Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1457

Tiêu Thần Lôi chẳng thèm để ý sinh tử, ngửa mặt cười lớn.

Trong phút chốc, sắc mặt Kỷ Mặc đã biến thành màu gan heo, xấu hổ vô cùng.

Mẹ nó, bị nói toạc ra trước mặt bao nhiêu huynh đệ. Kỷ tam gia cảm thấy xấu hổ vô cùng, giận dữ rít gào: "Tiêu Thần Lôi lão vương bát đản nhà ngươi, ai kêu ngươi nói ra hả, Tam gia liều mạng với ngươi... Lão bất tử nhà ngươi, hôm nay hai ta cùng nhau xuống hoàng tuyền, lão tử với ngươi mặc kệ là âm phủ hay dương thế, đều không đội trời chung, không chết không dừng! Ai nha nha nha, lão tử mất sạch mặt mũi rồi...."

Mấy người bên dưới như bị sét đánh.

Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ cũng lộ vẻ kỳ quái.

Thật sự là không biết nên khóc hay nên cười. Con mẹ nó, bổn sự khiến người ta dở khóc dở cười của Kỷ Mặc thật là luyện tới mức đăng phong tạo cực rồi.

Không ngờ trong lúc sinh tử quan đầu mà vẫn còn lu loa, khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.

Tiêu Thần Lôi cười ha ha, nói: "Không thể tưởng được, lão phu cả đời tung hoành vô địch, hôm nay bị ám toán mà chết, không ngờ cũng có thể chết cao hứng sảng khoái như thế! kiếm chủ đại nhân, cửu kiếp huynh đệ không thể thay đổi phải không? Chắc chắn vị Kỷ tam gia này cực kỳ quan trọng đối với ngài nhỉ?"

Ánh mắt hắn như đao, liếc xuống, nhìn chằm chằm Sở Dương.

Từ vị trí mấy huynh đệ đứng và thái đội mỗi người, Tiêu Thần Lôi liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, Sở Dương chính là người nắm chủ đạo chân chính!

Mà người nắm chủ đạo trong cửu kiếp, không phải kiếm chủ thì là ai?

Sở Dương ngẩng đầu nói: "Không sai, huynh đệ cực kỳ trọng yếu đối với ta! Không thể thay thế!"

Tiêu Thần Lôi khàn giọng cười nói: "Hôm nay ta nhất định tất chết không thể nghi ngờ, bất quá, chỉ cần tay ta khẽ động, vị cửu kiếp này đừng hòng sống sót... Cho nên lão hủ muốn làm một giao dịch với kiếm chủ đại nhân, thế nào?"

Sở Dương chậm rãi hỏi: "Giao dịch gì?"

Tiêu Thần Lôi hít sâu một hơi, trên mặt lộ vẻ hồi tưởng: "Lúc trước, ta cùng đại ca huynh đệ hai người gây dựng nên Tiêu gia. Hai huynh đệ một người trấn thủ gìn giữ, một người khai cương khuếch thổ, thành tựu cơ nghiệp Tiêu gia vạn năm!"

"Hiện giờ nhớ lại, thật giống như một giấc chiêm bao."

"Hôm nay nếu như ta giết người này thì chính là phá vỡ cửu kiếp. Nhưng nếu kiếm chủ đại nhân đáp ứng ta một điều kiện, ta có thể sẽ ko giết hắn." Tiêu Thần Lôi nói: "Mặc dù là bị đánh lén, nhưng ta dù sao cũng ngậm cười mà chết, cuộc đời này vậy là trọn rồi."

"Điều kiện gì?" Sở Dương hỏi.

Tiêu Thần Lôi thản nhiên nói: "Cũng không phải điều kiện khó khăn cỡ nào... chỉ cầu kiếm chủ đại nhân, sau này thống nhất Cửu Trọng Thiên rồi, đừng động tới Tiêu thị gia tộc chúng ta!"

Kỷ Mặc hét lớn: "Đánh con mẹ nó rắm! Huynh đệ lão tử từ trước tới nay không bao giờ để địch nhân uy hiếp! Kỷ tam gia cũng chẳng phải đáng giá gì... ngươi cho rằng đầu cơ kiếm lợi...."

