Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1615

Duy nhất có thể xác nhận một điểm, Thạch gia diệt môn, là mới phát sinh, bởi vì không có bất cứ dấu hiệu thi thể hư thối nào. Từ điểm này mà nói, Thạch gia bị đồ sát, có khi còn diễn ra trước cả Lệ gia.

Chuyện này có thể nói là một châm chọc khổng lồ.

Những người xuất chiến nhìn cảnh tượng diệt tộc này mà suy sụp, tuyệt vọng, điên cuồng.

Cuối cùng cũng có mấy người tâm tính trầm ổn, trước tiên truyền tin tức kinh người này ra ngoài. Thạch gia bị diệt, tin tức này chỉ đám người mình biết, hung thủ đơn thuần là nhằm vào Thạch gia, hay là còn mục đích khác, tóm lại cứ nhanh chóng thông cáo thiên hạ tin tức này mới là đúng đắn....

Khi đám người Sở Dương nhận được tin tức kinh nhân này, kỳ thật cũng vừa vặn ra khỏi địa giới Tây Bắc không lâu, đi tới một tiểu trấn!

Mọi người một đường kiêm trình, cho dù tu vi cao thâm, cũng không mệt nhọc gì, nhưng vẫn phải lấp đầy cái bụng. Đoàn người đang muốn tìm một tửu lâu ăn cơm, cúng tế ngũ tạng miếu một phen, lại nghe được nghị luận xôn xao. Lại nói vận khí Mạc Thiên Cơ đúng là không tốt, dưới chân chả hiểu đi thế nào vấp ngay tảng đá, lại bị tin tức này khiến cho kinh hãi mất tập trung, kết quả là vồ ếch một cái thật đau!

Mạc Thiên Cơ tung hoành một đời, đúng là lần đầu tiên có tư thế chó ăn *** thế này, mất hết mặt mũi trước mặt đám huynh đệ. Nguồn tại http://Truyện FULL

Kỳ thật từ khi rời khỏi Tây Bắc, Sở Dương đã phát hiện, tên gia hỏa Mạc Thiên Cơ này thường xuyên mất hồn mất vía, có lẽ phải nói là hồn du thiên ngoại, thật sự không giống với vẻ cơ trí thâm trầm hàng ngày.

Nhưng tuyệt đối thật không ngờ tới con hàng này thất hồn lạc phách tới mức này, vội vàng chạy tới nâng lên. Khuôn mặt Mạc Thiên Cơ đỏ bừng, quả vồ ếch này quả thật là lấy ngũ hồ tứ hải cũng khó rửa sạch xấu hổ được.

"Thiên Cơ, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?" Đối với điều này, Sở Dương thật có chút ù ù cạc cạc. Tin tức này không thể nghi ngờ rất chấn động, nhưng cũng không đến mức khiến Mạc Thiên Cơ chấn động thành bộ dạng như vậy chứ?

"Không việc gì, không việc gì, vừa rồi thất thần suy nghĩ một số việc, thật ra không có chuyện gì, yên tâm yên tâm." Trên gương mặt tuấn tú của Mạc Thiên Cơ thoáng hiện sắc đỏ, cười ha ha hai tiếng, ý đồ lấp liếm đi.

Mạc Khinh Vũ kỳ quái vạn phần nhìn nhị ca mình, nhíu đôi mi thanh tú lại, nói đến hiểu Mạc Thiên Cơ, không ai hơn được Mạc Khinh Vũ sở hữu trí nhớ cả hai kiếp, ngay cả Sở Dương cũng không bằng. Hôm nay Mạc Thiên Cơ thật sự quá bất thường rồi, thậm chí còn có một vẻ không rành thế tình như tiểu tử đầu chưa mọc tóc.

"Mạc Thiên Cơ, không phải ngươi phát xuân chứ? Cửu kiếp trí nang trong truyền thuyết không ngờ cũng phát xuân, kỳ lạ nha!" Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch túm được cơ hội, ôm bụng cười lớn.

"Cút ngay cho ta!" Mạc Thiên Cơ mặt đỏ tía tai, tức giận mắng một tiếng, vội vàng chạy lên lầu.

Thạch gia bị diệt, đại sự như vậy, mọi người nhanh chóng tìm hiểu. Mà tòa tửu lâu này long xà hỗn tạp, đúng là nơi tuyệt hảo để hỏi thăm tin tức.

Mọi người đang nóng vội, cũng không lựa chọn nhiều, dứt khoát chọn một cái bàn lớn giữa đại sảnh. Lúc đó, cái bàn này đã có mười mấy người đang ngồi, Sở Dương vung tay lên, Kỷ nhị gia lập tức khí phách hừng hực hiên ngang đi tới, đập một chưởng lên bàn.

Người bàn này xem ra cũng là người trong giang hồ, không cam lòng chịu yếu thế, giận dữ quát một tiếng: "Ngươi làm gì đấy? Muốn tìm phiền toái sao?" Kỷ Mặc hừ một tiếng, ba một phát, đập mười khối tử tinh lên bàn, sau đó lại ba một tiếng mười khối tử tinh, sau đó lại ba một tiếng...

