Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1350

Sắc mặt Dạ Túy trở nên khó coi vô cùng.

Hiển nhiên đã biết người tới là ai.

Chỉ có Sở Dương trong lòng ngoài chấn kinh ra, nhiều ít có chút nghi hoặc, đây đã là địa bàn Dạ gia, chẳng lẽ còn có người dám động thủ với đại công tử Dạ gia ở nơi này?

Chi nghe thấy một thanh âm nói: "Hạnh ngộ hạnh ngộ, Dạ huynh, không thể nghĩ tới lại gặp được ngươi ở nơi này! Vị ở trước mặt ngươi, chắc chắn chính là Tam trưởng lão Tam tinh thánh tộc rồi? Cái này thật khiến tiểu đệ mừng rỡ vô cùng nha."

Một thanh âm khác nói: "Không sai, tiểu đệ ta cũng kinh hỉ tới mức rớt tròng mắt ra ngoài rồi. Dạ đại ca, ngươi làm sao lại ngồi trên mặt đất như vậy, chẳng lẽ không thể cử động?"

Dạ Túy hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Ta còn tưởng ai, thì ra là là Thiên Cơ Sinh Gia Cát Hồn. Ha ha, Tam trưởng lão bị nhà các ngươi giam giữ lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không nhận ra vị này không phải là Tam trưởng lão? Về phần... Lan Mộng ngươi, ngươi cảm thấy có tư cách nói với ta như vậy?"

Trong lòng Sở Dương chấn động, lập tức biết người tới là ai. Chính là Gia Cát gia tộc đại công tử Gia Cát Hồn và Lan gia nhị thiếu Lan Mộng!

Gia Cát Hồn, người chấp chưởng thế hệ trẻ tuổi Gia Cát gia tộc, được xưng là Thiên Cơ Sinh! Nghe nói năng lực tính toán của người này không thua kém gì thế hệ trước của Gia Cát gia tộc... Quả thực không phải bình thường.

Cái tên Thiên Cơ Sinh này, vốn là lấacute; trong "Động triệt thiên cơ nhất thư sinh" ( thư sinh hiểu thấu thiên cơ). Nhưng mỗi lần nghe thấy cái ngoại hiệu này, Sở Dương đều có cảm giác muốn buồn ỉa. Thiên Cơ Sinh... Danh như nghĩa, không phải là Mạc Thiên Cơ lén lút vụng trộm... rồi sinh ra chứ?

Người lên tiếng đầu tiên hiển nhiên là Gia Cát Hồn, chỉ nghe hắn thong dong nói: "Điểm này cũng không cần Dạ huynh quan tâm. Ha ha, Tam trưởng lão ta còn nhận ra được. Ta nói hắn là Tam trưởng lão, hắn chính là Tam trưởng lão, ta nói hắn không phải... Vậy hắn tuyệt đối ko phải! Hiện tại ta nói hắn phải!"

Sở Dương trợn mắt líu lưỡi.

Không nghĩ tới mình cứ như vậy bị chụp cho cái mũ Thánh tộc Tam trưởng lão.

Giờ khắc này, tư vị trong lòng thực sự kỳ diệu vô cùng. Tam trưởng lão chân chính chỉ sợ đã chạy ra ngoài mấy trăm dặm rồi... Vậy mà ở đây lại có một đám người cứ túm đầu lão tử, nói là Tam trưởng lão... Ca nhìn giống Tam Tinh thánh tộc lắm sao?

Bà nội nó, nếu Đàm Đàm ở nơi này thì còn nghe được.

Trong lòng Sở Dương mắng một câu. Sau đó hắn liền phát hiện ra một chuyện: Đám đại công tử của mấy đại gia tộc này đều cùng có một bổn sự đặc biệt vô cùng.

Đó chính là chỉ hươu bảo ngựa, trợn mắt bịa đặt mà cứ như đang nói thật vậy!

Còn đạt tới mức phong thần tuấn nhã, mặt không đỏ, hơi không gấp!

Kể cả vị Dạ Túy trước mắt,, Gia Cát Hồn vừa tới, còn có... Lan Nhược bị mình làm thịt dưới Hạ Tam Thiên!

