Ngạo Mạn Và Biến Đen

Chương 11

Tên côn đồ kia bị đánh ngã xuống đất bò dậy rất nhanh, nhổ ra một bãi nước bọt, nhìn bộ đồng phục màu xanh dương trên người anh một chút: “Há, hoá ra là trường học trọng điểm.”

Trác Diễm ngay cả chớp mắt một cái cũng không có, anh nói với cô: “Cô còn ngẩn người đứng đó làm gì? Nhanh đến sau lưng tôi, tiện thể đỡ chiếc xe đạp lên giúp tôi.” Vừa dứt lời, đối phương đã đấm một cú sang đây, anh nhanh nhẹn tránh được, trực tiếp phi người đá một cái đạp vào giữa người đối phương.

Nguyễn Tương Nam đành phải làm theo lời anh, đỡ xe đạp leo núi của anh dậy, cặp sách của anh cũng rơi tán loạn trên mặt đất, sách tham khảo ở bên trong rớt trên đất, cô nhặt từng cuốn từng cuốn lên giúp anh, để lại trong cặp. Đợi đến lúc cô làm xong, mấy tên côn đồ đấu với Trác Diễm đã ngã trên đất không dậy nổi, lẩm bẩm cầu xin tha thứ.


Trác Diễm cởi đồng phục bị dao cắt ra, trực tiếp quăng ra sau cho Nguyễn Tương Nam, khom người xuống nhặt con dao gấp rớt trên đất, cầm trong tay ngắm nghía: “Mày thích chơi dao? Thật ra tao cũng rất thích ——” Anh cầm dao gấp di chuyển trước mặt tên côn đồ: “Mày nói, bắt đầu chơi từ chỗ nào thì tốt hơn?”

Gần như tên côn đồ rất nhanh đã bị doạ sợ ngất đi, chỉ còn lại hơi thở mạnh.

Rốt cuộc Trác Diễm cũng bỏ qua anh ta, giơ tay đâm xuống, người nọ kêu thảm một tiếng, dao gấp trực tiếp cắm vào – đất kế bên lỗ tai hắn, chênh lệch chỉ 1cm.

Trác Diễm đi về phía cô, nâng xe, cau mày nói: “Sao chỉ có một mình cô trở về? Tài xế nhà cô đâu?”

Nguyễn Tương Nam trả lời: “Chú ấy không kịp đón tôi.”

“Vậy sao không đón xe?”

“Nơi này quá vắng vẻ, không có taxi nào sẵn lòng đón khách.”

Trác Diễm kỳ quái nhìn cô một chút: “Cô có thể khiếu nại nếu bọn họ từ chối chở cô.”

Anh đương nhiên sẽ không hiểu, nếu như chở cô tới đây, hơn phân nữa tài xế taxi trở về không công, một tới một đi, thật ra thì không có lời, nhưng cô lại không nói trả tiền xe gấp đôi.

Trác Diễm thấy cô cúi đầu không nói, cũng lười nói với cô, vỗ vỗ sườn xe phía trước xe leo núi: “Đành phải miễn cưỡng cho cô ngồi phía trước vậy, xe đạp của tôi không có chỗ ngồi ở phía sau.”

Nguyễn Tương Nam nghe lời ngồi ở đằng trước, lúc bắt đầu sườn xe còn kêu một chút, anh đưa tay kéo cô một cái để duy trì thăng bằng, nhưng mà chỉ là một sự tiếp xúc rất nhẹ thoáng qua, anh đã lập tức buông tay.

Trác Diễm rõ ràng vừa mới vận động xong liền trở về, trên người còn có mùi mồ hôi, chẳng qua mùi mồ hôi lại không hề khó ngửi, hoà quyện cùng một chỗ với mùi vị tươi mát từ nước giặt quần áo trên người anh, không ngờ rất thoải mái.

Nguyễn Tương Nam bỗng nhiên nói: “Học kỳ sau anh không cần tặng sách giáo khoa cho tôi.”

Xe đạp lắc lư một chút, Trác Diễm có chút không hiểu: “Cô vứt bỏ rồi sao?”

“Không phải, ” Cô phủ nhận rất nhanh, “Dĩ nhiên không phải.”

“. . . . . Không phải cô cảm thấy sau hội thi toàn quốc học kỳ vừa rồi nên chuyển đến lớp tôi ư?” Trác Diễm không thể tưởng tượng nổi, “Từ trước đến giờ sau kỳ kiểm tra, ít nhất cấp bậc phải trên ba mươi—— mặc dù trước ba mươi cũng không coi là khó, nhưng trước đó vẫn còn mấy khoa thi.”

Nguyễn Tương Nam không trả lời.

