Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1165

Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa - Truyện FULL

Sở Dương oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi nhưng ngay sau đó lại liên tục oa oa ba tiếng, ba ngụm máu tươi lại phun ra, đầu óc thiên toàn địa chuyển, hắn chỉ nhìn thấy trước mặt một cái thân ảnh áo đen như mực, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều, mi mục như vẽ, phong hoa tuyệt đại.

Đó chính là Ô Thiến Thiến.

Ô Thiến Thiến cứ như vậy đứng ở trước mặt mình, ánh mắt u oán không thôi nhìn mình tựa hồ như muốn vươn tay chạm vào mặt mình nhưng lại sờ không tới, tựa hồ muốn dựa vào ngực mình nhưng rồi lại càng ngày càng xa.

"Sở Dương, ta đi đây... Huynh hạnh phúc nha..

Bên trong đầu hắn tựa hồ truyền đến tiếng kêu gọi mơ hồ của Ô Thiến Thiến, trong tiếng kêu đầy linh hồn lực toàn tâm toàn ý chúc phúc...

Sở Dương vừa phun ra một ngụm máu tươi, trong lúc nhất thời đau lòng đến chết, một lòng mịt mờ.

Bên trong Cửu Kiếp Không Gian Kiếm Linh gầm lên: "Bổ Thiên Ngọc! Bổ Thiên Ngọc!"

Sở Dương ngơ ngẩn nói: "Cái gì... Sao?"

Kiếm Linh rống giận: "Nhanh dùng Bổ Thiên Ngọc đi! Nếu không dùng nhanh, để thân thể nàng cứng lại thì nàng thật sự sẽ chết đó!"

"Bổ Thiên Ngọc?" Sở Dương chợt tỉnh ngộ lại, thần trí mình bị đả kích quá mạnh nên quên mất Bổ Thiên Ngọc, một đạo đại sát khí này. Hắn cố gắng làm cho thần trí thanh tỉnh lại, tuy vẫn còn có chút mờ mịt nhưng dưới tình thế cấp bách vẫn tiện tay nắm một thanh đoạn kiếm hung hăng đâm vào đùi mình.

Nỗi đau đớn thấu xương làm cho tâm thần hắn mạnh mẽ thanh tỉnh lại: "Bổ Thiên Ngọc, dùng như thế nào?"

"Trước tiên bỏ vào trong miệng nàng để giữ lấy tánh mạng nguyên hồn đã!" Kiếm Linh gấp giọng nói.

Sở Dương vội vàng đưa tay vào trong Cửu Kiếp Không Gian, tuy nhiên lúc này mới phát hiện ra tay mình đã gãy nhưng cũng không kịp kêu đau, ba một tiếng hắn nắn xương cốt thẳng lại một chút rồi lấy ra Bổ Thiên Ngọc, lấy một khối lớn nhất bỏ vào miệng Ô Thiến Thiến.

Nhưng môi Ô Thiến Thiến mím chặt nên nuốt không vào, mắt thấy Bổ Thiên Ngọc lấp lóe quang hoa ở bên môi Ô Thiến Thiến mà từ từ bị hòa tan, Sở Dương lòng như lửa đốt đột nhiên cúi đầu dùng miệng mình ngậm Bổ Thiên Ngọc rồi kề vào môi Ô Thiến Thiến mà mớm. Lúc này Bổ Thiên Ngọc đã phát huy ra một loại sinh mệnh lực lượng tinh thuần, hắn bèn thổi một hơi thông qua kẽ môi Ô Thiến Thiến mà thổi đi vào.

Nhưng ngay sau đó, hắn sợ trải qua quá trình như thế linh khí của Bổ Thiên Ngọc có thể bị mình chia sẻ mất, Ô Thiến Thiến không thể khôi phục lại nên lại lấy ra một khối khác cho Ô Thiến Thiến phục dùng.

