Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1227

Đây là lần đầu tiên trong đời Thiết Bổ Thiên bại lộ thân phận nữ nhi trước ánh mắt người khác. Đang xấu hổ không biết nên thích ứng thế nào, vừa nghe thấy lời này, lập tức đỏ thẫm cả mặt, cả giận nói: "Miệng chó không mọc được ngà voi."

"Trong miệng chó có mọc ra được ngà voi hay không, điểm này chúng ta sẽ tranh luận sau." Sở Dương ưỡn thẳng người, nói: "Về ân tình, ta đã nói xong rồi. Kế tiếp, chúng ta sẽ tính nợ."

Thiết Bổ Thiên ngạc nhiên nói: "Tính nợ? Tính nợ cái gì?"

Sở Dương hung tợn nói: "Hừ! Lúc đó ngươi làm chuyện này, làm xong rồi không ngờ còn giấu diếm không nói cho ta. Sự trong sạch của ta đã bị hủy trong tay ngươi. Đây là cái thứ nhất. Ngươi mang thai, ta thân là... à à.... là người khiến ngươi mang thai, không ngờ lại không nói với ta, cái này là cái thứ hai! Ngươi sinh ra hài tử, hài tử đó là của ta... Không ngờ không nói cho ta, cái này là cái thứ ba! Hài tử lớn lên, ngươi không ngờ không cho nó nhận tổ quy tông, cái này là cái thứ tư!"

Thiết Bổ Thiên nghe mà vừa xấu hổ vừa thẹn thùng vừa cực kỳ tức giận: Đây là cái thứ ngụy biện gì?

Tên gia hỏa này không ngờ dám há miệng nói sự trong sạch của hắn bị hủy trong tay ta... Không biết xấu hổ tới nước này, đúng thật là tuyệt thế thiên hạ rồi.

Chỉ nghe Sở Dương nói: "Mấy tội đó đều phải phạt! Bây giờ chấp hành gia pháp!"

"Gia pháp?" Thiết Bổ Thiên ngẩn ra, mình chính là thiên hạ chi chủ, tên gia hỏa này không ngờ dám chấp hành gia pháp với mình?

Gia pháp gì?

Tiếp đó chỉ thấy tên gia hỏa trước mắt này mạnh mẽ tiến lên, mình còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn xốc lên vai, thiên địa đảo lộn, tiếp đó tay phải vung lên, ba một tiếng giòn tan!

Thiết Bổ Thiên a một tiếng, mắt hạnh trợn lên, cái mông mềm mại của mình đã bị Sở Dương dùng sức đánh một cái!

Chỉ nghe Sở Dương nói: "Vô pháp vô thiên như thế, không tuân nữ tắc, không trừng trị bây giờ, sau này còn không lật cả trời lên sao?"

Ba!

Cái mông tôn quý của hoàng đế bệ hạ lại bị đánh một cái thật vang!

Thiết Bổ Thiên lại la lớn một tiếng sợ hãi. Đau thì cũng không đau, nhưng bị người ta đánh đòn trong tư thế này, thì đúng là lần đầu tiên trong đời!

Chưa chưa nói tới thân phận của Thiết Bổ Thiên chính là nhất đại quân vương, bình thường ai dám đánh vào mông nàng?

Nhưng hiện tại, không chỉ bị đánh, mà còn là sau khi khôi phục diện mạo thực sự xong, bị người ta dùng loại phương thức xấu hổ này đánh.... Thiết Bổ Thiên nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng không thể chấp nhận được, nổi giận hét lớn: "Thả ta xuống!"

Nhưng một tay Sở Dương lại giữ chặt nàng lại, trầm trọng giống như một ngọn núi lớn, khiến cho nàng căn bản không có nửa điểm khả năng giãy dụa. Tay phải thì đánh từng cái từng cái một, không lưu tình chút nào.

Thiết Bổ Thiên mặt đỏ tía tai!

Nghe thanh âm ba ba, cảm thụ cảm giác đau đớn, Thiết Bổ Thiên đầu tiên là cuồng nộ, nổi giận, giãy dụa, sau đó lực lượng giãy dụa chậm rãi yếu đi. Khuôn mặt cũng càng lúc càng đỏ, hàm răng cắn chặt đôi môi hồng nhuận, cố gắng không cho mình kêu thành tiếng.

