Ngạo Kiều Chi Nữ

Chương 22

Mở mắt ra, không gian bao phủ lấy Đông Phương Bạch là một màuđen. Xung quanh tất cảđều tối tăm không thấyđược bất cứ thứ gì.Đông Phương Bạch nhớđược trước khi bất tỉnh bản thân bị nhốt trong mộtảo trận, nàngđã dùng hết sứcđể phá giải. Bây giờ tỉnh lại thì lại thấy bị nhốt trong mànđêm tốiđen.Đông Phương Bạchđem thần thức trải rộng ra nhưng vẫn không thể thấyđượcđiểm cuối cùng.Đông Phương Bạch nghi hoặc không thể lý giảiđược bản thânđangở nơi nào.Đây rõ ràng không phảiảo trận, thậm chí nàng còn không cảm thấyđược sự tồn tại của sự sống, cứ như nơi này chỉ là hưảo do còn người tưởng tượng ra.

Đang loay hoay thì bỗng có một giọng nói vang lên.

"Ta không có ý hại ngươi, đừng lo."

Giọng nói phát ra tuy nghe có vẻ trấn an nhưng lại mang theo chút uy nghiêm của cường giả. Đông Phương Bạch biết đối phương là người có thực lực cao nhưng vì câu nói kia nên nàng càng có gan đáp lại.

"Hừ, lý do gì có thể tin được lời ngươi nói chứ. Rốt cuộc ngươi là ai. Có giỏi thì ra mặt đi. Ngươi chính là người bắt Mộ Khải Siêu cùng Tiểu Tước phải không?"

"Ha ha ha. Tuổi ngươi còn nhỏ nhưng rất kiêu ngạo, tu vi cũng đã đạt tới Tiên Thiên cảnh cao nhất chứng tỏ thiên phú rất nghịch thiên. Ta cũng không làm hại hai tên kia, chỉ muốn xem ngươi trình độ đạt tới đâu. Không ngờ, thật không ngờ..."

Đông Phương Bạch không hiểu: "Không ngờ cái gì cơ chứ?"

"Thiên lực của ngươi mang chính là không người có được. Ta tuy chỉ còn là tàn hồn còn lưu lại nhưng có những chuyện ta biết rất rõ. Đó chính là ngươi mang trong người hệ thiên lực độc tôn mà không ai sánh được." Giọng nói mang đậm phần khen ngợi.

"Cảm ơn về lời khen. Chẳng qua thiên lực hơi khác người thôi, dù có đặc biệt mà không biết lượng sức thì cũng đáng vứt. Ta không quan trọng về khả năng thiên lực vốn có. Ngươi có biết là không có thiên lực rẻ rách, chỉ có con người quá vô dụng không." Mặc dù lời nói mang tính khiêm tốn nhưng vẻ mặt Đông Phương Bạch vẫn luôn giữ ở thái độ lãnh ngạo kiêu kỳ. Giống như việc nàng mạnh mẽ chính là điều hiển nhiên.

Ý tứ của Đông Phương Bạch thật ra chính là đề cao bản thân, nàng muốn nói sức mạnh này là do bản thân nàng tự cố gắng có được, không quan hệ đến thiên lực trời cho. Nhưng điều đó cũng đúng, thiên lực đặc biệt của Đông Phương Bạch chính là nhờ nàng tự mình rèn thành từ việc kết hợp tu luyện thiên lực cũng chân khí trong Độc cô cửu kiếm, chỉ là bây giờ Đông Phương Bạch vẫn chưa biết được.

"Nhóc con kiêu ngạo nói hay lắm. Rất hợp ý ta. Từng sống mấy trăm năm nhưng đây là lần đầu ta nghe đến câu nói đủ tự tôn và kiêu ngạo như thế. Hơn nữa lại từ miệng một con nhóc như ngươi."

"Xàm ngôn nãy giờ vậy là đủ rồi. Nói, ngươi muốn gì ở ta." Mặt Đông Phương Bạch lại trở nên nghiêm túc.

"Ta cũng chả muốn gì ở ngươi. Tuy nói thiên phú và tài năng của ngươi rất nghịch thiên nhưng bằng thực lực hiện tại ngươi nghĩ ta cần gì ở ngươi." Giọng nói trong màn đen đầy khinh thường. Đông Phương Bạch cũng không chịu thua.

"Vậy chứ ngươi bắt ta đến nơi quỷ quái này là thế nào?"

"Cơ thể ngươi đang bất tỉnh, chỉ có tinh thần là tỉnh táo. Ta và ngươi hiện tại đang ở trong ý nghĩ của của ngươi. Chúng ta chẳng qua là đối thoại bằng thần thức nên mới không thấy được tàn hồn của ta."

