Ngạo Phong

Chương 58


Đột nhiên, phía sau truyền đến những tiếng ầm ầm, âm thanh dường như càng ngày càng gần, mọi người không khỏi tò mò quay đầu nhìn lại.

Vừa nhìn thấy, cảnh tượng đó đã khiến cho bọn họ hoảng sợ, lập tức tái mặt.
Chỉ nhìn thấy đằng xa kia, một thân hình khổng lồ màu vàng đang không ngừng bật lên bật xuống, khi tiếp đất phát ra âm thanh ầm ầm.

Mỗi lần đều nhảy một bước lớn, bước đi như bay đang đuổi theo bọn họ, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được, chỉ qua vài nhịp thở, nguyên bản chỉ có một chấm vàng nhỏ cỡ hạt đậu giờ đã nhìn thấy rõ bóng dáng.
“Trời ơi! Đó là…” Tần Phỉ Nhi sợ hãi che miệng lại.
“Xích Kim Bỉ Mông! Là Xích Kim Bỉ Mông, nó đang đuổi đến đây!”
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân như bị sét đánh!
Tiêu rồi!
Giờ phút này, trong đầu tất cả mọi người đều có suy nghĩ này, uy lực kinh thiên động địa của thần thú thất tinh giống như một tảng đá lớn chặn trước ngực mọi người.

Ngoài miệng thì nói là đối phó với thần thú, nhưng dù sao cũng chỉ là một lời an ủi lẫn nhau, một khi thần thú thất tinh tới trước mặt, ai có thể cản nổi nó chứ.
Tần Dương khóc không ra nước mắt, vô cùng hối hận vì sao lại nhắc đến con thần thú l cao tinh àm gì, đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến mà.
“Ha ha, loài người nhỏ bé và ngu ngốc, hãy chết đi!” Xích Kim Bỉ Mông từ xa đã nhận thấy đội ngũ này toàn những con người cực kỳ trẻ tuổi, trong lòng đầy ý khinh thường, còn chưa tới thì đã tung hai quả đấm khổng lồ đấm vào không trung, một trận gió đáng sợ giống như pháo không khí hướng về đội ngũ của Nhà họ Tần!
Tiếng kêu sợ hãi đồng thanh vang lên, làn sóng khí còn chưa kịp truyền tới thì một trận gió lớn thổi qua mặt, gió mạnh thổi bay tóc mọi người ngược ra sau, lộ ra sắc mặt tái nhợt.
Ngay khi quyền phong kia đâm tới trước mặt, trái tim mọi người suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, thì bóng dáng của Ngạo Phong đột nhiên từ phía trước lao đến như một bóng ma, đôi mắt đen sáng quắc loé lên vài tia lạnh lẽo.

Áo choàng đen buông xuống, chỉ với đôi tay trắng nõn, phi kiếm vẫn thủ bên cạnh thân hình của cô bỗng bay ra, tất cả phi kiếm nhanh chóng xếp thành một loạt, mở ra kết giới phòng ngự.
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Một loạt âm thanh chói tai vang lên, phi kiếm lơ lửng trên không trung tỏa sáng rực rỡ, lúc ẩn lúc hiện, giống như một bức tường vô hình vững chắc bảo vệ mọi người phía sau và ngăn cản mọi luồng gió từ bên ngoài!
“Ngạo Hải, dẫn người trốn sau tảng đá lớn đi!” Một tiếng quát lạnh lùng bật ra từ miệng Ngạo Phong, phá vỡ sự im lặng.
Khi chuỗi kình phong kia đang lui dần, Ngạo Phong cảm giác được một trận khí huyết bốc lên, tuy rằng thần kiếm lợi hại nhưng dù sao sức mạnh vẫn kém hơn một bậc.

Nếu lại thêm một lần nữa thì cô không dám chắc những người của Nhà họ Tần phía sau sẽ không bị thương vong.

Cô phải dốc hết toàn lực để đối phó với Xích Kim Bỉ Mông, không có thời gian lo cho bọn họ.
“Hả?” Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì bất ngờ nghe thấy tiếng quát lạnh lùng của Ngạo Phong, lúc này mới nhìn rõ kẻ vừa ra tay ban nãy là ai, tất cả đều khiếp sợ, há hốc miệng muốn sái cả quai hàm, trong mắt như sắp rớt ra.
“Thất, thất, thất Thiếu Gia...” Khóe miệng của rất nhiều người run rẩy kêu lên, dáng vẻ đó còn đáng sợ hơn là nhìn thấy một con Xích Kim Bỉ Mông.
Trời ơi, trời mưa đỏ sao? Cô đã chặn được cú đấm nặng nề của Xích Kim Bỉ Mông! Đây là tồn tại ít nhất cần có sức mạnh của cấp thiên mới có thể chống lại được! Một phế vật mà mọi người đều rất quen thuộc bỗng chốc trở thành cao thủ cấp thiên, tương phản mạnh mẽ này khiến người ta muốn ngất ngay tại chỗ.
Đây đúng là gặp quỷ mà!
“Còn thẫn thờ ra đó làm gì, còn không mau tìm mấy tảng đá mà nấp đi.” Tần Ngạo Hải biết được thực lực của Ngạo Phong, không khỏi kinh ngạc, vội vàng đánh thức mọi người, cùng một đám người xông ra sau tảng đá lớn.

