Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1167

Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa - Truyện FULL

Sở Dương giản lược đem chuyện nói lại một lần, xong xuôi Nguyệt Linh Tuyết và Phong Vũ Nhu liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra vẻ nghi ngờ trong mắt đối phương.

Người áo đen? Là ai vậy?

Dựa theo miêu tả của Sở Dương thì tu vi người này có thấp hơn hai vợ chồng một chút nhưng cũng không thấp hơn bao nhiêu. Trong Thiên Cơ Thành hiện nay lại có một vị cao thủ như vậy ư?

"Có thể là nhân vật sáng lập ra Gia Cát gia tộc hay không. Gia Cát Thương Khung?" Phong Vũ Nhu trầm ngâm nói: "Không nói ở bên ngoài, bây giờ bên trong Thiên Cơ Thành, cửu phẩm Chí Tôn tựa hồ cũng cũng chỉ có người này

Nguyệt Linh Tuyết nhíu mày nói: "Chuyện này cũng có thể nhưng cũng không thể, mọi người đều biết. Gia Cát gia tộc sở dĩ một thân mặc ma y là bởi vì Gia Cát Thương Khung. Phụ thân Gia Cát Thương Khung năm đó thân là Cửu Kiếp, sau khi thành lập Gia Cát gia tộc thì liền lập tức vô cớ mất tích, về sau có tin truyền ra nói là đã chết nhưng sống không thấy người chết không thấy xác. Gia Cát Thương Khung mang tiếng là con mà không được báo hiếu nên vẫn canh cánh trong lòng, từ đó trở đi Gia Cát Thương Khung cả đời chỉ mặc đồ tang mà thôi".

"Gia Cát Thương Khung làm gia chủ mà lại làm như vậy nên tộc nhân tự nhiên tranh nhau noi theo, về lâu về dài, ma y đồ tang trở thành dấu hiệu của Gia Cát gia tộc!"

"Năm đó Gia Cát Thương Khung đã từng nói: tánh mạng chưa hết, tẫn hiếu không ngừng. Một vạn năm qua hắn vẫn không thay đổi y phục khác Nguyệt Linh Tuyết nhíu lông mày nói: "Theo lý mà nói, hiếu tử như vậy... nếu đột nhiên đến đây đánh lén đám Sở Dương thì có chút không thích hợp lắm..".

Phong Vũ Nhu liên tục gật đầu. Một bên, Mặc Lệ Nhi nghe được thì tức cười nói: "Hai vị tiền bối nói, tiểu nữ tử cảm thấy mười phần sai rồi".

"Gia Cát Thương Khung làm chuyện đó không bài trừ một khả năng khác, đó chính là, khắp thiên hạ ai cũng biết Gia Cát Thương Khung là hiếu tử; vĩnh viễn mặc ma y cho nên bất kể xuất hiện chuyện gì cũng đều không hoài nghi hắn, cứ như vậy thật là phương tiện cho Gia Cát Thương Khung âm thầm làm việc".

"Như chúng ta bây giờ, hai vị tiền bối là người đầu tiên loại trừ Gia Cát Thương Khung. Từ một trình độ nào đó mà nói, chính là tin hắn". Mặc Lệ Nhi nói: "Mà hắn cùng chúng ta bây giờ là địch nhân".

"Tin tưởng địch nhân cũng là đem bản thân đưa vào đường bại

"Bây giờ trong Thiên Cơ thành, ngoại trừ cao thủ Gia Cát gia tộc lưu lại giữ nhà ra, cơ hồ là không có Chí Tôn cao thủ nào. Lúc này lại xuất hiện một vị cửu phẩm Chí Tôn... Cho dù cuối cùng chứng minh không phải là Gia Cát Thương Khung làm ra nhưng bây giờ hắn cũng là kẻ hiềm nghi lớn nhất, sao có thể dễ dàng bài trừ ra chứ?"

Phong Nguyệt trầm mặc lại còn mọi người rối rít gật đầu. không thể không thừa nhận Mặc Lệ Nhi nói rất có đạo lý.