Khi lấy ra miếng thứ ba Kiếm Linh liên tục không ngừng đau lòng nói: "Đủ rồi, đủ rồi! Không - cần phải nhiều như vậy đâu, cẩn thẩn nàng phát nổ đó".

Lúc này Sở Dương mới dừng tay lại. Theo sau hắn nhanh chóng đem tay mình khôi phục lại, vận khởi Cửu Trọng Thiên Thần Công đả thông kinh mạch đồng thời lấy ra mấy khỏa Cửu Trọng Đan giao cho Mạnh Siêu Nhiên để hắn đi trị thương cho người khác.

Ngay sau đó Sở Dương lại bắt đầu đợi chờ. Đợi chờ Ô Thiến Thiến tỉnh lại.

Cuộc chiến mới vừa rồi miêu tả tựa hồ rất dài nhưng thật ra mọi chuyện cũng chỉ phát sinh trong thời gian rất ngắn, vừa mới bắt đầu cũng đã kết thúc!

Địch nhân chỉ có một nhưng phía mình, trừ Mạnh Siêu Nhiên ra ai nấy đều bị trọng thương! Chiến cuộc này quá hung hiểm, vượt xa bất kỳ một lần đại chiến nào của Sở Dương kể từ khi xuất đạo tới nay!

Đây cũng là lần đầu tiên Sở Dương đối trận với một vị Chí Tôn, hơn nữa còn là lần đầu tiên chống lại cửu phẩm Chí Tôn!

Thực lực chênh lệch khác gì giữa đất bằng và bầu trời! Nói chung là không thể so sánh nổi!

Mặc Lệ Nhi bị thương khá nhẹ còn Đổng Vô Thương bị thương lại vô cùng nghiêm trọng, mặc dù không đến nỗi chết nhưng nếu không có Cửu Trọng Đan thì sợ rằng Đổng Vô Thương cùng không cách nào khôi phục được!

Mac Khinh Vũ liên tục liều mang hai lần, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.

Sở Nhạc Nhi bị Hắc y nhân hất bắn ra xa giờ phút này cũng căn bản không đúng lên được.

Phong Hồ khập khiễng leo lên trên người Mạc Khinh Vũ không ngừng thở dài, trong đôi mắt to thần sắc rất thống khổ.

Nhuế Bất Thông bị đá lên giữa không trung lúc này mới rơi xuống, như một đống bùn rơi lên trên mặt đất. Tuy nhiên Sở Dương và Đổng Vô Thương đối với người này lại không lo lắng vì Nhuế Bất Thông chính là người không cần lo lắng nhất.

Bất Tử Chi Thân... Mỗi một lần chết thực lực lại có gia tăng.

Chỉ có những người bị thương thì tương đối phiền toái. Đợi một hồi Ô Thiến Thiến vẫn chưa tỉnh lại, thân thể mặc dù vẫn mềm mại nhưng không có nửa điểm dấu hiệu tánh mạng.

Sở Dương lo lắng hỏi Kiếm Linh nói: "Đến lúc nào nàng mới có thể tỉnh lại? Bổ Thiên Ngọc này mất bao lâu mới thấy được hiệu quả? Con mẹ nó, đúng là bốc phét mà, ta còn tưởng rằng so sánh với Cửu Trọng Đan nó thần hiệu hơn, kết quả còn không bằng Cửu Trọng Đan!"

Kiếm Linh hấp háy mí mắt nói: "Các ngươi có quá lo lắng cho Ô Thiến Thiến cũng không cần phải chê bai Bổ Thiên Ngọc như vậy! Bổ Thiên Ngọc đã sớm có hiệu quả rồi, nguyên hồn của Ô Thiến Thiến đã được bảo vệ, tạm thời không chết được nhưng nếu muốn khôi phục lại như lúc ban đầu thì dễ vậy sao? Chỉ bằng Bổ Thiên Ngọc này làm sao có thể làm được?"

"Chẳng lẽ còn cần thứ khác nữa?" Sở Dương hỏi: "Cần gì nữa?"

