Ngạo Kiều Anh Lại Đây

Chương 19

Lăng Nhân cầm điện thoại di động chạy chậm ra phòng học, khi đi ngang qua lớp chín, mấy giáo bá nhiệt tình mà chào hỏi cô.

"Thi giữa kỳ cố lên nha, chị dâu!"

"Chị dâu cố lên, em vẫn đặt cược chị hạng nhất đấy."

"Cái này còn cần đặt cược sao? Chắc chắn hạng nhất. Chị dâu làm tăng thể diện cho chúng ta. Chị dâu cừ nhất!"

...

Tiếng gọi " chị dâu " này làm cho gò má Lăng Nhân nóng lên, bất chấp lễ phép hay không lễ phép, không nói một lời cúi đầu chạy nhanh rời đi. Một đường chạy đến cửa hành lang mới thả chậm nhịp bước, bước lên bậc thang lên sân thượng.

Trong lòng bách chuyển thiên hồi.

*Bách chuyển thiên hồi: đại ý là tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.

Bọn họ tại sao đột nhiên gọi cô là " chị dâu " chứ? Bọn họ trước kia cũng hay trêu ghẹo cô, nhưng gọi " chị dâu " là lần đầu tiên.

Chẳng lẽ...

Ý nghĩ trong lòng làm cho Lăng Nhân đột nhiên dừng bước.

Cô dựa lưng vào tường, cảm giác trái tim cuồng loạn đập thành thịch giống như bị thứ gì đó quét qua, bỗng nhiên có cảm giác đứng không vững.

Sân thượng.

Khu dạy học không tính là cao, tổng cộng chỉ có sáu tầng. Trên sân thượng để không ít bàn học bị cũ, chân bàn bởi vì dầm mưa dãi nắng có chút biến thành màu đen, chẳng qua trên mặt bàn sơn màu đỏ, chống nước chống nắng, hư hại không nghiêm trọng lắm.

Lục Thiệu Đông ngồi ở trên bàn học, hai chân tùy ý tách ra, trong tay cầm túi màu trắng xanh xen lẫn, khóe môi nhếch lên nụ cười lưu manh.

Gió thổi vào mặt, nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc ngắn rũ ở trên trán, anh ngửa mặt nhìn bầu trời quang đãng, lòng cũng như hôm nay vạn dặm không mây.

Khuôn mặt anh tuấn, tràn ngập hăng hái.

Anh cúi đầu liếc mắt nhìn điện thoại di động — —

Cách từ khi gửi tin nhắn đã năm phút.

Chắc cũng sắp đến rồi.

Lục Thiệu Đông lắc điện thoại, nhớ tới lúc vừa mới ra ngoài, Phó Kiêu Phong chớp chớp mắt cười gian.

"Ai da, trong túi giấy này đựng thứ gì thế, là muốn tặng cho bốn mắt phải không? A, sau này có thể phải đổi thành gọi " chị dâu "."

Rõ ràng như vậy sao?

Giơ tay lên sờ sờ mặt, anh nhớ lúc mình ra đi tận lực cất giấu cảm xúc.

Có lẽ không giấu được rồi.

Anh thở dài trong lòng một tiếng, vẫn cười lên.

Gió vẫn còn thổi, chờ người lại chậm chạp chưa tới.

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lục Thiệu Đông có chút ngồi không yên, một khắc không rời nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động.

Chẳng lẽ không thấy tin nhắn?

Hay là... Nhìn thấy nhưng không muốn tới?

Nếu không lại nhắn lại?

Vừa muốn mở điện thoại di động, bỗng nhiên " đing " một tiếng, màn hình điện thoại di động sáng lên.

— — nhận được một tin nhắn ngắn từ " ccô gái nhỏ ".

Dây cung trong lòng kia thả lỏng.

Thật ra thì anh muốn lưu " cô gái nhỏ của tôi ", nhưng lưu xong lương tâm có chút bất an, vì thế sau nhiều lần cân nhắc, xóa chữ " của tôi ".

Khóe miệng Lục Thiệu Đông cong lên, ngón tay cái nhẹ nhàng ấn mở tin nhắn.

【 Cô gái nhỏ: Đang ôn tập, không đi được. 】

Một khắc tin được gửi đến kia, Lục Thiệu Đông tựa như bị người hất nước lạnh vào đầu, từ đầu đến chân lạnh thấu tim.

Bầu trời quang đãng ở vạn dặm tung bay chìm xuống, lập tức ngã vào đáy cốc. Ngay cả gió thổi qua bên mặt, cũng mang theo lạnh lẽo.