Sở Dương cũng nổi nóng, lúc đầu còn đánh mạnh một chút, về sau thì lại không đánh mạnh nữa. Ngược lại còn có chút thưởng thụ, nhưng miệng thì đương nhiên vẫn hung thần ác sát quát hỏi: "Ngươi có biết sai chưa?"

Thiết Bổ Thiên cắn răng không nói lời nào.

"Ba!"

"Đã biết chưa?"

Vẫn như cũ không có câu trả lời.

"Ba!"

...

Sở Dương không nhanh không chậm vung tay đánh, trong lòng đột nhiên có một cảm xúc kỳ quái vang lên, tâm tình càng lúc càng kích động.

"Ngươi rốt cuộc vẫn không nhận tội?" Sở Dương nhếch miệng.

"Đừng... đừng đánh nữa.. ta ta ta.. ta biết sai rồi...." Liên tục đánh hơn mười cái, Thiết Bổ Thiên rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa rồi.

Không phải bời vì nguyên nhân nghiêm hình tra tấn, mà là bởi vì sau mấy cái đầu, Sở Dương căn bản không hề dùng lực nữa rồi, quả thực phải gọi là vuốt ve mới đúng...

Đối với Thiết Bổ Thiên mà nói, đây bình sinh là lần đầu tiên tiếp xúc với nam nhân trong khoảng cách gần như vậy. Lần trước ở Thủy Nguyệt lâu sơn mạch, tuy từng... nhưng lúc đó tâm hoảng ý loạn, căn bản không có nhớ cái gì cả, cho dù có thì cũng chỉ là đau đớn, lo lắng... nghĩ lại mà sợ hãi.

Lần này, mới chính thức bị nam nhân ôm trong lòng, trong lúc nhất thời cả người mền nhũn ra.

"Ngươi biết sai rồi?" Sở Dương trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn vỗ thêm mấy cái: "Vậy ngươi sai ở chỗ nào?"

Thiết Bổ Thiên sắp xấu hổ tới muốn chết, cũng sắp tức tới chết, con hàng này, vẫn còn chưa thôi: "Ngươi thả ta ra trước, ta nói."

Nói chuyện đã thở hồng hộc.

Không nghĩ trả lời nàng lại là một cái đánh: "Không được! Cứ như vậy mà nói!"

Thiết Bổ Thiên thiệt tình muốn ngất xỉu cho rồi, vạn bất đắc dĩ, đành xuống giọng năn nỉ: "Sở huynh...."

"Hả?" Sở Dương hừ lạnh một tiếng.

"Sở Dương..." Thiết Bổ Thiên vội vàng sửa lại, năn nỉ nói: "Sở Dương... ngươi ngươi ngươi... ngươi cho ta chút thể diện đi."

"Ba!" Trả lời nàng đương nhiên là một cái đánh vào mông. Sở Dương càng lúc càng vênh váo, được thế không chịu tha người: "Nhi tử cũng đã sinh rồi, vậy mà còn dám nói cái gì mà thể diện với ta... Đáng đánh."

Nhưng Sở Dương đánh đi đánh lại, tâm lý cũng chậm rãi xuất hiện biến hóa. Càng đánh càng cảm thấy thật là đàn hồn, thật là mềm mại, to lớn, căng tròn... Vị đồng tử kê Sở Dương đã đói khát mấy năm nay, bây giờ đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết dâng lên mênh mông.

Nghiêm khắc mà, Sở Dương cũng giống với Thiết Bổ Thiên, kiếp này đều là sơ ca.

Khác nhau là ở chỗ, tuy lần trước Thiết Bổ Thiên quên gần hết, cũng không dám nghĩ lại, nhưng dù sao cũng có thể nhớ một số thứ, nhưng Sở Dương lại cái gì cũng không biết đã u u mê mê mất đi lần đầu tiên.

Hiện giờ đã biết mình không ngờ đã bỏ lỡ... cái... chuyện trọng yếu như vậy, Sở Dương làm sao có thể từ bỏ ý đồ!