Anh ta cũng không ở lại, dù sao thì ở cấp độ của mình, anh ta sẽ chỉ làm vướng tay vướng chân Ngạo Phong mà thôi, vì vậy anh ta hét lên ở phía xa xa.
“Ngạo Phong, cẩn thận!”
Ngạo Phong hiểu ý gật đầu với anh ta, đôi mắt đen láy quắc lên, tập trung vào Xích Kim Bỉ Mông ở phía xa, tâm ý vừa động, pháp lực màu xanh lam đã tràn ngập khắp cơ thể, chiếc áo choàng đen đung đưa, người đã bay lên trời cao.
Mọi người nín thở theo dõi, có vài người thừ ra không thở nổi, cơ thể đang bay lơ lửng và lớp pháp lực quanh người cô đã chứng minh rõ ràng một sự thật đáng kinh ngạc, cô đúng thật là một cao thủ cấp thiên.
“Rõ ràng Ngạo Phong chính là một cao thủ cấp thiên, thế mà chúng ta lại coi cậu ta là phế vật…” Tần Phỉ Nhi vẫn đang mồm chữ O miệng chữ A, cô ta quay lại hỏi Tần Ngạo Hải: “Là kiếm thánh hay là huyễn sư thiên không thế?”
Pháp lực thánh kiếm khí của kiếm sĩ cấp thiên và huyễn sư đều có màu lam nhạt, Ngạo Phong vừa dùng phi kiếm vừa bay, cho nên Tần Phỉ Nhi mới hỏi câu này.
Tần Ngạo Hải cười đầy tự hào: “Em quên cậu ấy là em trai của ai rồi à? Em nói xem?”
“Em trai của Ngạo Thiên.” Mọi người giật mình, hơi thở dồn dập hơn, điều này khá rõ ràng, Tần Ngạo Thiên nổi tiếng là một huyễn sư thiên tài, đương nhiên Ngạo Phong cũng sẽ như vậy.
Trời ạ, năm nay Tần Ngạo Phong còn chưa tròn mười sáu tuổi, theo ghi chép, ở đại lục Ánh Sáng chỉ có một vị thiên tài huyễn sư thiên không đã đột phá trước hai mươi tuổi, lúc đó cũng gần đến sinh nhật lần thứ hai mươi của anh ta.

Vậy...!Còn Ngạo Phong chẳng phải sẽ là huyễn sư thiên không trẻ nhất trong lịch sử đại lục Ánh Sáng ư?
Những thanh niên của nhà họ Tần ngơ ngác nhìn bóng dáng tuấn tú lơ lửng trên bầu trời đang lạnh lùng nhìn Xích Kim Bỉ Mông, sự khinh thường trước đó đã không còn nữa, giờ đã nhanh chóng đổi thành ánh mắt đầy nóng bỏng và sự quý mến.

Ngạo Phong không bao giờ để ý đến suy nghĩ của người khác, lúc này cô cũng không còn thời gian để ý đến, cảm giác bị áp bức bởi thân hình to lớn của Xích Kim Bỉ Mông quá mạnh, sau khi quyền phong bị cô đẩy lui, Arthurs đã để ý đến cô.
Arthurs cũng rất kinh ngạc, tương đương với khiếp sợ.
Vốn nó tưởng rằng mười mấy cú đấm vừa rồi cũng đủ đánh tan thanh niên loài người kia thành từng mảnh, nhưng nào ngờ khi sắp sửa thành công, cậu thanh niên anh tuấn mặc áo choàng đen kia bất ngờ lao ra, vung tay lên thì có một tầng phi kiếm bay ra chặn đứng quyền phong của nó.
Đó chính là cú đấm vô địch của Xích Kim Bỉ Mông đấy! Những cao thủ cấp thiên còn không dám khinh địch, thế mà cậu ta đã đẩy lui toàn bộ.
Arthurs thực sự hoảng sợ, kinh hoàng trợn mắt và thầm nghĩ, tại sao bây giờ loài người lại đáng sợ như vậy? Tên nhóc này trông chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi mà đã là cao thủ cấp thiên, cố tính đả kích ma thú bọn chúng là thăng cấp quá chậm chạp rồi chăng?
Nó chưa kịp giật mình thì loài người kia đã bay lên, vung tay lên không trung, hao văn ngôi sao ngũ thiên tinh của huyễn sư thiên không từ từ bay lên, rồi lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng quát lên: “Mộng Yểm, Tự Kiếm, ra đây!” Hai con ma thú trên không trung mang theo sự uy lực của thần thú và huyễn thú cùng xuất hiện trong ánh sáng bạc, một con chiến mã mộng yểm song giác và một con hổ răng kiếm vương đồng loạt hung tợn nhìn về phía Athurs.
“Khốn kiếp! Thần thú lục tinh hệ hắc ám! Chuyện quái gì vậy?” Arthurs lại lần nữa bị kinh hãi và mở to mắt hét lên.
Không phải nó sợ, Arthurs chỉ đơn giản là sợ hãi trước sự ghê gớm của Ngạo Phong.
Một huyễn sư thiên không chưa đầy hai mươi tuổi đã quá ghê gớm rồi, thế mà cô lại có được thần thú! Có được thần thú cũng thôi đi, thế mà cô lại có được cả hai con! Thả ra hai con cùng lúc còn chưa tính, trong đó còn có một con thần thú lục tinh hệ hắc ám nữa.
Đây đây… đây quả là quá ghê gớm không ai bằng!
Ở thời kỳ toàn thịnh, đương nhiên Arthurs không sợ chiến mã mộng yểm song giác, mặc dù đều là ma thú cấp cao nhất, nhưng trước Bỉ Mông thì ma thú hệ hắc ám cũng phải đứng sang một bên.