"Bổ Thiên Ngọc đã là thứ nghịch thiên rồi! Chỉ cần là người đã chết, thân thể còn chưa cứng ngắc Bổ Thiên Ngọc có thể giữ cho thần hồn không tiêu tan, cho dù đã chết một canh giờ, Bổ Thiên Ngọc cũng có thể đem Hồn Phách câu trở về. Nói một cách khác, Ô Thiến Thiến mặc dù hiện tại không có hô hấp, tim không

đập nhưng hồn phách của nàng vẫn ở trong thân thể, nếu ngươi chưa tìm ra phương pháp cứu sống nàng, thì ngàn năm, vạn năm sau thân thể cũng sẽ không nát đi, chỉ cần có cơ duyên xảo hợp thỏa mãn điều kiện thì nàng vẫn có thể tỉnh lại!"

Kiếm Linh nói.

"Ngươi chỉ cần nói cái gì có thể làm cho nàng tỉnh lại thôi, là cái gì vậy!" Sở Dương đau lòng nhìn Ô Thiến Thiến không nhịn được nói: "Nói những thứ khác dài dòng như vậy làm cái gì!"

"Phải có Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo!" Kiếm Linh vội vàng nói ra một cái tên.

"Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo?" Sở Dương ánh mắt sáng ngời nói: "Nói xem ở đâu có vật này?"

Kiếm Linh thở dài một hơi thật dài nói: "Cửu Trọng Thiên Khuyết!"

Sở Dương một thoáng ngơ ngẩn! Một hồi lâu sau mới như núi lửa bộc phát mắng to: "Mẹ kiếp! Con mẹ nó, đây không phải là làm khó người ta sao?! Cửu Trọng Thiên Khuyết, bằng vào tu vi của ta hiện nay, biết năm nào tháng nào mới có thể tới đó chứ!". Nguồn tại http://Truyện FULL

"Năm nào tháng nào, đó là chuyện của ngươi nhưng cần phải đi". Kiếm Linh thản nhiên nói: "Ta cần phải nhắc nhở ngươi, nếu ngươi có thể tìm được Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo phối hợp với Bổ Thiên Ngọc thì Ô Thiến Thiến một khi sống trở lại sẽ có được khả năng Cửu Tử Bất Diệt!"

Kiếm Linh nháy mắt mấy cái nhìn Sở Dương nói: "Có thấy Nhuế Bất Thông có thân thể phượng hoàng không? Sanh lão bệnh tử chính là Thiên Đạo tuần hoàn, còn Bổ Thiên Ngọc lại có thể nghịch chuyển Sinh Tử, cho nên điển phong lực lượng của Bổ Thiên Ngọc vốn là nghịch thiên lực, nghịch thiên lực là cái gì? Chỉ có Đại đạo lực mới có thể nghịch thiên được mà Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo, danh như ý nghĩa, cửu tử thượng còn hồn lại thêm nghịch thiên lực, đó chính là Luân Hồi cửu chuyển, thân thể bất tử!"

Sở Dương yên tĩnh trở lại, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi cười lạnh nói: "Ngươi nói như vậy, Thiến Thiến hiện bị bức đến bộ dáng này, đó ngược lại là vận mệnh của nàng?"

Kiếm Linh không chút phủ nhận nói: "Cũng không phải là ai cũng có thể nhận được nghịch thiên lực của Bổ Thiên Ngọc. Nghịch thiên lực của Bổ Thiên Ngọc được Cửu Kiếp Kiếm Chủ chủ trì luyện chế truyền cho người khác, từ Tuyên cổ tới nay chỉ có một mình ngươi làm được và cũng chỉ có lần này".

Kiếm Linh nói: "Chuyện cho tới bây giờ ta cũng vô phương nói rõ. Ngươi trải qua Sinh Tử chi kiếp mà chưa chết, thuận lòng trời mà diệt, nghịch thiên mà sinh. Sau ngươi, trên cõi đời này sẽ không còn có Cửu Kiếp Kiếm nữa, cũng sẽ không có Cửu Kiếp Kiếm Chủ nữa!"