Dạ Túy cười lạnh: "Gia Cát Hồn, chẳng qua là nhìn thích là thèm thôi, nói thẳng ra là được. Lại nói, Gia Cát gia tộc các ngươi chết đã chết, tàn đã tàn, đích xác phải bổ sung thêm một ít lực lượng."

Gia Cát Hồn thong dong mỉm cười: "Dạ huynh nói rất có đạo lý, không chỉ bổ sung lực lượng cho gia tộc mình, mà còn phải gọt bớt lực lượng của gia tộc khác. Dạ huynh, ngươi nói có đúng không?"

Bên cạnh, Lan Mộng cười lạnh hắc hắc: "Dạ đại ca, ngươi nói làm sao ngươi lại lăn ra đó. Nơi này chính là lãnh địa Đổng thị gia tộc các ngươi, ở địa bàn của mình, không ngờ còn rơi vào... Không ngờ còn bị hai nhà chúng ta bắt gặp... Có thể thấy được kỳ ngộ cả đời ngươi, thật sự hơi tệ nha!"

Dạ Túy lạnh lùng nói: "Cho dù lão đại Lan Nhược nhà ngươi, ở trước mặt ta cũng không dám đánh nửa cái rắm! Lan Mộng, ngươi tính là cái gì? Ngươi có tin không, ngươi nói thêm câu nữa, ta có thể khiến ngươi chết ngay tại chỗ này? Hai vị tứ phẩm chí tôn bên người ngươi, dưới một kích toàn lực của ta, cũng không bảo hộ nổi cho ngươi đâu!"

Lời vừa nói ra, sát khí nghiêm nghị, Lan Mộng rụt cổ lại, trong mắt bốc lên lửa giận, nhưng cũng không dám nói thêm câu nào nữa.

Hắn biết, nếu như Dạ Túy thật sự liều mạng đồng vu quy tận giết mình, chỉ bằng vào hai vị chí tôn tứ phẩm bên cạnh, thật đúng là không ngăn được.

Cho dù Dạ Túy hiệntại đã bị thương, cũng không ngăn được!

Gia Cát Hồn tiến lên một bước, nói: "Dạ huynh, chúng ta đều là hảo huynh đệ. Lời gì cũng có thể nói, chuyện gì cũng có thể làm. Ngươi yên tâm, tiểu đệ chỉ muốn mời Dạ huynh tới gia tộc ta làm khách, chúng ta sớm chiều gặp gỡ, luận bàn võ học, thưởng thức cảnh đẹp bốn mùa... Về phần vị tam trưởng lão này, cũng là đại kỳ ngộ của nhà chúng ta, mong Dạ huynh tuyệt đối không nên trách tội!"

Dạ Túy chỉ cười lạnh: "Gia Cát Hồn, thời gian vừa rồi, ngươi lượn lờ trong lãnh địa Dạ gia chúng ta, không thèm nói mục đích, nhưng Dạ gia chúng ta cũng không có ai làm khó dễ ngươi phải không? Thế nào, hôm này ta thụ thương thất thế, đã muốn chiếm chút tiện nghi?"

Gia Cát Hồn nói: "Dạ huynh sao lại nói như vậy? Mặc dù ta không nói mục đích,, nhưng Dạ huynh làm sao lại không đoán ra được ta đang truy đuổi Tam trưởng lão? Bằng không, hôm nay Dạ huynh làm sao lại ở chỗ này?"

Dạ Túy nhíu mày, hung ác ác: "Thì ra là thế, ngươi cố ý che che giấu giấu, để cho ta đoán ra, thì ra là muốn lợi dụng ta, thay ngươi tìm được Tam trưởng lão!"

Gia Cát Hồn than thở: "Dạ huynh thật sự là thông minh... Không sai, Gia Cát gia tộc chúng ta tuy thế lực không nhỏ, lần này ra ngoài truy bắt cũng có cao thủ, nhưng ở trung ương đại lục này, làm sao có thể so sánh được với địa đầu xà Dạ gia ngươi? Lại nói... Gia Cát gia tộc chúng ta cũng chỉ có thể phỏng đoán thiên cơ, luận tới thuật truy tung, so với Dạ Lai Hương của Dạ gia thì đúng là thua kém tám vạn dặm."

