Từng tiểu đội ước chừng năm mươi người, có bốn giáo sư, Thượng Quan Vũ Đồng là một trong số đó, còn có ba người, phân ra là Đại Kiếm Sư bậc bốn Tô Tú, Đại Kiếm Sư bậc bốn Long Tường, Đại Kiếm Sư bậc sáu Tiêu Lâm.
Trong đó Tô Tú và Long Tường cùng với Thượng Quan Vũ là giáo sư của lớp cấp thấp, nhìn đều còn rất trẻ. Đại Kiếm Sư bậc sáu Tiêu Lâm khoảng hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt trầm ổn dày dạn, nghe nói có thể trong hai năm nữa đột phá lên Ma Kiếm Sĩ, trước mắt tu vi đang gặp phải chướng ngại, cũng muốn thông qua lần lịch lãm này để hiểu thêm một ít điều mới lạ, trợ giúp bản thân đột phá chướng ngại. Tuy Tiêu Lâm nói rất ít nhưng làm cho người ta cảm giác rất tốt.
Học sinh lớp cao cấp báo danh tham gia lịch lãm thì nhiều hơn một chút, giống như tổ Lăng Tiêu, học sinh lớp cấp thấp chỉ có mười mấy người, thực lực cao nhất cũng mới có Kiếm Thị bậc chín, bởi vì dựa theo quy định, một khi trở thành Kiếm Sư, sẽ thăng lên lớp cao cấp.
Cho nên giống như Lăng Tiêu bề ngoài vẫn là Kiếm Thị bậc năm, nhưng mấy ngày hôm trước lại dễ dàng đánh bại Kiếm Sư bậc sáu trước rất nhiều người xem, trận chiến ấy, đã khiến cho thanh danh của Lăng Tiêu ở Học viện Đế quốc truyền xa, đã không còn ai dám coi khinh
"Người bị Thiên Mạch" này nữa.
Đây là chỗ tốt thật lớn mà thực lực mang lại. Nếu Lăng Tiêu vẫn là Lăng Tiêu trước kia, những người này chắc chắn sẽ cảm thấy ở cùng rác rưởi như vậy trong đội ngũ là sự sỉ nhục, sẽ bày trò chế nhạo coi thường hắn.
Isa đúng như ý nguyện được phân vào chung tổ với Lăng Tiêu, Mary đương nhiên là cùng lại đây. Tuy nhiên, thành kiến của Mary đối với Lăng Tiêu vẫn rất sâu, tuy rằng theo như những lời đồn đãi biết được rằng Lăng Tiêu không còn là rác rưởi khi xưa nữa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy: cho dù hiện tại hắn lợi hại, nhưng cũng chỉ có thể đánh bại Kiếm Sư mà thôi, khi lên đến Đại Kiếm Sư, nội lực thông suốt, cho dù kiếm kỹ của ngươi có cao minh, cũng không phải đối thủ của người ta.
Mà phàm là có thể vào được Học viện Đế quốc học tập, gần như tất cả mọi người đều có thể tu luyện đến trình độ Đại Kiếm Sư, chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi!
Cho nên, dù hiện tại Lăng Tiêu nở mày nở mặt nhất thời, thì chờ khi mọi người trưởng thành, tu luyện đến Đại Kiếm Sư, Lăng Tiêu vẫn sẽ không phải đối thủ của họ. Vì vậy Mary cho rằng Isa từ bỏ Tần thiếu gia là sai lầm lớn!
Tuy nhiên, mặc kệ Mary suy nghĩ như thế nào cũng không thay đổi được cảm tình của Isa với Lăng Tiêu, cho nên dù hắn không chủ động tiếp cận, Mary cũng không chạy tới nói những lời khiến người ta mất hứng như trước nữa. Thật ra điều này lại khiến bên tai của Lăng Tiêu thanh tịnh được rất nhiều.
Một ngàn người phân thành hơn hai mươi tiểu tổ, chủ động ai làm việc nấy. Các giáo sư của các đội cùng nhau thương thảo một chút, tạm thời tách ra, đợi sau khi đến thảo nguyên Lưỡng Hà sẽ hợp lại. Dù sao cũng không phải cứ đi săn ma thú mới gọi là đi lịch lãm.
Để các học sinh kiến thức một chút về phong thổ dân tình các nơi cũng là một loại lịch lãm!
Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, bất kể là kẻ mạo hiểm hay là học sinh của học viện, phương thức du lịch này ắt là không thể thiểu.
- Lăng Tiêu ca ca, huynh xem, dường như Long Tường giáo sư thích Thượng Quan giáo sư thì phải.
Isa cùng Lăng Tiêu đi cùng một chỗ, nhỏ giọng nói với Lăng Tiêu, khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn vì mặt trời chiếu lên mà hơi ửng hồng, trên trán có một tầng mồ hôi trơn bóng mà rất tinh tế. Trong đội ngũ có không ít cô gái đều che dù, bảo hộ làn da mềm mại của mình, nhưng Isa lại cho rằng, nếu đã ra ngoài lịch lãm lại còn giống kiểu Đại tiểu thư kia, còn không bằng ở lại học viện, đây cũng không phải đi nghỉ phép! Cho nên, nàng kiên trì đi dưới ánh nắng chói chang. May là nàng là thiên sinh lệ chất, dù phơi nắng thế nào đi nữa cũng không có một chút dấu hiệu bị đen da.
