Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1636

Sở diêm vương phản kích từ tuyệt địa, thu lấy toàn thắng, vẫn còn đang rơi vào mê loạn. Hoàn toàn không hay biết gì về thắng lợi của bản thân. Càng không biết lần này, mình đã thu được lợi ích gì từ trò chơi này. Hiện tại, điều duy nhất hắn cảm nhận được, chính là thống khổ!

Thật sự chỉ có thống khổ. Tất cả đau đớn thống khổ Thiên ma tạo ra trên người hắn, vẫn chưa tiêu trừ chân chính. Lúc trước chỉ là mạnh mẽ áp chế mà thôi. Hiện giờ Thiên ma rút lui, áp lực khổng lồ bỗng nhiên biến mất, lòng chống cự ngoan cố cũng lập tức tan rã. Cảm giác đau đớn theo đó mà tái phát. Có lẽ nói tái phát cũng không chính xác. Lúc trước bất quá là mạnh mẽ áp chế, hiện tại không còn ý chí đấu tranh, tinh thần thả lòng, không thể nào áp chế được nữa.

Còn có thức hải đang bành trướng chưa từng có. Mà năng lượng trong thức hải hắn, vẫn đang dựa theo quy luật nhất định, có lẽ là dựa vào phương thức công kích vừa mới "học" được của Thiên ma mà sắp xếp, tự động chỉnh lý, tổ hợp với nhau, chấn động không thôi....

Chúng huynh đệ lo lắng xúm lại. Nhìn Sở Dương lâm vào trong mê loạn, vẻ mặt đau đớn. Tất cả mọi người đều cực kỳ lo lắng. Nhưng cũng biết, hiện tại quyết không thể quấy rầy hắn. hơn nữa Thiên ma đã bị Sở Dương đánh bại, còn là đại bại mà chạy, tuy cảm thấy lo lắng không thôi, nhưng cũng thoáng có chút yên tâm.

Dù sao vừa rồi Thiên ma thảm bại bỏ chạy, thanh thế thực không nhỏ.

Sở Dương lấy yếu thắng mạnh, phỏng chừng là sử dụng cấm chiêu thần bí nào đó. Hiện tại bị cấm chiêu phản phệ, hậu hoạn không nhỏ, cho nên mới thống khổ như vậy. Nhưng chỉ cần người còn, cho dù có hậu hoạn cũng không lo. Có Cửu Trọng đan, sợ cái chim. Cửu Kiếp kiếm chủ từ trước tới nay vẫn là tồn tại đặc, chuyên sáng tạo kỳ tích. Sở Dương cũng thế thôi.

Nhưng không có ai nghĩ tới, ma muốn phệ người, người cũng có thể thôn ma. Giờ phút này Sở Dương thống khổ vạn trạng, kỳ thực lại thu được lợi ích khổng lồ. Đúng là kiếm lớn rồi.

Mắt thấy người yêu đau đớn, hốc mắt Mạc Khinh Vũ lại long lanh ánh lệ, lo lắng đi tới đi lui xung quanh Sở Dương. Nhưng cũng biết Sở Dương hiện tại đang ở trong thời khắc quan trọng - thiên nhân giao chiến. Căn bản không dám quấy nhiễu. Cứ thế cho tới lúc khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, châu lệ tí tách rơi xuống, trong lòng đau như đao cắt, đưa ta che miệng, không dám để mình khóc ra thành tiếng.

Bởi vì Sở Dương và Thiên ma tiến hành trò chơi ở trong hắc vụ, thậm chí nơi giao chiến sau đó cũng là trong ý niệm hai người. Ngoại giới hoàn toàn không hề hay biết chuyện gì xảy ra giữa hai bọn hắn. Thiên ma rút lui quá nhanh, cũng quá đột ngột. mặc dù mọi người đều mơ hồ nhìn thấy hắn tựa hồ còn mang theo một người, nhưng mọi người căn bản không để trong lòng.

