Trong nháy mắt hầu như có mười bóng người hiện lên, tất cả đều rơi xuống cửa bảo khố rồi lập tức phóng thẳng vào. Sau khi tiến vào lập tức có người kinh hoàng hô lên một tiếng:
- Tam trưởng lão, những bảo vật kia đều biến mất cả rồi!
Lập tức có người hừ lạnh một tiếng:
- Mất một thanh Vô Ảnh Cung và Sương Hàn Kiếm à? Không sao, mất cũng có thể tìm trở về được. Chẳng qua chỉ là hai cái mồi nhử mà thôi, mau vào xem trong nội thất có thay đổi gì không!
Người kia lên tiếng rồi đi thẳng về phía chỗ Lăng Tiêu.
Nguyên thần thứ hai của Lăng Tiêu tuy là một phân thân độc lập nhưng cũng có liên hệ trực tiếp với bản tôn. Nguyên thần cũng rõ ràng cảm nhận được bản tôn và người kia đang một đuổi một chạy, đã rời xa phạm vi thế lực của Mạnh gia. Không biết vì sao giọng nói của tên tam trưởng lão kia lại chắc chắn như vậy. Người kia đi đến bên cạnh Lăng Tiêu rồi móc từ trong ngực ra một hòn đá nhỏ như móng tay. Hòn đá vừa mới được đưa đến gần cửa đá thì lập tức bị hút vào. Ngay sau đó cánh cửa đá cũng không phải là lớn kia đột nhiên phát ra một âm thanh nặng nề, cánh cửa…Dần được mở ra.
Ngay sau đó Lăng Tiêu cảm giác được một luồng khí tức khổng lồ đập thẳng vào mặt. Trong lòng hắn lập tức cả kinh, thầm nghĩ:
- Đây là thứ gì mà bùng ra khí tức hùng mạnh như vậy?
Lúc này đám người tam trưởng lão cũng đã đi đến. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó có người nói:
- May mà những thứ này vẫn còn, nếu không lần này đại loạn rồi.
Tam trưởng lão hừ một tiếng khinh thường:
- Chỉ bằng vào con nha đầu kia sao? Nó vẫn còn non lắm, tưởng rằng mình có vài mánh khóe nhỏ là có thể che giấu được mọi người à, hừ!
Bên cạnh Tam trưởng lão có người bất mãn nói:
- Tam trưởng lão, nói phải có chứng cứ. Thân phận và địa vị của ngài ở đây cũng không phải muốn nói xằng nói bậy sao cũng được.
- Lão Tứ, ta mà nói vớ vẩn sao? Ta biết ngươi và con nha đầu kia có quan hệ rất tốt, từ nhỏ ngươi đã cưng chiều nó. Nhưng ngươi cũng thấy đấy, những suy đoán trước đây của ta có sai không? Chuyện này ta cũng không muốn nói nhiều, ta tin vào ánh mắt sáng như tuyết của gia chủ!
Tam trưởng lão nói xong thì quay đầu lại liếc mắt nhìn những tổn thất trong bảo khố, sau đó lão cười lạnh nói:
- Đấy, xem đi! Nha đầu kia đúng là hung ác, không những hủy hoại nhiều thứ như vậy, còn cầm đi rất nhiều bảo vật. Ta quả thật không hiểu một con nha đầu rất tốt suốt ngày cứ lo đấm đá nhau, muốn tham dự vào chính trị, nó à! Đúng là đầu thai nhầm chỗ rồi!
- Tam trưởng lão, có phải ta nên tố cáo ngươi ngậm máu phun người với gia chủ không? Ngươi có chứng cứ gì có thể chứng minh chuyện này do ta làm chứ?
Một giọng nói êm tai đột nhiên vang lên, một bóng người đang chậm rãi đi tới giống như đang cất bước trên những bậc thang trong bầu trời.
- Hừ! Mạnh Thiến, ngươi đừng giả thần giả quỷ. Nếu không phải là ngươi thì nói ta nghe thử xem động tĩnh ngày hôm nay là do ai làm ra?