Tuy nhiên lúc này nó đang trong thời kỳ thoái hoá, sức tấn công và phòng thủ đã giảm đi rất nhiều, muốn hạ được hai thú một người này, ước chừng phải tốn nhiều thời gian.
Arthurs bắt đầu hối hận vì đã đuổi theo, loài người đáng chết này, không có việc gì sao lại trở nên ghê gớm như thế chứ? Đây không phải là thật lòng muốn giết chết lão tử sao? Nếu bên Candia không chống đỡ được thì mấy huyễn sư thiên không này sẽ đánh bại từng người bọn tao, như thế thì không hay rồi.
Trong khi nó đang suy nghĩ thì Ngạo Phong ở phía xa đã ra tay.
“Mộng Yểm, khải hóa toàn thân!” Ngạo Phong lập tức thu hồi chiếc trường bào lại, lộ ra một thân hình cường tráng, lạnh lùng quát lên.
Pháp lực màu xanh nhạt ngay lập tức tràn ngập không khí, chiến mã mộng yểm song giác đã biến thành một bộ giáp chiến đấu thần thú tinh xảo, bao phủ mọi nơi bên dưới cổ Ngạo Phong, tạo thành một dáng người rất mạnh mẽ.

Do màu sắc của áo giáp mà mái tóc dài và đôi mắt sâu thẳm càng thêm tối tăm, bộ giáp thần thú màu đen càng khiến cô thêm anh tuấn, thậm chí sinh ra cảm giác như nhìn thấy chiến thần màu đen.
Sự kinh ngạc lan tỏa trong mắt mọi người, và các cô gái trẻ nhìn cứ thẫn thờ nhìn cô rất lâu.
Arthurs vẫn còn đang bay nhảy, đột nhiên phát hiện trước mặt có một cỗ áp lực cực lớn khóa chặt nó lại.

Tên thiếu niên mặc hắc bào kia nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt như sao sáng trong màn đêm đen, loé lên một tia lạnh lùng tàn nhẫn, phía sau là hư ảnh khổng lồ của chiến mã mộng yểm song giác.
Pháp lực màu xanh lam cuộn trào, một khối ánh sáng sấm sét tối đen như mực toát ra năng lượng đáng sợ ngưng tụ lại giữa hai sừng của chiến mã mộng yểm song giác,, Ngạo Phong oai phong lẫm liệt giơ tay phải lên, chỉ thẳng vào Xích Kim Bỉ Mông Athurs, giọng nói sắc bén vang vọng cả bầu trời!
“Huyễn kỹ thiên không, mộng yểm ma quang!”
Chùm sáng đen khổng lồ tỏa ra như một tia chớp!
“Chết tiệt, tao vừa lên tới đã sử dụng huyễn kỹ thiên không.

Có cần điên cuồng như thế không? Lão tử từ xa chạy tới, mày phải cho tao thở đã chứ.” Arthurs tức giận hét lên, nhưng thật không ngờ huyễn kỹ thiên không lại lao đến quá nhanh, chờ Xích Kim Bỉ Mông nhận ra thì đã không thể trốn tránh được nữa, vội vàng dùng hai tay ôm đầu húc mạnh vào.
Mộng yểm ma quang đáng sợ tấn công, ngay cả thân thể to lớn của Xích Kim Bỉ Mông cũng chịu không nổi, nó giống như một chiếc thuyền nhỏ trên biển cả mênh mông, bị chùm tia sáng màu đen đánh bay lên.
Kích thước và trọng lượng của Bỉ Mông không thể so sánh với con cự long Candia, hơn nữa sức mạnh của huyễn kỹ thiên không của thần thú lục tinh còn mạnh hơn so với linh thú rất nhiều lần, vì thế mới có cảnh tượng như vậy.
“Á!” Arthurs đáng thương gào thét thảm thiết, đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, thân thể vốn đã rất khó chịu vì áp lực cực lớn, lại thêm mộng yểm ma quang chủ yếu tấn công vào tinh thần khiến Arthurs chỉ cảm thấy như đầu của mình bị đeo vòng kim cô, gây ra những đợt chóng mặt và đau đớn, suýt nữa đã nôn ra.
Lúc này, Arthurs vẫn luôn thông minh sáng suốt đã hối hận: “Thật là sơ suất quá, nếu mình cẩn thận hơn, nhất định có thể tránh được.”
Nhưng cũng không thể trách sự bất cẩn của Arthurs được, đó thực sự là cách làm đi ngược lại lẽ thường của Ngạo Phong.
Trong hoàn cảnh bình thường, huyễn kỹ thiên không của huyễn sư đều được dành cho việc cứu mạng, nào có ai vừa ra trận đã sử dụng ngay đâu, làm như vậy sẽ tiêu hao năng lượng rất nhiều, một khi sử dụng thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể ra tay tiếp lần thứ hai được.

Đối mặt với thần thú thất tinh, không phải chỉ một chiêu là sẽ giết chết ngay được, rất dễ bị phản kích.

Nếu một huyễn sư không thể sử dụng huyễn kỹ thiên không nữa thì rất khó uy hiếp được Xích Kim Bỉ Mông.
“Bùm, ầm!” Một tiếng nổ lớn, khói bụi bốc lên ngùn ngụt bởi đòn tấn công mạnh mẽ, ánh mắt của mọi người tập trung vào vách núi phía xa, và tất cả đều nuốt một ngụm nước miếng.

Mộng yểm ma quang của Ngạo Phong đã đánh cho Bỉ Mông lún sâu vào trong vách núi, tạo thành một lỗ hổng lớn hình người, chỉ nhìn thôi cũng khiến tim ai cũng đập nhanh và khó thở.
Ngạo Phong lạnh lùng đứng ngạo nghễ trên không trung, hai mắt nhìn chằm chằm vào hang động to lớn kia, không hề thả lỏng, cô biết thần thú thất tinh không dễ dàng bị đánh bại như thế.
Quả nhiên những tiếng cạt cạt vang lên, Xích Kim Bỉ Mông đang lún sâu xuống đất đã hung ác bay lên, hai con mắt to trừng lớn nhìn chằm chằm Ngạo Phong, lửa giận bạo bộc phát đến mức kinh người, nếu ánh mắt có thể giết người, ước tính lúc này Ngạo Phong đã chết hơn vạn lần.
Arthurs không còn đẹp trai như trước nữa, mái tóc dài màu vàng dựng thẳng trên đầu rối bù, hai cánh tay và bắp chân va chạm với huyễn kỹ thiên không, để lại vài vết thương lớn và một chân bị nổ tung, gãy đôi, uốn cong một cách quái đản, đang đứng đó trông thật thảm.