Tất cả người phe mình đều ở đây, về phần Thiên ma có mang người nào đó đi hay không, đối với chúng ta không có ý nghĩa quá lớn. Mọi người vô luận thế nào cũng không ngờ tới. người Thiên ma mang đi kia, lại chính là Pháp Tôn!

Thật không thể tưởng tượng được: Pháp Tôn thực lực mạnh mẽ, gần như có thể đứng vững ba top đầu, đối với mọi người mà nói, mức độ nguy hiểm có thể còn xếp trên cả Thiên ma quái nhân, hơn nữa nếu như hai đại ma đầu này liên thủ, cho dù tất cả đám người Sở Dương có đồng tâm hiệp lực, cũng không phải đối thủ.

Lại qua một hồi lâu, Sở Dương đột nhiên hét lớn một tiếng: "Mở!"

Cũng không biết rốt cuộc là "mở" cái gì, Sở diêm vương đột nhiên mở bừng hai mắt.

Trong mắt, hai đạo thần quang bắn ra mãnh liệt.

Ánh mắt quan thiết của chúng huynh đệ đột nhiên chạm vào hai đạo mục quang này, gần như theo bản năng mà chuyển rời ánh mắt mình đi chỗ khác. Tất cả mọi người đều cảm thấy một loại áp lực trầm trọng trước nay chưa từng có. Đó là một loại uy nghiêm từ thần hồn!

Cảm giác áp lực khó nói nên lời này quả thật có tồn tại. Cho dù đối diện với cường giả chí tôn cửu phẩm, mọi người cũng chưa từng gặp qua!

Sở Dương trước mắt, tựa hồ đã có biến hóa thần dị nào đó. Nhưng nhìn kỹ lại, tu vi của hắn vẫn như vậy, không có chút tiến bộ nào, thậm chí bởi vì "trò chơi" vừa rồi mà có hao tổn nhất định.

Không khỏi đều lấy làm kỳ, loại áp lực này rốt cuộc từ đâu ra?

Ngay sau đó, Sở Dương giống như hoàn toàn khôi phục bình thường, thở dốc mấy hơi, sắc mặt đột nhiên trở nên đỏ bừng, mồ hôi hạt lớn hạt nhỏ túa ra trên trán, trên người, chảy ròng ròng, trong phút chốc, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.

Đây cũng là di chứng của tâm lực hao tổn quá độ. Vừa rồi chiến đấu trong ý thức, tâm lực song phương đối chiến đầu hao tổn rất nhiều, nhất là Sở Dương. Hắn chưa bao giờ trải qua quyết chiến thức hải như vậy. Vừa rồi rơi vào đau đớn kịch liệt, chỉ nghĩ tới đau. hiện tại đau đớn dã qua, bệnh trạng tâm lực hao tổn cũng lập tức xuất hiện. Ngoài ra còn có một tia sợ hãi phát ra từ đáy lòng.

Đừng thấy Sở Dương tâm ý kiên định, quyết không khuất phục Thiên ma. Hắn vẫn rất sợ hãi đấy. Bất luận kẻ nào cũng sợ hãi tử vong uy hiếp thôi. Sở Dương cũng không ngoại lệ. Hiện tại nguy cơ biến mất, cảm giác nghĩ lại mà sợ cũng hiển hiện ra. Nhưng phía sau sợ hãi, còn có vô hạn may mắn.

Mình bảo trụ thành công tâm môn của "nhân", đột phá dụ hoặc của dục vọng, đả bại uy hiếp của tử vong, thoát khỏi lợi trảo ma quỷ!

Trải qua lần này, mình sẽ không bao giờ phải sợ tâm ma nữa! Không giờ giờ khuất phục, bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì!

Tâm thần Sở Dương thoáng hoảng hốt, tiếp qua mọt lát mới giống như rất mệt mỏi, nói: "Thật lợi hại... thiếu chút nữa là thất bại. Một khi thất bại là xong rồi. Không hồn phi phách tán, cũng phải biến thành một xác không hồn từ đầu tới đuôi."

