Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1562

(*)Đồng quy đồng tại: Cùng sống cùng chết

Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười: "Hiện giờ, chúng ta cũng không phải đang phá trận, mà là đơn phương đồ sát! Tám ngàn người chiến đấu chính diện với tám ngàn người. Ta dự đoán, tám ngàn người bên ta nhiều nhất cũng chỉ tổn thất mấy trăm, thậm chí còn ít hơn, là có thể diệt sạch tám ngàn người của đối phương!"

Bên cạnh, một vị chí tôn bát phẩm lầm bẩm: "Không phải nói muốn công bằng quyết một trận thắng bại? Đấu trận sao? Thế nào bây giờ... lại biến thành âm mưu quỷ kế rồi?"

Đệ Ngũ Khinh Nhu hừ một tiếng, nói: "Ta đã sớm nói trước rồi. Trước mắt chính là quyết chiến, nào có đấu trận gì? Mạc Thiên Cơ đưa ra lựa chọn như vậy, đó chính là thất sách của hắn, không phải chúng ta đê tiện. Đây là quyết chiến! Đương nhiên phải không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào."

"Hết thảy đều đặt mục tiêu bảo trụ sinh lực bản thân, đả kích địch nhân lên đầu. Nào có công bằng đáng nói?"

Các vị chí tôn đều cùng tỏ vẻ đồng ý, nói: "Không sai không sai, nếu đến lúc này rồi còn muốn cổ hủ, công bằng quyết chiến với đối phương, đó mới là ngu người rồi... Chẳng lẽ đối phương nói quyết chiến thế nào, chúng ta lại phải quyết chiến thế đó sao?"

Trong đó, một vị chí tôn gật đầu liên tọi, nói: "Không sai, chẳng lẽ đối phương nói muốn quyết đấu công bằng một đối một, chúng ta cũng phải phụng bồi? Mấy chúc vạn người xa luân chiến như vậy, có lẽ chẳng đợi đến khi đánh xong, chúng ta đều chết già cả rồi..."

Mọi người lập tức không nhịn được, cười ha hả.

Đang nói chuyện, chỉ nghe thấy thanh âm Lệ Xuân Ba từ xa xa truyền tới: "Cửu Cung Di Thiên Tuyệt Thần trận! Các ngươi có dám chiến một trận! Dùng trận quyết chiến!"

Tiêu Thần Vũ cười lớn nói: "Xuân Ba, trận này, nhị ca phải đa tạ rồi."

Trong thanh âm lộ ra tự tin tràn trề.

Đúng vậy, dưới bố trí của Đệ Ngũ Khinh Nhu, đại trận vô cùng hung hiểm, vô cùng xa xỉ, vô cùng kiên cố của đối phương, cũng chỉ là một trò cười từ đầu tới đuôi mà thôi.

Dễ như trở bàn tay, một chiến là định!

Đệ Ngũ Khinh Nhu phất phất tay, một tiếng trống nặng nề vang lên, tựa hồ ầm ầm chấn động khắp trời xanh.

Từng đội từng đội cao thủ của thất đại gia tộc cùng chấp pháp giả, mang theo biểu tình khát máu, toàn thân sát khí, nhanh chóng xếp thành hàng. Vì tránh khiến đối phương thấy tình thế không ổn mà rút lui, tất cả hành động đều hoàn thành trong nháy mắt, cực kỳ nhanh chóng.

Sau đó, Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ giọng quát: "Đi! Giết!"

Đại kỳ trên đỉnh núi phất lên, chỉ thẳng về phía trước. Tám lộ nhân mã giống như lợi tiễn rời cung, bắn ra ngoài như một tia chớp!

Giống như tám thanh trường kiếm đoạt mệnh thu hồn, sát khí tuôn trào!

Trên đỉnh núi đối diện, sắc mặt Lệ Xuân Ba thảm biến, giận dữ nói: "Tiêu Thần Vũ! Ngươi là đồ khốn kiếp, đội hình như thế nào phải đấu trận, công bằng quyết chiến gì?"