Mặc dù sức mạnh của Bỉ Mông rất mạnh, nhưng khả năng phòng thủ của nó không bằng con cự long.

Huyễn kỹ thiên không của thần thú lục tinh đã gây cho nó một vết thương trí mạng, nếu nổ trúng ngay điểm yếu thì nó cũng chỉ có một con đường diệt vong.
Trong lần đầu tiên chính diện giao phong, rõ ràng Ngạo Phong đã chiếm ưu thế!
“Loài người, mày dám gây tổn thương đến Bỉ Mông cao quý, mày phải trả giá đắt!”
Tiếng gầm khổng lồ xuyên qua bầu trời, nắm đấm to như búa bổ của Xích Kim Bỉ Mông xiết chặt, một bàn chân khổng lồ nện xuống đất, dùng hết sức đấm vào Ngạo Phong.
“Ngược lại, chính mày mới phải trả giá vì đã đến làm phiền tao!” Ngạo Phong nhìn chân Arthurs bị thương, tốc độ đã giảm đi rất nhiều nên không sợ mà lại lạnh lùng nói.
Arthurs cười điên cuồng: “Chỉ bằng mày mà đòi ngăn cản được một quyền của tao sao?”
“Tao không ngăn được nhưng có người ngăn được!” Ngạo Phong trả lời đầy mỉa mai, trên người một tầng ánh sáng tróc ra, bỗng giải trừ trạng thái toàn thân khải hoá của con chiến mã mộng yểm song giác, sau đó hét lớn: “Tự Kiếm, toàn thân khải hoá! Mộng Yểm, khải hoá cục bộ!”
Sau khi ánh sáng bạc loé lên, Ngạo Phong nhanh chóng xuất hiện trở lại trước mặt mọi người trong một hình dáng chói lọi khác.

Bộ giáp toàn thân có vằn của hổ vương, màu tóc và đôi mắt màu da cam, chiến hài màu đen của chiến mã mộng yểm có những đám mây đen bốc lửa mỗi lúc một tăng nhanh.

Xích Kim Bỉ Mông thấy nắm đấm của mình sắp đấm thẳng vào mũi của Ngạo Phong, nhưng cô lại lập tức chuyển hướng ra xa.
Chiến khải của huyễn sư có thể được thay đổi bất cứ lúc nào, linh hoạt đa dạng, tấn công và phòng thủ có thể được điều chỉnh tùy ý.

Đây là sáng chế độc quyền của huyễn sư đa huyễn thú.

Lực tấn công của huyễn kỹ thiên không của thần thú lục tinh rất mạnh, lúc đầu Ngạo Phong lấy Mộng Yểm biến thành áo giáp toàn thân, mà lúc này cần tốc độ để Bỉ Mông không theo kịp thì lại biến Mộng Yểm thành một phần áo giáp.

Mộng Yểm thuộc loại huyễn thú tốc độ, đương nhiên là hoá thành chiến hài rồi.
Như Lôi Ngự Phong đã nói, huyễn sư đa huyễn thú trở nên mạnh mẽ hơn là điều rất đáng sợ, trong tình huống có một bộ giáp toàn thân để bảo vệ cơ thể, mỗi loại áo giáp đều có thể khiến người ta đau đầu.
Một đòn hừng hực của Arthurs đột nhiên thất bại, nó suýt nữa nôn ra máu, liều mạng đuổi theo Ngạo Phong khắp nơi, nhưng dù đuổi theo bao nhiêu cũng không hề đụng tới được một sợi lông của cô, tốc độ của chiến hài sấm sét càng nhanh hơn, nếu Arthurs không bị thương bởi huyễn kỹ thiên không thì nó còn miễn cưỡng theo kịp, nhưng giờ thì không được.
“Mày mày mày đứng lại cho tao, không được chạy!” Arthurs không đuổi kịp Ngạo Phong nên tức giận hét lên.
“Không chạy chẳng lẽ chờ mày tới đánh à? Mày tưởng ai cũng ngu như mày chắc?” Ngạo Phong di chuyển nhanh chóng tránh khỏi nắm đấm của Arthurs, trong mắt lóe lên tia sáng, lạnh lùng nói: “Nếu mạnh đến mấy mà không thể bắn trúng mục tiêu thì sẽ chẳng có tác dụng gì, ngược lại, dù chỉ là một lực lượng nhỏ nhưng luôn đánh trúng thì đánh đến cùng sẽ rất mạnh.