Trác Diễm đưa cô đến bên ngoài chỗ ở của nhà họ Nghiêm, lại nói: “Tôi cảm thấy cô nên đi học kỹ thuật phòng thân, sau này nếu đụng phải loại chuyện như vậy nữa, ít nhất có thể kéo dài thời gian.”

Đây là nhắc nhở cô. Trên danh nghĩa cô vẫn là người của nhà họ Nghiêm, ngộ nhở ngày nào đó bị bắt cóc, với thân phận bất tiện của cô đoán chừng sẽ không có người nào bằng lòng bỏ tiền chuộc cô, còn không bằng tự mình học cứu mình.

Trường trung học sau một năm mới mở.

Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng nói: “Học kỳ này chúng ta có bạn mới, Tương Nam, em hãy tự giới thiệu về mình đi.”

Giữa ánh mắt kinh ngạc ở phía dưới, Nguyễn Tương Nam đang cầm sách giáo khoa chậm rãi đi tới, đồng phục trên người cô là váy trắng tinh mà sạch sẽ, lộ ra trần trụi đường cong lưu loát của đôi chân dưới lớp váy ngắn, cô cười nói: “Tôi là Nguyễn Tương Nam, sau này xin mọi người chỉ bảo.”

Bút máy Trác Diễm đang cầm viết đáp án vào tờ áp phích đột nhiên gãy lìa.

Bạn học ngồi phía sau anh giống như cắn phải thuốc lắc đột nhiên đá ghế anh một cái: “Mau nhìn mau nhìn, đó là người đẹp bị bóng đập trúng.”

Anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô đen một chút, vẻ ngoài ngốc nghếch, gầy yếu và cứng nhắc lúc trước khi đọc sách giáo khoa ở lớp cũng không thấy, toàn bộ đều tràn đầy sức sống.

Anh nghe Nghiêm Ương nói, lúc bắt đầu nghỉ hè mẹ cô hỏi các cô muốn học gì, Nguyễn Tương Nam lại chọn học karate vào nữa tháng hè, vẫn là cái kiểu khép kín này.

Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ có một gốc cây cổ thụ dựa sát đầu vào, làm cho bọn họ không đóng cửa sổ được, thật sự cô có một điểm làm cho anh chán ghét, chỉ là. . . . . . . . . . . .Khoé miệng của anh không nhịn được thoáng cười một chút.


Cô gái xinh đẹp luôn được hoan nghênh, huống chi lại là cô gái xinh đẹp mà đầu óc lại thông minh.

Trong ngăn kéo của cô bắt đầu xuất hiện những vật nhỏ, đôi khi là một thỏi chocolate, có lúc là một ly trà sữa, thư tình cô nhận được còn nhiều hơn bài thi.

Thành tích Nguyễn Tương Nam cứ như vậy cố định ở top 5 của lớp, mặc dù còn chênh lệch không nhỏ với Trác Diễm chiếm vị trí thứ nhất nhiều năm. Mẹ cô thấy phiếu điểm của cô còn ngẩn ngơ, còn gọi chồng hiện tại của mình đến xem: “Anh nhìn xem, thành tích của Tương Nam không chừng thi vào một trường trọng điểm cũng không có vấn đề gì, trời ạ, con gái của tôi có thể vào trường đại học trọng điểm mà không cần phải bỏ tiền ra!”

Nghiêm Mân Chi, cũng là cha dượng của cô, còn đặc biệt tìm cô nói chuyện một lần: “Con có nghĩ tới tương lai muốn làm nghề gì không?”

Nguyễn Tương Nam cúi đầu do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Con muốn làm bác sĩ.”

“Tại sao?” Hình như Nghiêm Mân Chi có chút kinh ngạc, “Bình thường mà nói, muốn thừa kế gia sản nên đi học kinh doanh mới đúng.”

Nguyễn Tương Nam dũng cảm nhìn lại đối phương: “Ngày ba con qua đời, con chỉ muốn làm bác sĩ.”

“Sợ rằng cũng không chấm dứt đi, ” Cha dượng hỏi, “Sợ rằng con còn học kinh doanh, người trong gia đình sẽ làm khó dễ, cho rằng con mưu đồ gia sản vì mình.”

Nguyễn Tương Nam hết sức khéo léo cười nói: “Con không có nghĩ nhiều như vậy.”

Cô đúng là nghĩ như vậy, trốn không khỏi ánh mắt của ông. Nghiêm Mân Chi thở dài trong lòng, Nghiêm Ương chính là con gái ruột của ông cũng là một người ngu ngốc, quả thật di truyền cái không học vấn không sự nghiệp từ vợ ông, nhưng con gái kế của ông, bất kể là đầu óc hay suy nghĩ đều hơn Nghiêm Ương rất nhiều, đây thực sự là tạo hoá trêu ngươi.