Khí thế như vậy, cho dù là người không hiểu huyền công, cũng có thể nhìn ra được, tám ngàn người bên này cùng tám ngàn người bên kia, căn bản không phải cùng một cấp bậc!

Giống như một phe xuất động học sinh tiểu học tham gia chiến đấu, còn phe kia lại trực tiếp xuất động tới quân đội chính quy!

Chính là chênh lệch như vậy.

Thực lực hơn kém, như trời với đất!

Tiêu Thần Vũ ngửa mặt lên trời cuồng tiếu: "Xuân Ba, hảo hiền đệ của ta! Kỳ thật có một câu, ta đã sớm muốn nói với ngươi rồi. Sở dĩ ngươi lâm vào tình cảnh này, cũng là bởi vì ngươi luôn theo đuổi công bằng. Nhưng ngươi không biết, cái gì gọi là công bằng? Công bằng... trên đời này, căn bản chưa từng tồn tại cái gọi là công bằng!"

Tiêu Thần Vũ cuồng tiếu, thanh âm văng vẳng trong thiên địa: "Công bằng, từ khi thiên địa xuất hiện trên thế gian này, đã chưa từng tồn tại! Thiên vĩnh viễn là thiên, địa vĩnh viễn là địa. Nếu như quả thật có công bằng, vậy thiên và địa cứ cách một khoảng thời gian, lại phải trao đổi vị trí rồi. Nhưng vì sao chưa từng có?"

"Từ khi có con người xuất hiện, lại càng không có công bằng chân chính! Đều là hoài thai mười tháng cất tiếng khóc chào đời, nhưng có người sinh ra trong nhà vương hầu cẩm y ngọc thực, có người lại chỉ có thể sinh ra trong gian nhà tranh của tên ăn mày! Công bằng sao? Đi đâu để tìm công bằng đây?"

"Có người sinh ra đã thông minh đĩnh ngộ, có người lại trời sinh ngu ngốc, đi đâu đòi công bằng đây?"

"Mấy chục vạn năm qua, người vô tội chết dưới tay cường giả, đây chỉ có trăm ngàn ức? Những người này, đi đâu để đòi công bằng?"

Tiêu Thần Vũ cười ha ha: "Hiện giờ, đại quân ta dùng thế chẻ tre mà tới, thực lực đã hùng mạnh gấp mấy chục lần các ngươi. Trong lúc quyết chiến sinh tử, làm sao còn có cái gọi là công bằng?"

Cả người Lệ Xuân Ba phát run: "Được được được! Một khi đã vậy, lão phu vẫn theo đuổi cái gọi là công bằng. Nếu vô luận thế nào cũng là hủy gia diệt tộc, vậy lão phu ở đây mỏi mắt mong chờ."

Lúc trước hô to không công bằng, kỳ thực chính là Mạc Thiên Cơ bày mưu đặt kế. Lệ Xuân Ba làm ra vẻ, mục đích đương nhiên là mê hoặc địch nhân, tránh để đối phương nhìn thấy ý đồ chân chính của mình.

Nhưng Tiêu Thần Vũ luận công bằng một phen, lại khiến cho trái tim Lệ Xuân Ba lạnh lẽo tro nguội!

Trước mắt tất cả mọi người, tám lộ nhân mã của liên quân đã tới trước đại trận của Lệ gia.

Trên đỉnh núi, Mạc Thiên Cơ khoanh tay mà đứng, sắc mặt bình thản không một gợn sóng, chỉ nhìn đám người nhỏ xíu như những con kiến, đang áp sát bên dưới. Trong thiên địa vẫn văng vẳng đoạn đối thoai của Tiêu Thần Vũ và Lệ Xuân Ba, nhưng hắn lại giống như không để vào tai một chữ.

Mãi cho đến khi Lệ Xuân Ba nói xong câu cuối cùng, khóe miệng Mạc Thiên Cơ mới lộ ra một tia cười lạnh, lẩm bẩm nói: "Không sai, trên thế gian này nào có công bằng chân chính? Đệ Ngũ Khinh Nhu chưa từng nghĩ tới công bằng, Mạc Thiên Cơ ta càng chưa từng nghĩ tới!"