"Mấy ngày tới nên tranh thủ thời gian dưỡng thương đi". Nguyệt Linh Tuyết nói: "Chờ sau khi thương thế khỏi hẳn, ta mang bọn ngươi rời khỏi Thiên Cơ Thành".

Hắn nhướng mắt lên thản nhiên nói: "Chì cần tin chúng ta bị trọng thương không bị truyền đi, chỉ cần biết chúng ta đang ở chỗ này, dõi mắt nhìn Cửu Trọng Thiên, kẻ bây giờ dám đến gây chuyện thật sự là không có ai..".

Mọi người mỉm cười gật đầu. Nguyệt Linh Tuyết nói những lời này quả thật là không bốc phét.

Pháp Tôn bị đánh chạy đi đâu không biết tung tích. Vũ Tuyệt Thành nửa chết nửa sống ở chỗ này, Bố Lưu Tình đi rồi. Ninh Thiên Nhai trọng thương chạy trốn, tám vị Nhị Tổ chết oan chết uổng...

Dõi mắt nhìn Cửu Trọng Thiên. Phong Nguyệt thật đúng là vô địch... Dĩ nhiên là dưới tình huống không biết bọn họ đã bị trọng thương.

Vào lúc này, phía ngoài chợt có một thanh âm cả giận nói: "Mẹ kiếp! Các ngươi còn sống mà lại không trông nom ta, ta bị đánh thành thịt vụn, lại còn ném ta vào trong đống tuyết, ném vào trong đống tuyết thì thôi, sao lại ném cạnh nhà vệ sinh chứ! Ai làm? Là ai? Đổng Vô Thương, có phải là ngươi hay không?... Đi ra đây, để gia gia ta giáo huấn ngươi một chút!"

Chính là thanh âm Nhuế Bất Thông, Nhuế lục gia bây giờ thật khó lường. Trong vòng một ngày đã chết ba lần rồi lại trở về, lần chết đầu tiên sống trở lại, tu vi từ Thánh cấp ngũ phẩm nhảy lên đến Thánh cấp thất phẩm. Lần thứ hai chết sống trở lại, tu vi lại thành cửu phẩm.

Hôm nay, lần thứ ba chết thành thịt vụn, bây giờ lại vui vẻ đi vào đã là Chí Tôn nhất phẩm rồi! Tốc độ thăng cấp kiểu này từ xưa đến nay chưa hề có.

Mành cửa đột nhiên mở ra. Nhuế lục gia đĩnh đạc đi vào, sau khi thấy Phong Nguyệt thì nhất thời sững ra xoa xoa tay nói: "A, Nhị lão ngài ở đây à... Hắc hắc.."

Nguyệt Linh Tuyết híp mắt nói: "Nghe nói ngươi đang ở đây trách chúng ta? Phi thường bất mãn hả?"

Nhuế Bất Thông nịnh nọt nói: "Nào có, nào có? Ta đã nói vậy sao? Mọi người cùng sinh cùng tử, họa phúc cùng hưởng, đồng chu cộng tể, sống chết gắn bó. Nói như vậy ta sao có thể nói vậy chứ? Nói ra chẳng phải là sẽ làm tổn thương tình cảm giữa mọi người sao? Người nói lời như vậy quả thực chính là trứng chim a..".

Sở Dương cùng Đổng Vô Thương, Mặc Lệ Nhi nhịn không được nở nụ cười. Gia hỏa này, thật đúng là cái gì cũng dám nói.

Bất quá... Từ một loại trình độ nào đó mà nói, hắn thật sự chỉ là quả trứng chim thôi a...

Nguyệt Linh Tuyết hừ một tiếng nói: "Nếu đã biết mình chính là trứng chim thì sao còn không ngồi đàng hoàng ở một bên cho ta?"

