Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 115 - Một Tia Hy Vọng

"Ừ… Đợi đến lúc nàng tỉnh lại có thể để nàng đổi cách xưng hô hay không?"

Sở Dương gãi gãi đầu, mặt hơi đỏ lên:

"Ngươi xem, năm nay ta mới mười sáu tuổi, trên thực tế vẫn còn chưa đủ mười sáu bởi chưa tới ngày sinh nhật của ta. Bảo ta làm thúc thúc, vậy rất không thích hợp rồi…" "Ngươi mới mười sáu?"

Mạc Thành Vũ ngẩn người. Tên tiểu tử này dường như rất có quyền có thế, hành vi vô cùng chuẩn mực, tâm tư kín đáo. Hắn ngoại trừ đối với tiểu thư có chút xúc động, còn mọi việc khác đều tính toán không chút sơ hở. Vậy mà hắn mới chỉ có mười sáu tuổi?!! "Đúng vậy!" Sở Dương cười hắc hắc.

"Vậy không thành vấn đề!"

Mạc Thành Vũ lập tức đáp ứng. Hắn cũng cảm thấy gọi Sở Dương là thúc thúc có chút không ổn. Mạc Khinh Vũ mới chín tuổi, gọi Sở Dương là thúc thúc đương nhiên không có vấn đề gì. Nhưng đến khi Mạc Thiên Cơ cùng Mạc Thiên Vân tới, bọn họ đều lớn tuổi hơn Sở Dương không ít, chả nhẽ cũng gọi là thúc thúc?

Hai người bọn họ là thân huynh muội với tiểu thư, là ngang hàng với nhau a…

Hơn nữa, Sở Dương đối tốt với tiểu thư như vậy, kêu thúc thúc dường như có chút thất lễ. Hắn quan tâm tới cách xưng hô như vậy, hẳn là vô cùng yêu thích tiểu thư… Đúng vậy, tiểu thư lớn lên thông minh lanh lợi, ai gặp cũng yêu thích, Sở Dương cũng không là ngoại lệ… Giờ khắc này, Mạc Thành Vũ cũng không khỏi cảm thấy kiêu ngạo.

Đương nhiên là cho dù Mạc Thành Vũ có nghĩ nát óc, cũng không ngờ tới Sở Dương sẽ cầm thú tới mức nảy sinh tình cảm nam nữ với một tiểu cô nương chín tuổi…

Đây là chuyện không thể nào a. Bất kể là ai khi chứng kiến một tiểu cô nương mới chín tuổi cũng sẽ không nổi lên suy tính cầm thú này…

Nhưng… Sở Dương chính là người như vậy…

Bởì nàng chính là Mạc Khinh Vũ! _

-------

_ Sở Dương thức trắng, đứng giữa trời đêm. Đêm nay là lần đầu tiên hắn không luyện công, cứ đứng đó thỉnh thoảng cười cười, rồi lại nhíu mày, đôi khi lại thở dài.

Cuối cùng đã gặp được, nhưng nàng lại bị thương…

Hơn nữa nàng còn nhỏ như vậy…

Sở Diêm Vương có chút đau đầu. Chao ôi, bao giờ nàng mới trưởng thành đây? Phải đối xử với nàng như thế nào? Nếu quá bảo hộ nàng sẽ tạo thành cảm giác trưởng bối, từ đó dẫn đến tác dụng ngược lại. Thời điểm này là lúc tiểu cô nương như nàng ngây thơ trong sáng nhất, nếu lưu lại hình tượng thúc thúc trong lòng nàng vậy thì mọi chuyện đều xong rồi!

Nếu quá xa cách, vậy sẽ khiến nàng có phản cảm. Từ nhỏ nàng đã chán ghét mình, vậy thì khó giải quyết rồi.

Thêm nữa, thương thế của Mạc Khinh Vũ rốt cuộc thì nên xử lí thế nào?

Nghĩ như vậy, đầu óc Sở Dương rối loạn như sắp điên lên mất.

