Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1520

"Vực ngoại thiên ma?!" Thân hình Vũ Tuyệt Thành lập tức chấn động, ánh mắt sáng ngời, nhìn Sở Dương chằm chằm: "Chuyện này, lại có liên quan tới vực ngoại thiên ma? Là vực ngoại thiên ma hại lão đại ta?"

Càng nói, khuôn mặt hắn càng biến dạng.

"Không phải như thế." Sở Dương nói: "Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi biết bao nhiêu về vực ngoại thiên ma?"

Vũ Tuyệt Thành trầm mặc một chút, nói: "Không biết. Lần trước... tổ tiên chỉ nói cho ta biết một chút về ma công của vực ngoại thiên ma. Hơn nữa cũng từng nói với ta về nguy hại của ma công. Hơn một vạn năm trước, ta cũng từng giết chết một tiểu lâu la có được thiên ma truyền thừa... Bởi vậy mà biết được một chút. Nhưng đối với bản chất của vực ngoại thiên ma, quả thực không biết nhiều lắm, có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả."

Sở Dương gật đầu, nói: "Chuyện này, phải nói từ vực ngoại thiên ma."

Vũ Tuyệt Thành gật đầu, nghiêm túc lắng nghe.

Hắn biết, lúc này cho dù mình gấp, cũng phải cẩn thận nghe Sở Dương kể, mà Sở Dương lại tuyệt đối không trực tiếp nói thẳng ra.

Cho dù Sở Dương muốn trực tiếp giải thích chuyện này, Vũ Tuyệt Thành cũng lo lắng liệu mình có thể thừa nhận gọn gàng dứt khoát như vậy không! Dù sao chuyện này cũng liên quan tới mục tiêu cả đời, người mình quan tâm nhất, chuyện mình thống khổ nhất....

Cho nên, cho dù trực tiếp nói tới kết quả cuối cùng, hắn cũng phải tìm hiểu tới cùng, phải hỏi cho rõ ràng tất cả mọi chuyện.

Hiện tại, cảm giác duy nhất của hắn chính là tim đập thình thịch, hô hấp dồn dập.

Hơn ba vạn năm, đây là lần đầu tiên hắn tới gần chân tướng như thế!

Chỉ là một khúc nhạc dạo thôi, Vũ Tuyệt Thành đã cảm thấy mình có chút không chịu nổi rồi. Tuy vừa rồi nói với Sở Dương rất hay, nhưng Vũ Tuyệt Thành tự biết, đây chẳng qua là trấn an Sở Dương, cũng là trấn an mình.

Mà trên thực tế... hắn không thể trấn an được bản thân.

"Vũ tiền bối, ở trên Cửu Trọng Thiên của chúng ta, còn có một Cửu Trọng Thiên Khuyết. Cái này đối với ngươi hẳn không phải là bí mật." Sở Dương nhẹ giọng nói: "Ta muốn nói với ngươi, là một bí mật tồn tại mấy trăm vạn năm qua."

Vũ Tuyệt Thành nuốt một ngụm nước bọt: "Ta biết."

Sở Dương ngồi xổm xuống, đưa tay một trảo, một vốc tuyết động bay lên, hình thành một tuyết côn trong tay hắn, vẽ một vòng tròn trên mặt tuyết, nói: "Vũ tiền bối, vóng tròn này, giả sử chính là Cửu Trọng Thiên Khuyết!"

Vũ Tuyệt Thành nhíu mày, nhìn vòng tròn trên mặt đất, cũng ngồi xổm xuống.

"Trong vòng tròn này, địa linh nhân kiệt, sản vật phong phú. Cho nên, xung quanh có rất nhiều kẻ thèm muốn. Trong đó, thế lực cường đại nhất, chính là vực ngoại thiên ma."

Sở Dương dùng tuyết côn trong tay, lại vẽ một vòng tròn thật lớn, bao vòng tròn lúc trước ở bên trong, sau đó điểm mấy điểm bên trong vòng tròn lớn.

Vũ Tuyệt Thành tựa như phát hiện ra trân bảo, nhìn hai vòng tròn một lớn một nhỏ mà Sở Dương tùy tiện vẽ ra, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng. Tựa như cái thứ nguệch ngoạc giống như trẻ con vẽ ra này, đối với hắn lại có sức hấp dẫn cực kỳ trí mạng.

