Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 697


Trong đại sảnh nghị sự lúc này có hơn trăm người, nhưng lại được bao phủ trong bầu không khí tĩnh lặng.

Tất cả mọi người đều bị tin tức này của Thủy Trường Xuân làm cho kinh hoàng trợn mắt há mồn, mọi người đều đứng yên như tượng gỗ và hoàn toàn đánh mất năng lực tự suy nghĩ.

Trên Thần giới…Vẫn còn một tồn tại mạnh mẽ hơn sao?

Điều này giống như một người phàm nhân đang sống trên nhân giới đột nhiên nghe nói trên đời này còn một địa phương tên là Thánh Vực, thậm chí người ở nơi đó có thể sống hơn vài vạn năm…Loại cảm giác này chính là không thể tin, nhưng sau đó…Lại sinh ra một niềm mơ ước về địa phương kia.

Đúng vậy, địa phương còn thần bí hơn cả Thần giới thì sao lại không làm người ta phải hướng tới chứ? Sao lại không thể làm cho người ta cảm thấy tò mò được?

Rất lâu sau mọi người mới có phản ứng trở lại. Tôn Thiết hít vào một luồng khí lạnh, hai mắt tràn đầy vẻ kinh hãi. Hắn không nhịn được phải mở miệng nói:

- Chủ nhân tôn kính, chẳng lẽ thật sự còn tồn tại cao hơn Thần giới sao?

Thủy Trường Xuân cười thản nhiên, sau đó nói:

- Vũ trụ mênh mông ẩn chứa rất nhiều điều thần bí, nhưng không người nào thật sự hiểu rõ mọi thứ! Thực tế thì La Ma giới cũng không mạnh hơn Thần giới nhiều lắm, nhưng ở nơi đó có rất nhiều thứ mà thần giới không có! Những phương pháp tấn công mà người La Ma giới sử dụng nhiều vô kể, rất nhiều bản lĩnh, so với những phương thức tấn công của tên Lăng Tiêu được các ngươi miêu tả lại có vài phần giống hệt nhau. Cho nên ta cảm thấy tên Lăng Tiêu kia sở dĩ có thể đề thăng nhanh như vậy, còn có nhiều bản lĩnh lung tung như vậy, hắn nhất định phải có vài phần liên quan đến La Ma giới. Nhưng trước khi Thần chiến xảy ra thì La Ma giới cũng đã sụp đổ rồi, cho nên dù Lăng Tiêu đoạt được từ nơi đó vài lợi ích nhưng chắc chắn sẽ không được nhiều lắm.

Lúc này tất cả mọi người lại càng hiểu được những chấn động trong lời nói của Thủy Trường Xuân. Thật khó có thể trưởng tượng thế giới này không ngờ vẫn còn địa phương mà bọn họ không biết. Hơn nữa rõ ràng ngay cả Thủy Trường Xuân chủ nhân mới của bọn họ, người được mọi người hoài nghi đến từ Thần giới cũng không phải hoàn toàn hiểu rõ chỗ đó, điều này sao lại không thể làm cho bọn họ kinh ngạc được?

Nhưng khi mọi người có phản ứng lại thì phần lớn cũng chỉ có lòng hiếu kỳ, dù sao thì khoảng cách của bọn họ đến đó vẫn còn rất xa. Ngay cả Thần giới bọn họ cũng không biết cuộc đời này có cơ hội bước vào hay không, đừng nói đến địa phương mười lăm vạn năm trước đã sụp đổ kia.

Nhưng lời nói của Thủy Trường Xuân lại làm cho những người này hiểu biết thêm vài phần về lai lịch của Lăng Tiêu. Hơn nữa nhìn thấy bộ dạng tràn đầy tự tin của Thủy Trường Xuân, rõ ràng lão này cũng không thèm đặt những trận pháp kia của Thục Sơn phái vào trong mắt.

Đây là một tin tức tốt.

Lăng Tiêu tung hoành ở Nam Châu trong Thánh Vực, tuổi còn rất trẻ đã được mọi người công nhận là tông sư. Nguyên nhân chủ yếu là đan dược của Thục Sơn phái, nhưng trận pháp của Thục Sơn phái sao lại không phải là nổi sợ hãi rất sâu đậm của tất cả mọi người trong Nam Châu chứ?