Nhuế Bất Thông luôn miệng đồng ý rồi quy củ ngồi xuống. Mọi người trong lòng đều bội phục không dứt. Nguyệt Linh Tuyết bây giờ chẳng khác gì đang làm một cái thí nghiệm, lấy Nhuế Bất Thông ra làm thí nghiệm một lần. Hắn ngay cả bây giờ có chút mệt mỏi, thương thế không thể che đậy hết nhưng chỉ dựa vào ảnh hưởng mà đã ép Nhuế Bất Thông tới mức phục phục thiếp thiếp.

Đây là người quen, nếu không quen thì như thế nào? Nhuế Bất Thông sau khi ngồi xuống, trong mông đít tựa hồ có đút một con bò cạp, quay trái quay phải nhịn không được hưng phấn trong lòng.

Hắn không cách nào nhịn được sự phấn chấn; cho tới nay hắn vẫn là người yếu nhất trong số các huynh đệ, cũng là người nhỏ nhất nhưng bây giờ đã triệt để phiên thân, là người đầu tiên đạt tới Chí Tôn!

Những người khác, ngay cả cao nhất là Sở Dương và Đổng Vô Thương vẫn còn bồi hồi ở thất phẩm. Nhuế Bất Thông sao có thể không đắc ý vênh váo chứ? Giờ khắc này hắn hận không đem tên Cố Độc Hành kêu lên, ngay mặt mắng một tiếng Nhuyễn lão nhị, sau đó đem gia hỏa kia đánh thành Nhuyễn lão nhị...

Đem Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch kêu lên, hung hăng đấm cho một trận để phát tiết buồn bực trải qua thời gian dài kia.

Dĩ nhiên hắn càng muốn đem Đổng Vô Thương đánh cho một trận, sau đó lại đi tìm Sở Dương khiêu chiến địa vị lão đại một cái... Nhưng còn chưa kịp áp dụng đã bị Nguyệt Linh Tuyết áp chế nên trong lòng có chút khó chịu.

Ngồi một hồi lâu sau hắn mới nháy mắt ra hiệu nói: "Lão đại, ta lại đột phá, hắc hắc..".

Sở Dương thản nhiên nói: "Vậy hả".

Nhuế Bất Thông ngẩn ra, hắn không có dự liệu được mà kinh ngạc nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục khoe: "Lão đại, ngươi biết ta đột phá đến mức nào không? Cạc cạc hắc... Chí Tôn nhất phẩm đó..".

Sở Dương thản nhiên nói: "Tốt, tiếp tục cố gắng đi".

Nhuế Bất Thông buồn bực. Đây là cái phản ứng gì vậy? Trước kia ta đột phá một lần, tất cả mọi người rất kinh ngạc và cũng thật cao hứng, sao lần này lại phản ứng như thế chứ? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Sắc mặt hắn xịu xuống, vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn Đổng Vô Thương nói: "Tứ ca, ta đột phá đến Chí Tôn rồi".

Đổng Vô Thương không cười mà quát lớn: "Đột phá thì có gì đặc biệt hơn người chứ? Chí Tôn chỉ là nhất phẩm thì có gì đáng giá đâu mà nhìn ngươi loay hoay không yên. Loại tâm tính này làm sao có thể thành đại sự được? Đây không phải chỉ là một cái đột phá nho nhỏ sao? Vô liêm sỉ, quả thực là tiểu nhân đắc chí, đáng ghê tởm làm cho người ta buồn nôn! Cút ra ngoài cho ta, đi xối tuyết đi!"

Nhuế Bất Thông trố mắt đứng nhìn, môi run run nói: "Ngươi ngươi ngươi", rồi quay đầu nhìn Sở Dương cầu cứu: "Lão đại ngưoi nhìn..".

Sở Dương giận dữ quát một tiếng: "Cút ngay đi!"

Nhuế Bất Thông nhất thời giống như nuốt phải giun, ủ rũ, chỉ cảm thấy niềm vui vừa mới đột phá không còn sót lại chút gì cúi đầu đi ra ngoài, trong miệng vẫn nghi ngờ lầm bầm: "Đây là chỗ nào vậy? Cái này có cái gì không đúng a..".

