Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi

Chương 115

Editor: Thủy Tiên.

——————————

Cô là ai, tại sao thích ăn những món ăn mà Đường Tịch thích, còn có hôm đó khi ở trường học, vì sao thanh âm khi cô vừa bói ra khỏi miệng lại là thanh âm giống như giọng nói của Đường Tịch?

Cô làm sao biết hòm thư cùng mật mã của Đường Tịch, cô gửi cho anh cái email kia là có ý gì!

Tất cả các thứ này đều là cái gì!

Mà bên này một người IQ cao bị nhiễu loạn suy nghĩ thì người khác lại bị anh trai của mình lừa gạt đến quầy rượu bao sương, Đường Tịch thấy mấy người bên trong ghế lô, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn, “Mọi người làm sao tới rồi hả?”

Hạ Vãn Y chạy tới ôm lấy Đường Tịch, ân ân a a nói, “Đương nhiên là muốn ăn mừng một chút cô cùng Tiêu đại ca xuất viện á…, hôm nay nhất định phải không say không về! Có được hay không!”

Đường Tịch khóe miệng hơi hơi móc một cái, nhìn lấy mấy chai rượu mạnh đặt trên bàn, gật đầu cười, ” Được a, tối nay không say không về.”

Ngược lại cô ở trong nhà cũng chỉ sẽ lo âu cho Kiều Lương, sau đó chính mình ngủ không yên giấc, vậy còn không bằng ở chỗ này uống rượu, cùng bọn họ nói chuyện phiếm, như vậy thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn, chính mình uống say, nói không chừng còn có thể ngủ một giấc thật ngon đây.

Nghĩ như vậy, Đường Tịch bưng một ly rượu nâng lên, “Cảm tạ mọi người đối với anh em chúng tôi quan tâm a.”

Mọi người nâng ly, Ninh Diễm đứng lên, nói, “Đi tiểu tiên nữ, anh đây kính em một ly, chúc mừng em hồi phục.”

Đường Tịch nhíu mày, “Yo a, em có ngoại hiệu mới à?”

Ninh Diễm bĩu môi, “Mặc dù không nguyện ý thừa nhận cái danh hiệu này của các anh trai em đặt cho, nhưng là không khỏi không thừa nhận dung mạo của em thật sự rất giống tiên nữ, cho nên chúng ta liền gắng gượng tiếp nhận cái danh hiệu này của en, đến đây đi em gái tiểu tiên nữ, uống một ly.”

Đường Tịch nhướng mày nâng ly cùng Ninh Diễm đụng một cái, “Đa tạ Ninh đại đạo diễn ngài thưởng thức cùng coi trọng a, anh đã cũng gọi em là tiểu tiên nữ, vậy nói rõ cái quảng cáo Huyễn Điệp này em có thể làm rất khá, suy nghĩ một chút em đây chính là một tiểu tiên nưc, muốn làm ra cảm giác mộng ảo, có cái gì khó đến à? Đúng không?”

Nói đến quảng cáo, Hạ Hoàn Ninh đứng lên, cười nói, ” Đúng, về vấn đề này anh là chuyên nghiệp, em đánh ra hiệu quả nhất định cực kỳ tốt, nhất định sẽ không để cho mọi người chúng ta thất vọng.”

Hạ Vãn Y làm bộ tức giận chu mỏ một cái, sẵng giọng, “Anh hai, anh ở ngay trước mặt em nói em căn bản chụp không ra cái cản giác mà anh muốn, còn nói em không đẹp đẽ, hiện tại lại ở ngay trước mặt em nói một cô gái khác quay qua nhất định rất tốt, em đến cùng phải hay không là em gái ruột của anh a!”

Hạ Hoàn Ninh cau mày, “Cũng là bởi vì em là em gái ruột của anh, anh mới nói thật với em, em biết vòng giải trí là nơi một câu nói thổi phồng tới chết, anh hai đây là vì tốt cho em, em biết không?”

Đường Tịch cười hỏi,

“Cái kia Hạ tổng đây là dự định đối với tôi thực hành thổi phồng đến chết nữa à? Chúng ta cái này còn chưa có bắt đầu quay quảng cáo đây, ngài liền bắt đầu suy nghĩ thế nào đuổi tôi ra khỏi sao?”

Hạ Hoàn Ninh mặt đỏ lên, nhẫn nhịn nửa ngày nói một câu, “Tôi chỉ nói thật, Tiêu Nhu cô rất đẹp, thật sự là nữ sinh đẹp nhất mà tôi đã từng thấy.”

Đường Tịch nghe lời này cao hứng, nâng ly, “Tôi đây thì đa tạ Hạ tổng nữa à.”

Lúc này Tiêu Giao vẫn một mực ngồi ở một bên không uống rượu ngăn Đường Tịch, “Uống ít chút, em uống hơi nhiều.”

Đường Tịch cười hắc hắc, đi vòng tay Tiêu Dao, chạy đến ngồi giữa Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái, đem ly rượu kia uống, nói, “Anh cả, em vừa mới bắt đầu anh đã không cho em uống, vậy còn đi quầy rượu làm gì à?”

Hạ Hoàn Châu gật đầu nói, “Đúng vậy, Tiêu đại, cậu đừng nghiêm túc như vậy nha, hiện tại cũng không phải là ở trong bộ đội, nếu tới chơi, cứ yên tâm chơi đùa, đừng để ý nhiều như vậy chứ sao.” Cho Tiêu Dao rót rượu, “Đến đến, uống rượu uống rượu, uống nhiều trong chốc lát lên trên phòng nghỉ trêb lầu ngủ.”