"Các ngươi muốn không công bằng, vậy ta đây cho các ngươi không công bằng!"

Sở Nhạc Nhi có chút khó hiểu, nói: "Mạc địa ca, ta thấy đối phương chuẩn bị mười phần, những người của chúng ta chẳng phải là đi chịu chết? Ngươi làm sao có thể không công bằng với bọn hắn?"

Khóe miệng Mạc Thiên Cơ nở một nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống phía dưới: "Không phải là muốn bọn họ chịu chết. Mục đích của bọn họ lần này, cũng chỉ có đồng vu quy tận mà thôi. Tòa đại trận này, chính là một miếng mồi xa xỉ, càng là miếng mồi rõ ràng tới cực điểm! Mà miếng mồi này, Đệ Ngũ Khinh Nhu đã nuốt vào bụng rồi."

Mạc Thiên Cơ nhìn tám lộ nhân mã quả nhiên không công trận chính diện, lại từ tám đạo môn hộ mà tiến vào trong trận, nụ cười lạnh trên khóe miệng càng lúc càng thêm tàn khốc.

Ngươi không muốn đấu trận với ta, kỳ thật ta cũng không muốn.

Chính như lời Tiêu Thần Vũ nói, thực lực các ngươi mạnh mẽ hơn chúng ta mấy chục lần. Ta đấu trận với ngươi? Còn nói công bằng gì?

Ngươi muốn đè bẹp chúng ta, nhưng lại không ngờ tới, ngay cả cơ hội tấn công, ta cũng không lưu cho ngươi.

Bởi vì nơi này căn bản không có chiến đấu, chỉ có bạo tạc!

Đệ Ngũ Khinh Nhu mắt thấy tám lộ nhân mã giống như mình an bài, không hề cường công ngoài trận. Đội ngũ chỉnh tề dựa theo phân phó của mình,nối đuôi nhau tiến vào đám bụi mù của Cửu Cung Di Thiên Tuyệt Thần trận, trong mắt chớp động quang mang bình tĩnh.

Tiến vào, chẳng khác nào trận chiến này đã chấm dứt.

Có lẽ mình sắp được thưởng thức chiến quả trận chiến mở màn rồi. Chỉ là không thơm ngọt như trong dự liệu. Bởi vì có vẻ nó quá đơn giản rồi. Mạc Thiên Cơ thủy chung vẫn quá trẻ tuổi, ý nghĩ cũng quá đơn thuần. Hắn và Sở Dương có lẽ là anh hùng, hi vọng dùng hành động anh hùng để đối diện với địch nhân, nhưng lại xem nhẹ bản chất của địch nhân. Đệ Ngũ Khinh Nhu ta cho tới bây giờ chưa từng là anh hùng. Ta là kiêu hùng! Kiêu hùng có thể vì thắng lợi mà không từ thủ đoạn!

Nếu dùng lực lượng hùng mạnh tuyệt đối như thế mà vẫn không thể chiến thắng, thậm chí là không thể toàn thắng, không đợi tám ngàn vị cao thủ nhập trận nói, tự mình đã cảm thấy hổ thẹn rồi.

Sau khi giết hết tám ngàn người này, phía Lệ gia cũng chỉ còn lực lượng cao cấp mà thôi, bộ phận lực lượng cuối cùng. Vậy kế hoạch tiếp theo...

Đúng vào thời điểm Đệ Ngũ Khinh Nhu bắt đầu cân nhắc chiến cuộc tiếp theo...

Đột nhiên, đối diện truyền tới thanh âm bi tráng của Lệ Xuân Ba.

Thanh âm Lệ Xuân Ba giống như tiếng sấm cửu tiêu, chấn động thiên địa.