Arthurs, hãy nhìn đây!”
Ngạo Phong thoáng xoay người rồi phất tay, một thanh phi kiếm với một lớp pháp lực màu xanh lam trên bề mặt đột nhiên xuất hiện trước mặt Arthurs, trái phải, trên dưới! Mười chín thanh phi kiếm lần lượt bắn xuống trong ánh mắt kinh ngạc của Arthurs, liên tục bay vụt xuống và không ngừng bốc lên không trung hết lần này đến lần khác!
Ánh sáng chói lọi của thanh kiếm lập tức đan xen vào nhau thành một tấm lưới khổng lồ, bao vây Xích Kim Bỉ Mông trong đó.
Chiếc sừng khổng lồ của siêu thú, giờ Ngạo Phong dùng vu lực màu xanh lam để điều khiển thanh kiếm, độ sắc bén không còn như trước, dù không thể gây sát thương chí mạng nhưng nó đã cắt từng nhát một trên da của Arthurs.
“A! Đồ khốn kiếp!”
Arthurs sắp phát điên, nhưng lại chẳng làm gì được Ngạo Phong, toàn thân như bị vô số con côn trùng chích, những đường kiếm bay đó không thể gây sát thương chí mạng cho nó nhưng lại giống như một loại tra tấn, tích tiểu thành đại, một con muỗi cắn có thể không cảm thấy gì, nhưng hàng ngàn con muỗi cùng nhau cắn thì đó chắc chắn là một thảm họa!
Chỉ trong phút chốc, Arthurs đã biến thành một huyết nhân, chịu nhiều chấn thương từ trên xuống dưới, tuy không tổn thương bộ phận trọng yếu nhưng lại mất quá nhiều máu, điều này cũng khiến nó cảm thấy choáng váng.
Chết tiệt! Đúng là lật thuyền trong mương mà!
Arthurs chán nản đến mức sắp hộc máu, nó đường đường là thần thú thất tinh mà tự nhiên lại thua một huyễn sư thiên không, hơn nữa ngay cả một cọng lông của người ta mà nó còn chưa chạm vào được.

Đúng là không thể tin được!
“Mày có giỏi thì đứng lại tiếp một quyền của tao xem! Bây giờ tao đang bị thương, nếu muốn bỏ đi thì mày cũng không ngăn cản được, nếu mày có thể tiếp được một quyền của tao thì tao đây sẽ cam tâm tình nguyện tự sát!” Arthurs không cam lòng rống lên, nó không hề đấm trúng đối thủ dù chỉ một đấm nên rất uất ức, chết không nhắm mắt.
Vốn dĩ Arthurs không hề hi vọng vào loài người gian xảo này, nhưng nó không ngờ rằng Ngạo Phong đã thực sự dừng lại, thu hồi thanh phi kiếm và đứng bay trên bầu trời cách đó không xa.
Khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười nửa miệng, lạnh nhạt hỏi: “Mày chắc chứ? Nếu tao tiếp được một quyền của mày thì mày sẽ tự nhận thua?”
“Chắc chắn! Bỉ Mông cao quý không nói hai lời, tuyệt đối không đổi ý!” Xích Kim Bỉ Mông cao ngạo ngẩng đầu nói.

“Được rồi! Vậy đến đây đi!” Ngạo Phong ngạo nghễ vẫy tay, bộ giáp chiến trên người lại được điều chỉnh lại, thay vào đó là bộ giáp chiến đen tuyền của con mộng yểm song giác, tư thế oai phong lẫm liệt khiến Bỉ Mông vô cùng bội phục.
Tao kính mày là một dũng sĩ nên tao đây sẽ ra tay nhẹ thôi, tha cho mày một mạng! Arthurs nghĩ thầm, nhún xuống bằng một chân và lấy đà nhảy lên mạnh mẽ, ra quyền, sử dụng cự quyền va chạm mà nó giỏi nhất, nhưng nó chỉ nhắm vào chân của Ngạo Phong, tránh điểm nguy hiểm.
Nhưng trước khi Arthurs hả hê thì vẻ mặt của nó đã cứng đơ lại vì hoảng sợ.
Bởi vì, nó lại cảm nhận được một cỗ áp lực kinh khủng, hai con mắt to lớn màu vàng nhìn thấy rõ ràng phía sau Ngạo Phong xuất hiện một hư ảnh chiến mã mộng yểm song giác khổng lồ, những chùm tia sáng màu đen khổng lồ tụ lại, ngón tay trắng nõn của thiếu niên lại thản nhiên chỉ về phía nó.
“Huyễn kỹ thiên không, mộng yểm ma quang!”
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Mày lại sử dụng huyễn kỹ thiên không hai lần, mày còn cầm thú hơn cả tao đấy!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Arthurs đáng thương lại bị mộng yểm ma quang đánh trúng lần nữa, lại bị đánh lún sâu vào vách núi ban nãy, cái hố sâu hình người khổng lồ tối om, khó có thể nhìn thấy Arthurs ở trong đó.
Yên lặng, yên lặng đến đáng sợ!
Không có tiếng gầm rú đầy tức giận của Bỉ Mông, chỉ có tiếng gió thổi vi vu bên tai, mọi người trong gia tộc Tần Thị ở bên dưới đã chứng kiến toàn bộ trận chiến đều hoàn toàn không thể thốt nên lời, không thể tin đó là sự thật.
“Tôi… tôi không nhìn lầm đó chứ? Một mình Ngạo Phong đã hạ được con thần thú thất tinh kia ư?” Tần Phỉ Nhi dụi dụi mắt như không tin.
Tần Ngạo Hải cũng nuốt một ngụm nước miếng, nhéo nhéo mặt mình, cười khổ: “Anh cũng nghĩ đây là nằm mơ, nhưng đáng tiếc, không phải mơ!”
Mọi người lần lượt bừng tỉnh, sau cơn bàng hoàng không khỏi vỡ òa trong tiếng hoan hô nhiệt liệt.
“Ôi trời! Đẹp trai quá! Ngạo Phong thật sự rất đẹp trai!”
“Một mình đấu với thần thú thất tinh, tất cả đều ở dưới ngài Ngạo Phong, hơn nữa cậu ấy chỉ mới mười lăm tuổi.”
Những tiếng hoan hô vang dội, nhưng Ngạo Phong chỉ hít một hơi, mặc dù cô có vẻ bình tĩnh, nhưng trên thực tế, mỗi bước đi của tình huống vừa rồi là một sự may rủi và vô cùng nguy hiểm.