Lăng Tiêu lạnh nhạt cười, từ lúc xuất phát sáng nay hắn đã nhận ra, Long Tường giáo sư bộ dáng thực sự rất có sức sống, vóc dáng rất cao, một thân cơ thể to lớn gây cho người ta một cảm giác tràn ngập lực lượng không một chút ôn nhu nào. Bả vai rộng lớn thoạt nhìn rất có cảm giác an toàn, hơn nữa gương mặt anh tuấn, năm nay còn chưa đến hai lăm tuổi, lại có tu vi Đại Kiếm Sư bậc bốn, ở Học viện Đế Quốc coi như là một nhân vật phong vân trong thế hệ giáo sư trẻ tuổi.
Giáo sư và học sinh thích Thượng Quan Vũ Đồng trong Học viện Đế quốc nhiều lắm, nhưng Thượng Quan Vũ Đồng thường ngày tuy rằng dịu dàng đoan chính, nhưng đều không biểu lộ chút cảm xúc với bất cứ nam nhân nào, không ai có thể tiếp cận nàng. Nhân cơ hội lần này ra ngoài lịch lãm, Long Tường nếu không xum xoe chút nào vậy mới là kỳ quái.
Thượng Quan Vũ Đồng lại không tập trung ứng phó với Long Tường, kỳ thật nàng là muốn đi cùng một chỗ với Lăng Tiêu, bởi vì trên người Lăng Tiêu có rất nhiều thứ làm nàng cảm thấy tò mò, tóm lại là cảm thấy hắn dường như đã xảy ra thay đổi nào đó, nhưng lại làm cho người ta không nói nên lời.
Tuy nhiên nhìn Isa gắt gao kề cận Lăng Tiêu, Thượng Quan Vũ Đồng cũng đành tạm thời hạ lòng hiếu kỳ của mình xuống. Nàng dù sao cũng là giáo sư, ngày hôm qua đi cùng Lăng Tiêu đã làm rất nhiều người nghị luận rồi, cũng may danh tiếng Thượng Quan Vũ Đồng ở Học viện luôn luôn tốt, cũng không ai dám đi nói huyên thuyên.
- Thượng Quan giáo sư, cô xem vòng cổ này thế nào?
Long Tường xuất thân từ tiểu quý tộc có chút nghèo khó, tuy nhiên ở quê hương là quý tộc lớn nhất, tài vật thật ra không ít, cho nên từ trước đến nay tiêu tiền đều rất hào phóng, càng không cần nói hôm nay lại có người trong lòng bên cạnh.
Thượng Quan Vũ Đồng thản nhiên liếc mắt nhìn một chiếc vòng cổ hàng bán rong kia. Trông nó lóng lánh trong suốt, thoạt nhìn thật ra không tồi, nhưng nàng sao có thể muốn lễ vật của người khác chứ.
Người bán hàng rong nhìn thấy cả một đại đội người trên đường cái, đều là thiếu nam thiếu nữ tuổi còn trẻ, được một số người cứng tuổi đi theo, cũng biết đại khái là một học viện ra ngoài lịch lãm, hơn nữa nhìn quần áo cũng đã sớm nhận ra những người này không phú tức quý, chỉ tiếc những thứ kia của hắn quá ít, người bình thường đều không coi trọng, chính đang lúc sốt ruột thì bên này liền có người tới hỏi.
Lập tức hắn mặt mày hớn hở hướng về phía Long Tường nói:
- Mua quà cho bạn gái sao? Ai cha, ngài quả thật tinh mắt! Xuyến vòng cổ này tục truyền là từ một tinh hạch của ma thú bậc một làm ra đó! Mùa đông mang trên người không lạnh, mùa hè mang trên người không nóng! Thật đó, nếu không ngài thử xem xem?
Cái gì mà tinh hạch của ma thú bậc một, Long Tường khinh hắn nói bậy. Tinh hạch của ma thú bậc một cho dù không đáng giá cũng không có ai giày xéo nó như vậy, nhưng câu nói của người bán hàng rong lại làm cho hắn mừng thầm, nhìn thấy trên mặt Thượng Quan Vũ Đồng cũng không xuất hiện biểu tình gì, tất nhiên cũng không cần phải giải thích với một người bán hàng rong làm gì.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vnLong Tường sảng khoái nói:
- Bao nhiêu tiền? Ta muốn mua!
Thấy giáo sư dừng lại, bọn học sinh phần lớn cũng đều dừng lại, tò mò nhìn chung quanh. Đối với rất nhiều những đứa nhỏ quý tộc mà nói, thế giới bên ngoài rất phấn khích, cho dù một con chim sẻ trong bụi rậm thoạt nhìn còn đẹp hơn so với chim Hoàng Yến xinh đẹp trong lồng nhà bọn họ.
Tô Tú ước chừng hai lăm hai sáu tuổi, bộ dáng cũng không có gì đặc biệt, nhưng thắng ở làn da đặc biệt trắng nõn nà, bởi vì tính tình hiền lành dịu dàng nên cũng rất được các giáo sư và học sinh yêu quý.
Tiêu Lâm là người trầm mặc ít nói, thấy mọi người dừng lại, hắn cũng không gấp, một mình lẳng lặng đứng đó, nhíu mày lại, như là đang suy tư gì đó.
Lúc này bỗng nhiên truyền đến tiếng của một nam nhân thô lỗ:
- Này, cô bé xinh đẹp! Nếu đi ngủ với ta một giấc thì càng đẹp hơn đó!