Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1396

Lại nói Ninh Thiên Nhai hôm đó một đường tiến nhanh, thoát ra thông đạo, nhìn thấy ánh mặt trời, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tiếp đó cũng rất là kỳ quái: Ta thế nào lại thở phào một hơi?

Giống như là một mực nín hơi vậy.

Vì sao?

Sau đó, hắn mới đột nhiên nhớ ra thanh niên bộ dáng kỳ quái mà mình gặp được trong thông đạo.

Ninh Thiên Nhai còn nhớ rõ, lúc đó mặc dù mình có đề phòng, nhưng mình cũng không để tên đó vào trong lòng. Chẳng qua là một tên thần kinh mà thôi...

Nhưng giờ phút này vừa thả lỏng tâm thần, lại không tự chủ được mà nhớ tới người kia.

Diện mạo người đó, trong lòng mình đột nhiên lại càng trở nên rõ ràng.

Chẳng lẽ ta vẫn một mực đề khí, phòng bị hắn?

Chẳng lẽ... người này lại khiến ta có cảm giác nguy hiểm?

Dưới ánh mặt trời, Ninh Thiên Nhai không khỏi trầm tư, ngẩng đầu lên nhìn liệt dương chớp động, chiếu rọi lên mặt hắn, cảm nhận được lo lắng nhè nhẹ.

Nhưng một tia lo lắng này lại khiến trong lòng Ninh Thiên Nhai chấn động mãnh liệt một cái, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó.

Nhưng khi Ninh Thiên Nhai vội vàng suy nghĩ cẩn thận lại, lại phát hiện mình không thể nào nhớ ra được, lắc lắc đầu lẩm bẩm nói: "Người này tuyệt đối bất phàm... Chờ khi nào ta trở lại Thượng Tam Thiên, nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng một phen."

"Hiện giờ, vẫn nhanh chóng xuống Hạ Tam Thiên đi. Không tên gia hỏa kia lại nổi khùng."

Sải rộng bước chân, lướt đi như bay.

Tiến vào Hạ Tam Thiên, bất quá còn chưa tới giữa trưa đã tới Thiết Vân thành rồi.

Đối với Hạ Tam Thiên trước mắt mà nói, Ninh Thiên Nhai đến, không khách khí mà nói thì chính là thần tiên! Hơn nữa thuộc loại giống như thần vương.

Dạo qua khắp nơi một vòng, từ phát hiện hai cỗ khí tức tương đối cường đại trong hòang cung, không phát hiện bất cứ cái gì.

Ninh Thiên Nhai thoáng thả lòng, tùy tiện tìm một khách điếm ở lại.

Thần thức của hắn đủ để bao trùm toàn bộ Hạ Tam Thiên, đương nhiên sẽ không lo lắng bỏ sót cái gì.

Có đi hoàng cung hay không cũng thế thôi. Cho dù ở cách rất xa nhưng vẫn như tận mắt nhìn thấy.

Nhưng hôm nay, Ninh Thiên Nhai đang uống trà, đột nhiên cảm thấy từ phía hoàng cung chợt truyền đến một dao động mơ hồ. Loại dao động này thực kỳ dị, ngay cả kiến thức của Ninh Thiên Nhai cũng chưa bao giờ thấy qua.

Không khỏi lấy làm kỳ!

Trong hoàng cung... Chẳng lẽ còn có một vị kỳ nhân cái thế hay sao? Không ngờ trên đời này còn có ba động công pháp mà ta không biết? Hơn nữa cỗ ba động này có thể dẫn động nguyên khí tinh tuần nhất thiên địa?

Lòng hiểu lý lập tức nổi lên, vô thanh vô tức lướt ra ngoài, sau đó na di một cái đã tới trên không trung hoàng cung, cẩn thận rà soát một phen, rốt cuộc có phát hiện.

Thì ra là tới từ ngự hoa viên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Bay tới một một tiếng động, đứng trên một cây đại thụ, nhìn xuống phía dưới.

Chỉ thấy trong ngự hoa viên, ở cuối một con đường nhỏ tu tĩnh, có một cái ao nho nhỏ trong vứt. Trong ao chính là một gốc cây nho nhỏ kỳ quái, cành lá xếp thành từng tầng từng tầng, giống như là.... tháp?