Ngẫm nghĩ lại Đông Phương Bạch mới nhận ra. Hèn gì Đông Phương Bạch không cảm nhận được sự sống xung quanh, chẳng qua đây là trong tiềm thức ý nghĩ của nàng nên mới không có vật sống tồn tại.

"Vậy ngươi là ai? Bây giờ ngươi có thể để ta đi chứ?"

"Ta biết ngươi tới đây là vì Di Tích. Ta chính là chủ nhân của truyền thừa trong di tích."

Hoàn toàn bất ngờ, Đông Phương Bạch trợn mắt nhìn khoảng không.

"Ngươi là chủ nhân di tích? Ta không tin, nếu ngươi là chủ nhân di tích thì làm sao có thể xuất hiện bây giờ. Di tích còn chưa mở cấm chế. Ta thấy vẫn là ngươi có ý đồ."

"Ta chính là chủ nhân của di tích - Doãn Quân. Ta xuất hiện nơi đây vì vốn dĩ khi để lại dich tích bên trong chỉ toàn bảo bối, còn về phần truyền thừa ta lại đưa nó nằm trong khu rừng này. Ta hạ thượng cổ ảo trận bảo vệ truyền thừa, những ai bước vào đều chưa từng toàn mạng đi ra, chỉ có ngươi là không những không chết còn có thể phá giải ảo trận." Doãn Quân cảm thấy thú vị.

"Ta tin Thượng cổ Ảo trận của một cường gia như ngươi không thể để một Tiên Thiên cảnh nhỏ bé có thể giải được. Nhất định có chỗ không đúng."

"Ngươi cũng thật thông minh, đáng lẽ ra ngươi đã chết ngay khi đang phá giải Thượng cổ Ảo trận. Nhưng nhờ có con chim đỏ chót kỳ quái kia mà ngươi mới bảo toàn tính mạng."

"Ngươi nói Tiểu Tước. Tiểu Tước có bị làm sao không?" Đông Phương Bạch gần như hét lên khi Doãn Quân ám chỉ về Chu Tước. Nàng bây giờ thật sự rất lo lắng, nàng sợ bản thân liên lụy đến Chu Tước.

"Ta không hiểu vì sao con chim đó chỉ mới Đỉnh Điểm cảnh, theo ta thấy tu vi của nó giống như đang bị đè nén, thực lực thật sự chỉ sợ là rất cao đi. Nó cũng không có việc gì, chỉ là lúc ảo trận phản thệ sức mạnh của ngươi thì con chim đó đã dùng sức đem một đòn thiên lực mạnh mẽ thoát ra khỏi vòng vây của ta để giúp ngươi chống đỡ." Doãn Quân nhàn nhạt đáp. Lúc này Đông Phương Bạch thở phào nhẹ nhõm.

"Ta vốn là tu luyện giả từ tân thế giới lạc tới nơi này và ngã xuống. Tu vi ta rất cao nên nếu có người tiếp nhận truyền thừa mà tu vi quá thấp sẽ dẫn đến chịu đựng không được. Ta không quan tâm họ chết hay không, nhưng ta không muốn những tên đó lãng phí bao nhiêu năm tu luyện của ta. Do đó khi để lại truyền thừa ta đã hạ ảo trận. Ta từng thề răng ai có khả năng phá giải ta sẽ để hắn kế thừa. Ta chưa từng nghĩ tới có một ngày lại có tên chỉ bằng Tiên Thiên cảnh có thể phá giải được. Mặc dù là nhờ trợ giúp bên ngoài."

"Vậy tóm lại bây giờ ngươi sẽ làm gì?" Đông Phương Bạch nhướng mày hỏi.

"Tuy ngươi chỉ mới đạt đến Tiên Thiên, không thể kế thừa tầng năng lực này, nhưng ta sẽ dùng chút sức lực còn lại tinh lọc những thứ tinh túy nhất và truyền cho ngươi. Có thể không giúp được ngươi đột phá bây giờ nhưng con đường tu luyện về sau của ngươi nhất định sẽ dễ dàng hơn."

"Xin tiền bối chỉ giáo." Đông Phương Bạch nhếch môi ôn quyền khách sáo. Doãn Quân bất mãn chê trách.

"Con nhóc hai mặt. Mới đây còn cảnh giác ta mà bây giờ bày đặt giả vờ khách sáo." Vừa dứt lời thì một đạo ánh sáng xoẹt qua nhằm thẳng ngay đầu Đông Phương Bạch chui vào. Đông Phương Bạch cảm nhận được những hiểu biết tích lũy trong suốt quá trình tu luyện của Doãn Quân. Toàn thân nàng nhàn nhạt hơi thở thoải mái. Đắm chìm trong cảm nhận những tinh túy truyền thừa, Đông Phương Bạch mơ hồ thấy linh thức mình nâng cao hơn. Tuy tu vi không có dao động gì nhưng Đông Phương Bạch vẫn vô cùng vui mừng. Đối với một tu luyện giả thì không chỉ có tu vi mà còn cả linh thức. Linh thức là thứ vốn khó có thể luyện được. Không ngờ lần này tiếp nhận truyền thừa lại có khả năng giúp linh thức bản thân tăng vọt.

