Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 645


- Tiêu Phong phải không, hôm nay ngươi thắng rồi. Ngươi yên tâm, chuyện hôm nay sẽ không để cấp trên biết. Chẳng qua từ nay về sau ngươi cũng nên thành thật một chút cho ta! Nếu để ta nắm được nhược điểm của ngươi thì Tiêu Phong, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!
Mạnh Hổ cắn răng, gằn giọng nói từng chữ.

Sắc mặt Lăng Tiêu cực kỳ bình tĩnh nhìn thoáng qua Mạnh Hổ, không nói gì, xoay người vào phòng, "sầm" một cái đóng cửa lại.

Mạnh Hổ nhìn về một hướng xa xa, bất giác lắc đầu, sau đó mang theo Mạnh Bắc bị thương rời đi.

Trên đỉnh một tòa tháp cao xa xa, cửa sổ có rèm dày che kín. Phía sau cửa sổ ấy có hai người nhìn từ khe hở rèm xuống phía dưới. Hai người này có một người xoay người lại. Không ngờ đó chính là thị vệ trưởng của Mạnh gia, Mạnh Sỹ Kỳ!

Mà người kia là một phụ nữ còn trẻ tuổi, hơn nữa còn lại một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Đôi mắt sáng ngời hữu thần, mái tóc dài đen mượt, da tay trắng noãn như sữa, vóc người nổi bật. Người này mặc một bộ quần áo màu lam bảo thạch, có thể nói là một cực phẩm mỹ nữ ít thấy, nếu gặp phải sẽ khiến người ta trong nháy mắt phải thất thần.

Mà có chút kỳ quái chính là người có huyết mạch Mạnh gia, thực lực đã đạt tới cảnh giới Đại viên mãn như Mạnh Sỹ Kỳ giống như một đứa bé ngoan ngoãn, cúi thấp đầu, ngay cả liếc mắt một cái cũng không dám nhìn về phía nữ tử có thể khiến hồng trần điên đảo kia.

Nữ tử này thu hồi ánh mắt từ phía Lăng Tiêu, lạnh nhạt nói:
- Mạnh Sỹ Kỳ, vốn dĩ ta còn cảm thấy lần này thu nhận người thất bại, ngoại nhân tới quá ít. Nhưng hiện giờ xem ra ta đã nghĩ quá nhiều rồi. Tiêu Phong này cũng có thể miễn cưỡng giúp chúng ta thực hiện được kế hoạch kia.

Mạnh Sỹ Kỳ cũng không bởi vì được nữ tử này khích lệ mà quên thân phận, ngược lại thần thái càng thêm cung kính, nhẹ giọng nói:
- Đại tiểu thư, người này hơi nguy hiểm. Thuộc hạ nhìn không thấu được tâm tư của hắn.

- Hả? Ngay cả ngươi cũng nhìn không thấu sao?
Nữ tử được gọi là đại tiểu thư kia khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt, nếu người ngoài nhìn thấy hẳn sẽ bị khiến cho đầu óc quay cuồng. Kỳ thực nữ tử này ngũ quan mặc dù tinh xảo nhưng nhìn kỹ cũng không phải có thể nói là người phụ hoàn mỹ. Chẳng qua từ trên thân thể nàng tỏa ra một cỗ khí chất rất đặc biệt, làm cho người ta không tự chủ được muốn thân cận với nàng, nhưng khi thực sự tới gần nàng thì lại sinh ra một cảm giác tự ti, không thể tự chủ mà sinh ra tâm lý sợ hãi đối với nàng.

- Nếu người nhìn không thấu hắn thì lại càng tốt!
Nụ cười trên miệng nữ tử này lộ rõ hơn, đôi mày khẽ nhướn lên, thản nhiên nói:
- Người như thế thì chết cũng không tiếc.

Mạnh Sỹ Kỳ tựa hồ rất hiểu tính tình đại tiểu thư, cũng cười nói:
- Thật ra vốn dĩ ta đối với việc đại tiểu thư chiêu mộ ngoại nhân vào trọng địa như bảo khố trong lòng còn có chút nghi ngờ, không ngờ rằng đại tiểu thư vốn nhìn xa trông rộng. Trình độ như vậy thì những người như chúng ta làm sao có thể với tới được!

- Được rồi, ngươi học được thói vuốt mông ngựa từ bao giờ thế?
Vẻ mặt nữ tử này bình thản nói:
- Kế hoạch này của ta đã tiến hành ba ngàn năm rồi, ta tuyệt đối sẽ không cho phép nó xuất hiện chút sai sót nào. Tiêu Phong này đến đúng là một cơ hội tốt lắm. Hừ, thu nhận ngoại nhân cũng không phải là chủ ý của ta. Đó là kiệt tác của gia chủ lão nhân gia. Ai biết đầu hắn bị làm sao, không ngờ lại nghĩ ra được ý này, ta mà không tận dụng tốt thì chẳng phải là có lỗi với hắn sao?