Điều này đối với nam nhân mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã! Hiện giờ, tên đầu sỏ gây ra chuyện này đã ở ngay trước mắt.

Tay Sở Dương, trong bất tri bất giác đã dọc theo vạt áo, trượt vào....

Cả người Thiết Bổ Thiên run lên, đột nhiên không biết lấy đâu ra khí lực, không ngờ giãy thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn,lập tức lui ra ngoài, nhưng ko gnờ dùng lực quá mạnh, suýt chút nữa ngồi phệt mông xuống đất.

Sở Dương đưa mắt nhìn tới, lập tức nuốt nước bọt ừng ực.

Chỉ thấy giai nhân trước măt, khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai tán loạn, ngay cả vương miện trên đỉnh đâì cũng lệch đi, từng lọn từng lọn tóc xõa tung, theo bộ ngực và hơi thở hồn hển mà không ngừng rung động....

"Thật đẹp." Sở Dương thì thào nói.

Thiết Bổ Thiên đẹp, không giống với Ô Thiến Thiến, cũng không giống với Mạc Khinh Vũ, càng không giống Tử Tà Tình.

Đây là một loại vẻ đẹp thanh lịch, cao quý, uy nghiêm, hơn nữa dáng vẻ vạn phương, phong hoa tuyệt đại! Mỗi một nụ cười nhíu mày, đều toát lên một vẻ tôn quý không thể xâm phạm!

Tựa hồ liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng là khinh nhờn nàng.

Nhưng loại vẻ đẹp này trong mắt Sở Dương, chẳng khác nào khiến hắn bỗng không tăng thêm mấy phần khoái cảm chinh phục. Bởi vì, chính một tiểu mỹ nhân như tiên tử nữ thần này, đã vì mình mà sinh ra nhi tử!

Vậy còn cố kỵ cái gì nữa?

Sở Dương nhào tới như sói đói.

"Chậm đã!" Thiết Bổ Thiên lui về phia sau hai bước, quát lớn một tiếng, đột nhiên lật tay lấy ra một cây chủy thủ, kê ngang cổ: "Ngươi... Nếu ngươi tới đây, ta liền chết cho ngươi xem!"

Sở Dương lập tức ngây dại.

Trong phút chốc choáng váng, đây là cái gì vậy?

Nhi tử cũng sinh rồi, như thế nào còn...

Tuy chủy thủy trong tay Thiết Bổ Thiên, hắn chỉ khẽ vươn tay một cái là có thể đoạt được mà không thương hại tới Thiết Bổ Thiên nửa điểm, nhưng hắn vẫn lựa chọn lui về phía sau hai bước.

Thiết Bổ Thiên một tay cầm chủy thủy, trong mắt lộ ra một vẻ thả lòng, thở dốc dồn dập.

Thật lâu sau, hô hấp mới vững vàng trở lại.

Sau đó nàng liền đứng lên, sửa sang lại quần áo của mình, chậm rãi bước đi, đi tới bước bàn, sau đó nói: "Ngồi đi!"

Khuôn mặt nàng vẫn đỏ như trước, nhưng thanh âm bình tĩnh uy nghiêm, không ngờ không cho phép kháng cự. Ánh mắt tuy vẫn có chút mê loạn như trước, nhưng cũng đã khôi phục lại hào quang cơ trí vốn có.

"Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện." Thiết Bổ Thiên bình tĩnh nói.

Sở Dương có chút không hiểu ra làm sao, ngồi xuống, dè dặt hỏi: "Ngươi... ngươi làm sao vậy? Chúng ta nói.. nói chuyện gì?"

Trên mặt Thiết Bổ Thiên nở một nụ cười, nói: "Hôm nay chúng ta nói, không nói chuyện quốc gia đại sự, không nói chuyện lê dân bách tính, chỉ là nói chuyện, ngươi và ta."

"Ta và ngươi?" Sở Dương nhíu mày.

"Đúng, ngươi và ta." Thiết Bổ Thiên bình tĩnh mỉm cười, nói: "Sở Dương, từ nhỏ ta đã gặp biến cố. Thân nhân đều qua đời. Nữ giả nam làm Thái tử, cho tới bây giờ, nguyên nhân bên trong, ngươi cũng hiểu được. Bây giờ, ta cũng không nói nhiều nữa."