Không sai, toàn bộ gốc cây này có hình dạng giống như một tòa bảo táp. Cành lá từng tầng từng tầng, trình tự rõ ràng.

Ở bên cạnh cái ao là một tiểu hài nhi trắng ngần, mặc quần yếm, đang tập tễnh đi lại, chơi tới quên trời quên đất.

Khiến Ninh Thiên Nhai cảm thấy kỳ quái chính là, mặc dù là trong hoàng cung, nhìn tiểu hài tử này ăn mặc, hẳn chính là hoàng tử, cũng chính là nhi tử mà Sở Dương nói tới?

Nhưng xung quanh vì sao không có cung nữ trông coi?

Chỉ có đứa bé chơi đùa một mình? Chẳng lẽ không sợ phát sinh ngoài ý muốn?

Thần niệm Ninh Thiên Nhai đảo qua. Cung nữ gần nhất cũng ở cách đây hơn chục trượng. Chút khoảng cách đó đối với người trưởng thành mà nói, có thể coi là đủ rồi. Nhưng đối với một đứa bé mà nói, rõ ràng là không đủ.

Ngay sau đó, Ninh Thiên Nhai đột nhiên trợn trừng mắt kinh ngạc, không nhịn được hít một hơi lạnh.

Bởi vì tiểu tử mới một tuổi này đã thực hiện một động tác.

Chỉ thấy tiểu tử kia len lén ngó nghiêng xung quanh, sau khi xác định không có ai liền đặt mông ngồi xuống đất, sau đó hai cái chân mũm mĩm tách ra, cúi đầu, vạch quần nhìn xuống.

Không ngờ còn đưa tay gảy gảy con ốc nhỏ xíu trong đũng quần, tiếp đó ngẩng đầu, vẻ mặt ưu sầu thở dài.

Ninh Thiên Nhai lập tức choáng váng rồi.

Làm gì vậy?

Còn nhỏ như vậy, không ngờ đã ra vẻ người lớn, lại còn thở dài?

Nhìn tiểu tử này thở dài, tức giận cái gì đó.

Chỉ nghe tiểu tử này thì thào tự nói: "Hiện giờ ta cũng là hoàng tử... nhưng mà.... nhỏ như vậy... Hậu cung ba ngàn mỹ nữ của ta....."

Ninh Thiên Nhai giống như bị thiên lôi bổ xuống đầu.

Ninh đại chí tôn suýt chút nữa thì ngã từ trên cây xuống đất. Chỉ kém một chút là tẩu hỏa nhập ma...

Ta nghe được cái gì? Hậu cung ba ngàn mỹ nữ? Bà nội nó... Tiểu hài tử bây giờ cũng lớn sớm như vậy sao?

Vẫn còn mặc quần yếm mà đã bắt đầu ảo tưởng hậu cung ba ngàn mỹ nữ rồi.... Thật không hổ là nhi tử Sở Dương.

Ninh Thiên Nhai trợn mắt há hốc miệng.

Ngay sau đó, chỉ thấy tiểu gia hỏa này gảy gảy một hồi lại đứng lên, tập tễnh đi về phía trước, xem điệu bộ này hẳn là tiến về phía cái ao.

Ninh Thiên Nhai nhức đầu: Tên tiểu tử này không muốn là muốn nhảy cầu chứ?

Đang nghĩ thì bõm một tiếng, tên tiểu tử kia quả nhiên nhảy xuống. Bọt nước văng tung tóe!

Ninh Thiên Nhai vội vàng ngừng thở, giấu mình càng thêm cẩn thận, thầm nghĩ, tiểu tử kia ngã xuống rồi, đám cung nữ nhất định sẽ lập tức chạy tới.

Nhưng chờ một lát, không ngờ không thấy ai đến, chỉ có một thái giám đứng từ xa nhìn thoáng qua rồi lại quay đầu đi.

Ninh Thiên Nhai chỉ cảm thấy đầu không đủ dùng: Đây là hoàng cung? Đây là thái tử? Nào có hoàng cung quỷ quái kỳ dị như vậy?

Thái tử gia rơi xuống nước cũng chẳng thèm quản?

Trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy tiểu tử kia trong nước đang mân mê cái gì đó, bộ dáng như không có gì xảy ra: Xem ra loại chuỵện này quá quen thuộc rồi?

Nhưng chuyện kế tiếp lại khiến cho Ninh Thiên Nhai lập tức chấn kinh không hiểu, hơn nữa cũng theo đó mà lâm vào trong một cảnh giới kỳ diệu....

Chỉ thấy tiểu gia hỏa này lấy một thứ kỳ quái bên bờ ao...

Tiếp đó lại đem thứ này đặt lên cái cây nho nhỏ kia.

Nước trong ao đột nhiên lay động.

Ngay sau đó, một loại biến hóa khiến Ninh Thiên Nhai trợn mắt líu lưỡi đã xảy ra...

Ninh Thiên Nhai dám cam đoan. Chuyện hắn nhìn thấy hôm nay, trước kia tuyệt đối chưa từng có bất cứ kẻ nào nhìn qua. Tình huống như vậy, kể cả chưởng khống giả chí cao vô thượng trên Cửu Trọng Thiên Khuyết... cũng chưa chắc đã được thấy!

...

Mà giờ khắc này, Thượng Tam Thiên đang có một trận chiến hừng hực khí thế!

Trong một quyển sách cổ xưa nhất Cửu Trọng Thiên, có ghi lại một chuyện như vậy.

Nhật nguyệt tinh tam quang hợp nhất, vô địch thiên hạ!

Truyền thuyết mười vạn năm về trước, không phải là nhân tộc làm chủ, mà là Tam Tinh thánh tộc. Lúc đó Ma Vương của Tam Tinh thánh tộc luyện thành Tam Tinh đại pháp, không ngờ có thể ngạnh kháng thiên phạt, cự tuyệt tiến vào Cửu Trọng Thiên Khuyết!

Mà vị Ma Vương đó đã đánh bại tất cả cửu phẩm chí tôn của Cửu Trọng Thiên lúc đó. Chỉ cần hắn xuất thủ, cửu phẩm chí tôn cũng không có lực hoàn thủ.

Nếu như xuất ra Tam Tinh đại pháp, lại càng có thể thuấn sát cửu phẩm chí tôn!

Tam Tinh Ma Vương được công nhân là vô địch Cửu Trọng Thiên!

Mãi cho tới sau khi thảm hỏa long trời lở đất, Ma Vương đột nhiên mai danh ẩn tích, qua chín vạn năm cho tới bây giờ, không ai dám xưng vô địch khắp thiên hạ!

Ngay cả Ninh Thiên Nhai, cũng chỉ có thể nói là đệ nhất cao thủ! Chứ không dám xưng vô địch!

Hiện giờ nhật nguyệt tinh tam quang cùng chiếu rọi, Kim Dương Đằng Ngân Nguyệt Diệu Thiểm Tinh Hồn vừa vang lên, trong lòng Lan Bất Hối mới chợt lóe linh quang, nghĩ tới đáp án này!

Trong phút chốc đã hồn phi phách tán!

"Làm sao có thể? Tam Tinh Ma Vương làm sao có thể tái hiện thế gian?" Lan Bất Hối suy sụp hét lớn: "Đã mười vạn năm rồi! Đã mười vạn năm rồi mà....."

Trong hắc vụ bao phủ, ấn ký ngôi sao trên trán Đàm Đàm chớp tắt chớp sáng, trong phút chốc là thái dương quang chiếu rọi, trong phút chốc lại là loan nguyệt thanh lãnh, trong chốc lát lại là tinh quang xán lạn, càng ngày càng sáng!

Ánh mắt hắn, từ bất cần đời ban đầu, dần dần trở nên đen nhánh như hồ sâu, sâu không thấy đáy. Từng cỗ từng cỗ sát khí tràn ngập trung hắc vụ, dần dần tràn ngập toàn bộ không trung.

Một tiếng cười lạnh giống như từ địa ngục truyền tới, đột nhiên quái dị vang lên.

Thanh âm vẫn là thanh âm trước đó, nhưng hiện tại trong thanh âm lại tràn ngập khí tức âm trầm, giống như Quỷ Môn quan khai mở, vạn quỷ cùng hiện!