Đại tiểu thư Mạnh Thiến lúc này thản nhiên nói:
- Tam trưởng lão đến đây trước Thiến nhi, sao hỏi ngược lại ta? Ta chỉ có thể nói chuyện hôm nay không liên quan đến ta. Nếu Tam trưởng lão không tin thì cứ đi tìm chứng cứ là được. Nếu tìm được chứng cứ chuyện lần này có liên quan đến ta, Thiến nhi sẽ tự động đi đến Chấp Pháp đường lĩnh tội. Nhưng nếu tìm không được... ....
- Nếu tìm không được thì lão phu sẽ đi Chấp Pháp đường nhận tội!
Tam trưởng lão lạnh lùng thốt ra một câu, sau đó lão lại giận dữ nhìn Đại tiểu thư nói:
- Nhớ kỹ lời nói của ngươi!
- Vâng! Thiến nhi nhớ rõ lời nói của Tam trưởng lão rồi!
Đại tiểu thư Mạnh Thiến ngoan ngoãn trả lời, tràn đầy hình tượng một cô gái khôn ngoan và dịu dàng.
Tam trưởng lão cũng không muốn ở đây đấu võ mồm với Mạnh Thiến, lão đưa mắt ra hiệu với một người bên cạnh, người kia lập tức xoay người bước đi. Vẻ mặt Mạnh Thiến vẫn vô cùng bình tĩnh, không có bất kỳ vẻ khẩn trương và lo lắng nào.
Đúng lúc này đột nhiên có người hô lên kinh hoàng:
- Mau đóng cửa lại, vật bên trong hình như tức giận rồi!
Đúng lúc này đột nhiên vang lên một tiếng gầm rống kinh thiên động địa.
- Grào!
Sau đó lại là những tiếng xích sắt bị rung lên dữ dội. Lăng Tiêu nhìn vào trong cửa đá thấy bên trong có một cái động khác, diện tích cực kỳ khổng lồ. Trong lòng Lăng Tiêu cảm thấy kinh hoàng vì bên trong có một hồ nước rất rộng có chu vi trên vạn thước. Mặt trên hồ nước được phủ một tầng sương dày, chỉ nghe thấy bên trong tiếng nước vỗ rì rào nhưng không thấy được tình hình bên dưới. Bảo khố của Mạnh gia tuy được móc ra từ một ngọn núi khá lớn, nhưng bên trong tuyệt đối không thể có một không gian rộng rãi như vậy được.
Một cái tên hiện lên trong đầu Lăng Tiêu: Thùng không gian! Đây nhất định là một cái thùng không gian. Cũng không biết người nào có thể lợi hại đem toàn bộ địa phương này luyện hóa thành một cái thùng không gian. Lăng Tiêu nhìn về bốn phía xung quanh hồ nước, ở đây lại có không dưới một trăm sợi xích sắt to như cơ thể người đang cột chặt trên bờ, cũng không biết chúng nó được tạo ra từ chất liệu gì mà đen như mực quét trên cột nhà. Đầu còn lại của tất cả những sợi xích sắt đều nằm bên trong hồ nước.
Lúc đầu thì những sợi xích kia rung lên rất nhẹ, tuy run rẩy rất yếu nêu không phải kẻ nhạy cảm cũng căn bản không phát hiện được. Lúc đầu chỉ là như vậy nhưng sau khi người kia của Mạnh gia hô lên thì mặc kệ là của Tam trưởng lão hay là Đại tiểu thư, vẻ mặt của tất cả đều biến đổi. Tam trưởng lão vội vàng nói:
- Mau đóng cửa lại, đóng cửa lại nhanh!
Lúc này người vừa rồi đã mở cửa lại vô cùng vội vàng và run rẩy rút tảng đá như móng tay từ giữa cánh cửa đá ra, cánh cửa đá lập tức phát ra những tiếng kẽo kẹt cực kỳ nặng nề rồi bắt đầu chậm rãi đóng lại.