"Cho nên Bổ Thiên Ngọc chính là trên trời dưới đất hiếm có!"

"Ô Thiến Thiến đáng chết nhưng lại được Bổ Thiên Ngọc nghịch thiên lưu lại, chỉ cần có Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo là có thể sống lại. Sau khi sống lại sẽ có được chín lần vượt qua tử kiếp mà không bỏ mạng".

Kiếm Linh thản nhiên nói; "Còn nữa chính là... Bắt đầu từ đó, ngươi cũng đã chân chính đi vào vận mệnh của chính mình".

"Chân chính đi vào vận mệnh của chính mình?" Sở Dương ngơ ngẩn nói.

"Không sai, vận mệnh của chính mình". Kiếm Linh nghiêm nghị nói: "Trước đó, ngươi không biết đến thiên ngoại hữu thiên nhưng sau khi Tử Tà Tình xuất hiện ngươi đã biết. Ngươi và Tử Tà Tình hữu tình, có ước hẹn ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, tuy nhiên có thể do quyết tâm của ngươi không kiên định, ngươi chỉ muốn cùng các huynh đệ của mình tiếu ngạo Cửu Trọng Thiên, thỏa mãn mơ ước trước kia".

"Cho nên có thể vứt bỏ việc đi ra khỏi Cửu trùng thiên, việc đó cũng không phải là không được. Thậm chí ngươi không đạt được ước định cùng Tử Tà Tình cũng không sao".

"Nhưng vào lúc này, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi từ bỏ thì chẳng khác nào từ bỏ huynh đệ của ngươi. Cho nên ngươi chỉ có thể đi về phía trước! Nhưng vào lúc này ngươi chỉ biết bảo vệ huynh đệ mà vẫn như cũ, không biết phương hướng phấn đấu của bản thân ngươi".

"Đúng vào lúc này Ô Thiến Thiến lại chết đi, ta nói cho ngươi biết, phương hướng chính xác đó chính là, Cửu Trọng Thiển Khuyết!"

"Chỉ có đến Cửu Trọng Thiên Khuyết mới lấy được Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo!"

Kiếm Linh nói: "Những đáp án này chờ ngươi đến Cửu Trọng Thiên Khuyết rồi, một cách tự nhiên sẽ biết rõ!"

"Đó mới là sứ mạng chân chính của Cửu Kiếp Kiếm Chủ!"

Kiếm Linh từng chữ nói: "Âm Dương tu tích kiều dung thiến cũng không chỉ là một câu thơ mà thôi. Cửu tử hoàn hồn, nghịch thiên mà đi, Thiên vi chi u, Địa vi chi minh chính là Âm Dương. Sinh Tử tương tích chính là Âm Dương tu tích kiều dung thiến".

"Không trải qua sinh tử, ngươi có thể hiểu được và quý trọng nàng hay không? "

Sở Dương trầm mặc.

"Kiếp trước lúc ngươi mất đi mới hiểu được và quý trọng Mạc Khinh Vũ, ngươi kiếp này sau khi mất đi mới biết được và quý trọng Ô Thiến Thiến!"

"Nhưng ngươi vì sao cứ sau khi mất đi mới hiểu được và quý trọng? Ngươi hiện tại cũng rất quý trọng huynh đệ của ngươi nhưng ta dám đánh cuộc, nếu trong số bọn hắn có một người hiện tại chết đi thì sau này ngươi đối với những người khác càng thêm quý trọng! Như vậy thật ra lại không tốt. Lúc mất đi mới hối hận, chứng minh ngươi làm không đủ". Kiếm Linh nói một hơi. Ánh mắt hắn nhìn Sở Dương nói: "Quý trọng ngay hiện tại không phải là tốt hơn sao?"