Chúng huynh đệ im lặng không nói gì. Dù sao bọn họ cũng không biết Sở Dương gặp phải chuyện gì. Thấy Sở Dương nói như thế, Kỷ Mặc liền trợn trừng mắt, tranh nói trước: "Lão đại... ngươi nói chuyện vừa rồi?"

Sở Dương ừ một tiếng, quay đầu nhìn xung quanh, nói: "Thiên ma đâu?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

La Khắc Địch dở khóc dở cười: "Đại ta, từ nửa canh giờ trước, Thiên ma đã đại bại bỏ chạy giữ mạng rồi. Một đường cuồng khiếu, chật vật chạy trốn giống như gặp quỷ. Tốc độ như vậy, chúng ta đuổi không kịp, trăm phần trăm đuổi không kịp..."

Sở Dương giật mình: "Nửa canh giờ trước? Đúng là nửa canh giờ trước?"

Trong ý thức của hắn, mãi cho đến lúc mình vừa mở mắt, vẫn còn đang chiến đấu cơ mà, thế nào lại.... Thế nào địch nhân lại bỏ chạy từ nửa canh giờ trước rồi?

Thế là thế nào? cái này cũng quá quỷ dị đi?

"Chẳng lẽ lão đại ngươi không biết Thiên ma đã sớm thất bại bỏ chạy rồi?" Tạ Đan Quỳnh lộ thần sắc không dám tin tưởng, hỏi lại.

Sở Dương cười khổ, chỉ lắc đầu.

Mạc Khinh Vũ nhào tới, ôm chầm lấy Sở Dương, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể khóc lớn một hồi rồi. Nhưng lại phát hiện, mình không ngờ lại không khóc nữa, trong lòng chỉ tràn ngập vui mừng, phảng phất như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với Sở Dương, chỉ là vừa lên tới, chỉ còn lại ba chữ liên thanh mà thôi: "Thật tốt quá, thật tốt quá..." Như thế mà thôi.

Nhưng trong lòng Sở Dương lại cảm động.

Hắn biết Mạc Khinh Vũ nói "thật tốt quá" cũng không phải " đánh bại Thiên ma rồi, thật tốt quá" mà là " ngươi không việc gì, thật tốt quá!"

Cường địch đã lui, chúng ta cũng lên làm chính sự thôi!" Mạc Thiên Cơ như có chút suy nghĩ, nhìn Sở Dương một cái, tiếp đó chuyển đề tài nói.

"Đúng vậy!" Tinh thần Úy công tử phấn chấn, nói: "Tên kỳ đà cản mũi kia cuốn xéo rồi, ta dẫn các ngươi tới cửa vào Tinh Linh chi thành. Làm chính sự mới là đúng đắn."

Sở Dương đại thắng, tâm tình mọi người khoái trá, hi hi ha ha, vây quanh Úy công tử mà đi. Tất cả lo lắng lúc trước đã hoàn toàn tan thành mây khói.

Duy chỉ có Mạc Thiên Cơ, Mạc Khinh Vũ cùng Sở Dương rớt lại đi sau cùng.

"Vừa rồi, hình như ngươi chiếm được chút tiện nghi phải không?" Mạc Thiên Cơ cười hắc hắc, thấp giọng truyền âm.

"Ừm, tình huống vừa rồi có chút mơ hồ. Ta hình như, có thể đã thôn phệ một chút thần hồn của hắn cũng không chừng. hẳn là như vậy..."

Sở Dương thu liễm tâm thần, lại một lần nữa chìm vào thức hải. Lúc này mới bất ngờ phát hiện, thức hải của mình đã khuếch trương gần như gấp đôi rồi. Nhìn biến hóa bất ngờ này, hắn cũng bị dọa cho nhảy dựng, nghe Mạc Thiên Cơ hỏi cũng không hề giấu diếm.

"Khụ khụ...." Mạc Thiên Cơ ho khan một tiếng, nói: "Biến hóa này, chớ nói cho bất luận kẻ nào biết."

"Ta biết!" Sở Dương cười: "Đối với ngươi đương nhiên không ngại."