Dạ Túy chỉ cảm thấy lồng ngực bức bối, tức đến đỏ bừng cả mặt: "Gia Cát Hồn... ngươi... ngươi thật không hổ là nghiệt chủng Gia Cát gia tộc. Không ngờ âm độc tới mức này!"

Gia Cát Hồn áy náy nói: "Dạ huynh, âm độc một chút, so với quang minh chính đại mà chết... vẫn tốt hơn nhiều... Tiểu đệ thật sự xin lỗi rồi."

Sở Dương quay đầu, chỉ thấy ở cách đó không xa, có một đám thanh y nhân và một đám lam y nhân đang đứng.

Người cầm đầu thanh y nhân thân thể cao lớn, mặt như quan ngọc, hai hàng lông mày tà phi nhập tấn, thần tinh tao nhã lễ độ, thật giống như một uyên bác chi sĩ, thanh niên ôn hòa.

Người cầm đầu lam y nhân lại là một thiếu niên, thoạt nhìn cùng tuổi với Lan Xướng Ca, bộ mặt thậm chí cũng có chút tương đồng.

Phía sau hai người này đều có bảy tám người.

Trong lòng Sở Dương thở dài: Ta vốn định theo Dạ Túy tràn trộn vào Dạ gia, tìm kiếm địa phương cất giấu đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu, không nghĩ tới sắp thành công rồi.... lại có hai đại gia tộc mò tới quấy rối.

Không phải là muốn ép chết ca sao?

Xem mười mấy người này, tu vi thấp nhất cũng là chí tôn nhất phẩm, hơn nữa, còn có hai vị cao thủ chí tôn tứ phẩm!

Nếu như đối phương đã trắng trợn trở mặt như vậy, chắc chắn ngoại vị còn có nhân thủ. Nếu đã hạ thủ với Dạ Túy, thì phải có nắm chắc tuyệt đối.

Bằng không, bọn họ làm sao dám đối phó với đại công tử Dạ gia ở ngay trong địa bàn Dạ gia?

Nhìn thấy Sở Dương quay đầu, Gia Cát Hồn cười hòa ái: "Tam trưởng lão, ba tháng không gặp, không ngờ ngài đã khôi phục tốt như vậy rồi. Hơn nữa còn có thể trọng thương Dạ Túy huynh, thật sự là khiến ta mừng rỡ không thôi nha."

Sở Dương vuốt vuốt mũi, cực độ tắt tiếng: "Ta nói này... Gia Cát công tử. Ngươi nhìn ta, có chỗ nào giống vị... tam trưởng lão trong miệng ngươi?"

Gia Cát Hồn nhìn hắn như nhìn vật thể lạ, đột nhiên bật cười nói: "Tam trưởng lão, ngài đang đùa vãn bối phải không...."

Sở Dương thở dài, lẩm bẩm: "Gia Cát gia tộc xem ra phải giải tán rồi. Đệ nhất thừa kế giả không ngờ đến mắt cũng hoa rồi...."

Dạ Túy cười lớn.

Gia Cát Hồn cười nhạt nói: "Tam trưởng lão không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần theo chúng ta trở về là tốt rồi. Ngài ly khai ba tháng, người trong nhà đều rất nhớ ngài."

Hắn vung tay lên, quát: "Bắt lại!"

"Chậm đã!" Dạ Túy đứng lên: "Gia Cát Hồn, cho ta một lý do!"

Gia Cát Hồn trầm mặc một chút, thản nhiên nói: "Dạ huynh, Dạ Thí Phong đã chết, Dạ Thí Vũ hiện tại nản lòng thoái chí, chưa gượng dậy nổi! Dạ gia ba vị đại công tử, chỉ có ngài chủ trì đại cục thôi."

Dạ Túy chậm rãi gật đầu: "Cho nên....chỉ cần ta không còn ở đây, trong khoảng thời gian dài, Dạ gia sẽ không có người kế tục!"

