Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1389

Tạ Đan Phượng cuối cùng cũng đứng lên, duỗi duỗi cánh tay, đá đá cái chân, lập tức trở nên hưng phấn, ôm chầm lấy Đàm Đàm, vừa cười vừa nhảy nhót: "Đàm Đàm, ngươi thật là tốt, tu vi ta vù một cái nhảy lên bảy tám cấp...."

Đàm Đàm cười không ngậm miệng lại được, vỗ vỗ ngực: "Có tính là gì, ta mà lại, nếu ngươi muốn đề thăng, cũng chỉ là chuyện nhỏ..."

Tạ Đan Phượng hoan hô một tiếng, hai phu thê cứ thế nịnh bợ nhau.

Sở Dương mặt nổi gân xanh ngồi một bên, đột nhiên trong lòng có chút không rõ tư vị.

Cái này vốn đều là tài nguyên của ta mà? Làm sao lại biến hết thành công lao Đàm Đàm rồi? Hơn nữa còn hàng này không ngờ còn chẳng biết xấu hổ, nói... giống như tất cả đều là của ngươi vậy?

Nhịn không được nói: "Ta nói này... Đan PHượng... Chuyện này hình như không liên quan gì tới Đàm Đàm..."

Tạ Đan Phượng quay đầu lại: "Khụ khụ... Ta nói này Sở sư huynh... ngươi chính là đại bá của ta, ta là đệ muội của ngươi... nếu ta cũng ôm ngươi một chút, hôn ngươi một cái... Ngươi dám nhận sao?"

Đàm Đàm gật đầu như gà mổ thóc, khinh bỉ nói: "Ở đâu ra dạng trưởng bối như ngươi? Không ngờ ngay cả đệ muội ngươi cũng muốn chiếm tiện nghi, đúng là lòng người càng ngày càng suy đồi."

Sở Dương choáng váng đầu óc, cứng họng không nói ra lời: Ai cần ngươi ôm một chút... Hôn một cái?

Hơn nữa.... Ta muốn chiến tiện nghi đệ muội khi nào? Đây chẳng phải là oan uổng bằng trời sao?

Ta đây không phải là....

Nhìn hai phu thê này không kiêng không dè cứ thế tán tỉnh ôm ấp nhau, mặt Sở Dương nổi đầy gân xanh: Rốt cuộc là ai mới càng ngày càng suy đồi?

"Nói chuyện thì phải có lương tâm!" Sở Dương vô lực khiếu nại.

"Cho đệ muội huynh đệ mình một chút ưu đãi, còn không phải là việc đại bá như ngươi nên làm sao? Không ngờ ngươi đã tính toán chi li, lại còn đòi nhân tình...." Đàm Đàm bĩu môi nói: "Chưa thấy qua người nào như ngươi!"

Sở Dương một tay day chán.... tắt tiếng không nói gì.

Được rồi, ta thua rồi....

Chỉ nghe thấy Tạ Đan Phượng hoan hô một tiếng: "Đàm Đàm, bộ dáng ngươi bĩu môi thật đẹp trai!"

"Thật sao thật sao?"Đàm Đàm lập tức cao hứng, phấn chấn dạt dào: "Đẹp trai như thế nào?"

"Dù sao cũng là đẹp trai!"

"Vậy ta phải bĩu môi nhiều hơn..." Nhưng lại không thể bĩu môi với lão bà được... Khinh bỉ ai cũng không thể khinh bỉ lão bà nha....." Đàm Đàm đảo tròng mắt một vòng, đột nhiên phát hiện mục tiêu, lập tức thao thao bất tuyệt....

"Chưa từng thấy qua dạng như ngươi... Hừ...."

"Ngươi thật sự là vừa keo kiệt vừa bủn xỉn, còn xứng làm sư huynh..."

"Quả thực là..... Hừ...."

Sở Dương không thể nhịn được nữa, tiến lên một bước, tay trái giơ giơ lệnh bài của Mạnh Siêu Nhiên, nhoáng lên một cái, tay phải đã tống một quyền tới: "Ta cho ngươi đẹp! Ta cho ngươi đẹp! Ta dùng danh nghĩ sư phụ ra lệnh cho ngươi.... Triệt hồi nguyên khí hộ thân!"

Trận đòn này thật sự là quá....