Mạnh Sỹ Kỳ hắc hắc cười gian nói:
- Nếu lần này sự tình thành công thì uy vọng của gia chủ nhất định sẽ chịu đả kích trầm trọng rồi! Cũng không biết .... Tiêu Phong kia có thể làm được việc này hay không nữa.

- Mạnh Sỹ Kỳ, nếu là ngươi, tiến vào trong một khố phòng tràn ngập bảo vật, thủ vệ lại cực kỳ lỏng lẻo, ngươi có động tâm hay không?

Mạnh Sỹ Kỳ trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Động tâm! Nhất định là thế. Nếu là thuộc hạ thì nhất định sẽ quan sát trong một thời gian dài, một khi phát hiện sơ hở sẽ lập tức không do dự động thủ!

Nử tử mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, gật đầu nói:
- Chim chết vì mồi, người chết vì bảo vật. Đạo lý này từ xưa tới nay vẫn không đổi! Chỉ cần có lợi ích thì nhất định sẽ có người xông lên phía trước.

Mạnh Sỹ Kỳ gật đầu đồng ý, sau đó nói:
- Chính là lúc này đây....

Nử tử cười nhạt nói:
- Ta đã đợi ba nghìn năm, còn ngại vài chục năm sao? Mạnh Sỹ Kỳ, ngươi đã từng hối hận chưa? Tiếng nói của nữ tử nghe không nghiêm khắc nhưng rơi vào tai Mạnh Sỹ Kỳ lại không khác gì sét đánh.

Hắn vội vàng quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt sợ hãi nói:
- Đại tiểu thư, người dù giết lão nô lão nô cũng sẽ không hối hận! Lão nô mặc dù đúng là người của Mạnh gia nhưng nhiều năm như vậy ngoài đại tiểu thư thì làm gì còn có ai quan tâm tới ta chứ? Lão gia chủ đã rất già, nhưng lại giữ chặt vị trí gia chủ không buông tay. Đại tiểu thư có năng lực, lại nói sẽ không lấy chồng, lão gia chủ hắn lại....

- Đủ rồi!

Thần sắc nữ tử này đột nhiên biến đổi, lớn tiếng quát Mạnh Sỹ Kỳ, lạnh lùng nói:
- Chỉ một lần này thôi. Lần sau nếu ta còn nghe thấy ngươi nói những lời này, Mạnh Sỹ Kỳ, ta sẽ tự tay giết ngươi đó!

Thân thể Mạnh Sỹ Kỳ run rẩy, cúi thấp đầu hơn nữa, cuống quít nói:
- Đại tiểu thư, lão nô không dám nữa.

- Đứng lên đi. Không cần phải xưng lão nô, lão nô với ta. Nói về bối phận thì ngươi còn là trưởng bối của ta, từ này xưng là thuộc hạ là được rồi.
Nữ tử lạnh nhạt nói.

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Mạnh Sỹ Kỳ nhìn bóng lưng của đại tiểu thư, âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán.

- Được rồi, ta đi đây.
Đại tiểu thư quay về phía Mạnh Sỹ Kỳ, nhẹ giọng nói:
- Tiêu Phong kia nếu có động tĩnh gì thì phải lập tức báo cho ta biết. Nếu như...hắn vẫn không có động tĩnh gì thì ngươi phải khiến hắn có động tĩnh mới thôi!

Đại tiểu thư vừa nói, trong mắt lại hiện lên hàn khí bức người.

...........

Đêm khuya, Lăng Tiêu vận hành tinh thần lực một đại chu thiên xong, tinh thần lực giống như thủy ngân không ngừng tràn ra, giống như vật thể thực lướt qua mọi vật. Dù là thân thể người khác bị nó lướt qua cũng không có bất cứ cảm giác gì khác thường, thậm chí còn có cảm giác dễ chịu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Tinh thần lực của hắn rất nhanh chóng bao trùm toàn bộ bảo khố Mạnh gia. Hôm nay là phiên trực của tổ thứ nhất. Bên ngoài bảo khố chính là ba người mới giống Như Lăng Tiêu. Tinh thần lực của hắn không hề dừng lại mà tiếp tục hướng vào bên trong tìm kiếm. Ở bên trong cửa đá của bảo khố, hắn cảm giác được ba người. Theo phản ứng của họ mà suy đoán, ba người này hẳn là đã ngủ thiếp đi rồi.