Đám người chiếm cứ cái bàn im lặng, cả đám hô hấp dồn dập nhìn tử tinh trước mắt!

Đây đều là tử tinh đó, bảo bối đó...

Trước kia còn chưa thấy qua bao giờ, thật không ngờ lần này lại có thể nhìn thấy nhiều nhu vậy. Nếu như là của ta... thì....

Đột nhiên xuất hiện một đống lớn như vậy, thật quá chấn động rồi!

Kỷ nhị gia ước chừng lấy ra một trăm khối tử tinh, dùng đầy ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: "Gia không muốn tìm phiền toái, chỉ muốn thống khoái nói chuyện. chỉ cần nhường bàn này cho chúng ta, một trăm khối tử tinh này chính là của các ngươi! Thống khoái chứ?

Nói xong lại ba một tiếng, ra vẻ không cẩn thận bóp nát một khối tử tinh trên bàn, ai nha một tiếng: "Hỏng rồi, gia hơi mạnh tay một chút, không cẩn thận làm hỏng một khối rồi, chỉ còn 99 khối này thôi, các ngươi có ý kiến gì không? Nhanh nói thống khoái đi..."

Mọi người làm sao còn dám có ý kiến? Một trăm khối tử tinh, hiện tại chỉ còn 99 khối, nhưng cho dù là 99 khối, vẫn là một khoản tài phú khổng lồ đó. Nhường lại cái bàn này quá có lời, có đồ ngu mới không làm, căn bản là tài phú trên trời rơi xuống.

Huống chi tên gia hỏa giống như sắp bạo phát này lại là siêu cấp cao thủ ngay cả tử tinh cũng có thể bóp nát...

Tử tinh tính chất đặc dị, hơn nữa bên trong còn chứa đựng một lượng lớn thiên địa nguyên khí. Trước khi hấp thu xong thiên địa linh khí, gần như không thể hủy hoại. Ít nhất võ giả hoàng cấp bình thường quyết không có bổn sự này.

Mà thanh niên dáng vẻ lưu manh trước mắt, không ngờ chỉ dùng hai ngón tay cũng bóp nát, điều này có nghĩa là gì....

Tu vi thế nào mới làm được chuyện này? Đừng nói cho chúng ta tử tinh, cho dù không cho, thậm chí bắt chúng ta cho hắn, chúng ta cũng phải ngoan ngoãn làm theo.

Nếu như không nghe hắn, chiếm cứ không đi thì... mẹ ơi, mấy người này hoàn toàn không dám tưởng tượng tiếp nữa. Giống hậu quả này thật là đáng sợ, ác mộng, ác mộng đó.

Mấy người kia sợ tới cả người run rẩy, vội vàng đứng lên, không dám thu tử tinh, lại sợ chọc giận vị thanh niên này, tâm niệm xoay chuyển thật nhanh, ân cần lau dọn toàn bộ cái bàn một lần, sạch sẽ vô cùng.

"Lau cả ghế nữa. Đúng rồi, mang mấy cái ghế kia lại đây, không có nhãn lực gì cả!" Kỷ nhị gia vênh mặt hất hàm sai bảo, cơ hội như thế không nhiều lắm, hơn nữa đối với Kỷ nhị gia mà nói, bình thường bàn ghế đều là hắn dọn. Ai bảo thực lực hắn thấp nhất trong đám huynh đệ, không bắt hắn làm thì bắt ai.

Nhưng người kia bi ai tới đỏ bừng cả mặt, không dám nói thêm hai lời, lưu lại mấy người tiếp tục lau mấy cái ghế một lượt. Mấy người còn lại thì nhanh chóng khiêng mấy cái ghế tới, xếp vào cho đủ sổ. Sau khi tất cả nghiêm chỉnh sạch sẽ rồi mới vội vàng lủi ra ngoài giống như được đại xá.

"Đám người nhát gan các ngươi, nhị gia ta còn chưa đuổi các ngươi! Chạy cái gì?" Kỷ Mặc cả giận nói: "Ngồi xuống bên cạnh, cùng nhau ăn cơm không phải xong sao? Hơn nữa, nhị gia còn có một số việc muốn hỏi các ngươi. Trả lời cho tốt, sẽ có phần thường cho các ngươi!"

Mười mấy người kia ngẩn ngơ, vội vàng nói: "Dạ dạ da, tiểu nhân biết gì nói lấy, không dám giấu giếm điều gì."

Nhanh chóng ngồi quây quanh một cái bàn nhỏ bên cạnh. Cái bàn này tối đa cũng chỉ có thể ngồi năm sáu người là hết, hiện giờ đột nhiên có mười mấy người chen nhau vào, đúng là chật chội không chịu nổi.

Sở Dương không khỏi lắc dầu, cùng các huynh đệ ngồi xuống.