Đàm Đàm bị mệnh lệnh cưỡng chế không được phản kháng, không được dùng nguyên khí hộ thân, gần như chỉ sau mấy quyền đã biến thành đầu heo, nước mắt chảy ròng ròng: "Ngươi quá tàn nhẫn rồi...."

Đúng vào lúc này, mặt đất dưới chân chợt chấn động mãnh liệt.

Ba người cùng kinh ngạc: Xảy ra chuyện gì?"

Tiếp đó, lại một đợt chấn động mãnh liệt truyền tới dưới chân, ba người bất ngờ không kịp đề phòng, đều đặt mông ngồi xuống dưới đất, ngơ ngác kinh ngạc.

Cuối cùng, một tiếng nổ vang ầm ầm truyền đến, ba người cùng có một cảm giác giống như sét đánh sát bên tai, ông ông không ngừng. Toàn bộ nơi bọn họ đang dứng chân đều rung lên bần bật, phòng ốc khách điếm cũng nghiêng sang phía đông, lắc sang bên tây. Ba người vừa bị hất văng sang phía đông lại bị đánh sang phía tây, lúc này mới thoáng từ trong kinh hồn tỉnh lại, ổn định thân thể ở giữa trung ương căn phong.

Đàm Đàm ngây người nói: "Động đất rồi?"

Lời còn chưa dứt, ầm một tiếng khách điếm đã sụp xuống.

Giờ khắc này, tình cảm nhất sư truyền thừa của Đàm Đàm và Sở Dương đã hiển hiện rõ ràng.

Chỉ thấy hai người cùng đồng thanh nói một câu!

"Đàm Đàm, ngươi bám trụ! Ta yểm hộ ngươi!"

"Sở Dương, ngươi bám trụ! Ta yểm hộ ngươi!" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trong lúc hỗn loạn, Đàm Đàm kéo Tạ Đan Phượng vào trong lồng ngực mình, thoáng cúi người che trở cho lão bà, hây một tiếng vận lên thần công, lập tức, toàn bộ mái nhà khách điếm sập xuống liền bị hắn chấn cho bay ngược ra ngoài...

Tiếp đó hai huynh đệ liền bay ra ngoài.

Đại địa dưới chân vẫn còn đang chấn động, ngay cả đất đá trên mặt đất cũng đang nhảy tưng từng giống như đang rang bắp. Trong bùi mù đầy trời, đột nhiên một cơn mưa táo bay tứ tung đầy trời, thì ra là một quầy hàng bán táo bên đường bị chấn cho bay lên không trung.

Đàm Đàm vươn tay bắt lấy một quả, cắn một miếng: "Mùi vị cũng không tệ lắm."

Tiếp đó lại bắt thêm mấy quả, nhét vào ống tay áo Tạ Đan Phượng.

"Phát sinh chuyện gì?" Chỉ trong nháy mắt, hai người đã trấn định trở lại.

Đàm Đàm ôm Tạ Đan Phượng, Sở Dương bám sát theo phía sau, ba người phóng lên cao. Tới giữa không trung rồi, phóng mắt nhìn về phương xa, chỉ thấy Thiên Lan Thành hoàn toàn đại loạn, trong thành quá nửa phòng ốc đều sụp đổ.

Nhìn cảnh tượng này, ba người đều không nói nên lời.

"Vì sao chỗ khác không sập, chỗ chúng ta lại sập chứ?" Đến thời điểm này rồi, không ngờ Đàm Đàm vẫn mắc mớ vấn đề này.

Tạ Đan Phượng trợn trắng mắt, rúc vào trong lòng hắn, nói: "Cái này còn khó đoán? Nhà ở đâu giống như khách điếm?"

"Khách điếm thì sao?" Đàm Đàm lấy làm kỳ, nhưng lập tức tỉnh ngộ: "Thì ra là thế."

Sở Dương kiêm tốn nói: "Nguyên nhân gì?" Hắn đương nhiên biết, khách điếm thường thường đều lâu năm không tu sửa, lại nói cấu trúc xây dựng của khách điếm và nhà dân cũng khác nhau... Động đất không sập mới là lạ. Nhưng vẫn muốn nghe một chút cao kiến của Đàm Đàm.