- Chẳng lẽ chỉ có thủ hộ như vậy thôi?
Trong lòng hắn nghi hoặc, cảm thấy dường như vẫn có một địa phương nào đó không ổn nhưng lại không thể nêu rõ là cảm thấy không đúng ở điểm nào.

Dần dần, một lượng lớn tinh thần lực của Lăng Tiêu dũng mãnh ngưng tụ lại giữa bảo khố, trở thành một hình người mà dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Dựa theo trí nhớ lúc ban ngày, Lăng Tiêu đầu tiên là đi tới cây cung màu xanh biếc trên tường kia.
Hắn đứng đó cũng không có bất cứ động tác nào khác bởi lẽ bảo khố này quá lớn, quá thông thoáng, chỉ cần có chút gió động cỏ lay là ba thủ vệ kia lập tức sẽ cảm thấy được!

Nguyên thần do Lăng Tiêu dùng tinh thần lực đứng là trong bảo khố của Mạnh gia, cẩn thận đánh giá xem rốt cục là vẫn đề ở đâu. Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên linh quang, trong lòng thầm nói: Đúng rồi!

Lần trước ở nhân giới tiến nhập vào bảo khố của nhà Minh Nguyệt, Lăng Tiêu ở trong đó không hề nhìn thấy một kiện chí bảo chính thức nào. Bởi vì chí bảo hiển nhiên không phải ai cũng có thể nhận ra, giống như Hàm Hàn bảo đỉnh. Trên thực tế Minh Nguyệt cũng đã từng nói cho Lăng Tiêu biết, bảo khố trong gia tộc nàng khẳng định không thể chí có một tầng!

Những thứ tốt thực sự tuyệt đối sẽ không để lộ ra bên ngoài!

Đây là điểm mà người bình thường nhất cũng hiểu. Không ai lại để những thứ có giá nhất trong nhà lồ lộ ra ngoài!

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu do tinh thần lực ngưng kết thành cảm thấy lạnh toát cả người. Hắn đột nhiên cảm giác tựa hồ có một âm mưu cực lớn đang bao phủ trên đầu mình, tuy chưa chắc hướng về mình nhưng bản thân là trùng hợp đi ngang qua, trực tiếp đụng vào đám mạng nhện đã được giăng sẵn này!

Lăng Tiêu nhìn thật sâu vào Vô ảnh cung đang treo trên vách tường, hai tay phất một cái. Thân thể do tinh thần lực ngưng kết mà thành ào một cái liền tan biến.

Thân thể Lăng Tiêu ngồi trong phòng mở bừng đôi mắt. Trong bóng tối đôi mắt hắn sáng chói, khóe miệng lộ nụ cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ: Ta mặc kệ các người tại sao làm vậy, chẳng qua...các người nếu có dũng khí chơi đùa thì chuẩn bị mà thổ huyết đi!
Trong lòng Lăng Tiêu nghĩ tới đây, Hàm Hàn bảo đỉnh trong cơ thể bắt đầu chậm rãi chuyển động. Đồng thời thần hồn của hắn cũng tiến vào thế giới trong đỉnh.

- Kim Hổ, tu luyện thế nào rồi?

Kim Hổ đang ngồi trên đỉnh núi tại thế giới trong đỉnh đột nhiên nghe thấy trong không trung truyền tới một âm thanh nhẹ nhàng mà tràn ngập uy nghiêm. Hắn ngẩng đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng, thần sắc kiên nghị nói:
- Chủ nhân, thực lực Kim Hổ vẫn chưa được đề cao nhưng tinh thần lực lại tăng trưởng rất nhiều. Công pháp của chủ nhân quả nhiên rất cao mình! Vốn ta còn tưởng rằng công pháp của chủ nhân chỉ hữu dụng với loài người, không ngờ lại có cả hiệu quả đối với Ma tộc!

Kim Hổ đứng dậy, thần sắc tràn ngập cung kính, khoanh tay đứng ở đó, đâu còn vẻ ngạo kiệt năm nào?

- Vậy sao? Vậy là tốt rồi!
Thân ảnh Lăng Tiêu từ trên cao hạ xuống, đôi mắt hướng về phía cuối của thế giới trong đỉnh. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, biên giới của thế giới này đã được kéo dài ra rất nhiều. Hơn nữa lúc này ở trong hư vô bên ngoài biên giới của thế giới trong đỉnh, Lăng Tiêu có thể cảm nhận được năng lượng cực kỳ mênh mông, trong đó có những thứ năng lượng khiến Lăng Tiêu cảm thấy rất quen thuộc.

- Chủ nhân....

Bình Luận (0)
Comment