Tiêu Thần Lôi vung tay điểm một chỉ, Kỷ Mặc lập tức nói không ra lời.

Sở Dương lập tức nói: "Ta đáp..."

Đúng lúc này, một thanh âm nhàn nhạt thản nhiên nói: "Tùy tiện tiêu diệt người trong tay ngươi? Ngươi làm được sao?"

Theo thanh âm này vang lên, một thân ảnh xanh nhạt đột nhiên phiêu đãng bay lên, tốc độ cũng không nhanh, tiến vào không trung, đứng đối diện với Tiêu Thần Lôi.

Sắcmặt Tiêu Thần Lôi cuồng biến, sầu thảm nói: "Thì ra là Nguyệt tôn giả...."

Người tới chính là Nguyệt Linh Tuyết.

Nguyệt Linh Tuyết đã lâu không xuất thủ, lần này tới đây vốn tưởng rằng có thể khởi động gân cốt một chút, không nghĩ tới chạy tới nơi rồi lại phát hiện chẳng cần đến mình xuất thủ.

Thậm chí, ngay cả chí tôn cửu phẩm cũng chết uất ức như vậy dưới quỷ kế của mấy tên tiểu tử này.

Nếu không phải Tiêu Thần Lôi còn có bản lĩnh tuyệt học cuối cùng thì lúc này chắc đã ô hô ai tai rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Tiêu Thần Lôi vừa nhìn thấy Nguyệt Linh Tuyết hiện thân liền cười thảm một tiếng, sầu thảm nói: "Đã có Nguyệt tôn giả ở đây, lão hủ còn nói điều kiện gì nữa."

Người khác không biết, đám người Sở Dương cũng không rõ ràng lắm, nhưng trong lòng Tiêu Thần Lôi lại biết rõ.

Chỉ cần có Nguyệt Linh Tuyết ở nơi này, cho dù hiện tại Kỷ Mặc đang bị mình khống chế trong tay thì cũng chẳng thể giết được!

Chỉ cần Nguyệt Linh Tuyết muốn, hắn có thể cứu Kỷ Mặc ra bất cứ lúc nào!

Một khi đã vậy, chẳng bằng hào phóng một lần.

Cười ha hả, ném Kỷ Mặc ra ngoài, cười khổ nói: "Cửu kiếp bất tử, quả thế! Trong hoàn cảnh như vậy, không ngờ còn xuất hiện một Nguyệt tôn giả...."

Thần sắc trong mắt Nguyệt Linh Tuyết ôn hòa nói: "Tiêu Thần Lôi, ngươi có lời gì muốn nói với người trong nhà?"

Đây chính là hỏi hắn di ngôn rồi.

Bởi Tiêu Thần Lôi không ngoan cố chống cự mà lập tức lựa chọn buông tay, cho nên ngay cả bản thân Tiêu Thần Lôi cũng không biết được, đó chính là cho Nguyệt Linh Tuyết mặt mũi rất lớn.

Nguyệt Linh Tuyết đương nhiên cũng phải trả lại một sự tôn trọng tương ứng.

Tiêu Thần Lôi trầm mặc một lát, cười khổ nói: "Không có."

Hai chữ này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn người. Hắn đã tất chết không thể nghi ngờ, không ngờ không muốn lưu lại cho người nhà mấy câu sao?

Tiêu Thần Lôi cười khổ nói: "Việc đã tới nước này, chính là mối thù sinh tử rồi! Ta nói gì cũng chẳng thể thay đổi được."

Trong lòng mọi người đều thoáng suy tư.

Đúng vậy, sự tình đã tới nước này, cho dù Tiêu Thần Lôi di ngôn nói muốn gia tộc buông bỏ cừu hận, có thể được sao?

Cho dù đám người Sở Dương có thể đáp ứng, Tiêu gia cũng tuyệt đối không đáp ứng.