Nghiêm Mân Chi lại hỏi: “Con tính khi nào thì rời khỏi nhà họ Nghiêm?”

Nguyễn Tương Nam lấy làm kinh hãi, mở to mắt nhìn cha dượng, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, đến cuối cùng là người lăn lộn thuận buồm xuôi gió trên danh lợi, nhìn một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, quả nhiên cô vẫn còn non.

Nghiêm Mân Chi bổ sung: “Ta hỏi con cái này, không phải có ý muốn đuổi con đi, ta để ý thấy con có ý thức sống, để ý tới tin tức ruộng đất, thậm chí còn đi làm vào ngày nghỉ. Ta tôn trọng vào quyết định của con, nhưng mà ta hi vọng con có thể tiếp tục ở lại.”

Nguyễn Tương Nam nói: “Ít nhất phải chờ thi tốt nghiệp xong, bây giờ con còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng.”

Có kế hoạch, có thể bảo trì bình thản, thật là một đứa nhỏ thông minh. Nghiêm Mân Chi lắc đầu một cái, đáng tiếc đây không phải là con ruột của ông.

Còn một tháng là thi tốt nghiệp trung học, màn hình điện từ treo trong sân thể dục bị chỉnh thành “Còn 30 ngày nữa thi tốt nghiệp trung học”. Trong khoảng thời gian này, ngay cả Trác Diễm cũng bắt đầu chăm chỉ học, rất ít tới sân thể dục chơi bóng.

Sách bài tập bày trên bàn cơ hồ cũng bị Nguyễn Tương Nam làm rách nát, dùng sức run một cái sẽ có sách rơi xuống. Cô chưa bao giờ giấu giếm ở bất kỳ phương diện nào, trực tiếp thừa nhận mỗi sách bài tập cô mua được cũng bị tả thành cái loại dáng vẻ tàn phá.

Trong sân trường cũng bắt đầu tràn đầy vẻ lo lắng vì xa nhau.

Trời vẫn xanh như vậy, cây vẫn xanh như vậy, tất cả rồi lại tốt đẹp.


Lớp của bọn họ đứng trước gốc cây cổ thụ sống trên trăm năm, nhiếp ảnh gia khiêng cái giá ba chân, đưa màn hình dài nhắm ngay bọn họ: “Mọi người chuẩn bị ưu tư một chút, sau đó lại mỉm cười.”

Ngẫu nhiên Nguyễn Tương Nam bị xếp đứng bên cạnh Trác Diễm, bọn họ đứng chung một chỗ, xinh đẹp yên tĩnh như một bức hoạ.

Trác Diễm nhìn thẳng về phía trước, miệng lại nhỏ giọng nói: “Hi vọng cô sẽ không như xe bị tuột xích, thi rớt vào lúc quan trọng.”

Mặt Nguyễn Tương Nam mỉm cười, trực tiếp sẵn giọng trả lại: “Những lời này thật ra là anh nói cho chính mình nghe đi, mấy ngày trước cái người này có thể chăm chỉ hơn trước, chẳng lẽ sợ mình không giữ được vị trí thứ nhất?”

“Chỉ bằng cô sao?”

“Đúng vậy, chỉ bằng tôi.”

Đột nhiên nhiếp ảnh gia đứng lên, kêu bọn họ: “Hai người ở phía sau có chuyện gì, không phải nói hai người chuẩn bị ưu tư một chút, suy nghĩ về mơ ước tốt đẹp sao? Làm gì mà cắn răng nghiến lợi?”

Lúm đồng tiền của Nguyễn Tương Nam như hoa, nói một câu thật nhanh: “Trác Diễm, tôi sẽ nhớ anh.”

Vậy mà cô nói là “Nhớ”

Trác Diễm hừ lạnh nói: “Đây cũng là lời tôi nói với cô, gặp lại không bằng nhớ.”

“. . . . . .Chẳng lẽ đọc ngược là thích hợp?”

“Cô ——”

Máy ảnh trước mắt đột nhiên dừng lại.

In hình ra, lúm đồng tiền của Nguyễn Tương Nam tươi như hoa, mà Trác Diễm đứng kế bên cô cắn răng nghiến lợi, phong độ giảm xuống không ít.

Mỗi khi nữ sinh trong lớp cầm tấm ảnh tốt nghiệp giới thiệu với nhiều người: “Đây là hotboy của trường chúng tôi.”