"Cửu Kiếp Kiếm có thể chữa trị thương thế của nàng!" Khi hắn đang miên man suy nghĩ, thanh âm trong đầu đã lâu không thấy đột nhiên vang lên.

"Cửu Kiếp Kiếm có thể chữa trị?" Sở Dương như người chết đuối vớ được cọc, vui mừng như phát điên.

"Không sai!"

Kiếm Hồn cũng thở dài, xem ra tâm ma của thằng nhóc này đúng là ngoan cố. Một tiểu nha đầu Mạc Khinh Vũ mới chín tuổi đã khiến hắn tương tư như thế, hơn nữa còn quên đi cả việc luyện công… Điều này không thể được!

"Ngươi chớ quên Cửu Kiếp Kiếm còn có năng lực chiết xuất dược lực. Hơn nữa tinh hoa trong đó đều được Cửu Kiếp Kiếm giữ lại, đó mới là bảo vật cứu mạng." Kiếm hồn bất đắc dĩ nói: "Ngươi nhìn vào chuôi kiếm ở đan điến của ngươi đi…"

Sở Dương cuồng hỉ, nhanh chóng tập trung tâm thần. Chỉ thấy trong đan điền, ở chuôi Cửu Kiếp Kiếm hư vô mờ ảo kia có nửa giọt ám sắc ở trong…

"Chính là thứ này?"

"Đúng vậy, chính là nó. Chỉ cần một giọt này là có thể trị hết thương thế cho Mạc Khinh Vũ."

Kiếm Hồn nói: "Tuy nhiên cũng có một điều kiện nho nhỏ, nếu chỉ là tích lũy dược vật bình thường thì sẽ chẳng bao giờ đạt tới hiệu quả như vậy. Sau khi ngươi lấy được mảnh Cửu Kiếp Kiếm thứ hai, đồng thời gom góp đủ số lượng dược vật thì mới có thể đem nó lấy ra." "Ta nhất định sẽ dùng thời gian ngắn nhất, không tiếc bất cứ giá nào gom góp đủ số lượng thuốc, đồng thời thu thập đoạn Cửu Kiếp thứ hai." Sở Dương ánh mắt ngưng tụ, thầm thì nói. "Chỉ hi vọng là như vậy. Bất quá ta muốn nhắc nhở ngươi, trong vòng một năm ngươi khó mà đạt được mục tiêu trên."

Kiếm Hồn nhắc nhở: "Nếu Cửu Trọng đan không đủ hỏa hầu mà cưỡng ép lấy ra, vậy sẽ không có chút tác dụng nào, hơn nữa còn sinh ra phản tác dụng!"

Kiếm Hồn thở dài, nói tiếp: "Vốn ta có thể thúc đẩy nó, nhưng giờ…"

"Nhưng nhị cái gì? Suýt nữa ta đã quên ngươi là kiếm hồn của Cửu Kiếp Kiếm, tất nhiên là có thể làm được."

Sở Dương vui vẻ nói: "Ngươi thúc đẩy nhanh một chút đi, chẳng phải là mọi chuyện đều xử lí xong sao?"

"Ngu ngốc! Ngươi không biết ta tồn tại ở thức hải của ngươi sao? Mà Cửu Kiếp kiếm nằm ở đan điền của ngươi. Ta không thể hợp nhất với nó, vậy thúc giục bằng niềm tin ak?" "Còn nữa, trong khoảng thời gian này ngươi nhờ vào tịch thu tài sản mới thu được nhiều dược liệu như vậy. Hơn nữa Cửu Kiếp Kiếm còn hấp thu tích lũy của Thiên Ngoại Lâu mới được nửa giọt mà thôi. Ngươi muốn kiếm đủ không phải chuyện dễ dàng gì đâu. Lại thêm chuyện ngươi chỉ có thể thu thập những thứ dược liệu thông thường tại thành Thiết Vân mà thôi, cho dù hấp thu nhiều thêm cả trăm lần nữa thì cũng không thể tạo thành Cửu Trọng đan!" Kiếm Hồn dội cho Sở Dương một gáo nước lạnh.