Trong lòng Mạc Thiên Cơ ấm áp, trừng mắt nói: "chỉ cần ngươi vĩnh viễn đối tốt với muội muội ta, đương nhiên không ngại, nếu như ngươi..."

Sở Dương cười ha ha. Hắn đương nhiên hiểu ý tứ Mạc Thiên Cơ. Mạc Khinh Vũ bên cạnh đỏ mắt. Nhị ca thế nào cái gì cũng nói.

"Vừa rồi ngươi chạy đi dâu vậy?" trong lòng Cửu Kiếp không gian, Sở Dương lộ vẻ bất mãn, chất vấn kiếm linh: "Thời khắc nguy hiểm như vậy, thế nào lại không giúp ta một tay? Ngươi có biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không? Ngươi thật cho rằng đó là trò chơi à?"

Đối với chuyện lần này, Sở kiếm chủ quả thực bất mãn vô cùng. Nếu trên người mình không có kiếm linh. Mình làm sao lại dễ dàng đáp ứng đối phương như vậy?

Không nghĩ tới trợ thủ tốt nhất của mình - kiếm linh lại đứt xích đúng vào thời khắc mấu chốt nhất. Thậm còn không chỉ là đứt xích, còn trực tiếp biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi. Giờ phút này nguy cơ giải trừ, đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng. Sau này, cơ hội đối diện Thiên ma chỉ sợ không ít, nhất định phải hỏi cho rõ ràng nguyên cớ bên trong. Đây chính là phiêu lưu hở ra một cái là mất mạng như chơi đó.

Kiếm linh lộ vẻ buồn bực: "Ngươi cho rằng chỉ ngươi thấy kỳ quái sao? Ta cũng đang kỳ quái đây. Vừa rồi ta rõ ràng đã sớm muốn chạy tới giúp ngươi. Nhưng không hiểu sao vừa động liền không thể nhúc nhích nữa. Lúc đó mới chân chính là muốn mạng nha. Cái tư vị đó.."

Sở Dương ngẩn ra: "Đột nhiên không cử động được? Có phải là dị năng của Thiên ma không? Quái vụ kia hình như rất lợi hại đó!"

Không phải hoàn toàn không có loại khả năng này, nếu như Thiên ma quả thực có dị năng như vậy, vậy đánh giá về Thiên ma nhất tộc phải một lần sửa lại rồi.

Kiếm linh khinh thường nói: "Ta nhổ vào, chỉ bằng vào Thiên ma cũng có thủ đoạn này? Nếu lấy tu vi đối chiến, bản kiếm tạm thời không bằng hắn, nhưng nếu hắn muốn hoàn toàn khống chế, áp chế bản kiếm, mệt chết hắn cũng không làm được. Về chút quỷ vụ kia, bản kiếm nhấc tay một cái là có thể phá vỡ. Bất quá, thật sự là kỳ quái... Trước kia chưa từng xuất hiện tình huống như vậy. Cỗ lực lượng áp chế này thật sự là khủng bố, hiện tại nghĩ lại vẫn còn thấy sợ."

Sở Dương gật dầu, ngẩng đầu nhìn không trung, như có điều suy nghĩ.

Sau một hồi lâu, mới nói: "Một khi đã vậy, không có việc gì nữa rồi."

Trong lòng thầm nghiến răng: Nhất định là lão hàng kia giở trò quỷ rồi, trừ hắn ra còn ai khác nữa? Tsb nó, đợi lão tử lên trên đó rồi, xem lão tử hành hạ ngươi như thế nào! Không ngờ dám ám toán ta, lấy mạng nhỏ của lão tử ra chơi...

Tuyết Lệ Hàn đang ở trên Cửu Trọng Thiên Khuyết xa xôi đột nhiên hắt xì hơi một cái.

"Hắt xì!" Một tiếng nhảy mui giống như kinh lôi chớp giật, ầm ầm bắn ra.

"Chủ thượng?" Lão giả kia không hiểu ra làm sao.
Bình Luận (0)
Comment