"Làm sao không thể? bổn vương mười vạn năm không hiện, hiện giờ đại lục không ngờ lại để đám hề hoành hành! Hạng người như bọn ngươi mà cũng dám nói xằng vô địch, khiêu chiến bổn vương!" Thanh âm Đàm Đàm rất lạnh nhạt, nói xong, một cỗ hắc vụ liền tràn ngập bầu trời.

"Quả nhiên là Ma Vương tái thế!" Lan Bất Hối mặt cắt không còn chút máy, đột nhiên lui phắt về phía sau, chạy trốn nhanh như tia chớp.

Tam quang hợp nhất, vô dịch thiên hạ!

Ma Vương mười vạn năm trước tái thế, cho dù Lan Bất Hối có tất cả tự tin cũng tuyệt đối không cuồng vọng tới mức cho rằng mình là đối thủ.

Dưới tình huống như thế chỉ có thể rút lui.

Bí mật cửu kiếp, mình đã biết, lần này bỏ chạy, chỉ cần có thể đào thoát, ngược lại tiến có thể công lui có thể thủ.

"Muốn chạy trốn? Ha ha ha...." Đàm Đàm cười ha hả, đột nhiên quát lớn: "Tam quang tịnh, nhật nguyệt tinh; sát khí xuất, đồ vạn thành! Cửu phẩm chí tôn nhược lâu nghĩ, đồ tẫn thiên hạ ngã vi hùng!"

Trong sương mù hắc sắc đầu trời, Đàm Đàm mãnh liệt sải bước trên không trung, mang theo mây đen như núi bổ nhào xuống, quát: "Chết đi!"

Đánh ra một chưởng!"

Một đạo quang mang tam sắc rực rỡ đột nhiên từ lòng bàn tay hắn bắn ra, nhắm thẳng ngực Lan Bất Hối.

Trong tích tắc đạo quang mang tam sắc này phát ra, ngay cả dương quang trên không trung cũng phải mờ đi!

Lan Bất Hối rống lớn một tiếng, vừa bỏ chạy vừa xoay người chống đỡ. Ba một tiếng, tam sắc quang mang đánh trúng bàn tay hắn. Lan Bất Hối cuồng khiếu! Trên người hắn đột nhiên cũng phát ra quang mang kỳ quái!

"Nếu như thế thì đồng vu quy tận đi!" Lan Bất Hối thét dài! Thanh âm thê lương, xoay người một cái, vọt về phía Đàm Đàm. Đàm Đàm cười lạnh, điểm nhiên nói: "Đồng vu quy tận? Chỉ bằng ngươi? Còn chưa xứng!"

"Tam quang hợp nhất!" Hai tay Đàm Đàm hợp lại, tách ra, ba đạo quang mang từ trong lòng bàn tay hắn bắn ra!

Giờ khắc này, phạm vi trăm dặm, một vùng tiêu điều!

Tất cả thực vật, không ngờ trong nháy mắt khi Đàm Đàm tam quang hợp nhất, đồng loạt điêu linh!

Ba đạo quang mang, nhắm thẳng thân thể Lan Bất Hối như bão táp, không thèm đếm xỉa tới chưởng lực hắn liều mạng, cứ như vậy trực tiếp vọt vào lồng ngực hắn!....

........

Tác giả: Hôm nay thật là một ngày xui xẻo. Buổi sáng ra ngoài mua đồ cho bố, vừa mới ra ngoài đã ngã thẳng cẳng, thất điên bát đảo.

Cũng không biết là thằng nào thiếu đạo đức, giội một chậu nước trước cửa, đóng băng bóng loáng, ta vừa mới bước ra đã trượt chân, lập tức là một chữ mã 马 tiêu chuẩn....

Hiện tại ta đang giạng hai chân viết truyện.. Cơ đùi hai chân đều bị thương...

Một khắc khi ta vồ ếch... Thật sự là muốn giết người! Thật sự là... May mà ta trẻ tuổi, nếu là lão nhân gia lớn tuổi mà ngã như vậy, còn không...

Dùng xẻng xúc cũng không xúc được, đành phải đem chút báo cũ ra đốt cho nó tan...

Đau chết mất....
Bình Luận (0)
Comment