Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 651


Tiếng thở dài của con quái thú chất chứa đủ mọi loại tình cảm, chỉ trong nháy mắt nó đã bao phủ lấy Lăng Tiêu. Lúc này Lăng Tiêu cũng hơi ngẩn người, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống. Từ trong một tiếng thở dài ẩn chứa tất cả tình cảm hàng nghìn vạn năm, Lăng Tiêu giống như một người đắc đạo truyền thừa, hắn đạt được nhiều lợi ích không thể tưởng tượng được.

Kim Hổ dùng cặp mắt phức tạp nhìn con quái thú đã bình tĩnh trở lại. Con quái thú khổng lồ này làm hắn cảm thấy rất tò mò, không biết độ sâu của cái hồ này là bao nhiêu, và con bộ dạng của con quái thú kia như thế nào?

Hơn nữa từ trong giọng nói của con quái thú này cũng có thể cảm nhận được sinh mệnh của nó tuyệt đối dài hơn rất nhiều so với những gì mình đã nghĩ. Thậm chí cũng có thể nói rằng đã trải qua cả thời kỳ Thần chiến.

Kim Hổ vừa nghĩ đến chuyện lúc nãy hắn tạo ra rất nhiều vết thương trên người một tồn tại siêu cấp khủng bố, lúc đó hắn lại dùng thái độ hung hăng để nói chuyện với người ta. Bây giờ Kim Hổ nhìn thấy thái độ của chủ nhân thì rõ ràng đang muốn thu phục cái tên khủng bố này. Vừa nghĩ đến đây thì oán niệm trong lòng Kim Hổ đối với Lăng Tiêu lại bùng lên dữ dội.

Thậm chí Kim Hổ còn kích động muốn xông lên mắng chửi Lăng Tiêu một trận:

- Ngươi đã muốn thu phục nó thì cứ thu phục, nhưng dựa vào cái gì mà lúc nãy lại bắt ta đi làm những chuyện ác nhân như vậy?

Khi trong lòng Kim Hổ đang bùng lên những ý nghĩ oán hận thì lại đột nhiên cảm giác được một luồng khí tức hùng mạnh nhưng không bức người truyền đến. Luồng khí tức này che phủ cả không gian trước mặt, mà nơi phát ra nó rõ ràng chính là chỗ Lăng Tiêu đang ngồi tu luyện.

Kim Hổ liên tục sửng sốt, hắn không thể tưởng tượng được rốt cuộc là nguyên nhân gì thúc đẩy chủ nhân đột phá ở loại địa phương này. Nhưng vừa rồi hình như chủ nhân có đi đến nhìn cái gì ở phía sau, khi đó mình còn đang chiến đấu nên cũng không chú ý đến điều này. Mà lúc đó chủ nhân lại đột nhiên bảo mình ngừng tay.

Kim Hổ cũng không phải ngu ngốc, hắn lập tức bật người đi về chỗ lúc nãy Lăng Tiêu vừa mới đến. Sau đó hắn cũng thấy dòng suối trong veo. Kim Hổ nhíu mày, sau đó hắn cũng thò tay xuống nước. Khi một luồng năng lượng êm dịu tiến vào trong cơ thể thì Kim Hổ há hốc mồm, một giọt nước miếng không thể kìm được tí tách rơi vào trong dòng nước.

Kim Hổ không nhịn được phải quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu đang khoanh chân ngồi ở chỗ kia. Lúc này vẻ mặt Lăng Tiêu giống như năm xưa khi mình từ vực thẳm Ma giới đi vào nhân giới, lúc đó mình cũng nhìn thấy một người thanh niên như vậy, tuy không được tiêu sái như mình nhưng cũng không kém bao nhiêu. Kim Hổ đang thầm suy nghĩ trong lòng, rốt cuộc là người nào đã có thể đào tạo ra loại quái thai như chủ nhân? Sau rất nhiều năm, chưa từng nghe thấy Lăng Tiêu đề cập qua bất kỳ một câu nào liên quan đến sư phụ của hắn cả!

Lúc này Kim Hổ sinh ra một loại cảm giác đặc biệt khâm phục sư phụ Lăng Tiêu. Đây đúng là cao nhân! Có thể bồi dưỡng một người bình thường trở thành siêu cấp cường giả có thể bá chủ một phương trong Thánh Vực. Hơn nữa…Đây mới chỉ là giai đoạn bắt đầu.