Lăng Nhân gửi tin nhắn xong, cảm giác chân có chút mềm, dựa trên tường vài phút, mới chậm rãi trở về phòng học.

Một buổi sáng tâm thần không yên, chung quanh có chút gió thổi cỏ lay, liền lấy đem điện thoại di động ra xem.

Có tin gửi tới cũng sợ, mà không có cũng sợ.

Đến giờ học, cô dứt khoát tắt máy, cũng không cần lo lắng có tin nhắn hay không nữa.

Trái tim cũng bình tĩnh theo.

"Có đi WC không?" Vương Gia Lâm đột nhiên hỏi.

Lăng Nhân lắc đầu: "Không đi." Đi phòng vệ sinh sẽ đi ngang qua lớp chín, vì tránh gặp anh, cô cho tới trưa cũng không dám uống nước.

"Vậy tớ đi đây." Vương Gia Lâm nói thầm một câu, rung đùi đắc ý ra cửa.

Cô luôn cảm thấy Lăng Nhân từ trước giờ học sau khi đi ra ngoài trở lại, liền bắt đầu có chút lạ.

...

Lớp chín.

Phó Kiêu Phong bắt chéo hai chân, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lục Thiệu Đông, nghĩ trăm lần cũng không ra.

Con hàng này lúc đi ra ngoài rõ ràng hết sức phấn khởi, tựa như đi hẹn hò cùng người tình, tại sao trở về thì trở thành mặt tê liệt thế này? Hơn nữa túi giấy mang về vẫn còn nguyên.

Chưa thấy được người?

Không nên chứ, cậu rõ ràng thấy bốn mắt từ bên ngoài phòng học đi ngang qua, chắc đến nơi hẹn.

Chẳng lẽ... Bị cự tuyệt?

Cái ý nghĩ này làm cho Phó Kiêu Phong chợt ngồi thẳng, con ngươi nhìn thẳng lão đại, mặt tràn đầy không tưởng tượng nổi.

Chậc chậc, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Nhiều cô gái chạy theo như vậy, con hàng này cũng không thèm nhìn một cái, hết lần này tới lần khác chạy theo bên người cô gái không thích anh.

Không bình thường, hai người đều không bình thường.

Phó Kiêu Phong than thở trong lòng một hồi, bỗng nhiên thấy Vương Gia Lâm từ lớp trọng điểm đi tới, liền vội vàng đứng lên bước dài xông tới: "Khoan hãy đi."

"A nha!" Vương Gia Lâm bị người đột nhiên lao ra dọa hoảng hốt thét lên, vừa vỗ ngực vừa nói: "Cậu có thể đừng mỗi lần đều đột nhiên lao ra như quỷ được không hả? Rất dọa người đấy."

" Đừng sợ, có tớ ở đây, quỷ không mang cậu đi được đâu." Phó Kiêu Phong cười hì hì không đứng đắn nói.

Mặt Vương Gia Lâm đỏ lên, giả vờ tức giận nói: "Có chuyện gì?"

" Cũng không có chuyện gì lớn... "Phó Kiêu Phong nhìn quanh sau lưng cô mấy lần, nói: "Bốn mắt đâu? Không đi cùng cậu sao? Hai ngươi không phải luôn như hình với bóng sao?"

Vương Gia Lâm liếc mắt: "Tớ đi nhà vệ sinh."

"..." Phó Kiêu Phong 囧 囧, mu bàn tay ngăn ở miệng ho khan hai tiếng, còn nói: "Cậu ấy có phải không bình thường không? Ví dụ như — — đột nhiên trở nên rất an tĩnh?”

"A Nhân vẫn luôn rất an tĩnh."

"..."

Chỉ là cậu ấy hôm nay quả thật có chút khác thường, cảm giác trong lòng có chuyện."

" Vậy thì đúng rồi!" Phó Kiêu Phong gõ ngón tay, lách người ra để cho Vương Gia Lâm đi qua, sau đó đi về phòng học.

Hai người đều không thích hợp, nhất định có một người bị cự tuyệt.

Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, người bị cự tuyệt chắc chắn là con hàng trước mắt đây.

Đứng ở trước mặt Lục Thiệu Đông chăm chú nhìn hồi lâu, Phó Kiêu Phong nói: "Nói không chừng cậu ấy có lý do khó nói, ví dụ như sợ ảnh hưởng học tập gì đó."

" Cậu ấy " đây là chỉ Lăng Nhân, trong lòng hai người đều biết rõ.

