Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi

Chương 36

"Trước mắt không có ai biết 25% cổ phần còn lại ở trong tay ai."

Lưu Thừa Vũ yên lặng, mỗi một lần trường học họp đại hội cổ đông đều chỉ có mấy người bọn hắn xuất hiện, còn lại cổ đông kia chưa từng xuất hiện, cái kia 25% cổ phần là rải rác ở trong tay ai hay nhiều người, hắn căn bản không biết.

Hắn đứng lên, nhìn lấy Tiêu Cảnh, trầm ngâm nói, "Hôm nay là ta thua, nhưng là Tiêu Cảnh, ta hy vọng ngươi không vì việc làm hôm nay mà hối hận "

Tiêu Cảnh giễu cợt, "Anh thua là khẳng định, nhưng là phía sau những lời này tôi còn nguyên trả lại cho anh."

Lưu Thừa Vũ hừ một tiếng xoay người muốn đi ra ngoài, Kiều Lương bỗng nhiên lên tiếng, "Chờ một chút."

Lưu Thừa Vũ dừng bước quay đầu nhìn Kiều Lương, "Kiều tổng còn có việc sao?"

Kiều Lương ung dung đứng lên, vẻ mặt vẫn trước sau như một lạnh lùng, "Anh không phải là muốn biết 25% cổ phần còn lại ở trong tay người nào sao? Tôi cho anh biết, là ở trong tay tôi."

Kiều Lương nói xong xoay người đi ra ngoài, âm thanh lạnh nhạt truyền tới, "Về sau tôi hy vọng trường học không thể tùy tùy tiện tiện lấy lý do đuổi một lão sư mà mở hội đồng quản trị, nếu như hiệu trưởng ngay cả quyền quyết định hoặc là ngay cả quyết định cũng không dám tự mình làm, thì còn làm hiệu trưởng được sao?"

Bóng người Kiều Lương đã biến mất ở trong tầm mắt của mọi người, nhưng là cơ hồ tất cả mọi người đều bởi vì tin tức này của hắn mà giật mình, Tiêu Cảnh há hốc mồm, thật lâu mới lên tiếng, "Ta liền nói hắn vì sao lại đi theo tới đây chứ!"

Tiểu tử thúi này lại không kêu một tiếng mua một số lớn cổ phần như vậy, hơn nữa còn đem hắn lừa gạt chặt chẽ!

Lưu Thừa Vũ chỉ cảm thấy trên mặt vô cùng khó chịu, hắn cảm thấy Kiều Lương là cố ý cùng Tiêu Cảnh thiết kế muốn cho hắn ở trước mặt mọi người mất mặt! Nghĩ tới khả năng này, Lưu Thừa Vũ trong lòng chỉ mong xông ra đánh Kiều Lương mấy quyền.

Đường Tịch đứng ở nơi đó thần sắc như có điều suy nghĩ, cuối cùng ngoắc ngoắc khóe miệng, hắn thật đúng là trước sau như một để cho người ứng phó không kịp a.

Bởi vì sự việc đã diễn ra mấy giờ, đã đến thời gian bữa trưa, Tiêu Cảnh trực tiếp mang Đường Tịch đi ăn cơm, Đường Tịch cùng Tiêu Sái Tiêu Cảnh anh em hai người ngồi ở trong phòng ăn, không nhìn thấy Kiều Lương, không nhịn được hỏi, "Kiều Lương đâu rồi?"

Tiêu Cảnh sao cũng được khoát tay một cái, "Hắn ngày mai phải đi Thái Bình Dương, trở về công ty xử lý công việc, em muốn ăn cái gì?"

Đường Tịch tùy ý gọi i hai món ăn, Tiêu Cảnh cũng gọi hai món,anh em ba người năm món ăn một món canh rất phong phú.

Tiêu Sái hỏi, "Hắn đi Thái Bình Dương làm gì?"

"Tìm người." Tiêu Cảnh nhắc đến chuyện của Kiều Lương thần sắc cũng trở nên hơi trùng xuống, hắn nắm khăn ăn lau chìu chén đĩa cho Đường Tịch, "Hơn một tháng, không có một khắc hắn buông tha,anh nói nếu thật thích như vậy...tại sao ban đầu lại không phái người bảo vệ?"

Đường Tịch nghe đến đó, tim một cái thắt chặt, bọn họ đang nói ai? Nàng sao?

Kiều Lương vẫn luôn tìm?" Tiêu Sái không hỏi quá sâu, bởi vì chuyện này là người thừa kế tập đoàn Đế Quốc, bọn họ cũng không thể tùy tiện nói ra tên Đường Tịch, hỏi đều tương đối không ra được.

Tiêu Cảnh thở dài gật đầu, "Đúng vậy, anh nói năm đó hắn rõ ràng có thể bước qua được, tại sao nhất định phải chia tay đây? Sau khi chia tay còn không phải mình khó chịu, cô kia nói không chừng đã sớm quên hắn, nàng ngược lại tốt, nghe được nàng xảy ra chuyện, cả chuyện công ty liền bỏ mặc, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm."

Đường Tịch nghe đến đó trong lòng đau xót, hắn năm đó rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì muốn chia tay mình?