"Chỉ cần có một chút hi vọng thì ta cũng sẽ cố gắng hết sức. Nếu những dược liệu này không được, vậy ta sẽ tìm kiếm những thiên tài địa bảo khác. Bất kể là ăn trộm, lừa gạt, cướp đoạt...., ta nhất định sẽ lấy cho đủ. Cho dù là phải đánh cướp tất cả các đại gia tộc tại Trung Tam Thiên, ta cũng muốn tạo ra Cửu Trọng đan!" Sở Dương nghiến răng nói. "Có khí phách, khà khà…!"

Kiếm Hồn tán thưởng xong một câu liền im bặt, biến mất không thấy đâu. Xem ra tiểu tử này đã có đủ áp lực cùng động lực rồi. Với tu vi Vũ sĩ mà lại muốn cướp bóc tất cả thế gia tại Trung Tam Thiên, điều này khiến hắn không nhịn được mà khen một câu.

Kiếm Hồn rất đắc ý…

Sở Dương lâm vào suy tư.

Chưa bao giờ hắn khát khao nhanh chóng nâng cao thực lực như bây giờ!

Khinh Vũ đang gặp nguy hiểm!

Ta phải bảo vệ nàng!

Sáng sớm hôn sau, hắn xem xét xung quanh Thiên Binh Các một lần, sau đó đến chỗ Mạc Thành Vũ, thấy Mạc Khinh Vũ vẫn đang ngủ say, hắn mới lặng lẽ trở ra ngoài.

Tới Bổ Thiên Các, Sở Dương thấy Thành Tử Ngang đang ngồi cau mày. Thấy Sở Dương đeo mặt nạ dữ tợn xuất hiện, hắn sợ hết hồn, giống như có tật giật mình, vội vàng đứng dậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. "Hành động đêm qua không thành công?"

Sở Dương hừ mũi, đột nhiên hắn thấy lão nhân này thật chướng mắt. Tâm tình hắn vốn đang khó chịu, vừa sáng sớm ra lại nhận thêm tin tức hành động thất bại này.

Thấy bộ mặt đưa tang của Thành Tử Ngang, Sở Dương đã hiểu được đêm qua bọn hắn không thu hoạch được thứ gì.

"Đúng! Tối hôm qua chúng ta cải trang, che mặt tiến vào Đường phủ thì phát hiện Đường Tâm Thánh đã sớm đi đâu mất. Vợ cùng con hắn vẫn còn ở trong phủ, nhưng vì tránh đánh rắn động cỏ nên chúng ta chỉ bố trí người giám sát, cũng không kinh động đến bọn chúng!" Thành Tử Ngang dè dặt nói. Lại nói cũng thật lạ, Thành Tử Ngang có tu vi Vũ Tôn, cao hơn Sở Dương không biết bao nhiêu lần. Nhưng Sở Dương vừa trừng mắt thì Thành Tử Ngang đã cảm thấy toàn thân run lên… "Đường Tâm Thánh không rõ tung tích, vợ con vẫn còn ở tại phủ?"

Sở Dương nhếch miệng: "Tên này thật thâm hiểm mà. Vì bố trí nghi trận mà không tiếc đem vợ con mình trở thành mồi nhử. Cũng không biết liệu vợ con lão là thật hay cũng chỉ là thứ ngụy trang nữa…" "Tuy nhiên chúng ta không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì. Trời tờ mờ sáng, ta ngầm ẩn nấp gần đó, phát hiện được một con Vô Hình Chuẩn truyền tin vào Đường phủ, đã bị ta giăng lưới bắt được…" Thành Tử Ngang có chút đắc ý, giống như đoạt được bảo vật, từ trong lòng lấy ra một con chim nhỏ.

Dù sao Vô Hình Chuẩn vốn là giống chim vô ảnh vô tung. Muốn bắt nó lại càng thêm khó. Đừng nói là Võ Tôn, cho dù là Võ Hoàng cũng không đuổi kịp, lại càng không thể nhìn ra khi nó ngụy trang.