Lăng Tiêu lợi dụng khoảnh khắc tất cả mọi người đang sửng sờ, cơ thể hắn đột nhiên hóa thành một vũng nước giống như thủy ngân rồi chảy vào bên trong cửa đá không một tiếng động. Lúc này xích sắt run rẩy càng thêm kịch liệt, đồng thời trong hồ nước kia lại phát ra một tiếng gầm rống kinh thiên động địa. Tiếng gầm này làm cho vẻ mặt của đám người Mạnh gia đang đứng bên kia cánh cửa trở nên biến đổi lớn, mọi người không kìm được phải lui về phía sau.
Mạnh Thiến nhìn Tam trưởng lão rồi căm phẫn nói:
- Gia chủ đã nói rất nhiều lần rồi, không nên mở cánh cửa này ra như vậy. Nếu có bất kỳ tai họa nào xảy ra, ngươi có chết vạn lần cũng không thể hết tội.
Tam trưởng lão hờ hững nói:
- Đó là chuyện của ta, ngươi không cần phải quan tâm.
Đúng lúc này tiếng đóng lại của cánh cửa đá vang lên, đám người Mạnh gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Bản tôn của Lăng Tiêu vẫn đuổi theo người kia, cũng không phải hắn muốn đuổi theo tên kia, nhưng Lăng Tiêu phát hiện có vài luồng khí tức cực kỳ yếu ớt vẫn liên tục bám theo phía sau mình.
- Chim sẻ ở phía sau!
Trong lòng Lăng Tiêu thầm cảm thán một câu, thầm nghĩ:
- Thảo nào Tam trưởng lão dám khẳng định như vậy, nếu không phải mình có một phân thân không người nào nhìn thấy thì sau khi đuổi tên này ra khỏi phạm vi thế lực của Mạnh gia, mình chắc chắn sẽ bỏ chạy về một hướng khác. Đến lúc đó, nếu có người đuổi theo mà tổng thực lực của đối phương lại cao hơn mình, đấy mới thật sự là phiền toái!
- Lúc đó nước bẩn chắc chắn sẽ được dội lên người mình, mặc dù lúc đầu chuyện này là mình muốn làm, nhưng trước mình chắc chắn vị Đại tiểu thư kia đã bày ra rất nhiều kế hoạch rồi. Từ chuyện ngày hôm qua thì rõ ràng muốn ta là kẻ chết thay, nhưng không ngờ lại bị Lăng Tiêu ta tương kế tựu kế. Không biết vị Đại tiểu thư kia sau khi biết được kết quả có tức giận ói máu hay không?
Lăng Tiêu đã biết được khá nhiều tin tức nên cứ đuổi thẳng theo tên kia. Nhưng Lăng Tiêu cũng nhận ra điều khác thường, tốc độ của tên đang bỏ chạy ở trước mặt tuy rất nhanh nhưng rõ ràng không phải là cực hạn của hắn. Xem ra hắn còn sợ Lăng Tiêu không chịu đuổi theo vậy.
Phía trước không phải có mai phục chứ?
Lăng Tiêu nhớ lại lúc đệ nhị nguyên thần nhìn thấy Đại tiểu thư đấu võ mồm với Tam trưởng lão thì vẻ mặt rất bình tĩnh. Trong lòng Lăng Tiêu khẽ động rồi lập tức hiểu rõ. Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười lạnh, hai đám này cũng không phải loại người tốt đẹp gì, dù sao thì thân phận này của mình cũng là giả. Trong tay Karina còn có truyền âm phù, Lăng Tiêu tin sau khi Karina biết được chuyện này thì nhất định sẽ hành sự theo hoàn cảnh, tìm cơ hội trốn ra ngoài.
Lăng Tiêu vừa nghĩ đến đây, cơ thể đột nhiên biến mất giữa không trung mà không có bất kỳ dấu hiệu gì. Trong nháy mắt khi Lăng Tiêu biến mất, lập tức có vài luồng năng lượng vô cùng khổng lồ nổ ngay tại chỗ ẩn thân của hắn.
- Ầm ầm!
Trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ còn mạnh hơn cả sấm sét, không gian xung quanh đều vặn vẹo kịch liệt rồi vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, nhưng cũng may mà lập tức khôi phục lại như thường.