Đúng lúc này trong lòng Kim Hổ đột nhiên khẽ động, hắn lại nhìn thấy con quái thú khổng lồ đang lặng lẽ rút cái cổ thật dài xuống nước. Cuối cùng quái thú chỉ để lại cái đầu cực lớn trên làn sương giày đang bao phủ mặt nước hồ. Kim Hổ vừa nhìn qua thì thấy đầu quái thú giống như một tảng đá ngầm khổng lồ.

Đúng lúc này thì Lăng Tiêu đột nhiên mở hai mắt, trên người hắn lúc này có một loại khí chất nói không nên lời. Nếu lúc này có người tu chân nhìn thấy Lăng Tiêu thì nhất định sẽ dùng bốn chữ để đánh giá hắn—tiên phong đạo cốt.

Đúng vậy, lúc này Lăng Tiêu có loại khí chất đặc biệt giống như tiên nhân, làm cho người ta sinh ra cảm giác vô cùng ôn hòa. Mặc dù đây chỉ là một loại cảm giác nhưng nếu như có thể làm cho tất cả mọi người bao gồm cả kẻ địch của Lăng Tiêu đánh giá như vậy thì đây không phải là chuyện mà bất cứ kẻ nào cũng làm được.

Lúc này loại khí chất thần bí trên người Lăng Tiêu cũng đủ làm cho tất cả kẻ địch bắt buộc phải tâm phục khẩu phục mà giơ ngón tay cái lên.

Kim Hổ nhìn Lăng Tiêu đến ngây ngẩn cả người, lúc này Kim Hổ lại điên cuồng chạy từ chỗ dòng suối đến trước mặt chủ nhân. Sau đó hắn lại dùng một loại thái độ trước nay chưa từng có nói:

- Chủ nhân, ngài quả thật rất đẹp trai!

Lăng Tiêu liếc mắt nhìn Kim Hổ, sau đó lại ôm quyền hướng về phía cái đầu quái thú khổng lồ đang lộ ra trên mặt sương, nói:

- Đa tạ tiền bối chỉ điểm, Lăng Tiêu...Vô cùng cảm kích!

- Không cần cảm ơn...Ta...Ta chẳng qua chỉ...đột nhiên có chút thương cảm, lại làm ngươi sinh ra đồng cảm mà thôi. Người thanh niên, những sợi xích sắt khóa ta không phải những vật tầm thường đâu. Ngươi khẳng định có thể cứu ta từ chỗ này ra được sao?

Lúc này Kim Hổ đột nhiên bĩu môi, nói:

- Những sợi xích sắt này sao? Chỉ là một đống sắt thép mà thôi, ta cũng có thể cắt đứt...Hức... ....

Kim Hổ vừa nói ra một nửa chữ đứt thì vội vàng ngậm miệng lại. Hắn không dám nói thực lực của con quái thú này đã đạt đến cảnh giới nào rồi, nhưng hắn khẳng định nó đã vượt qua mình rất nhiều.

Kim Hổ cười cười hơi xấu hổ, sau đó lại há miệng giải thích một câu dư thừa:

- Những thứ này chắc chắn không phải sắt thép thường... .... Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Lăng Tiêu đi đến bên bờ hồ nhìm chằm chằm vào những sợi xích sắt khổng lồ và những cây trụ màu đen để cố định sợi xích. Đột nhiên Lăng Tiêu vung tay hung hăng vỗ một chưởng lên trụ sắt. Kim Hổ cũng cảm thấy không bình thường nhưng chưa kịp bịt lỗ tai của mình lại thì đã nghe thấy một âm thanh vô cùng kinh khủng từ chỗ Lăng Tiêu truyền đến.

- Ầm ầm!

Kim Hổ cảm thấy giống như hai tai của mình giống như đang nổ tung, lúc này hắn chỉ có thể nghe được một loại âm thanh duy nhất.

- Ù! Ù! Ù!..Ù!

Kim Hổ thiếu chút nữa đã nổ tung, hắn cũng không thể chịu đựng được loại dày vò này. Hắn dứt khoát hóa thành một luồng hào quang rồi trực tiếp tiến vào trong thế giới của Hàm Hàn Bảo Đỉnh.

Cây trụ màu đen bị Lăng Tiêu vỗ trúng một chưởng ngoài việc phát ra những âm thanh đinh tai nhức óc thì không có bất kỳ rung động nào. Bàn tay Lăng Tiêu cũng không thể để lại bên trên một chút dấu vết nào.

- Bảo vật!