"Không biết bao nhiêu vạn năm trước, khu vực sinh sống của vực ngoại thiên ma đột nhiên ác hóa, không thể cho phép thiên ma sinh sôi phồn vinh. Vì sinh tồn, cho nên bọn hắn nhất định phải mở rộng, phải tìm được hoàn cảnh sinh tồn mới."

"Mà Cửu Trọng Thiên Khuyết, hiển nhiên chính là một địa điểm lý tưởng."

Sở Dương thản nhiên nói: "Vì thế, vực ngoại thiên ma liền phát động tấn công Cửu Trọng Thiên Khuyết." Hắn cười khổ một tiếng, nói: "Thiên ma khí mà chúng ta gặp được, chính là một mảnh nhỏ đến không thể nhỏ hơn của vực ngoại thiên ma sót lại, bị người lợi dụng, mới sinh ra uy lực như vậy."

"Từ đó có thể thấy được uy lực của vực ngoại thiên ma chân chính như thế nào... Mà ở cảnh giới như chúng ta, vĩnh viễn không bao giờ tưởng tượng được."

Sở Dương trầm giọng nói.

"Đúng vậy!" Vũ Tuyệt Thành thở dài, thất thần một lúc, tựa hồ đang nghĩ tới bộ dạng vực ngoại thiên ma, cuối cùng chán nản cười, nói: "Ta hiểu ý tứ ngươi."

"Mà khi đó, có một vị anh hùng, trấn thủ đại môn Cửu Trọng Thiên Khuyết, suất lĩnh sáu huynh đệ của mình, chiến đấu tới tận khi chết trận!"

Sở Dương thản nhiên nói: "Vị anh hùng đó, chính là chúa tể giả của Tử Tiêu Thiên - môn hộ Cửu Trọng Thiên Khuyết. Chúa tể giả của Cửu Trọng Thiên Khuyết lúc đó là Thánh Quân. Mãi cho đến khi vị anh hùng đó cùng mấy trăm vạn huynh đệ dưới trướng chết trận toàn bộ. Cửu Trọng Thiên Khuyết, trừ một số tổ chức giang hồ lẻ tẻ chạy tới giúp đỡ, Cửu Trọng Thiên Khuyết không có một người nào tới cứu viện!"

Vũ Tuyệt Thành trừng mắt: "Cái gì?"

Sở Dương chậm rãi nói: "Ngươi nghe được, là ta nói, tuyệt đối chân thực!"

Vũ Tuyệt Thành trợn trừng mắt lên, lớn tiếng nói: "Thối lắm! Chống cự xâm lược, không phải là một sớm một chiều? Thời gian lâu như vậy, cao thủ Cửu Trọng Thiên Khuyết nhiều như mây, còn có chưởng khống giả tối cao, không ngờ không có ai đi giúp bọn hắn? Thế là thế nào?"

"Chống cự xâm lược, không biết bao nhiêu năm, nhưng mấy chục năm khẳng định là có." Sở Dương trầm giọng nói: "Nhưng, quả thực không có viện binh. Về sau, vị Tử Tiêu Thiên đế trấn thủ Tử Tiêu Thiên kia vì bất đắc dĩ, sơn cùng thủy tận, mới phát động tự bạo! Cùng mấy tên thiên ma vương đồng vu quy tận."

Sở Dương thở dài một hơi, nói: "Mà những kẻ ngươi gặp được, như dư nghiệt thiên ma truyền thừa ngươi giết, còn có Pháp Tôn... có thể còn có những người khác, đều là do Tử Tiêu Thiên đế lúc trước tự bạo xong, kéo theo thiên ma vương tan thành tro bụi, lưu lại mảnh vụn thi thể thiên ma!"

Vũ Tuyệt Thành đột nhiên im lặng.

Tĩnh lặng giống như một ngọn núi lửa muốn bộc phát.

Ngay khi Sở Dương đang định nói tiếp thì Vũ Tuyệt Thành đột nhiên bạo phát: "Cái gì? Tên hỗn đản Pháp Tôn kia, không ngờ lại lợi dụng tàn thi của thiên ma do vị anh hùng kia tự bạo, chống cự xâm lược lưu lại... Nói cách khác chính là chiến lợi phẩm của anh hùng... để đối phó chúng ta?!!"