Nhưng chỉ cần Tiêu gia không chịu từ bỏ thì nhất định sẽ bị cửu kiếp tiêu diệt.

Sở Dương nhẹ giọng nói: "Ân oán thù hận giữa chúng ta đã không thể hóa giải, bất quá, hôm nay mặc dù ngươi vì Nguyệt tôn giả mà không giết huynh đệ ta, nhưng ta vẫn nợ ngươi một chuyện! Ngươi có tâm nguyện gì?"

Tiêu Thần Lôi cười khổ: "Không phải là ta không muốn giết mà là giết không được! Về phần tâm nguyện... thì không có."

Máu tươi trong miệng hắn ồng ộc trào ra, bên trong thậm chí còn pha lẫn những mảnh vụn nội tạng, hiển nhiên giờ phút này hắn đã từ bỏ khống chế thương thế rồi.

Hắn chắp tay sau lưng, thân hình từ trên cao ngàn trượng bắt đầu chậm rãi hạ xuống, chậm rãi, hạ xuống từng tấc từng tấc, trong lòng không biết đang nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười khổ một tiếng: "Hôm nay ngươi diệt ta, ngày mai ngươi cũng sẽ bị người khác tiêu diệt, cứ tuần hoàn như thế, có cừu hận gì chứ?"

"Kỳ thật nhân sinh như vậy, thật chẳng có ý nghĩa."

"Không có ý nghĩa."

Nói xong bốn chữ cuối cùng, thân hình Tiêu Thần Lôi liền rơi xuống thẳng tắp, không ngờ không nói thêm điều gì nữa!

"Người này cũng coi như một hán tử, ít nhất cũng nhìn thấu sinh tử.

Đổng Vô Thương thở dài một tiếng.

Bến người, Cố Độc Hành cũng gật đầu đồng ý.

"Hắn có thể nhìn thoáng là bởi vì Nguyệt tiền bối ở nơi này!" Mạc Thiên Cơ lạnh lùng hừ một tiếng: "Hắn tự biết mình không có bất cứ hi vọng nào, cho dù một kích trước khi chết cũng chỉ thêm mang nhục, cho nên mới nhìn thoáng như vậy."

Hắn cười nhạt nhìn Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương nói: "Nếu nguyệt tiền bối không ở đây, các ngươi cho rằng hắn sẽ làm vậy sao?"

Hai người đỏ mặt tía tai.

Mạc Thiên Cơ nói: "Các ngươi anh hùng tiếc anh hùng. Đây là cá tính từ trong xương, không đổi được. Nhưng ta chỉ hi vọng các ngươi mau chóng gia tăng thực lực, lấy tu vi của các ngươi khiến cho địch nhân phải 'nhìn thoáng' như hôm nay mới được."

Nói xong liền xoay người bỏ đi.

Lưu lại Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương đưa mắt nhìn nhau, Sở Dương lắc đầu cười nói: "Trong địch nhân cũng có anh hùng, nhưng... lại không thể bởi vì đối phương là anh hùng mà không đối đầu."

Hai người gật đầu thụ giáo.

Lúc này, Kỷ tam gia sau khi khôi phục được một chút thì lại bị La Khắc Địch truy hỏi tới đỏ mặt tía tai: "Kỷ tam gia, xin hỏi ngươi hôm nay ăn viên Cửu Trọng đan đó, mùi vị thế nào?"

Sắc mặt Kỷ Mặc đỏ hồng, che mặt không dám nhìn ai, La Khắc Địch thì hưng phấn vô cùng, lải nhải truy hỏi, đám người Nhuế Bất Thông lại ồn ào một bên, không khí đại chiến vừa mới rồi biến mất sạch sẽ không còn chút nào.

Kỷ Mặc rốt cuộc bị truy hỏi tới phát điên, nghiến răng nhiến lợi nói: "La Khắc Địch, ngươi chờ đấy... Ta đã tìm được biện pháp giải quyết vấn đề của chúng ta, ngươi chọc lão tử... điên lên, đừng hòng lão tử nói cho ngươi!"