Trong lòng Lăng Tiêu thầm cảm thán một tiếng, sau đó hắn lập tức lấy ra lệnh bài Huyền Thiên từ trong nhẫn. Tuy Huyền Thiên vẫn còn đang bế quan tu luyện, nhưng bản thân lệnh bài Huyền Thiên cũng là một loại báu vật. Cho dù nó có chút ngu dốt, nhưng cũng tuyệt đối là một bảo vật hiếm có.

Không ngờ khi Lăng Tiêu vừa lấy lệnh bài Huyền Thiên ra thì mặt trên lệnh bài đã bùng ra một luồng hào quang màu vàng. Hình bóng Huyền Thiên với vẻ mặt vui mừng hiện ra, nó nhìn Lăng Tiêu rồi kinh ngạc nói:

- Trời, ngươi... Ngươi đang ở chỗ nào thế? Đây...Đây rõ ràng là một cái không gian của thần! A? Nã Đa Khắc, sao ngươi lại ở chỗ này? Chủ nhân đâu?

Trong nháy mắt khi Huyền Thiên xuất hiện thì con quái thú xấu xí đã an tĩnh đột nhiên lại phóng lên giống như phát cuồng. Quái thú phóng lên làm rất nhiều nước bám theo rồi văng lên không trung, trên bầu trời lập tức xuất hiện một cơn mưa lớn.

Con quái thú này khẩn trương đến mức nói không nên lời. Nó ngửa cái đầu xấu xí lên trời gầm rống một tiếng, trong cổ họng phát ra những âm thanh khổng lồ. Lúc này Lăng Tiêu cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

- Na Đa Khắc? Chẳng lẽ Huyền Thiên quen với con ma thú khổng lồ này sao?

Lúc này trong không gian lại vang lên câu hỏi gấp của Huyền Thiên:

- Nã Đa Khắc, tên ngu ngốc, nói đi! Chủ nhân đang ở đâu? Hắn chuyển thế chưa? Hay đã rời khỏi chỗ này rồi?

- Chủ nhân...Tan biến rồi!

Một lúc sau giọng nói rầu rĩ của quái thú Nã Đa Khắc, trong giọng nói còn mơ hồ mang theo chút bị thương.

- Biến...Biến mất...Hắn thật sự đã biến mất rồi sao?

Vẻ mặt Huyền Thiên lập tức trở nên kinh hồn bạt vía. Nó lẩm bẩm, trong giọng nói lộ ra những đau thương vô tận. Đột nhiên Huyền Thiên ngửa mặt lên quát:

- Chủ nhân hùng mạnh của ta đã biến mất thật rồi!

- hu hu hu... ....

Huyền thiên dùng hai tay bụm mặt rồi đột nhiên phát ra những tiếng khóc thút thít.

Lúc này con quái thú xấu xí Nã Đa Khắc lại nói:

- Chủ nhân nói...Sẽ quên tất cả, nhưng hắn sẽ quay về! Chủ nhân nói...Hắn nhất định sẽ quay về!

- Hắn sẽ quay về sao?

Huyền Thiên ngẩng đầu, trong mắt bắn ra những khát khao vô tận. Lăng Tiêu lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của Huyền Thiên, không biết vì sao lúc này trong lòng Lăng Tiêu lại có một cảm giác không thoải mái. Giống như hắn đang nuôi dưỡng một đứa trẻ không thân thích, mà đứa trẻ này cũng biết thân thế của mình. Sau đó đến khi nó trưởng thành thì lúc nào cũng muốn quay trở về bên cạnh cha mẹ thân sinh. Loại cảm giác này cũng làm cho người ta cảm thấy thương tâm.

- Đúng vậy...Chủ nhân nói hắn sẽ quay trở về. Đồng thời hắn cũng nhất định sẽ tiến vào đỉnh phong.

Có lẽ vì nói chuyện tương đối nhiều mà giọng của con quái thú xấu xí Na Đa Khắc cũng trở nên trôi chảy hơn rất nhiều. Nó ngừng lại suy nghĩ một chút rồi lại nói tiếp:

- Năm xưa chủ nhân thu xếp cho ta đến chỗ này rồi phong ấn ta ở đây. Ta rơi vào trong giấc ngủ dài, nhưng...Khi ta tỉnh lại thì đã bị người ta khóa chặt ở đây không đi ra ngoài được.

Lúc này Huyền Thiên nhìn thoáng qua Lăng Tiêu rồi đột nhiên dùng một loại thái độ nghiêm túc và chân thành mà trước nay chưa từng có để thi lễ với Lăng Tiêu, sau đó lại kêu lên:

- Chủ nhân!