Nếu cô đối đầu trực tiếp với Arthurs mà không phải lừa nó cắn câu trúng hai đòn huyễn kỹ thiên không của cô, thì cô không thể đánh bại nó.
Nhưng Arthurs đã trúng kế của cô ngay từ đầu, để rồi nó bị cô dắt mũi và bị thua, vừa thua vừa oan ức.
Sau khi điều chỉnh lại trạng thái, Ngạo Phong bay đến vách núi nơi Arthurs đang nằm, nó vừa leo ra khỏi đó, toàn thân đẫm máu, sắc mặt uể oải.

Đây là lần đầu tiên nó bị đánh thảm hại đến thế, cho dù không phải ở thời kỳ toàn thịnh thì nó cũng tâm phục khẩu phục.
Arthurs cúi đầu ủ rũ nói: “Tao sẽ không chạy, mày ra tay đi, chỉ hy vọng mày đừng bán thân thể của tao cho đám quý tộc kia, ôi, nhưng hiện tại tao không có tư cách đưa ra yêu cầu này…”
Ngạo Phong liếc mắt đầy khinh thường: “Ai nói là tao sẽ giết mày? Tao là một đế vương thuần thú, muốn mày làm huyễn thú của tao, mày có đồng ý hay không?” Thường thì thần thú sẽ không chịu khuất phục con người, ban nãy Arthurs còn thủ hạ lưu tình với Ngạo Phong, cô đã nhìn thấy nên cho rằng nó là một con ma thú có đạo nghĩa.

Nếu nó thật sự không muốn thì Ngạo Phong cũng không ép.
“Hả? Nói như vậy là tôi không phải chết à?” Arthurs vừa nghe, vẻ hơi hơi dao động, vỗ ngực gật đầu nói: “Bỉ Mông cao quý sẽ không bao giờ chống chế, tôi đã thua ngài, sẽ tuân theo sự sắp xếp của ngài.”
Nghe Arthurs nói lời này, Ngạo Phong nở một nụ cười sảng khoái, gật đầu nói: “Được rồi, giờ tao sẽ thu mày vào trong nhẫn không gian sinh mệnh, mày cứ dưỡng thương trước đi, chờ tao xử lý con rồng Candia kia xong sẽ ký khế ước với mày.”
“Nhẫn không gian sinh mệnh?” Xích Kim Bỉ Mông sửng sốt một hồi, vô cùng kinh ngạc: “Ngài có lai lịch gì mà đáng sợ đến vậy, loại bảo bối trân quý nào cũng có, cả thanh kiếm kia nữa, nó là một thần huyễn khí của loài người phải không? Ôi, xem ra tôi bại trong tay ngài cũng không oan ức mà.”
“Đừng chống cự lại sự lôi kéo của tao, bên trong đó có một con rắn nhỏ đã được thuần hóa và một ít huyễn thú của tao, đừng bắt nạt chúng.” Ngạo Phong khẽ mỉm cười, dùng linh lực khơi dậy nhẫn sinh mệnh, cất thanh kiếm và Arthur vào trong đó.
“Trời ạ, vẫn còn một ít huyễn thú sao? Tôi đã sai rồi, sai lầm lớn nhất của đời tôi là chọc tức ngài, một siêu cấp biến thái.” Arthurs khẽ đảo mắt và nói với vẻ mặt cay đắng, rất oan ức, giống như người vợ nhỏ bị ngược đãi vậy, nó nhìn chằm chằm Ngạo Phong với ánh mắt ai oán: “Thật ra tôi đâu muốn bắt nạt người khác, nhưng tên không lương tâm ngài đây đã đánh tôi thành ra như vậy, ngay cả một con kiến cũng có thể cắn chết tôi, ngài phải kêu bọn chúng đừng bắt nạt tôi mới đúng.”
Ngạo Phong toát mồ hôi hột khi tên này nói ra điều đó, sao mà nghe như thể cô là một người vô tâm vậy nhỉ? Cô lắc đầu, cười bất lực nói: “Tự Kiếm, nói với mọi người đừng bắt nạt Arthurs.”
“Hì hì, chủ nhân yên tâm.” Tự Kiếm bật ra một tiếng cười nhẹ nhàng và dễ chịu, có vẻ rất thông cảm cho cuộc gặp gỡ “bi thảm” của Arthurs.

Cho dù có cường đại đến đâu mà chọc vào chủ nhân thì cũng không có kết cục tốt, điểm ấy Tự Kiếm đã nếm mùi rồi.
Với một tia sáng lóe lên, hai con thú khổng lồ biến mất trong không trung.

Ngạo Phong chỉ nghỉ ngơi một lát để khôi phục trạng thái, cảm nhận được lốc xoáy của nguồn năng lượng huyễn thần trong đan điền đã khôi phục được vu lực khoảng bảy phần, cô bèn đi tới trước mặt đám người Tần Ngạo Hải, dựa theo đường cũ mà quay về.
Sau khi xử lý xong Xích Kim Bỉ Mông, tạm thời xung quanh không có ma thú nào xuất hiện, đoạn hành trình này rất an toàn.

Cô đã trì hoãn quá nhiều thời gian, không biết con rồng vàng bây giờ trông như thế nào, rồng Candia cũng là một thần thú thất tinh, cô không mong khi mình trở về thì nó đã là một cố thi thể.
Tới gần nơi đó, từ xa đã nhìn thấy bóng lưng con rồng hung ác, trận chiến vẫn chưa kết thúc.

Ngạo Phong thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt khẽ chuyển động, cô lặng lẽ lóe vọt đến bãi cỏ sát vách núi, thả áo giáp Tiểu Băng ra, và sau đó đầu tiên phái con chuột băng vô hình đi điều tra tình hình.
“Hì hì, chủ nhân, cuối cùng ngài cũng dùng đến tôi rồi.

