữ - - Thục Sơn!

Trời ạ!

Hoàng Hoành không nhịn được phải hít sâu một hơi. Hắn thấy người kia lấy bình sứ ra, cho đan dược vào bên trong. Bình sứ này chắc hẳn là hắn dùng để chứa đan dược, hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn thì rõ ràng là thường xuyên dùng loại bình này, động tác rất tự nhiên thuần thục. Điều này đã nói rõ một vấn đề.

Người này tuổi trẻ...là Thục Sơn!

Hơn nữa thực lực của hắn dọa Diệp Thiên bỏ chạy...liếc mắt một cái là biết mình có bệnh....

Hết thảy mọi chuyện đều nói rõ người này là ai!

Hoàng Hoành đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận. Hắn không ngờ ân nhân mình chỉ gặp một lần nơi này lại có thể chính là nhân vật trong truyền thuyết, danh tiếng hiển hách, nhất đại tông sư - - Lăng Tiêu!

- Tuyền nhi, Tuyền nhi!
Hoàng Hoành đột nhiên hưng phấn gọi con trai mình.

Hoàng Tuyền khi chạy tới trước mặt Hoàng Hoành liền được hắn phân phó:
- Thông báo cho mọi người, chúng ra lại chuẩn bị lên đường đi xa!

- Hả? Bây giờ à? Đi đâu?
Hoàng Tuyền trợn mắt, há hốc mồm nhìn phụ thân.

- Thục Sơn.
Vẻ mặt Hoàng Hoành kiên quyết đáp.

Bình Luận (0)
Comment