Trong không khí truyền đến vài tiếng hô kinh dị. Nhưng ngay sau đó người ở phía trước đã bỏ chạy rất xa, những người bên này cũng vội vàng phóng theo tên kia.
Cơ thể Lăng Tiêu tiến vào trong thế giới của Hàm Hàn Bảo Đỉnh, sau đó lại chạy vào tận cùng hư vô trong thế giới này, quả nhiên hắn phát hiện ra luồng năng lượng kia lại tăng lên rất nhiều. Chẳng qua vừa rồi những tên truy đuổi kia cùng hợp lực tung ra một đòn rồi sinh ra một luồng năng lượng khổng lồ.
Trong lòng Lăng Tiêu vô cùng vui sướng, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống rồi bắt đầu tu luyện.
... ....
Cùng lúc này nguyên thần của Lăng Tiêu đang bị nhốt trong thùng không gian khổng lồ. Vật sống trong hồ rõ ràng đã cảm nhận được sự tồn tại của Lăng Tiêu, những sợi xích sắt khổng lồ bắt đầu liên tục phát ra những âm thanh
"keng keng".
Ngay sau đó, một cái đầu khổng lồ chậm rãi nhô ra trong lớp sương dày bao phủ mặt hồ, vẻ mặt của một con thú khổng lồ vô cùng xấu xí, dữ tợn và đáng sợ dần lộ ra.
Đầu con cự thú này dài giống như một của một con cá sấu, miệng rất dài, bên trong là những chiếc răng nanh sắc nhọn xen kẽ vào nhau. Con thú này có hàm răng trắng nõn và sáng bóng, trên đầu phủ đầy những cái gai sắc nhọn, thậm chí ngay cả trên mí mắt cũng mọc đầy những cái gai thế này.
Nếu mà chỉ nhìn vào cái đầu của nó thì mười phần giống như một con nhím. Truyện Sắc Hiệp
Cái đầu này dài chừng trăm mét làm người ta vừa nhìn đã sinh ra cảm giác vô cùng sợ hãi, chưa nói đến việc nhìn thấy cả người nó.
- Grào!
Con quái thú khủng bố và dữ tợn này nhìn thẳng về phía Lăng Tiêu rồi phẫn nộ gầm lên một tiếng.
Sau đó nó ngẩng cao đầu lên lộ ra một cái cổ dài chừng năm mươi mét ở bên dưới. Nó vẫn tiếp tục ngẩng cao đầu lên, thậm chí còn đụng đến cả đỉnh của huyệt động vô cùng rộng rãi này.
Điều làm người ta cảm thấy kinh hoàng là sau khi con thú này thò cái cổ thật dài lên lại không thấy cơ thể nó xuất hiện trên mặt nước. Vì rất nhiều sợi xích sắt không thể khóa lên trên cái cổ nhẵn bóng phủ đầy những lớp vảy cứng rắn và khổng lồ này được.
Quái thú co cổ lại giống như chuẩn bị phun ra một cái gì đó. Nó hướng về phía Lăng Tiêu rồi đột nhiên mở rộng miệng máu ra. Một quả cầu băng khổng lồ từ trong miệng quái thú bay ra rồi phóng ầm ầm về phía Lăng Tiêu. Tốc độ của quả cầu băng quá nhanh làm không khí vang lên những âm thanh rít gào chói tai.
Cơ thể Lăng Tiêu bị quả cầu băng kia đánh thẳng vào rồi ầm một tiếng vỡ tan ra. Nhưng ngay sau đó những mảnh nhỏ của thân thể lại bắt đầu dung hợp lại.
Trong lòng Lăng Tiêu thầm than thở một tiếng:
- Ma thú hùng mạnh trời sinh này khá lắm!
Lăng Tiêu vừa nghĩ vừa triệu hồi Kim Hổ ra. Sau khi Kim Hổ xuất hiện thì lập tức bị luồng áp lực khổng lồ ép trở về bản thể. Kim Hổ biến thành một con hổ đen cao hơn mười thước, nó hướng thẳng về phía con quái vật kia mà gầm lên.