Tiêu Dao thờ ơ không động lòng cũng không có đưa tay đi nhận ly rượu mà Hạ Hoàn Châu đưa tới kia, Hạ Hoàn Châu bĩu môi một cái nâng cốc bỏ lên bàn, chính mình tiếp tục uống rượu cùng Đường Tịch bọn họ nói chuyện phiếm, lúc này Dương Mộ Khôn một mực ở một bên trưng ra khuôn mặt thống khổ bưng một ly rượu đi tới bên mình Tiêu Dao ngồi xuống, khổ ha ha nói, “Đại biểu ca, ly rượu này anh thế nào cũng phải uống cùng em, anh cả anh hai ngay cả em gái của em bọn họ đều là quân nhân, chỉ có một mình em không phải là, em ở nhà từ nhỏ đã không có địa vị, nhưng là đều không đến mức là cái kết quả không có đường sống, nhưng là ngày đó cha em đến thăm anh, em liền thật không có đường sống, anh biết em đây mấy ngày nay sinh hoạt ở trong nhà trôi qua là biết bao dầu sôi lửa bỏng sao?”

Tiêu Dao nhận lấy rượu trong tay của hắn uống một hớp, ừ một tiếng biểu thị đáp lại, Dương Mộ Khôn nói, “Ngày đó sau khi trở về cha em liền đem em nhốt ở tĩnh nhắm trong phòng để cho em diện bích hối lỗi, để cho em tự suy nghĩ một chút xen chính mình có lỗi ở nơi nào, em không phải là lỗi không có đầu quân sao? Em không đầu quân rốt cuộc có lỗi gì! Anh nói xem người nhà của chúng ta nhiều như vậy tất cả đều là cùng một màu quân nhân, chẳng lẽ lại không thể tới một cái gì khác sao?” Đưa tay đi cùng Tiêu Dao cụng ly.

Ly rượu trong tay Tiêu Dao cùng hắn nhẹ nhàng vừa đụng, Dương Mộ Khôn trong nháy mắt viên mãn, uống một ngụm rượu nói tiếp, “Anh không biết, sau đó em nói một câu làm lính có cái gì giỏi lắm, con của cha lợi hại như vậy, còn cha nữa bảo giá hộ hàng, bây giờ còn không chỉ là một Thượng úy, mà đại biểu ca đã là Trung tá!”

Đường Tịch bỗng nhiên tiến tới, cười hắc hắc, hỏi, “Anh họ anh có phải hay không bị quần đấu?”

“Bị quân côn xử phạt.” Dương Mộ Khôn hận không thể yêu nói “Em đặc biệt nói một câu nói thật, lão đầu nhà em kia lại cho em quân côn lên đường, anh nói xem lão tử cũng không phải là bộ đội binh của ông ấy, trả lại cho lão tử quân côn xử phạt!”

Ông ấy làm như bây giờ còn là xã hội cũ a!

Đường Tịch nâng ly tiến tới, đồng tình nói, “Em đối với anh biểu thị đồng cảm, gặp một người anh họ biến thái như anh trai em vậy a.”

“Ha ha ha, đây đều là tốt a!” Dương Mộ Khôn kêu thảm nói, “Sau đó lão đại lão nhị lão tam bọn họ trở lại nghe được em nói lại khinh bỉ nhìn bọn họ, bọn họ lại cùng lão tử một mình đấu, vẫn là thay nhau ra trận, thiếu chút nữa đem lão tử đánh chết!”

Hạ Hoàn Châu nghe khóe mắt một mực nhảy, anh nói, “Dương tứ, tôi xem cậu chính là tới nhà của tôi là được, tới nhà của tôi anh đây sẽ nuôi cậu a, bảo đảm sẽ không đánh cậu, thậm chí chửi cậu cũng sẽ không.”

Đường Tịch khóe mắt giật một cái, trở về ngồi, Hạ Vãn Y hô lớn, “Anh, anh là từ khi nào đối với Dương tứ ca có tâm tư a! Khẩu vị quá nặng đi!”

Dương Mộ Khôn nghe một chút, lập tức ôm chặt Tiêu Dao ở một bên, gào khóc kêu to, “Đại biểu ca anh xem, cái này còn không phải là bởi vì anh! Hiện tại ngay cả Hạ Hoàn Châu cũng dám đùa bỡn em, anh phải bảo vệ em à!”

Tiêu Dao gỡ tưng đầu ngón tay của Dương Mộ Khôn, mãi đến khi đem đầu ngón tay cuối cùng của hắn đẩy ra, anh mới trầm giọng nói, “Nếu như cậu và tôi một mình đấu mà nói, có thể sẽ thảm hại hơn.”

Dương Mộ Khôn kêu to, “Mọi người tại sao cũng đều như vậy đối với tôi a!”

“Ta nói tiểu Khôn nhi a, anh đay là thương tiếc câuh mới nói phải nuôi cậu, cậu làm sao có thể không biết phải trái đây?” Hạ Hoàn Châu cười dị thường gian trá.

Dương Mộ Khôn giống như chỉ chó chăn cừu một dạng, tội nghiệp chạy đến bên cạnh Hạ Hoàn Châu, “Bao ăn bao ở, bao nữ nhân?”

“Há, vậy cậu cút ngay.” Hạ Hoàn Châu đẩy ra Dương Mộ Khôn, “Cậu cho lão tử chăn ấm, lão tử mới thu lưu cậu.”
Bình Luận (0)
Comment