Vừa mới đi tới cửa đã nghe bên trong phòng vang lên một trận cười đinh tai nhức óc. Nhuế Bất Thông vội như gió lốc chạy ào vào cả giận nói: "Tốt, các ngươi đùa bỡn ta!" Mọi người lại càng cười to.

Mọi người đã sớm nhìn thấy bộ dạng của Nhuế Bất Thông, cái loại tiểu nhân đắc chí này, đột phá cũng chính xác là kinh người nhưng vẫn cố ý nghiêm mặt, bất động thanh sắc. Sở Dương cùng Đổng Vô Thương lại càng tệ, đem tiểu tử này

phủ đầu mắng cho một trận.

Giờ phút này mới cười ầm lên. Bên trong phòng, không khí sau đại chiến nhất thời thoải mái hơn rất nhiều.

Nằm trên giường nhắm mắt hôn mê nhưng Vũ Tuyệt Thành vẫn đột nhiên thở dài một tiếng. Nhìn mấy huynh đệ Sở Dương cười đùa, Vũ Tuyệt Thành không khỏi nhớ lại các huynh đệ của mình năm đó... rồi nhịn không được tâm hồn trong lúc nhất thời bay đi đâu mất.

Các huynh đệ, các ngươi đang ở nơi đâu? Vũ Tuyệt Thành lẳng lặng nằm đó, nghe các huynh đệ người khác cười đùa mà cảm giác mình càng ngày càng cô độc. một cổ uất ức cùng tức giận trong lòng chợt đùng đùng nổi lên.

Ta muốn báo thù cho các Ngươi! Nhất định!

Pháp Tôn. tên tiểu nhân hèn hạ này, thân đồng dạng đã từng là Cửu Kiếp, tao ngộ giống nhau thế nhưng thậm chí ngay cả ta ngươi cũng muốn tính toán! Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Đối với một điểm này, đến bây giờ Vũ Tuyệt Thành vẫn không hiểu được. Pháp Tôn và mình có cùng mục tiêu, giữ lại mình so sánh với giết mình thì sự trợ giúp sẽ lớn hơn nhiều lắm, vì sao hắn phải tính toán bản thân mình?

Mình ở trong đại trận kia, nếu sinh cơ tiêu tán hoàn toàn mà tử vong thì Pháp Tôn có chỗ tốt gì? Ngoại trừ việc mất đi trợ lực cường đại ra thì thật sự là nửa điểm chỗ tốt cũng không có, về phần sợ mình cùng hắn cạnh tranh cái gì... Nhưng mình quen hắn nhiều năm như vậy, nếu muốn cạnh tranh gì thì đã tranh rồi, nhiều năm như vậy không có tranh nhau cái gì, hắn lo lắng cái gì chứ? Vũ Tuyệt Thành trong lòng cực kỳ buồn bực.

Ưm một tiếng. Mạc Khinh Vũ tỉnh lại kêu lên: "Sở Dương! Sở Dương.".. Vừa mở mắt nhìn thấy mọi người thì mừng rỡ nói: "Huynh không có chuyện gì? Thật tốt quá!"

Tiểu la lỵ sau khi nghe kể lại chuyện mới vừa rồi thì lệ như mưa bay tán loạn ngồi cạnh Ô Thiến Thiến không nói gì mà cũng không đi.

"Ta muốn chiếu cố cho Thiến Thiến tỷ, chính miệng nói cám ơn với nàng. Nàng một ngày không tỉnh lại, ta liền chiếu cố nàng một ngày.".. Mạc Khinh Vũ lau nước mắt nói: "Nàng đã cứu Sở Dương ca ca, ta cảm ơn nàng... Thiến Thiến tỷ, Ngươi nhanh tỉnh dậy đi. Ngươi tỉnh lại ta sẽ đem Sở Dương phân cho tỷ một nửa mà..".

Nghe những lời này, Phong Vũ Nhu cùng Nguyệt Linh Tuyết cũng nở nụ cười. Người còn có thể phân một nửa ra ngoài...
Bình Luận (0)
Comment