Nhưng Thành Tử Ngang đúng là số * chó. Hắn biết không bắt được Đường Tâm Thánh, sau khi trở về sẽ bị Sở Diêm Vương quạt cho một trận. Vì vậy hắn vẫn kiên nhẫn ngồi chờ.

Mà khi tờ mờ sáng, Vô Hình Chuẩn lại bay tới. May mắn thay, nó bay hơn ngàn dặm đường, tới đây đã rất mệt mỏi. Hơn nữa lúc đó lại là tờ mờ sáng, Vô Hình Chuẩn vốn đang ở trạng thái ngụy trang ban đêm, bị ánh sáng chiếu vào mới khiến Thành Tử Ngang nhìn thấy.

Vì vậy Thành Tử Ngang ngồi ôm cây đợi thỏ, ra tay một lần đã bắt được.

"Khá lắm! Không ngờ ngươi lúc nào cũng mang lưới trên người…" Giọng Sở Dương khi nói câu này có chút quái gở.

Khuôn mặt Thành Tử Ngang đỏ lên, thoáng hiện nét ngượng ngùng.

Đó chỉ là vì Thành Tử Ngang là kẻ tham ăn, hắn đặc biệt thích thịt chim. Từ chim ưng cho tới chim sẻ, từ cú vọ cho tới cú hôi đối với hắn đều là đồ ăn tuyệt ngon, vì thế lúc nào hắn cũng mang theo một tấm lưới trên người. Việc săn bắt các loài chim bay đối với Thành Tử Ngang mà nói lại là một thú vui đầy nhã hứng.

Cho dù là tại Bổ Thiên Các, bất cứ con chim nào vô tình bay vào trong mà chỉ cần Thành Tử Ngang có mặt tại đó, vậy trên bàn ăn sẽ có thêm một món thịt chim. Độ tham ăn của lão bá đạo đến mức ngay cả dơi hắn cũng không tha cho… Điều này đúng là mèo mù vớ cá rán. Không ngờ con Vô Hình Chuẩn trùng hợp như vậy bị hắn bắt được. Đó đúng là ý trời mà!

Trùng hợp khiến không ai có thể tin tưởng.

Sở Dương nhìn xuống chân Vô Hình Chuẩn, ở đùi nó có một cái ống trúc nhỏ, đổ từ trong đó có một hoàn sáp được niêm phong kỹ lưỡng.

Sở Dương khẽ bóp nhẹ, hoàn sáp kia liền vỡ nát, lộ ra một mảnh giấy nhỏ được vo tròn. Hắn cẩn thận mở ra, chỉ thấy trên đó ghi hai chữ: "Thế nguy!"

Chỉ hai chữ này nhưng đã tiết lộ rất nhiều điều. Nét móc chữ không giấu nổi sự cứng cáp và sắc bén như câu liêm, chữ viết mặc dù viết rất ẩu, làm ẩn đi tinh khí thần của người viết nhưng vẫn lộ ra sự ổn trọng và nhẹ nhàng bên trong. Lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) hiện lên một vết ấn nhàn nhạt, lờ mờ có thể thấy được hai chữ "Đệ Ngũ." "Là thư do chính tay Đệ Ngũ Khinh Nhu viết!"

Câu nói của Sở Dương khiến Thành Tử Ngang phấn chấn.

"Xem ra ta đã đánh giá quá thấp Đường Tâm Thánh, quả nhiên hắn là một con cá lớn chưa từng có!"

Sở Dương sắc mặt âm trầm, cẩn thận đem bức thư tay này bỏ vào trong ngực.

Kim Mã Kỵ Sĩ Đường người nhiều không kể hết, vậy mà Đệ Ngũ Khinh Nhu lại tự tay viết thư cho Đường Tâm Thánh. Hàm nghĩa trong đó, sao Sở Dương lại không hiểu!

Từ đó có thể thấy tầm quan trọng của Đường Tâm Thánh!

Bình Luận (0)
Comment