"Khách điếm có quá đông thành phần tạp nham...." Đàm Đàm giải thích giống như định liệu từ trước: "Mỗi ngày đều có người làm chuyện đó, rung qua lắc lại, nền móng sớm bị chấn cho rạn nứt rồi... Bây giờ động đất không sập mới là lạ!"

Sở Dương trợn mắt líu lưỡi! Còn có lý do tuyệt thế như vậy?

Tạ Đan Phượng a một tiếng, rúc đầu vào trong lòng Đàm Đàm, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, một bàn tay nhéo nhéo Đàm Đàm đang thao thao bất tuyệt.

Đàm Đàm đang đứng trên không trung thì cả người run lên, hít mấy hơi lạnh, nhe răng nhếch miệng: "Thế đạo bây giờ, nói thật cũng là phạm tội sao?"

Chấn động phía dưới chấm dứt, Sở Dương thật sự không muốn cùng con hàng này ngây ngốc ở đây nữa, cứ tiếp tục như vậy, không bị hắn khiến cho nội thương không xong. Nói: "Chúng ta đi qua đó xem..."

Vội vàng bay đi trước.

Hai người Đàm Đàm bám sát theo phía sau.

Một đường bay nhanh, vừa thấy địa điểm trung tâm vụ bạo tạc, hai huynh đệ lập tức trợn mắt há hốc miệng.

"Đây... Hình như là đại bản doanh của Lan gia...." Đàm Đàm há hốc miệng: "Nhưng hiện tại... Lan gia đâu?"

Sở Dương nhìn đống hoang tàn trước mặt, một cái hố lớn một vùng bất bằng phẳng... Còn có một cái khe nứt khổng lồ, chẹp miệng nói: "Chắc thăng hết rồi...."

Đàm Đàm trịnh trọng gật đầu: "Xem bộ dạng này chắc là thăng hết rồi... Chỉ là không biết ai khiến bọn hắn thăng hết vậy? Người này thật sự là tay to nha! Cừ thật, lập tức san bằng nửa tòa thành... Ta cũng có chút bội phục rồi."

Sở Dương nhíu mày, Hắn cũng đang nghĩ vấn đề này, nhưng trong lòng ẩn ước đã có nắm chắc.

Hẳn là.... các huynh đệ lên tới nơi rồi.

Nhớ rõ có một lần mình nhìn thấy Mạc Thiên Cơ đang thần thần bí bí thử nghiệm pháo hoa các thứ.... Bảo là muốn sáng tạo một phối phương, làm ra một kiện lợi khí....

Vừa nhớ lại, trong lòng lập tức hiểu rõ: Đây vô cùng có khả năng là tác phẩm của Mạc Thiên Cơ rồi...

Chỉ là, động tĩnh lớn như vậy, các huynh đệ có sao không?

Trong phút chốc, Sở Dương chỉ lo lắng.

Đúng vào lúc này, trong đám bụi mù tràn ngập trên đỉnh đầu chợt truyền ra thanh âm: "Thu thập tàn cục, chờ đợi!"

Sau đó thần niệm cũng cảm giác có một người bay vụt qua trên cao.

Sở Dương cùng Đàm Đàm liếc mắt nhìn nhau. Đàm Đàm truyền âm nói: "Người này chính là Lan gia lão tổ tông Lan Bất Hối! Tu vi thấp nhất cũng là cửu phẩm trung cấp trở lên..."

Sở Dương trầm trọng gật đầu, ánh mắt chớp động.

Mạc Thiên Cơ nằm trên giường, ăn mặc giống như một thợ săn, trên đầu còn vấn một miếng vải xanh. Cố Độc Hành đang bổ củi bên ngoài.

Từ nơi này nhìn lại, hai người chỉ thuần thúy là hai huynh đệ thợ săn.

Mạc Thiên Cơ tính toán trong lòng: Ở nơi này mới coi như trốn thoát. Người bình thường cũng sẽ không truy tung tới nơi này. Nhưng nếu vạn nhất đuổi tới...

Đám người Tạ Đan Quỳnh hiện tại đang ẩn nấp trong thành.

Không có mệnh lệnh của mình, bọn hắn sẽ không ra ngoài. Ngạo Tà Vân lão luyện thành thục, kìm chế hai tên ngu ngốc Kỷ Mặc và La Khắc Địch, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện, cho nên bên kia có thể an tâm.