Hai ngón tay Lục Thiệu Đông kẹp bút ở giữa, ở trên bàn như có như không gõ gõ, ánh mắt chuyển động theo bút, đáy mắt gợn sóng không sợ hãi, làm cho người nhìn không ra một chút manh mối.

Mấy giây sau, bút bị anh kẹp giữa ngón tay bỗng nhiên dừng lại, tầm mắt di chuyển.

" Ảnh hưởng gì đến học tập?" Anh hỏi, trong ánh mắt tựa như kết băng.

Phó Kiêu Phong bị anh nhìn da đầu có chút tê dại, ấp úng nói: "Còn không phải là... Cùng cậu... Cái gì đó sao."

"Cậu cho rằng như vậy?"

"Tớ đoán là vậy. Dù sao áp lực học tập của học sinh giỏi rất lớn, hơn nữa sắp thi giữa học kỳ, khó tránh khỏi sợ bị phân tâm... "

Lăng Nhân cả ngày đều trốn Lục Thiệu Đông, ngay cả cơm trưa cũng không đi phòng ăn ăn, nhờ Vương Gia Lâm mang bánh mì cùng bánh bích quy, bản thân thì ở lại phòng học tự học.

Sau khi làm mấy tờ đề, đoán chừng anh đã đi rồi, liền đứng dậy đi trên hành lang, xa xa nhìn tới phòng học bên cạnh.

— — Không có một bóng người.

Quả nhiên đã đi rồi.

Cô thở phào một hơi, sau đó tâm sự nặng nề đi về phía phòng vệ sinh, nhớ tới lúc trước khi ra ngoài mở máy, cũng không nhận được tin nhắn nào.

Anh chắc hẳn rất tức giận.

Tức giận cũng chỉ có thể như vậy.

Cô sợ nghe được bản thân lại không có cách nào đáp lại — — Ít nhất bây giờ còn chưa có cách nào để đáp lại.

...

Sau khi từ phòng vệ sinh ra, tâm sự Lăng Nhân nặng hơn, bất tri bất giác quay vào phòng học, mới phát hiện bên trong có thêm một người.

Anh nửa ngồi ở trên bàn học hàng cuối cùng, hai chân bắt chéo trước người, hai tay ôm ngực, mặt không thay đổi nhìn cô.

Ánh mắt đụng chạm trong nháy mắt, cô trực tiếp ngây người, lúng túng tại chỗ, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Lục Thiệu Đông lạnh lùng nhìn người trước mặt, cô còn giống như trước kia, bộ dáng lịch sự văn nhã, nhưng giữa hàng lông mày lại mang theo chút ưu sầu.

Người bị cự tuyệt là anh, cô ưu sầu cái gì chứ?

Anh vừa ưu sầu vừa lo lắng cô có thể bởi vì chuyện buổi sáng mà ảnh hưởng thi hay không, cũng thật không có chút đạo lý.

Anh đời trước tuyệt đối là đào mộ tổ tiên nhà cô, đời này mới không dứt như vậy.

"Cậu đang sợ cái gì?" Anh lạnh nhạt hỏi.

Thì ra anh biết cô sợ...

Lăng Nhân chột dạ cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, tầm mắt rối loạn nhìn mặt đất, trong đầu tràn đầy tất cả đều là — — vạn nhất anh nói ra thì làm sao đây?

Tiếp nhận?

Cự tuyệt?

Chưa suy nghĩ kỹ...

Trong phòng học yên lặng đến lạ thường.

Hai người theo đuổi tâm tư của mình, không nói gì với nhau hồi lâu.

Lâu đến nỗi lúc Lăng Nhân có chút đứng không vững, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy anh đi tới cô.

Cô theo bản năng lùi về sau, nhưng anh không vì vậy mà dừng lại, trực tiếp ép cô đến góc tường.

"Cậu — —"

Hơi thở ấm áp phả vào mặt, dừng ở trước mặt cách 2 centimet.

Lăng Nhân tựa như có thể nghe được tiếng tim đập của mình, giống như đánh trống, trong đầu trống không, không bắt được chữ nào.

Lưng cô dán sát vào tường, tầm mắt nhìn xuống mũi chân, trong lòng rất phức tạp, có khẩn trương, có sợ hãi, đồng thời cũng có chút...

"Cậu sợ — —"

Anh bỗng nhiên mở miệng.

Tiếng nói trầm thấp vờn quanh trong phòng học trống rỗng, theo sau nửa câu sau như sấm sét đánh vào trong đầu cô — —

"Tôi thổ lộ với cậu như vậy?"

Ầm một tiếng, nổ tung.

Thế giới như dừng lại.
Bình Luận (0)
Comment