"Nguy nguy tây bắc, thiên thu vạn tái; phong đao sương kiếm, băng mai tuyết cái; lệ gia xuân thu, cổ kim khảng khái; thiết huyết tráng chí, uy chấn bắc tắc; anh hùng nam nhi, phong vân sở tại; hữu ngã gia tộc, danh truyện vạn đại! Kim nhật nhất chiến, bát diện phong lai; cường địch uy lăng, thiết cốt vị ai; dữ nhĩ đồng quy, dữ nhĩ đồng tại!"

Giờ phút này, thanh âm Lệ Xuân Ba trầm trọng dị thường, trang nghiêm túc mục.

Phảng phất như đang chậm rãi niệm điếu văn vậy. Trịnh trọng, văng vẳng trong thiên địa thật lâu.

Một cỗ khí thế bi tráng tràn ngập không trung. Ở dưới thanh thiên bạch nhật, trong vùng đất bị tuyết sơn bao bọc, qua lại không ngừng.

Bảy mươi hai chữ, chữ chữ như châu ngọc, vang vọng không ngừng.

Nói hết huy hoàng của Lệ gia, nói hết uất ức của Lệ gia, nói hết hào tình bất khuất của Lệ gia!

Còn nói tới quyết tâm của Lệ gia!

Quyết tâm không tiếc tử chiến!

Thanh âm văng vẳng trên không trung, Đệ Ngũ Khinh Nhu lập tức biến sắc, quát lớn: "Lập tức công kích! Dùng tốc độ cao nhất phá trận!"

Thanh âm của hắn trở nên bén nhọn dị thường, thậm chí còn có chút mùi vị kinh hoàng!

Vị trí giả kinh qua vô số chiến trận này, giống như đã cảm nhận được nguy cơ vô hình, đoán được đối phương muốn làm gì.

Nhưng đối diện, Lệ Xuân Ba đã lạnh lùng hét lớn: "Tử tôn Lệ gia, đồng quy đồng tại!"

Trong Cửu Cung Di Thiên Tuyệt Thần trận, thanh âm tám ngàn người bi tráng vang lên: "Tử tôn Lệ gia, đồng quy đồng tại!"

Trong tiếng gầm thét bi tráng, tất cả Lệ gia chưa tham chiến, dưới chí tôn, bất kể nam nữ lão ấu, đều cùng quỳ rạp xuống đất,khóc không thành tiếng!

Chí tôn trở lên, lấy Lệ Xuân Ba dẫn đầu, cùng cúi đầu xuống!

Thật lâu không ngẩng lên.

Đúng vào lúc nào...

"Ầm" Một tiếng nổ kinh thiên chưa từng có bỗng nhiên vang lên!

Tám ngàn thánh cấp, mười vị chí tôn cùng nhau tự bạo!

Uy thế vụ bạo tạc này, quả thực là kinh thiên động địa! Thậm chí là vô tiền khoáng hậu!

Luôn nói kinh thiên động địa, nhưng thực ra luôn có chút hữu danh vô thực. Bất quá, vụ bạo tạc này, lại là danh phù kỳ thực rồi.

Thậm chí không phải là kinh thiên động địa, mà là bạo tạc vô tiền khoáng hậu.

Tiêu Thần Vũ đã đạt tới chí tôn cửu phẩm đỉnh phong, cũng bị dư ba vụ nổ chấn cho thân hình khẽ lay động, chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng!

Ở vị trí Cửu Cung Di Thiên Tuyệt Thần trận lúc trước, xuất hiện một hắc động khổng lồ, răng rắc lan rộng ra bốn phía. Ở giữa ban ngày như vậy, lại có vố số khe nứt không gian đen kịt, lan tràn giống như yêu xà!

Tám ngàn đệ tử Lệ gia, cùng tám ngàn cao thủ liên quân vừa nhập trận, cùng biến thành tro bụi.

Một đám mây hình nấm phóng lên cao, từ nhỏ hóa lớn, xông thẳng lên, khuếch tán! Vô số mảnh vụn thi thể đều biến thành cặn bã, bay vụt về bốn phương tám hướng.

Ầm ầm...

Thiên sơn vạn hạp tứ phía, cùng nhau đổ sụp!
Bình Luận (0)
Comment