Hiện tại tôi đã đạt tới cấp bậc thánh thú, có thể giúp ngài quan sát từ xa, thả ra một trăm hai tám phân thân vô hình, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo cho ngài.” Tiểu Băng õng ẹo nói, giọng nói đó, ngọt ngào đến mê người, chắc chắn nó là một con chuột cái.
Ngạo Phong tỏ ra khá hài lòng với kỹ năng mới của Tiểu Băng, không ngờ chuột Tiểu Băng sau khi thăng cấp lại có nhiều năng lực kỳ lạ như vậy, tuy sức chiến đấu không cao nhưng nó khá thực dụng, tuy nhiên trong trạng thái áo giáp thì trực tiếp quan sát vẫn tương đối rõ ràng.
Xuyên qua đám cỏ dài cao đến nửa người, Ngạo Phong có thể nhìn rõ tình hình hơn.
Lam Tuân, Lam Trừng và mấy tên huyễn sư thiên không khác đang vây quanh con rồng vàng khổng lồ.

Con rồng Candia trông có vẻ mệt mỏi, có một vết rách với kích thước khác nhau ở gốc của hai cánh rồng, máu màu vàng phóng ra ồ ạt.

Sự phòng thủ kiên cố của con rồng vàng đã phá bỏ hầu hết các đòn tấn công, nhưng khi đối mặt với huyễn sư thiên không, nó vẫn rất kiêng kị.

Nhất là huyễn thú của Lam Tuân, Lam Trừng, huyễn kỹ thiên không của Tần Thiển chỉ có thể khiến nó hoa mắt chóng mặt và lùi lại vài bước, nhưng thần thú của Lam Tuân và thánh thú của Lam Trừng có thể phá vỡ sự phòng thủ của nó và làm nó bị thương.

Hai lỗ thủng lớn nhỏ trên lưng nó là do lần trước họ đã thi triển huyễn kỹ thiên không tạo thành.
Lam Tuân ở trên không trung quan sát tình trạng của nó, chợt quát lên: “Được rồi đấy, chuẩn bị thi triển huyễn kỹ thiên không.”
Sau một thời gian dài, vu lực của mọi người cũng đã khôi phục tương đối, kiến đông sẽ cắn chết voi, rồng Candia rất mạnh, nhưng cũng giống như Arthurs, đôi cánh bị Lam Tuân và Lam Trừng đánh trúng đã khiến năng lực hành động của nó giảm đi rất nhiều.

Tuy nhiên, với sự hỗ trợ của ba người còn lại, Lam Tuân và cả hai người kia mới dám đảm bảo rằng họ có thể khóa được rồng Candia.
“Lần này, ba người chúng ta sẽ đến trước, tập trung tấn công vào vết thương của nó!” Tần Thiển nghĩ đến đám người Ngạo Phong nên nôn nóng muốn đánh bại con rồng vàng, ông ta nói với Lương Huyễn và Tiêu Linh, cả ba nghiêm trang gật đầu.

đồng thời, mỗi người vẫy tay để ngưng tụ vu lực của họ, phía sau họ là những hư ảnh khổng lồ của huyễn thú xuất hiện trong không trung.
Trong miệng của huyễn thú và trên đỉnh đầu của chúng, ba tia sáng trắng chói lọi như tia laser bắn vào lưng của con rồng Candian với áp lực đáng sợ! Cùng lúc đó, Lam Trừng và Lam Tuân chờ thời cơ ở cả hai bên, chờ con rồng Candia lộ ra sơ hở sẽ tấn công vào các điểm trọng yếu của nó, cho dù bất kỳ ma thú nào mạnh đến đâu thì bộ phận dễ bị tổn thương như mắt vẫn rất mong manh.
Ba tia sáng trên bầu trời lại tập trung vào một chỗ, hội tụ thành một cỗ năng lượng mạnh mẽ.
Huyễn kỹ thiên không được sử dụng chồng lên nhau, khả năng sát thương ngay lập tức được nhân đôi!
Con rồng Candia cảm nhận được huyễn kỹ thiên không hội tụ sẽ tạo áp lực rất lớn cho nó.

Những chùm ánh sáng mà ban đầu nó không quan tâm có sức mạnh khiến nó bị thương nghiêm trọng nên nó buộc phải sợ hãi rút lui.
“Chạy đi đâu!” Lam Trừng hét lớn một tiếng, thánh thú băng sương lôi điểu đột nhiên xuất hiện ở phía sau, đồng thời phóng ra huyễn kỹ thiên không chuẩn bị tìm cơ hội nhắm vào cổ của con cự long.
Trước có sói, sau có hổ, dưới đòn tấn công của Lam Trừng, Candia buộc phải dừng lại.

Huyễn kỹ thiên không của băng sương lôi điểu nhắm vào cái cổ màu da cam của nó, nếu bị cắt cổ thì nó sẽ chết mau hơn.
Đây chính là bữa tiệc huyễn kỹ thiên không của ba người Tần Thiển.
“A! Tại sao tên Arthurs khốn kiếp không quay lại, tao không cam tâm.” Con cự long bị thương, trên lưng hoàn toàn bị đánh đến phát nổ, toàn bộ lưng vòng xuống cùng vết thương rách lớn rất đáng sợ, máu rồng nóng rực phun ra, chảy ra khắp mặt đất.
Da rồng dày và nhiều thịt, khả năng phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ, nhưng việc nổ tung nơi phòng ngự chẳng khác nào đánh một nhát búa khác vào vết nứt của bức tường vỡ, dù không mạnh cũng có thể gây ra những tác động khủng khiếp.
Con rồng vàng bị năm huyễn sư thiên không bao vây, cuối cùng cũng nằm trên mặt đất hấp hối không thể nhúc nhích.