Dùng linh thức trải rộng ra, cảm nhận thiên lực của trời đất và điều khiển theo ý muốn. Sau khi độ thuần thục không thể tăng lên được nữa Đông Phương Bạch mới đem thiên lực tích tụ nãy giờ hấp thu. Hiện tại Đông Phương Bạch đang ở Tiên Thiên cảnh cao nhất, nhân cơ hội lần này tâm tình không sai nàng thử xem có thể đột phá không.

Bằng một tháng trôi qua mà đột phá Tiên Thiên cảnh lên Toàn Thiên cảnh Đông Phương Bạch cũng lo lắng tu vi sẽ không ổn định nên vẫn luôn từ từ. Nhưng lần này vì linh thức tăng cao sẽ khiến cơ thể thay đổi, ảnh hưởng đến tầng thiên lực cũng vững chắc hơn. Vì thế Đông Phương Bạch cả gan muốn đột phá.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc Đông Phương Bạch mở mắt ra thì thấy trước mặt là bầu trời đêm đầy sao sáng. Ngồi dậy nhìn xung quanh thì thấy bên cạnh mình là một thiếu niên và một nữ hài tầm tuổi Đông Phương Bạch. Thiếu niên không ai khác chính là Mộ Khải Siêu, còn nữ hài thì lạ vô cùng. Nữ hài thân người nhỏ nhắn đáng yêu, đối mắt phượng hẹp xếch cao, làn da trắng hồng mịn màng. Nàng sở hữu mái tóc đỏ rực cùng bộ y phục mang màu của lửa trời. Cánh môi hồng hồng và chiếc mũi nhỏ nhắn kết hợp đôi má phúng phính khiến người nhìn chỉ muốn cắn. Cả hai đang gật gù ngủ không biết gì.

Mặc dù chưa thấy qua bao giờ nhưng bằng trực giác, Đông Phương Bạch hoàn toán chắc chắn nữ hài này là vị Chu Tước đại nhân thần thánh nhà nàng. Lúc này Chu Tước từ từ mở mắt ra. Không đợi Chu Tước lên tiếng Đông Phương Bạch đã vội cướp lời.

"Oa, Tiểu Tước nhà ta đáng yêu chưa này. Sao ngươi không chịu biến như này ngay từ đầu."

Vừa nghe Đông Phương Bạch vui vẻ nói Chu Tước lại tức giận.

"Cái tên Doãn Quân khốn kiếp. Cũng tại hắn mà ta mới sơ xuất bộc phát năng lực khiến bản thân biến thành như này."

"Ta thấy hình dáng này đáng yêu mà." Đông Phương Bạch chu mỏ nói.

"Chu Tước thánh thú sao có thể ở trong cái hình dạng trẻ con yếu đuối này cơ chứ. Ta định chờ lớn lên mới biến hình cơ." Chu Tước nhăn mặt than phiền. Đông Phương Bạch liếc nhìn Chu Tước thầm nghĩ: đúng là đồ phượng hoàng sĩ diện.

"Thôi đi. Ngươi cứ như vậy cho ta nhờ. Ở cái dạng kia mắc công có người lăm le đoạt bảo. Ta thực lực chưa mạnh, ngươi lại không thể giết người. Vậy nên tốt nhất là im cái miệng đi và giữ nguyện bộ dạng này cho ta."

Tuy không muốn nhưng lời Đông Phương Bạch hoàn toàn có lý nên Chu Tước chỉ biết câm nín nghe theo. Đột nhiên Chu Tước thốt lên.

"Ô, ngươi lên tới Toàn Thiên cảnh rồi hả? Một tháng đột phá Tiên Thiên không sợ tu vi không ổn định à?"

"Không sao, ta tiếp nhận truyền thừa của Doãn Quân làm tăng lên linh thức. Độ thuần thục thiên lực cũng vững chắc hơn, không lo tu vi không ổn định." Biết Chu Tước lo lắng nên Đông Phương Bạch liền giải thích.

"Tuy nói vậy nhưng cũng phải cẩn thân. Lần sau đừng có quá cố gắng đột phá cảnh giới. Bằng tốc độ của ngươi thì việc tu luyện nhanh hơn cảm trăm lần với người thường, vậy nên cứ từ từ bình ổn tu vi chắc chắn thì tốt hơn."

"Ta biết rồi, lần sau sẽ không chủ quan."
Bình Luận (0)
Comment