Nếu người nào nói có thể phá vỡ được trận pháp của Thục Sơn phái thì tin tưởng chắc chắn tất cả những kẻ thù của Lăng Tiêu trước tiên sẽ liều lĩnh giết lên tận Thục Sơn, thẳng tay chém giết tất cả những tên trên Thục Sơn để giải mối hận trong lòng. Lại nói Thục Sơn phái cũng chưa chắc có thâm cừu đại hận với bọn người này như vậy, nhưng những trận pháp hùng mạnh của Thục Sơn giống như một tảng đá lớn đặt trong lòng tất cả mọi người, làm cho bọn họ khi nhớ đến Thục Sơn thì đầu tiên sẽ nghĩ đến những trận pháp này. Đi đôi với trận pháp làm cho người ta sinh ra đủ loại cảm giác sợ hãi chính là đan dược của Thục Sơn phái, cuối cùng mới đến khí thế mạnh mẽ của chính bản thân Lăng Tiêu.

Vì vậy có thể thấy trận pháp của Thục Sơn phái nổi tiếng như thế nào ở Nam Châu.

Cho nên Tôn Thiết mới đặt ngang trái tim mình ra, hắn thầm nghĩ:

- Lăng Tiêu, năm xưa ta ngại đụng vào trận pháp của Thục Sơn phái mới để ngươi sống yên ổn đến ngày hôm nay. Ngươi có thể giết chết vài trăm cường giả cảnh giới đại viên mãn một lượt sao? Trước đây có lẽ ta sẽ sợ, nhưng bây giờ…Có cường giả cảnh giới như Thủy Trường Xuân, ta đã không còn sợ ngươi nữa rồi. Chỉ cần có thể phá vỡ được trận pháp bảo vệ Thục Sơn phái thì chủ nhân của ta sẽ có thể bắt được ngươi, như vậy Thục Sơn phái của ngươi còn cái gì làm người ta phải sợ hãi đây? Nếu so sánh về thực lực thì sợ rằng ở đây chỉ cần tùy tiện cử ra một gia tộc cao cấp là có thể giết sạch bọn ngươi được rồi.

Tôn Thiết vừa nghĩ vừa đảo mắt nhìn thoáng qua Tương Văn Bưu, trong lòng thầm cười lạnh:

- Thậm chí không cần Tôn gia ta xuất ra một binh một tốt nào, chỉ cần một Tương gia…Cũng đủ để dẹp yên đám Thục Sơn các ngươi.

Vĩnh viễn không thể coi thường tình hình bên trong của những đại thế gia! Chưa đến tình cảnh nguy cơ trước mắt thì sẽ không có bất kỳ kẻ nào biết được bọn họ thật sự mạnh ở chỗ nào.

Giống như vào thời hưng thịnh thì toàn bộ Nam Châu, thậm chí toàn bộ Thánh Vực cũng sẽ không xuất hiện bao nhiêu cường giả cảnh giới đại viên mãn. Thậm chí ngay cả những võ giả cảnh giới Tiên Thiên cũng trốn đi tĩnh tâm tu luyện.

Nhưng khi thời buổi loạn lạc nổi lên, dị tượng bùng lên khắp bốn phía thì nhìn lại Nam Châu sẽ thấy rất nhiều gia tộc ẩn nhẫn đến tận cùng lại đột nhiên quật khởi, xuất hiện rất nhiều cường giả cảnh giới đại viên mãn.

Điều này là ngẫu nhiên sao? Không…Đây là tất cả những tích lũy ở bên trong mỗi gia tộc sau Thần chiến mười lăm vạn năm.

Nếu không có những việc quan trọng thật sự thì những tên đại viên mãn ăn uống no say rồi ra ngoài đi dạo sao? Số lượng gia tộc trong Nam Châu có hàng nghìn hàng vạn, năm xưa khi Liên Minh Nam Châu còn trong thời kỳ hưng thịnh thì những gia tộc có cường giả đại viên mãn cũng không biết nhiều bao nhiêu, mà Liên Minh Nam Châu vào thời kỳ hùng mạnh nhất cũng chỉ chiếm một phần mười thế lực ở Nam Châu mà thôi.

Còn có rất nhiều gia tộc phân bố khắp lãnh thổ Nam Châu chi chít như sao trên trời. Trong đó phần lớn là các gia tộc rất khiêm tốn, nếu không phải rơi vào thời buổi loạn lạc thì bọn họ căn bản sẽ không tham dự vào tất cả những tranh chấp. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Nhưng nghĩ lại thì vào thời loạn lạc này có bao nhiêu người biết, có bao nhiêu người đi đến? Tất cả mọi thứ không liên quan đến những gia tộc bí ẩn này sao?