Candia bi phẫn vô cùng, đúng là hổ xuống đồng bằng bị bắt nạt, nếu không phải vì quả trứng chết tiệt kia đã lấy đi của nó rất nhiều năng lượng thì sao nó có thể lưu lạc đến mức này chứ?
Lam Tuân không thể thuần hóa thần thú thất tinh, vì vậy ông ta đã sử dụng huyễn kỹ thiên không để chuẩn bị tung đòn cuối cùng vào cái đầu bất động của con cự long, không ngờ đôi mắt đang híp lại của Candia đột nhiên mở to và hoảng sợ hét lên.
“A, cái gì vậy? Kẻ trộm trứng! Có người lợi dựng chúng ta đang đánh nhau đã ăn trộm trứng!”
Giờ Candia đã mất đi khả năng hành động, sớm muộn gì cũng sẽ bị giết, không cần phải nói dối bọn họ, đám người Lam Tuân giật mình vội nhìn về phía hang rồng.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy họ đã tức giận suýt hộc máu.
Người đàn ông mặc áo giáp vàng như một vị chiến thần, và một người đàn ông với thanh kiếm nặng nề trên lưng, họ không phải là liên minh tự do Lôi Ngự Phong và kiếm thánh Mạc Nam sao? Hai người này đã ra khỏi hang ổ của rồng, vẻ mặt phấn khích, không cần suy nghĩ cũng biết họ tìm được quả trứng rồng.
Đám người Lam Tuân đánh nhau sống chết mới xử lý được con thần thú thất tinh này, còn hai tên kia thì hay rồi, nhân lúc họ đang đánh nhau đã lặng lẽ chạy vào trộm trứng đi mất! Cảm giác cực khổ làm việc rồi bị người ta ngư ông đắc lợi thật khó chịu.
Lam Tuân tức giận đến mức thổi bay cả râu, tiếng gầm giận dữ của ông ta vang vọng khắp thung lũng: “Lôi Ngự Phong, tốt nhất hãy giao quả trứng rồng cho lão phu, nếu không sẽ không ai có thể bảo vệ cậu! Cho dù là ông nội của cậu thì lão gia tử nhà chúng tôi cũng sẽ vì thần thú mà ra mặt.”
Vừa nói, con cua đang bay trên trời của Lam Tuân đã bay đến khoá chặt Mạc Nam, trong khi bản thân Lam Tuân cũng sẵn sàng ra tay, có thể phóng huyễn kỹ thiên không bất cứ lúc nào.
Lôi Ngự Phong và Mạc Nam bị năm tên huyễn sư thiên không chặn đứng, thân hình thoáng dừng lại.
Hai người họ đến muộn hơn nên không chứng kiến trận chiến giữa Ngạo Phong và Arthurs, nhìn thấy đội ngũ của tứ đại gia tộc, bọn họ tưởng Ngạo Phong đang lẻn vào đám đông đục nước béo cò đi trộm quả trứng rồng trước rồi.

Nào ngờ sau khi vào hang rồng, họ đã thuận lợi tìm thấy quả trứng rồng, nhưng hai người họ lại ngạc nhiên, quả trứng rồng này chỉ to bằng hai lòng bàn tay, thật sự có thể nở ra một con cự long sao?
Nhưng cho dù có như thế nào cũng không có quả trứng nào khác trong hang ổ của rồng, vì vậy cả hai đã đánh cắp quả trứng và bỏ đi, nhưng họ đã bị con rồng Candia nhìn thấy khi đi ra.
“Sao hả? Muốn cướp trứng rồng à?” Lôi Ngự Phong nhếch mép nhướng mày: “Quả trứng rồng ở trong nhẫn không gian của tôi, trừ khi ông giết tôi thì nhẫn không gian mới đổi chủ.”
“Cậu thật sự cho rằng lão phu không dám giết cậu sao? Hừ, lão phu sẽ giết cậu đấy, chỉ cần ở đây không ai nói ra thì Lôi Đình cũng sẽ không biết!” Lam Tuân trông rất dữ tợn, như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác, đã nhìn thấy trứng rồng ngay trước mắt mà lại bị người khác phỗng tay trên, sao ông ta có thể nuốt trôi cục tức này được chứ?
Ông ta phất bàn tay già nua khô gầy lên, bóng dáng của phượng đuôi cỏ xuất hiện sau lưng, rõ ràng Lam Tuân không làm thì thôi, mà đã làm là phải làm đến cùng, phóng huyễn kỹ thiên không ra ngay.
Lôi Ngự Phong cũng không hề khách sáo mà vung tay lên, phía sau cũng hiện ra hư ảnh của đại bàng cánh vàng, lớn tiếng quát: “Không phải chỉ một mình ông biết huyễn kỹ thiên không đâu.”
“Lương Huyễn, các người cũng cùng nhau tiến lên đi, đừng quên các người đã thề!” Lam Tuân hét lên với đám người kia.

Tần Thiển và mấy người khác đều giật mình, trong lòng thầm than, không thể làm trái lời thề thiên địa được, cho nên, dù trong lòng không muốn nhưng ai nấy đều lấy vũ khí ra, xông lên.
Tuy rằng họ không thể lại tung ra huyễn kỹ thiên không trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng các huyễn sư đều có lực lượng khá mạnh.
Cuộc đối đầu giữa đại bàng cánh vàng và phượng hoàng đuôi cỏ cùng huyễn kỹ thiên không hết sức căng thẳng! Hai đạo ánh sáng và bóng tối đáng sợ chiếu sáng cả bầu trời! Ngay tại thời điểm nguy cấp này, đột nhiên một chùm tia sáng màu đen khổng lồ nổ ra từ dưới chân vách núi, nổ tung về phía trống trải phía sau Lam Tuân!
Sự thay đổi đột ngột này khiến mọi người suýt nữa đã rớt tròng mắt ra ngoài.

Là ai? Vậy mà còn có kẻ đánh lén sau lưng ư?.

Bình Luận (0)
Comment