Đổi lấy nhận xét cũng không ngoại lệ: “Bộ dáng còn có thể..., nhưng khi nhìn tính tình thật là dáng vẻ đáng ghét. Người như vậy, coi như có dáng dấp đẹp trai đi nữa, cũng sẽ có vẻ mặt hung ác.”


Vậy mà số phận đen rủi thuộc về Trác Diễm cũng không có chấm dứt, thành tích thi tốt nghiệp trung học ngày đó, bảng vàng treo trên cửa trường, vị trí thứ nhất cao cao tại thượng đột nhiên biến thành tên Nguyễn Tương Nam.

Mà hai chữ Trác Diễm lại cực kỳ không tự nhiên xoay chuyển đứng ở vị trí số 2.

Nhất định là phương thức ra cửa của anh hôm nay không bình thường!


Ngoài mặt Trác Diễm còn duy trì bình tĩnh, nhưng nội tâm đã sóng to gió lớn, điều này sao có thể? Nguyễn Tương Nam vậy mà xếp hạng trước anh, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào xảy ra.

Giữa mùa hè nóng bức, gần như anh lạnh buốt từ bàn chân đến đỉnh đầu, còn toả ra khí lạnh.

“Trác Diễm, sắc mặt của cậu rất tệ. . . . .” Bạn học bên cạnh anh như bị khí lạnh bóp nghẹn, cẩn thận nói từng từ “Mặc dù lần này cậu đứng thứ hai..., nhưng mà vẫn thi đậu thì cũng không tệ, không cần để ý như vậy đâu!”


Trác Diễm chỉ cắn răng nuốt máu nói: “Căn, bản, một, chút, tớ, cũng, không, để, ý.”

Mấy bạn bè tốt lập tức kéo anh đi: “Đừng nhìn nữa, không bằng chúng ta đi uống một li đi, dù sao cũng đã thi xong rồi.”

Trác Diễm thẩn thờ bị kéo đi.

Cuối cùng nơi có thể tiếp nhận những người vị thành niên như bọn họ chỉ có quán ăn.

Bạn tốt của anh lập tức làm loạn, nâng li về phía Nguyễn Tương Nam: “Đầu tiên mừng cô từ sau vượt lên trước, thi đứng thứ nhất, lúc tôi thấy điểm quả thật rất kinh ngạc.”


Nguyễn Tương Nam mỉm cười: “Thật ra thì tôi muốn cảm ơn Trác thiếu đã nhường cho tôi đấy.”

Vốn là cô đang giễu cợt anh, một tháng cuối cùng này anh càng cố gắng hơn lúc trước. Trác Diễm nhìn cô chằm chằm, ống hút trên tay đột nhiên phá lớp ni lông mỏng, tiếng ‘phốc’ vang lên, giống như dùng cái đó nhắm đâm xuyên qua cổ họng cô. Đáng tiếc việc này cũng không giải được hận.

“Không ngờ lại là có ý nhường?” Các nam sinh lập tức ồn ào, “Woa, thực ra Trác thiếu có ý gì với người ta không?”

Có ý gì cái rắm!

Trác Diễm tức giận nghĩ ở trong lòng, đừng sỉ nhục anh nếu không sẽ nếm hậu quả.

“Tương Nam, tớ thấy cậu nên chủ động bày tỏ một chút đi, Trác thiếu nhất định là rất rối loạn.”

Nguyễn Tương Nam đứng lên trong tiếng đùa bỡn của mọi người, giơ tay chống lên mặt bàn, làm cho khoảng cách của hai người kéo lại rất gần. Nhiệt độ của Trác Diễm cũng cao hơn so với bình thường, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô. Cô trừng mắt nhìn, cặp mắt kia có chỗ không giống với mẹ cô, đuôi mắt của cô rất dài, lúc ẩn lúc hiện có phần quyến rũ.

Trác Diễm cố gắng chịu đựng, muốn tránh né hơi thở trong vắt càng ngày càng gần của cô, cơ thể đập liên tục như đang thức tỉnh, rục rịch ngóc đầu dậy. Thật ra nhiệt độ của máy điều hoà không khí ở quán ăn có hơi thấp một chút, thế nhưng anh lại cảm thấy có tồn tại chút cảm giác lạnh.


Nhưng mà không thể nhúch nhích, cũng không thể tránh né, nếu không một đời trong sạchcủa anh toàn bộ bị huỷ.

Anh nhất định có thể nhịn đến lúc cô không chịu nổi mà lui bước.

Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, rốt cuộc đôi môi của Nguyễn Tương cũng nhẹ nhàng chạm được môi anh, cảm giác ấm áp trong trẻo, có chút phóng túng lướt qua.

Bình Luận (0)
Comment