"Dạ huynh quả nhiên nhìn xa trông rộng!" Gia Cát Hồn mỉm cười, nói: "Bất quá, nguyên nhân chủ yếu cũng không phải là vì chuyện này."

Dạ Túy nói: "Ồ?"

Gia Cát Hồn thản nhiên nói: "Dạ huynh, Tam trưởng lão có thể trốn tới đây, quả thực cũng là ngoài ý muốn của chúng ta. Bất quá, sau khi hắn trốn ra, chúng ta cố ý tăng cường phong tỏa mấy mặt khác, khiến cho hắn chỉ có thể chạy trốn tới bên này. Hơn nữa, khiến cho hắn hội hợp với người tiếp ứng...."

"Mà ta cũng tới nơi này. Dạ huynh, đây đều là vì ngươi!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Một hồi ngoài ý muốn, thôi đẩy thành một hồi âm mưu... Hoặc có thể coi như là... thiên ý đi?" Gia Cát Hồn cười cười, rất có phong độ, khẽ khom người: "Dạ huynh bao dung."

Dạ Túy hít sâu một hơi: "Nói cách khác, mục tiêu của các ngươi ngay từ đầu, đã là ta? Vì cái gì?"

Gia Cát Hồn mỉm cười: "Không hoàn toàn. Tam trưởng lão là mục tiêu rất quan trọng, nhưng.... thiên cơ trong tối tăm chỉ dẫn, vị 'tam trưởng lão' trước mặt Dạ huynh hiện tại, còn quan trọng hơn... "

"'Về phần nguyên nhân, chờ Dạ huynh tới Thiên Cơ thành của Gia Cát gia tộc rồi, tiểu đệ nhất định sẽ dâng lên toàn bộ." Gia Cát Hồn ngọc thụ lâm phong nói: "Dạ huynh, bất tất phiền phức, ngươi là kiếm trung chí tôn, bị kiếm khí gây thương tích, cho dù có thánh dược, cũng không thể nhất thời nửa khắc mà lành được!"

Dạ Túy biến sắc.

Sở Dương một bên hỏi: "Ta có một nghi vấn, vì sao ta... lại quan trọng hơn? Ngươi có biết ta là ai không?"

Gia Cát Hồn ngưng thần nhìn hắn, bật cười lớn: "Gia Cát gia tộc ta kính dâng hồn phách ba vị tổ tông, mới tính được tới huynh đài, Mặc dù không biết lai lịch, nhưng cũng có uyên nguyên sâu xa cùng Gia Cát gia tộc ta. Nếu như các hạ ở Gia cát gia, Gia Cát gia liền vô sự. Nếu không ở, Gia Cát gia liền không xong rồi."

Hắn rốt cuộc cũng không nhận định Sở Dương là Tam trưởng lão gì gì nữa, nhưng những lời này đã biểu thị rõ ràng, vô luận thế nào cũng không thể bỏ qua cho Sở Dương!

"Đừng vội hỏi ta vì cái gì, bởi vì thiên cơ chỉ thị ta như vậy." Gia Cát Hồn rất có kiên nhẫn, rất có phong độ, ôn hòa nói.

Sở Dương cả giận nói: "Không hề có đạo lý! Các ngươi căn bản không biết ta là ai, cũng không biết ta lớn lên bộ dáng thế nào, không ngờ đã làm chuyện hoang đường như thế, quả thực là không có đạo lý!"

Gia Cát Hồn thản nhiên nói: "Cửu Trọng Thiên trung nhất dạ gian, hổ tại bình nguyên long tại thiên. Túy trung hữu mộng duy thương thống, lạc nhập thiên cơ tự an nhiên!"

Hắn bình thản cười: "Đây chính là thiên cơ tiết lộ mà ba vị tổ tiên dùng tính mạng đổi lấy. Người ở cùng với Dạ Túy, có thể thương Dạ Túy, quan hệ tới Thiên cơ gia tộc có bình yên hay không.... Vị huynh đài này, ngươi có hiểu không?"
Bình Luận (0)
Comment