Sở Dương sợ hãi động dung rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

"Lúc mất đi cái gì người mới thấy quý trọng cái đó, đó là tục nhân mà. Quý trọng ngay lúc hiện tại mới là trí giả và cường giả!" Kiếm Linh khẽ mỉm cười nói: "Nơi này không chỉ có nữ nhân của người mà còn có huynh đệ, tỷ muội, cha mẹ, thân nhân, tu vi hoặc là sứ mạng! Hay nữa là địch nhân. Còn nữa, hành vi thường ngày của bản thân, kiên trì... quý trọng hết thảy những gì có thể quý trọng thì ngươi có thể nhận được hết thảy, có thể lấy được hết thảy".

Sở Dương có chút hiểu được mà trầm ngâm.

"Kiếm Linh, có phải ý ngươi nói là hai chữ "Quý trọng" này mới chính là đạo lý hiện lạc nhân sinh hả?" Sở Dương nói.

"Ta cũng không nói gì, là tự ngươi nói thôi". Kiếm Linh giảo hoạt cười cười.

Sở Dương cũng có chút hiểu được nở nụ cười, trong miệng nhắc tới hai chữ 'Quý trọng' mà cảm thấy áp lực trong lòng thoáng cái đã giảm bớt rất nhiều, tâm linh tựa hồ có thêm một tầng cảm ngộ thì thào nói: "Đa tạ ngươi, Kiếm Linh, ta nghĩ rằng ta hiểu được, sau này ta sẽ càng thêm quý trọng những thứ ta đang có trong tay".

Kiếm Linh nhàn nhạt cười cười rồi trầm giọng nói: "Đúng vậy, trong đời có thể có được thứ đáng cho mình quý trọng đã là một chuyện hạnh phúc lớn lao rồi. Ngươi đã rất hạnh phúc bởi vì có nhiều thứ đáng để quý trọng, rất nhiều rất nhiều thứ đáng quý trọng.. Thanh âm Kiếm Linh có chút mất mát nói.

Sở Dương lẳng lặng nói: "Kiếm Linh, ngươi cũng đáng được ta quý trọng".

Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Ta phi thường quý trọng ngươi!"

Thân thể Kiếm Linh run lên một cái rồi ha hả cười nói: "Đa tạ". Trong thanh âm có chút mất tự nhiên.

Sở Dương trấn an cười cười rồi đau lòng nhìn Ô Thiến Thiến trong ngực hỏi: "Đã như vậy, như vậy làm thế nào để bảo quản thân thể Thiến Thiến đây?"

Kiếm Linh nhắc nhở: "Ngươi có thể đưa nàng vào Cửu Kiếp Không Gia, Cửu Kiếp Không Gian mặc dù bằng vào cấp bậc của ngươi vẫn chưa thể dung nạp được vật còn sống nhưng nàng hiện tại đã là người chết, đối với tử thi mà nói. Cửu Kiếp Không Gian không quan trọng".

Sở Dương nghe vậy thì nhất thời giận tím mặt nói: "Người chết? Tử thi?

Ngươi, con me nó mới là tử thi! Cả nhà ngươi đều là tử thi!"

Gia hỏa này, mới vừa còn nói cám ơn người ta, mới vừa mới nói quý trọng người ta, hiện tại một lời không hợp lại lập tức chửi ầm lên.

Kiếm Linh thức thời rụt cổ lại không nói thêm gì nữa nhưng trong lòng thầm nghĩ: Con mẹ nó! Lão tử cảm thấy hoài nghi đối với lời nói của ngươi mới vừa rồi! Mẹ kiếp, ngưoi vừa mới nói quý trọng ta, tiếp theo liền mắng ta đây cả nhà đều là tử thi khiến lão tử giật cả mình...

Gia hỏa này rõ ràng là đang bị stress nặng rồi, đã biết hắn nói gì cũng đều là do không vui. Không nói nữa..