Sở Dương có chút ngạc nhiên.

Hắn sớm biết Vũ Tuyệt Thành sẽ kích động, cho nên tận lực kéo dài, tranh thủ thời gian cho Vũ Tuyệt Thành có thể bình tâm tĩnh khí, vượt qua khúc mắc trong lòng.

Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, mình còn chưa nói tới trọng điểm, thậm chí còn lạc đề xa vạn dặm, Vũ Tuyệt Thành không ngờ đã bắt đầu kích động!

"Khốn kiếp!" Vũ Tuyệt Thành thấp giọng rít gào: "Hắn còn là người sao?"

Vũ Tuyệt Thành thực sự kích động, liên tiếp chửi mắng, oán hận cực điểm.

Lúc đầu Sở Dương còn có chút kinh ngạc, nhưng dần dần, đột nhiên hiểu ra tính cách chân chính của Vũ Tuyệt Thành.

Đây là một cao thủ chí tôn xuất thân thế gia công tử. Ở trong lòng hắn, có giang hồ huyết liệt, có tình cảm huynh đệ vĩnh viễn không ma diệt, nhưng cũng có một tính cách anh hùng thuộc về thế gia công tử! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Nói cách khác, điển hình của thế gia thiếu hiệp.

Nói dân dã chính là: phẫn thanh! ( Tuổi trẻ nhiệt huyết)

Cái loại phong phạm kỵ sĩ và khí tiết anh hùng gần như tương đương với khờ dại cố hữu của đệ tử thế gia, vẫn thâm căn cố đế như vậy!

Trong lòng Sở Dương có chút thưởng thức, cũng có chút hâm mộ: Vũ Tuyệt Thành, có thể là một người đơn thuần, cũng là một người đáng kính!

Vũ Tuyệt Thành kích động tới khuôn mặt có chút đỏ lên, nói: "Vị anh hùng này là ai?"

Sở Dương nghiêm nghị nói: "Chức vị của hắn, là Tử Tiêu Thiên đế! Tên của hắn, là Tử Hào!"

"Tử Hào!" Vũ Tuyệt Thành có chút hâm mộ, nói: "Anh hùng như thế... Nếu có thể gặp mặt một lần thì may mắn biết bao!"

Sở Dương khẽ nói: "Vị Tử Tiêu Thiên đế này từng để lại một di ngôn: Chớ quên vực ngoại chiến thiên ma!"

"Chớ quên vực ngoại chiến thiên ma...!" Vũ Tuyệt Thành thì thào nói lại: "Cho dù cả thiên hạ không ai tương trợ, cho dù bị người ta vứt bỏ tới chết, cho dù tan xương nát thịt thần hồn câu diệt... vị Tử Tiêu Thiên đế này vẫn để lại câu di ngôn như vậy sao?"

Vũ Tuyệt Thành nhìn Sở Dương, nghiêm nghị nói: "Vũ Tuyệt Thành ta, sẽ tới!"

Sở Dương hít một hơi thật sâu, nói: "Tử Tiêu Thiên đế để lại di ngôn, nói: Cửu Trọng Thiên Khuyết hợp lực, vực ngoại tính là gì? Nhưng Tử Hào ta thiên binh bảy trăm vạn, một trận chiến sáu năm, chiến tới đường cùng mạt lộ. Lúc sinh tử tồn vong, ngàn ức sinh linh Cửu Trọng Thiên Khuyết vẫn hoa ca mừng vui thái bình, không ngờ không có một người cứu viện! Nay Ngô chết đi, chết có ý nghĩa, không hối không hận, chết có ý nghĩa, nhưng trong lòng giật mình, vì sao lòng ngươi lạnh đến thế?"

Sở Dương chậm rãi nói.

Trên mặt Vũ Tuyệt Thành lộ ra một loại biểu tình giống như triêu thánh, cung kính lắng nghe. Trong ánh mắt cuồng nhiệt của hắn, Sở Dương tuyệt đối tin tưởng hắn nhìn thấy được bóng dáng Tử Tiêu Thiên đế tắm máu giết địch lúc trước!