Tương Vân Bưu nhớ tới tên ca ca Tương Vân Sơn của mình và con tiện nhân Hạ Tuyết Ngọc. Hắn nhớ năm xưa tại hôn lễ của Lăng Tiêu, Tương Vân Sơn công khai đứng trước mặt mọi người kể ra những bí mật năm xưa của Tương gia, thiếu chút nữa đã làm cho mình phải chết vì tức. Nếu không phải thế lực của hắn đã sớm trải rộng khắp Tương gia từ trên xuống dưới thì chỉ sợ từ đó về sau hắn sẽ không còn thích hợp cho địa vị gia chủ nữa.

May mà các trưởng lão của Tương gia đều ý thức được chuyện năm xưa mặc dù ai đúng ai sai thì Tương Vân Sơn cũng không thể trở về được nữa, mà thực lực của Tương Văn Bưu cũng đã rõ như ban ngày. Nếu mọi người hướng về phía Tương Vân Sơn thừa nhận sai lầm thì chẳng phải Tương gia sẽ tự vả vào mặt mình sao? Năm xưa những người phán xét Tương Vân Sơn phản bội gia tộc chính là các trưởng lão Tương gia. Cho nên sau khi Tương gia xử lý vụ tai tiếng năm xưa thì tất cả trưởng lão đều tỏ vẻ ủng hộ Tương Văn Bưu tiếp nhận chức vụ gia chủ Tương gia và cũng nói rõ:

- Nếu Tương Vân Sơn đã bị trục xuất ra khỏi Tương gia thì tất cả những lời nói và hành động của hắn sẽ không còn liên quan đến Tương gia nữa.

Chỉ có trời mới biết dù thực lực Tương gia khá mạnh nhưng khi Tương Vân Bưu về đến gia tộc cũng cảm thấy trong lòng tràn đầy khuất nhục và bế quan rất nhiều năm, cho đến khi hắn đột phá cảnh giới đỉnh phong của người tu luyện thì mới đi ra. Lúc này những người dèm pha chuyện bê bối năm xưa đã dần ít đi, nhưng mối căm thù khắc cốt ghi tâm kia đã sớm được Tương Vân Bưu ghi tạc trong lòng.

- Đại vương, nếu đại vương có thể phá vỡ được trận pháp của Thục Sơn phái thì ta tình nguyện điều động nhân mã san bằng Thục Sơn.

Trong ánh mắt Tương Vân Bưu lóe lên ngọn lửa thù hận, hắn trầm giọng nói.

Thủy Trường Xuân gật đầu nói:

- Tốt! Ta rất thích loại người trực tiếp và sảng khoái như ngươi. Sau khi tiêu diệt Thục Sơn ta sẽ xưng đế, mà ngươi cũng sẽ là đại nguyên soái trong quân đội của ta.

Vẻ mặt Tương Vân Bưu lập tức hiện lên sự sợ hãi xen lẫn vui mừng. Hắn quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu:

- Thần tạ ơn bệ hạ tín nhiệm.

Trong ánh mắt Tôn Thiết đứng ở bên cạnh lóe lên một chút lo lắng, trong lòng cảm thấy căm hận:

- Không ngờ địa vị quan trọng nhất đã bị hắn cướp đi, đến lúc đó ta sẽ làm cho hắn không dám ngồi yên trên địa vị này.

… ….

- Phu quân, huynh nói xem tên thanh niên kia rốt cuộc là ai? Hôm nay hai đám người kia đánh nhau rất hăng, xem ra thực lực cũng không tệ.

Diệp Tử vừa dùng những ngón tay trắng nõn lột vỏ một trái nho đút cho Lăng Tiêu đang gối đầu trên đùi mình, vừa khẽ nói.

Hai người đang ở bên trong một lều vải rất lớn, trong đây đầy đủ mọi thứ như bàn ghế giường chiếu rất lộng lẫy. Không gian cất giữ đồ vật của Lăng Tiêu đã không biết được mở rộng ra bao nhiêu lần, tất cả gia quyến nữ đều được hắn mang theo trong nhẫn trữ vật. Các nàng còn xa xỉ hơn Lăng Tiêu rất nhiều, trong nhẫn ngoài những quần áo và vật dụng đẹp đẽ, thì những thứ còn lại cũng đều là các loại vật dụng dùng để hưởng thụ cuộc sống. Những thứ như pháp bảo tinh thạch đều phải uất ức nằm ở những góc xó xỉnh bên trong nhẫn, không được các nàng coi trọng.