Sở Dương nhìn lại những người khác thì hơi yên tâm. ngoại trừ Nhuế Bất Thông vẫn giống như một đống thịt vụn nằm một góc trông thê thảm không nỡ nhìn ra, những người khác cũng không có gì đáng lo lắng.

Đổng Vô Thương đang giãy dụa đứng lên, trên mặt đầy mồ hôi, hắn tự lấy tay chỉnh sửa lại mấy cái xương sườn gãy rồi lại đem tay phải chỉnh lại.. Vừa làm vừa đau đớn đến mức khuôn mặt đen trở nên trắng bệch, mồ hôi hột cuồn cuộn rơi xuống, hít sâu một hơi lãnh khí nói: "Con mẹ nó đau quá" nhưng hành động trên tay vẫn tiếp tục.

Mặc Lệ Nhi nhìn thấy vừa tức giận vừa đau lòng mắng: "Thật chưa từng thấy loại ngu ngốc này... Nơi này có thần y, ngươi chờ một lát sẽ chết à? Không nên tự làm như vậy".

Đổng Vô Thương nhếch miệng, trợn mắt trắng dã nói: "Ngươi thì biết cái gì, lão đại đã nói, cần phải biết vượt qua chính mình.." rồi vừa đứng lên, đi tới đống thịt Nhuế Bất Thông mắng: "Thằng nhãi này lần này chết thực khó coi quá" rồi phanh một cước, đem Nhuế Bất Thông đá bay đi ra ngoài.

Sở Dương nhìn thấy những người khác không có lo lắng đến tính mạng thì có chút yên lòng. Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi ôm lấy Mạc Khinh Vũ đang hôn mê đưa vào trong phòng đặt xuống, sau đó lại đi ra ôm những người khác vào.

Cho tới giờ khắc này, trong tim hắn vẫn không quên được thanh âm kia, câu nói kia. Nàng là Tiểu Điềm Điềm.

Nàng là nữ tử.

Nàng đã cửu ngươi.

Nàng có hài tử của ngươi.

Hài tử... Sở Dương trong lòng run lên, trong lòng nổi lên một ít tư vị khác thường, quả thực không biết nên hình dung như thế nào cho đúng.

Nhớ tới năm đó, khi mình ở trong núi rừng Thiên Ngoại Lâu chém giết với Kim Mã Kỵ Sĩ Đường; sau đó trúng cấu Giao chi độc lâm nguy trong sớm tối. Lúc ấy chỉ có Thiết Bổ Thiên ở bên cạnh...

Về sau mình tỉnh lại nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì mà Kiếm Linh cũng trùng hợp vào đoạn thời gian đó lại ngủ say. Mãi cho đến lúc sắp rời đi mới biết được mình từng được cứu nhưng muốn hỏi thì lại bị Thiết Bổ Thiên hời hợt đánh trống lảng.

Hắn vẫn nhớ lúc ấy, mình tức giận xách cổ Thiết Bổ Thiên lên, tức giận mắng nàng, tức giận thiếu chút nữa là bóp chết nàng...

Hôm nay mới biết được, lúc ấy vì cứu mình, vì mình mà phó xuất hết thảy, dĩ nhiên lại là nàng! Dĩ nhiên là nàng! Sở Dương trong lòng đau đớn một trận.

Ô Thiến Thiến phó xuất đã đủ mệt. Như vậy, Thiết Bổ Thiên vì mình mà phó xuất, làm sao đây? Text được lấy tại Truyện FULL

Hy sinh sự trong sạch của bản thân để cứu mình, biết rõ trong lòng yêu mình nhưng dấu mà không nói, yên lặng thừa nhận, lúc đối mặt với mình còn cố gắng khắc chế tâm tình, mạnh mè giả bộ bằng hữu... Trong lòng nàng lúc đó có tư vị gì?