"Tử Tiêu Thiên đế đánh xong một trận, Tử Tiêu Thiên rơi vào trong tay thiên ma. Vực ngoại thiên ma chiếm cứ Tử Tiêu Thiên, coi đây là bàn đạp tấn công, xâm lược Cửu Trọng Thiên Khuyết!"

"Nhưng Thánh Quân thiên khuyết căn bản không hề chống cự mãnh liệt, thừa nhận vực ngoại thiên ma chiếm lĩnh Tử Tiêu Thiên. Chỉ cần vực ngoại thiên ma không ra khỏi Tử Tiêu Thiên, Thiên Khuyết sẽ không xuất quân chinh phạt. Cũng chính bởi vậy mà chinh chiến tuy liên tục không ngừng, nhưng trên đại thể vẫn bình an vô sự."

Sở Dương nói tới đây, Vũ Tuyệt Thành đột nhiên bốc lửa giận phừng phừng: "Thế là thế nào? Vực ngoại thiên ma chiếm cứ Tử Tiêu Thiên, chẳng phải là có nơi nghỉ ngơi lấy sức? Bọn hắn hiện giờ bình an vô sự, đó là thiên ma tự thấy chưa thể nuốt trọn Cửu Trọng Thiên Khuyết. Nhưng đợi đến khi thời cơ chín muồi, chẳng phải... xong rồi sao?"

Sở Dương nói: "Đúng vậy! Chính bởi vậy, mới có vận mệnh của ngươi và ta."

toàn thân Vũ Tuyệt Thành chấn động, trợn mắt líu lưỡi, ấp úng nói: "Cửu Kiếp kiếm?"

Sở Dương gật đầu: "Đúng! Chính là Cửu Kiếp kiếm!"

Trong phút chốc, Vũ Tuyệt Thành đã cảm thấy như phát mộng, không ngờ cảm thấy thiên địa lộn nhào, lẩm bẩm nói: "Cửu Kiếp kiếm... Không ngờ lại có liên quan tới vực ngoại thiên ma... Không ngờ lại như vậy... không ngờ..."

Hai tay hắn ôm đầu, đột nhiên thống ngồi ngồi chồm hổm trên mặt đất, giọng khàn khàn: "Ngươi nói tiếp đi... Một điểm cũng đừng bỏ qua...."

Sở Dương nặng nề nói: "Lúc đó, có hai vị đại năng đi qua Cửu Trọng Thiên Khuyết, tiên đoán, sau mấy chục vạn năm, mảnh thiên địa này sẽ bị thiên ma chiến lĩnh. Cho nên mới cố ý để lại một thứ khắc chế thiên ma,. Đó chính là Cửu Kiếp kiếm!"

Vũ Tuyệt Thành thở dài.

"Lúc đó, tiếp quản Cửu Kiếp kiếm, chính là chí hữu sinh thời của Tử Tiêu Thiên đế Tử Hào... hắn nhìn thấy Tử Hào bất khuất, nhưng cũng nhìn thấy Thiên Khuyết suy đồi. Với năng lực của hắn, không thể xoay chuyển đại cục, cho nên hắn mới đi khắp tinh không, lựa chọn Cửu Trọng Thiên đại lục có nhiều sinh cơ nhất, làm nơi truyền thừa Cửu Kiếp kiếm, chọn lựa nhân tài có thể chống lại vực ngoại thiên ma."

"Hi vọng có một ngày, có thể khu trừ thiên ma, khôi phục Tử Tiêu Thiên!"

Sở Dương nói từng chữ một: "Ngươi.... còn có lịch đại cửu kiếp, chính là ứng kiếp mà sinh. Người được Cửu Kiếp kiếm thừa nhận, chống lại vực ngoại thiên ma!"

"Đây là vận mệnh chân chính...."

Sở Dương nhẹ nhàng nói: ".... của Cửu Kiếp kiếm, Cửu Kiếp kiếm chủ, còn có lịch đại cửu kiếp!"

Thanh âm hắn rất nhẹ, theo gió phiêu tán trong thiên địa, nhưng Vũ Tuyệt Thành lại cảm thấy, lời Sở Dương nói nặng nề giống như một thương thiên đại địa, đột nhiên đè xuống vai của hắn!

Sứ mệnh chân chính!
Bình Luận (0)
Comment