Trước mắt nguy hiểm lớn nhất chính là minh và Cố Độc Hành rồi.

Mạc Thiên Cơ cấp tốc xoay chuyển ý niệm, thật lâu sau, thở dài: "Rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gì gọi là sai một ly đi một dặm."

Chính vì bởi vì đánh giá sai uy lực của thuốc nổ, khiến cho bản thân bị thương. Mình bị thương liền khiến không thể đi xa, chỉ có thể tạm thời dừng chân ở nơi này.

Nhưng tạm thời dừng chân ở nơi này, mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng cũng nguy hiểm hơn rất nhiều.

Nếu dựa theo kế hoạch ban đầu, hai người mình hiện tại đã sớm trà trộn vào trong đống hỗn độn ở Thiên Lan Thành rồi, tùy tiện hô một tiếng là biến mất không thấy bóng dáng.

Nhưng bị chấn bay đi quá xa, nếu quay trở lại thì chỉ càng hấp dẫn thêm chú ý. Đành phải phóng lao theo lao, ở lại nơi này....

"Độc Hành." Mạc Thiên Cơ kêu lên.

Cố Độc Hành không trả lời, hỏi: "Chuyện gì?"

"Nơi này chỉ sợ không làm khó được đối phương...." Mạc Thiên Cơ nói: "Phàm là sự tình, luôn luôn có vạn nhất. Một khi có người đuổi tới đây, thì nhất định là tuyệt thế cao thủ. Lợi dụng một loại phương pháp ta và ngươi không thể nào hiểu được đuổi tới.... Nếu thật sự có địch nhân như vậy ta và ngươi không thể nào địch lại."

Cố Độc Hành trầm mặc ừ một tiếng.

"Cho nên nơi này không thể ở lâu." Mạc Thiên Cơ suy nghĩ sâu xa: "Chúng ta vẫn nhanh chóng rời đi thì tốt hơn. Nếu như là rời đi, liền theo đường tới mà lui... Tiến vào bên trong phế tích Lan gia, thừa dịp nơi này hỗn loạn mà về. Trước mắt mà nói, đây chính là đoạn đường an toàn nhất. "

Cố Độc Hành nhíu mày nói: "Thiên Cơ, ta cảm thấy ngươi có chút quá cẩn thận rồi... Bộ dạng ngươi hiện tại không thích hợp di chuyển... Tạm thời ở nơi này cũng rất an toàn rồi. Cho dù có người đuổi tới, cũng có thân phận nguy trang che giấu."

"Ta không phải là cẩn thận mù quáng... Chỉ sợ hiện tại rời đi cũng muộn rồi." Mạc Thiên Cơ sầu lo nói: "Nếu như dùng một loại phương thức ta và ngươi không biết tới đuổi theo, chỉ sợ thân phận này cũng chỉ là trò cười..."

Hắn dừng lại một chút, nói: "Độc Hành, ngàn vạn lần chớ coi thường cửu đại gia tộc. Cửu đại gia tộc có thể thành gia lập nghiệp trong loạn thế, truyền thừa vạn năm, hạng người kinh tài tuyệt diễm chắc chắn không thiếu!"

"Trước mắt, bọn họ mục nát rồi... Cho nên thoạt nhìn rất dễ đối phó. Hơn nữa, bản thân cửu đại gia tộc tồn tại, đối với bọn họ chính là một lực cản tay cường đại. Nhưng một khi bọn họ tỉnh giấc khỏi vạn năm vinh quang, khôi phục lại phong cách thủ đoạn thiết huyết giang hồ dĩ vãng, cửu đại gia tộc lập tức sẽ trở thành địch nhân cường đại."

"Cho nên, trước khi bọn họ thanh tỉnh, chúng ta phải dùng thủ đoạn lôi đình hoàn toàn hủy diệt! Không cho bọn hắn cơ hội phản ứng, đó mới là vương đạo!"

Ngay khi Mạc Thiên Cơ đang nói, bên ngoài, một thân ảnh lam sắc đã vô thanh vô tức phiêu đãng tới gần: Đứng sừng sững bên ngoài cửa sổ căn nhà...

Sắc mặt kỳ dị.

Chính là Lan Bất Hối!
Bình Luận (0)
Comment