Có hài tử tự mình yên lặng sinh hạ... Nếu không phải Ô Thiến Thiến hôm nay nói ra, mình có lẽ cả đời chẳng hay biết gì? Nghĩ tới đây, Sở Dương lại đau lòng. lại áy náy, lại là tức giận. Nha đầu kia cũng quá quật cường rồi?

Trong lòng nhớ tới khi mình rời khỏi Hạ Tam Thiên. Thiết Bổ Thiên đã xúc cảm làm ra bài thơ kia mà Sở Dương trong lòng lại run lên, tựa hồ như chỗ nhạy cảm nhất trong tâm trí trong phút chốc đã bị Thiết Bổ Thiên động vào.

Thu phong tà dương thiên bất tỉnh.

Tang thương thì hậu tự trầm ngâm;

Than nhẹ anh hùng đa cô phụ,

Bách chuyển thiên hồi nữ nhi tâm.

Nhớ tới bài thơ này, trước mắt Sở Dương tựa hồ vừa xuất hiện một vị thiếu niên Vương giả vàng bào vương miện, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt bễ nghễ nhìn thiên hạ này, Quân uy tứ hải.

Nhưng, thời điểm thiếu niên đế vương này xoay người lại thoáng nhìn, trong mắt ẩn chứa đầy nỗi cô đơn cùng cô độc, thương tâm...

"Ai.." Sở Dương thở dài nghĩ: "Ta vốn tưởng rằng, ta tiêu sái mà đi, không có chút nào nhớ mong, không nghĩ tới lại không tự chủ được. Ta vốn tưởng rằng ta không thẹn với lương tâm chính là thi ân tại người, lại không nghĩ rằng cũng anh hùng đa đoan …Anh hùng nhiều cô phụ, bách chuyển thiên hồi nữ nhi tâm. Ta không phải là anh hùng mà đã có bao nhiêu cô phụ rồi? Thiết Bổ Thiên, lúc ấy ta vẫn nghĩ ngươi ám chỉ ta với Thiến Thiến, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới ngươi lại nói về bản thân mình".

Hắn cắn nhẹ răng thầm nghĩ: Nếu gặp lại tên khốn kia, nhất định phải đét vào mông một trận! Chuyện lớn như thế lại gạt lão tử...

Nghĩ tới đây Sở Dương lại tức giận lẩm bẩm nói: "Không có ta, một mình ngươi sinh được cái rắm! Lại còn không nói!... Quả thực là có thể nhẫn cái không thể nhẫn.. "

Nghĩ tới đây hắn lại có chút buồn bực nghĩ: Thiết Bổ Thiên... Mình đã từng hoài nghi nàng là nữ nhi, vẫn từng âm thầm dò xét vài lần nhưng mỗi một lần đều thấy rõ ràng là nam nhân mà... Có hầu kết, không có ngực, không có mông... Sao đột nhiên lại biến thành nữ nhân chứ...

Sở Dương trong lòng có chút ưu tư đột nhiên nghĩ: Mẹ kiếp, gia hỏa kia là nam nhân cũng rất tuấn tú, nếu là nữ nhân... sợ rằng tuyệt đối là cứng nhắc... Lần này, khụ khụ, có chút lỗ lã rồi...

Còn nữa, hài tử của ta... Hài tử, không biết đã lớn đến mức nào rồi? Hình dáng ra sao?

Đang suy nghĩ miên man thì phía cửa lớn có thanh âm truyền đến rồi một chiếc xe trượt tuyết dừng ở trước cửa.

Hai người Phong Vũ Nhu và Nguyệt Linh Tuyết từ trên xe trượt tuyết chậm rãi đi xuống.

Hai người Phong Nguyệt mất khá nhiều thời gian mới đưa được Vũ Tuyệt Thành từ trên Tinh Vân Sơn xuống. Lên núi thì dễ dàng, xuống núi thật khó khăn, nhất là sau khi tuyết rơi dày, đi đứng càng khó khăn.