La Khắc Địch lập tức trợn mắt há hốc miệng, đột nhiên rú lên một tiến, bổ nhào tới ôm chầm lấy Kỷ Mặc, trong phút chốc đã nịnh bợ ngọt xớt: "Kỷ tam ca, Kỷ tam ca... Ôi chao, hảo ca ca của ta... "

Kỷ Mặc rụt tay lại, hừ lạnh, vênh mặt nhìn trời.

La Khắc Địch nhảy nhót loạn xạ như lửa thiêu dưới đít.

Tất cả mọi người đều không để ý tới hai con hàng này, mặc kệ hai con hàng này diễn trò, xoay người bỏ đi.

Chỉ nghe thấy phía sau thanh âm mặc cả không ngừng vang lên.

"Còn dám truy hỏi ta?"

"Không dám. Đại gia, ngài chính là thiên mệnh của ta...."

"Vậy ngươi là gì hả?"

"Vừa rồi ta chỉ là cái rắm... Ngài hé mông là ta phóng ra...."

"ngươi còn dám nói mông với ta???"

"A... Đại gia, đại gia của ta...."

"Chân ta có mùi rồi..."

"Ta rửa chân cho ngài...."

"Đau người quá...."

"Ta đấm bóp cho ngài...."

"Haiz, ta nhớ Ngạo Ba quá...."

"Ta có thể thay thế... Ặc, không không không... Chuyện này huynh đệ cũng bó tay mà...."

Nghe tới đây, ngay cả Nguyệt Linh Tuyết đang đi cùng mọi người cũng phải lảo đảo.

Mấy huynh đệ đều lộ vẻ xấu hổ cúi mặt nhanh chóng rời đi. Trên mặt ai nấy đều giống như hiện lên mấy chữ: Ta không biết hai con hàng này... Thật sự không quen...."

Cảm tạn Nguyệt Linh Tuyết, Nguyệt Linh Tuyết thản nhiên nói: "Phía dưới này hẳn chính là long phượng chi cốt... Thứ này hữu dụng với các ngươi, nhưng đối với ta thì không. Cho nên các ngươi xuống đi... Ta chờ các ngươi trở lại rồi rời đi."

Sở Dương cũng không khách sáo, nói: "Được."

"Còn nữa, chôn mấy thi thể này đi... cho dù là địch, nhưng bọn hắn cũng rất có thân phận. Nay phơi thây hoang dã khó tránh khỏi thê lương."

Nguyệt Linh Tuyết nói.

Sở Dương gật gật đầu.

Hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, nhìn Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch vẫn còn đang một tên vênh mặt lên trời, một tên nhảy nhót xung quanh. Sở Dương phi thân mà đến, mỗi tên một cước, đạp bay ra ngoài: "Còn không vào! Chờ cái gì hả?"

Trong hai tiếng kêu gào thảm thiết, hai tên hoa chân múa tay bay ra ngoài, ngã vào trong mỏ.

Mạc Thiên Cơ cùng Sở Dương hai người đi cuối cùng.

"Ngươi chuẩn bị thế nào? Hạ thủ từ chỗ nào?" Mạc Thiên Cơ truyền âm hỏi.

"Hiện tại vẫn không cảm ứng được khí tức của Cửu Kiếp kiếm, hẳn là bị khí tức cường đại của long phượng chi cốt trấn áp phía dưới, cho nên, trước tiên cứ lấy long phượng chi cốt đã."

Sở Dương trầm ngâm một chút, nói.

"Cũng được." Mạc Thiên Cơ bình thản gật đầu.

Hai người đều có chút phấn chấn.

Nơi này đối với Dương gia mà nói, chỉ là một cái mỏ tử tinh loại nhỏ, đối với Tiêu gia mà nói, cũng chỉ có long phượng chi cốt mới tính là đồ tốt. Nhưng đối với Sở Dương và cửu kiếp huynh đệ của hắn mà nói, nơi này chính là bảo tàng khổng lồ!

Long phượng chi cốt, gần như có thể đại biểu cho truyền thừa của long phượng nhị tộc!

Mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ bảy!
Bình Luận (0)
Comment