Tính cách của cô vốn là kiêu ngạo, hắn đưa ra chia tay cô dĩ nhiên sẽ không đi hỏi tại sao, thậm chí đều không truy cứu nguyên nhân, liền hung hãn nói, muốn chia tay cũng là cô nói ra, cho nên cô nói chia tay, từ nay cũng không có quay đầu lại, mặc dù như thế nào đi nữa nhớ hắn, cô đều không quay đầu lại đi tìm hắn một lần!

Đường Tịch uống một ly nước trà phục vụ viên đưa tới, như không có chuyện gì xảy ra hỏi, "Anh ba, nghe anh nói như vậy, có phải Kiều đại thần lúc trước trải qua đại sự gì sao?"

Tiêu Cảnh liếc nhìn Đường Tịch một cái, cười tặc hề hề hỏi, "Nha đầu em thế nào bỗng nhiên quan tâm tới mấy chuyện này rồi?"

Đường Tịch nhún vai,sắc mặt ung dung hỏi, "Nghe anh nói như vậy, nếu như không phải là phát sinh đại sự gì, hắn cũng sẽ không cùng nữ nhân hắn yêu thích kia chia tay chứ?"

Cô mặc dù ngoài mặt nhẹ nhàng như vậy, nhưng lòng đã khẩn trương tay đầy mồ hôi rồi, cô sợ hãi nghe được chân tướng sự tình có cái gì tàn nhẫn, cô không tiếp thụ nổi.

Sự tình Kiều gia ở thành phố A cũng không phải là bí mật gì, nhưng là khi năm Kiều Lương.... Suy nghĩ em gái của mình cũng sẽ không nói ra cho người ngoài biết, hơn nữa nếu không nói ra trong lòng của anh cũng khó chịu muốn chết rồi, lại còn có thể làm cho em gái có cảm tình tốt với mình, chuyện tốt như vậy cớ sao mà không làm, nghĩ như vậy, Tiêu Cảnh liền quyết định nói, "Đúng vậy, là biến cố rất lớn, năm đó Kiều Lương bị kiểm tra được là ung thư gan thời kỳ thứ hai rồi, nhưng là khi đó cha của hắn liên kết người ngoài muốn đoạt quyền, muốn có được toàn bộ Kiều gia, mẹ của hắn vào lúc đó lại bị cha hắn cùng tình nhân lái xe đụng, nửa người tê liệt, Kiều Lương cho là lúc ấy chính mình phải chết, không muốn để cho cô gái kia lo lắng, liền cho cô gái kia đưa ra lời chia tay, ai biết người đó lại sớm chờ chia tay hắn, tại chỗ cũng đồng ý cùng hắn chia tay, Kiều Lương khi đó mất hết ý chí, cũng dùng mạng mà vật lộn, hắn liều lĩnh đổi lại rồi toàn bộ Kiều thị, sau đó......"

Đường Tịch đã không nghe được Tiêu Cảnh đang nói gì, sắc mặt cô tái nhợt, trong đầu là chân chân thực thực tái diễn mấy câu nói kia, hắn ung thư gan, mẹ tê liệt nửa người, cha phản bội... Còn có nàng tuyệt tình....

Hắn năm đó đều trải qua những cái gì? Khó trách, khó trách cô cảm thấy hắn hôm nay xa lạ như thế......

Tiêu Cảnh thấy sắc mặt cô tái nhợt, lo lắng kêu một tiếng, "Tiểu Nhu, em không sao chớ?"

"À?" Đường Tịch phục hồi tinh thần lại, cô lắc lắc đầu, thì thào nói, "Không có, chẳng qua là không nghĩ tới Kiều Lương là người lợi hại như vậy, nguyên lai cũng trải qua biến cố lớn như vậy a."

Tiêu Sái cười một tiếng, đưa tay xoa xoa tóc của, "Nha đầu ngốc, Kiều Lương đó cũng coi là niết bàn trọng sinh, chết đi sống lại đi, cũng là bởi vì sau lần đó, hắn mới có địa vị hôm nay, bây giờ ở trong nước, hắn là người duy nhất có thể cùng tập đoàn Đế Quốc sánh ngang nhau."

Tập đoàn Đế Quốc......

Đường Tịch cười một tiếng, nếu như năm đó hắn đối với cô mở miệng, chỉ cần một câu nói, tập đoàn Đế Quốc sẽ có thể giúp hắn có được hết thảy, nhưng là hắn lại lựa chọn tại thời điểm khó khăn nhất chia tay cô, không được tập đoàn Đế Quốc trợ giúp một điểm.

Hắn là muốn chứng minh cho toàn thế giới biết là hắn yêu cô,chứ không phải là tập đoàn Đê Quốc sau lưng cô sao?

Thật là buồn cười, biết mình cũng không tiếp tục kiên trì được rồi, lại còn phải kiên trì, hắn chẳng lẽ không biết ung thư gan là sẽ chết người sao?

"Có lẽ cô kia thương hắn đi." Tiêu Cảnh bỗng nhiên nói, "Bởi vì quá yêu rồi cho nên không di nghe bât cứ tin tức gì của hắn, thậm chí về sau khi hắn theo đuổi níu kéo cũng khinh thường"
Bình Luận (0)
Comment