Phong Nguyệt chẳng qua là tạm thời có thể hành động, còn lâu mới có thể tới mức khôi phục tu vi và vận dụng được nguyên khí, thật là so với người bình thường còn không bằng. Trên đường xuống núi, hai người và Vũ Tuyệt Thành cùng nhau ngã vào vách đá nhiều lần...

Thật vất vả mới xuống đến chân núi, đợi lâu mới có một đoàn xe trượt tuyết đi qua, Nguyệt Linh Tuyết đưa ra giá gấp mười lần, cơ hồ là phải cầu khẩn vị thương nhân kia thì mới mua được cái xe trượt tuyết, đem Vũ Tuyệt Thành hầu hạ như tổ tông đem lên xe trượt tuyết, phía dưới lót thêm cái đệm dày, lúc này mới một đường vội vàng đánh xe trượt tuyết trở lại Thiên Cơ Thành.

Nguyệt Linh Tuyết bình sinh chưa từng cầu người? Hôm nay coi như là khai sáng, cửu phẩm Chí Tôn tôn sư cầu khẩn một vị thương nhân... Thật là lần đầu tiên mà.

Điều này làm cho Nguyệt Linh Tuyết trong lòng thật sự có chút than thở và cảm ngộ. Tựa hồ đối với nhân sinh có thêm cái nhìn thâm sâu thêm một tầng.

Xe trượt tuyết đã có nhưng cứ như vậy trở lại cũng không dễ bởi vì bên trong Thiên Cơ Thành đang triển khai chiến đấu.

Bằng hiện trạng hai người trở về tham gia chiến đấu thì không thể nghi ngờ là trở về tìm chết. Cho dù gặp phải một tên Võ Tôn cũng có thể dễ dàng chém giết hai vị cửu phẩm điên phong Chí Tôn này!

Hơn nữa, hai người lần này trở lại còn có mục đích tối trọng yếu là cứu mấy tiểu tử kia thoát hiểm! Hiện tại lại không có điểm khí lực nào nên đành phải dùng kế.

Cho nên, Nsuyệt Linh Tuyết lại có một lần đầu tiên trong đời trát phấn. Phấn chuyên dùng cho nữ nhân.

Hai người thay đổi trang phục một chút, đổi một bộ quần áo khác, khôi phục lại vẻ bình thường giống như không nhiễm một hạt bụi, lại dùng phấn của Phong Vũ Nhu trát lên mặt. Nhất thời mặt mày trở nên hồng hào, sau đó mới giả bộ làm ra vẻ vân đạm phong khinh ngồi trên xe trượt tuyết quay trở lại.

Dọc theo đường đi, hai người không còn tu vi hộ thể nên rất lạnh, không khác gì gà bị vặt lông giữa đông hàn vậy, tuy nhiên vẫn phải ngồi trên xe trượt tuyết làm bộ mặt đầy hồng quang, phong thần tuấn nhã, tiêu sái tự nhiên, bộ dạng chi điểm giang sơn...

Thật là cực kỳ phong nhã!

Theo Phong Vũ Nhu thì lần này chính là lần phong nhã nhất trên đời...

Còn chưa tới Lan Hương Viên, trên không trung đã đầy mùi máu tươi đậm đặc, ngay cả tuyết rơi thật nhiều nhưng cũng không che hết được loại sát khí nồng đậm này.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cười khổ nhưng ngay sau đó lại càng thêm ra vẻ nhàn nhã đi chơi, ngồi trên xe trượt tuyết chuyện trò vui vẻ đi vào.

Vị Hắc y nhân kia từ xa nhìn thấy hai người nhưng không quan sát kỹ, nếu không, bằng vào tu vi của hắn nhất định sẽ có thể phát hiện ra, hai vị tuyệt đỉnh cao thủ uy chấn Cửu Trọng Thiên này hiện tại chẳng qua chỉ là hai con cọp giấy, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể trừ đi hai người này...
Bình Luận (0)
Comment