Sở Dương cười khổ, quả thực, trải qua chuyện hôm nay, đối với đủ loại khó hiểu của Thiết Vân quốc trước kia, đủ loại hành vi của Thiết Thế Thành, đều có giải thích. Nếu mình còn không hiểu ra nữa, thì đúng là bị lừa đá vào đầu rồi.

“Chính như ngươi biết, ta thích ngươi! Ta toàn tâm toàn ý thích người!" Ánh mắt Thiết Bổ Thiên uy nghiêm mà tú lệ nhìn Sở Dương, nói tới tình cảm của mình, vị đế vương này không hề có vẻ xấu hổ như nữ nhân, thẳng thắn nói: "Ngươi có lẽ không biết, tại sao ta thích ngươi, hiện tại ta nói cho ngươi nghe! Ngươi biết không? Khi ngươi tới Thiết Vân, đó là thời khắc toàn bộ Thiết Vân gian nan nhất!"

"Thiết Vân khi đó, hoàn toàn không có nửa điểm hi vọng! Ngay cả hoàng thúc Thiết Long Thành cũng nói... Thiết Vân, sớm muốn gì cũng sẽ biến thành công tích của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Mà điều chúng t phải làm, chính là kéo dài thời gian, có thể chống đỡ tới khi nào thì hay tới đó."

"Khi đó, mỗi ngày ta đều phải giãy dụa, mỗi ngày đều tuyệt vọng. Mấy ngày liền không ngủ được một lần. Cho dù đang ngủ, cũng lập tức gặp ác mộng giật mình bừng tỉnh. Nhưng vô số người đang nhìn vào ta, nếu ta suy sụp, Thiết Vân sẽ xong thật rồi. Ngay cả chút hi vọng cuối cùng cũng không còn. Ta chỉ thật gắng gượng khiến cho mình trấn định, biểu hiện ra vẻ anh minh, bày mưu tính kế, thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay."

"Bề ngoài tuy ta đều trấn định vô cùng, nhưng trong nội tâm lại sợ hãi và bất lực. Không một ai biết, cũng không một ai cảm nhận được. Toàn bộ Thiết Vân quốc, gánh nặng mấy ức lê dân, hi vọng đời đời, đều đặt lên người một nữ tử yếu đuối như ta!"

Trong mắt Thiết Bổ Thiên chậm rãi chảy xuống hai giọt lệ: "Nhưng Thiết Vân từ trên xuống dưới, từ quan viên tới dân chúng, đến thương nhân, thậm chí cho dù là tên khất cái, kỹ nữ, đều có thám tử của Đệ Ngũ Khinh Nhu, nhiều vô số kể! Ta biết rất rõ, nhưng thật sự không có sức lực, cũng không có cách nào. Phía nam có ngàn vạn đại quân của Đệ Ngũ Khinh Nhu như hổ rình mồi. Kim Mã Kỵ Sỹ đường gối giáo chờ trời sáng, phương bắc có lang sói thảo nguyên xuôi nam bất cứ lúc nào. Trong Thiết Vân chỉ có hỗn loạn, phụ hoàng bệnh nặng nguy trong sớm tối...."

"Ngươi không biết áp lực của ta lớn thế nào đâu!" Thiết Bổ Thiên thống khổ nói: "Khi đó, ta đã vô số lần muốn tự sát, chấm dứt kiếp sống thống khổ này! Ngươi biết không?"

"Tuy ta thân là Thái tử, người thừa kế duy nhất của Thiết Vân quốc, nhưng ta vẫn là nữ nhân! Ta cần có một chỗ dựa, nhưng khi đó, không ai có thể làm chỗ dựa cho ta. Ta ngược lại còn trở thành chỗ dựa của mọi người!"

"Khi đó ta muốn chết, ngươi biết không? Ngươi biết không?" Thiết Bổ Thiên đột nhiên khản cổ hét lên, theo âm thanh vang lên, nước mắt trên mặt cũng chậm rãi rơi xuống....
Bình Luận (0)
Comment