Lăng Tiêu ngẩn người ra nhìn Huyền Thiên rồi hỏi lại:

- Ngươi gọi ta là gì?

- Chủ nhân! Chẳng lẽ ngươi không muốn thu nhận Huyền Thiên sao?

Vẻ mặt Huyền Thiên trở nên vô cùng nghiêm túc, rõ ràng khác hẳn so với tên thích khoe khoang ngày trước.

Trong khoảnh khắc Lăng Tiêu thậm chí còn không thể tiếp nhận những thay đổi của Huyền Thiên lúc này. Lăng Tiêu cau mày hỏi:

- Không phải ngươi muốn quay trở về bên chủ nhân của mình à? Vừa rồi không phải nó đã nói, cuối cùng chủ nhân của ngươi cũng sẽ trở về sao?

Huyền Thiên hơi do dự, sau đó nói:

- Năm xưa khi ta đi theo chủ nhân thì cũng không phải là pháp bảo người thích sử dụng nhất. Nã Đa Khắc cũng là như vậy, nó chỉ là một sủng vật nhỏ của chủ nhân mà thôi. Chắc chắn ngươi cũng đã phát hiện ra tác dụng của Nã Đa Khắc rồi, đúng vậy, Nếu Nã Đa Khắc ở chỗ nào thì chỗ đó sẽ trở thành vùng đất trù phú. Cho dù ở trên Thần giới thì Nã Đa Khắc cũng có tác dụng khổng lồ, thậm chí còn mạnh hơn so với ta.

Huyền Thiên nói xong thì lộ ra một nụ cười tự chế giễu chính mình.

Sau đó Huyền Thiên lại nói tiếp:

- Năm xưa chủ nhân cùng một vị thần hùng mạnh khác chiến đấu, hai bên đều sử dụng tất cả mọi bảo vật. Ngay cả ta bình thường không được tham gia chiến đấu cũng bị chủ nhân lấy ra. Đáng tiếc là thực lực của ta lại quá nhỏ yếu với đối phương. Lúc đó chủ nhân bị trọng thương mà ta lại rơi xuống trần thế, không phải rơi xuống Thánh Vực mà rơi thẳng xuống nhân gian. Mãi cho đến khi ta gặp được ngươi thì những ký ức trước đó của ta đã mất đi rất nhiều, nhưng khi thực lực dần được khôi phục ta cũng nhớ lại được rất nhiều chuyện. Năm xưa khi chủ nhân chế tạo ra ta đã từng nói nếu có ngày hắn biết mất thì sẽ để cho chúng ta tìm một minh chủ mới. Mà trên đời này người có thể được Huyền Thiên ta coi trọng cũng chỉ có một mình Lăng Tiêu ngươi. Cho nên nếu ngươi không muốn giữ ta lại, ta sẽ lập tức bỏ đi, vì ta đã không còn bất kỳ điều gì bận tâm trên thế giới này rồi. Ta không phải người, cũng không phải linh hồn, chẳng qua chỉ là một cái pháp bảo từ hợp chất đơn giản biến thành phức tạp mà thôi. Ta không có bất kỳ cảm giác nào của những vật sống, đối với ta thì nó cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Lăng Tiêu cố gắng áp chế sự vui sướng đang bùng lên trong lòng. Hắn gật đầu nói:

- Ngươi đồng ý làm pháp bảo của ta, lúc này ta vui mừng còn chưa kịp, sao lại có thể từ chối ngươi được? Nhưng Huyền Thiên này, ngươi muốn như vậy sao?

Huyền Thiên nghiêm túc gật đầu rồi đột nhiên nhe răng cười:

- Việc Huyền Thiên đại gia làm thì có bao giờ hối hận đâu? Đến đi, ký ức khế ước chủ tớ nào!

- Đợi chút!

Lăng Tiêu giữ Huyền Thiên lại rồi hỏi rất nghiêm túc:

- Tên của vị thần năm xưa chiến đấu với chủ nhân của ngươi là gì?

- Hắn sao?

Huyền Thiên nhíu mày suy nghĩ cả nửa ngày mới nói:

- Thanh Hà, đúng, chính là Thanh Hà! Là một vị thần hùng mạnh và cao cấp nhất Thần giới.

- Vậy chủ nhân của ngươi...Hắn là?

Những vấn đề này đã quấy nhiễu Lăng Tiêu rất nhiều năm, hắn vẫn không tìm được đáp án. Nhưng hắn cũng không ngờ câu trả lời lại ở ngay bên cạnh mình.

Bình Luận (0)
Comment