Hai mắt Lăng Tiêu khép hờ, đặt đầu lên bụng Diệp Tử cảm nhận được sự ấm nóng và mềm mại của nàng, hắn sinh ra cảm giác muốn ngủ, khẽ nói:

- Gần đây Nam Châu không được yên ổn cho lắm, ta mang các nàng ra ngoài thật ra chủ yếu cũng muốn mọi người có thêm kinh nghiệm. Trận pháp của Thục Sơn phái cũng không phải là một nhà tù không thể phá vỡ, giống như một cây cột cũng chỉ chịu đựng được một trọng lượng có hạn mà thôi. Cho dù là những thân gỗ cứng như sắt lạnh như băng sinh trưởng vài vạn năm cũng không thể chịu đựng được một trọng lượng khổng lồ. Một khi trận pháp bị người ta xông vào thành công thì tất cả đệ tử của Thục Sơn phái…Bao gồm cả các nàng sẽ trở thành những con cừu non đợi làm thịt. Diệp Tử, nàng hiểu được những lời ta nói không?

Diệp Tử cười dịu dàng rồi gật đầu nói:

- Chuyện này thật ra muội đã cùng các chị em thảo luận rất nhiều rồi. Hiện nay Thục Sơn quả thật là như vậy, một mặt là khí thế mạnh mẽ của huynh, sự thần kỳ của trận pháp là một phương diện khác, nó cũng đã trở thành một vật bảo vệ đám đệ tử. Nếu thực lực không được nhanh chóng đề cao thì lực chiến đấu thật sự lại càng ngày càng yếu. Muội nghĩ năm xưa binh đoàn Tia Chớp có thể uy chấn nhân giới, tất cả những đế vương trên các quốc gia nhân giới vừa nghe thấy tên binh đoàn Tia Chớp thì sẽ lập tức sợ đến mức lui binh, nhưng nguyên nhân chủ yếu cũng chính là giết người mà ra, chỉ có thể dùng máu tươi để đổi lấy danh tiếng. Mà ngày hôm nay thực lực tổng thể của binh đoàn Tia Chớp đã được đề thăng lên không biết bao nhiêu lần, Kim Cương Phục Ma kiếm trận cũng đã sớm đạt đến đại thành, nhưng bọn họ có thể giữ được sự nhiệt huyết và năng lực chiến đấu như năm xưa hay không thì muội cũng không dám bảo đảm.

- Đúng vậy, đây là thời điểm để bọn họ đối mặt với phong ba trong Thánh Vực!

Lăng Tiêu mở to mắt rồi ngồi hẳn người lên nhìn vào đôi mắt sáng như sao của Diệp Tử:

- Diệp Tử, nếu chúng ta có thể đánh cho những tên muốn lập quốc xưng đế kia thất bại thảm hại, như vậy còn kẻ nào dám coi thường Thục Sơn ta nữa chứ?

Diệp Tử thản nhiên cười, nàng cầm lấy tay Lăng Tiêu vẻ mặt kiên định nói:

- Phu quân, có thể là phu nhân của huynh, Diệp Tử sẽ mãi mãi không hối hận! Dù phu quân làm gì, Diệp Tử cũng sẽ mãi mãi kiên định đứng bên cạnh huynh, vĩnh viễn ủng hộ huynh!

Khi Lăng Tiêu nghe xong những lời này thì khóe miệng hơi đưa về phía trước, trong ánh mắt tỏa ra cái nhìn dịu dàng. Nhưng đột nhiên hắn lại nhướng mày, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng rồi lại cười lạnh, sau đó nói:

- Quả nhiên có người đặt chủ ý lên Thục Sơn, muốn phá trận pháp của ta sao? Diệp Tử…Chúng ta trở về!
Khi Lăng Tiêu nghe xong những lời này thì khóe miệng hơi đưa về phía trước, trong ánh mắt tỏa ra cái nhìn dịu dàng. Nhưng đột nhiên hắn lại nhướng mày, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng rồi lại cười lạnh, sau đó nói:

- Quả nhiên có người đặt chủ ý lên Thục Sơn, muốn phá trận pháp của ta sao? Diệp Tử…Chúng ta trở về!
Bình Luận (0)
Comment