Trong tửu lâu, mọi người cũng nhìn ra được, mười hai nam nữ thanh niên trước mắt này, nam thì anh tuấn đẹp trai, cơ thể tráng kiện, nữ thì mi mục như vẽ, quốc sắc thiên hương, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường, chỉ cần nhìn dáng vẻ nhà giàu mới nổi chỉ sợ không dọa người của đối phương là thấy được. Mọi người kiêng kỵ trong lòng, ngay cả thanh âm ăn uống cũng tận lực giảm xuống rất nhiều, thanh âm nói chuyện cũng gần như không nghe được nữa. Nhân vật như vậy bình thường đều rất có lai lịch, khó chọc vào, cho nên tốt nhất là đừng chủ động chọc vào hắn.

"Ta nói này, nhanh đem tất cả đồ ăn chiêu bài nổi tiếng của điếm các ngươi ra đây.... Đưa hết lên! Nhanh!" Kỷ nhị gia vung tay lên: "Đại gia ta có là tiền! Nếu ăn ngon uống tốt, nhất định sẽ có trọng thường!"

Móc một đống tử tinh từ trong người ra, Kỷ Mặc cảm thấy mình hiện tại đúng là loại nhà giàu mới nổi. Một khi đã vậy, đương nhiên phải có khí độ nhà giàu mới nổi.

Đám thực khách xung quanh nhìn Kỷ nhị gia huyênh hoang, tất cả đều thầm nghĩ, quả nhiên, gia hỏa này đoán chừng là loại tôi tớ quản gia, nếu không thế nào lại đi chung với đám đệ tử thế gian này, cái này cũng đúng thôi, đệ tử thế gian xuất hành, làm sao lại không mang theo mấy tên quản gia tôi tớ phụ trách giao tiếp với người thường chứ. Tuy tên gia hỏa này thực lực kinh người, nhưng hành động vô tình đã sớm bại lộ điểm này....

Cao hơn nữa cũng chính là quản gia rồi. Coi bộ dáng hắn lúc này, khiến người buồn nôn. nếu như là quản gia nhà ta, ta đã sớm đuổi thẳng cổ rồi... không thể chịu nổi....

Nếu Kỷ nhị gia biết mình trong suy nghĩ người ta đã biến thành loại quản gia tôi tớ, chỉ sợ sẽ lập tức ngất luôn đương trường!

Sở Dương ngồi xuống, nhăn mặt nhíu mày, đứng lên nói: "Mọi người lăn lộn giang hồ, gặp nhau tức là hữu duyên, mọi người không cần bận tâm chúng ta, muốn nói gì cứ nói, muốn ăn cứ ăn, muốn uống cứ uống. Ha ha, chúng ta vào tửu lâu không phải là để ăn uống cao hứng sao? ha ha, nói lại, mới buổi sáng tại hạ đã đột ngột tới quấy rầy nhã hứng của mọi người. Như vậy đi, tất cả thức ăn buổi sáng nay, đều tính cho ta đi! Ta mời khách!"

Không khí lập tức trở nên náo nhiệt.

"Đa tạ công tử!"

"Vị công tử này thật phóng khoáng!"

"Người tốt nha..."

Mọi người thầm nghĩ trong lòng, đây mới là khí độ đại gia, loại nhà giàu mới nổi làm sao có thể sánh bằng. Vị công tử này không ngờ lại dùng một vị quản qua nhu vậy, thật bôi nhọ phong độ vị công tử này nha...

Kỷ nhị gia hừ hừ, rất là khó chịu. Vừa rồi mình ra vẻ nhà giàu mới nổi, nhưng đối diện với diễn xuất của Sở Dương, thật sự quá ảm đạm thất sắc rồi. Nhị gia khó khăn lắm mới huênh hoang được một hồi, còn chưa đã nghiền, thật buồn bực mà.

Hơn nữa Sở Dương diễn xuất còn được người ta khen ngợi, không chút hiềm nghi nhà giàu mới nổi.

"Cái này chẳng lẽ đều do ăn ở sao?" La Khắc Địch rung đùi đắc ý.

"Vừa rồi nghe được chư vị đang đàm luận chuyện Thạch gia bị diệt tộc... Nhưng mấy người tại hạ đúng là không biết gì cả, rất là tò mò. Thạch gia chính là một trong cửu đại gia tộc Thượng Tam Thiên, có thể nói là một trong những môn phiệt đỉnh cấp hiện tại, làm sao lại bị diệt? Từ đầu tới cuối là như thế nào, không biết vị huynh đệ nào có thể giải thích nghi hoặc cho ta?"

Sở Dương tao nhã mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay, một đống tử tinh lập tức xuất hiện trên bàn.

Mặc dù hắn không nói rõ, nhưng ý tứ trong giọng điệu đã rất rõ ràng, ai có thể nói rõ, vậy chỗ tử tinh này chính là của kẻ đó.

Hành động này lập tức khiến tất cả nhốn nháo.

"Ta biết!" Một người đứng lên.

"Ta cũng biết."

"Ta biết tin tức chân thực!"

"Tuyệt đối không ai biết rõ hơn ta... Thạch gia bị diệt, ta đã ở hiện trường! Tuyệt đối vừa từ hiện trường trở về!" Một người kêu lên, thần tình tham lam.
Bình Luận (0)
Comment