Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1640

Sở Dương vừa nói xong, Mạc Khinh Vũ lập tức xấu hổ đỏ mặt cúi đầu, trong lòng ngọt ngào hưng phấn. Mạc Thiên Cơ cũng cảm thấy an lòng, chậm rãi nói: "Con hàng này còn có chút lương tâm. Không ngờ vẫn còn nhớ quan tâm muội muội ta. Yên tâm đi, có ta ở đây, thế nào cũng không khiến Khinh Vũ gầy đi..."

Bất quá, đám huynh đệ còn lại ở bên ngoài vừa an tâm xong, lập tức thi nhau châm chọc.

"Ta fuk! Lão đại quá trọng sắc khinh bạn rồi. Chúng ta làm sao lại không sợ đói.... Người là thiết cơm là cương. Không ăn thì cũng đói bụng. Nam nhân cũng là người nha.” La Khắc Địch âm dương quái khí nói: “Chúng ta thế nào lại ko sợ đói.”

“Đúng vậy đúng vậy….” Kỷ Mặc liên tục gật đầu: “Trọng sắc khinh bạn, Kỷ Nhị gia cũng là thân thể huyết nhục, hai mươi ngày không ăn cơm cũng phải lăn quay ra chết... Chỉ có đám phi nhân loại như Ngạo Tà Vân với Nhuế Bất Thông với có thể làm chuyện ghê tởm như ăn tươi nuốt sống. Kỷ nhị gia ta tuyệt đối không làm được, đánh chết ta cũng không làm được như vậy."

Ngạo Tà Vân Nhuế Bất Thông lập tức trợn trừng mắt mà nhìn, thật giống như muốn xông lên đánh cho con hàng này một trận. Nhưng Kỷ Mặc rõ ràng không thấy rõ tình thế trước mắt, vẫn liều mạng khiêu khích: "Nhìn cái gì mà nhìn, hai tên phi nhân loại các ngươi còn không nhanh đi săn thú đi? Để đại tẩu tương lai của chúng ta đói bụng thì làm sao? Đúng là không có chút nhãn lực kính trọng gì cả. Đúng rồi, nhớ săn nhiều một chút, các ngươi cứ ăn sống là được, ta với Cố lão nhị, Mạc thần côn nướng thịt ăn, chúng ta loại nửa người nửa thú sống chín không quan tâm..."

Còn chưa nói xong, Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông đã liên thủ hung mãnh đánh tới, quyền cước cùng xuất, không lưu tình chút nào. Chỉ cần nhìn tư thế đã thấy bọn họ giống như có thù không đội trời chung với Kỷ Mặc vậy.

"Còn đi săn làm gì, ca đem hai người các ngươi nướng chín, cũng đủ ăn một bữa rồi..."

Kỷ Mặc phẫn nộ kêu lớn: "Các huynh đệ lên! Má nó, hai tên phi nhân loại này không ngờ dám đánh nhân tộc Kỷ nhị gia! Không sợ khiến chọc mọi người nổi giận sao..."

Lời còn chưa dứt, chúng ta huynh đệ quả nhiên cùng nhau động thủ, nhưng đối tượng động thủ cũng là Kỷ nhị gia và La nhị gia đang bị đánh. Quả hồng đương nhiên phải chọn mềm mà nắn, Long tộc với Phượng tộc, các huynh đệ chúng ta không thể chọc vào, cũng chỉ có Kỷ nhị gia và La nhị gia nhân tộc này là hai bao cát sẵn có, không cũng phí..."

Rầm rầm rầm rầm rầm...

Kỷ nhị gia và La nhị gia lập tức thức thời xin khoan dung, che đầu ôm đũng quần: "Các vị đại gia, tiểu nhân biết sai rồi, các vị đại nhân đừng chấp tiểu nhân. Trong bụng tể tướng chứa được thuyền, tha mạng..."

"Tiếp tục đánh! Đánh mạnh vào, đánh chết người có ta chịu trách nhiệm!" Mạc Thiên Cơ đằng đằng sát khí hạ lệnh.

Cuối cùng chỉ sau mấy cái nháy mắt, Kỷ nhị gia và La nhị gia đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất giống như hai con chó chết, trước mắt tối sầm. Cố Độc Hành lạnh lùng bước tới: "Vừa rồi ngươi gọi ta là gì? Cố lão nhị? Ta còn chưa nghe rõ, ngươi gọi lại lần nữa xem nào? Để ta nghe rõ ràng cái, nhanh!"

Kỷ Mặc cứng họng, thì ra họa từ đây mà ra!

Mạc Thiên Cơ cũng chậm rãi bước tới, âm trầm cười một tiếng: "Ngươi vừa rồi gọi ta là gì? Là Mạc thần côn hả?! Ta còn chưa nghe rõ ràng, ngươi lặp lại lần nữa xem nào? Nhanh lên!"

Kỷ Mặc kêu thảm một tiếng, trời vong ta rồi. Nhận mệnh nhắm mắt, chổng mông lên: "Đánh đi đánh đi... Các ngươi không phải muốn đánh ta sao... Đừng đánh vào mặt là được..."

Bang bang...

...

Năm tháng nháy mắt, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh. Đảo mắt một cái, nửa tháng đã vội vàng trôi qua.

Trong nửa tháng, chúng huynh đệ bên ngoài rảnh gần chết, Trừ luyện công thì cũng chỉ đánh nhau. Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch mỗi người đều nhau, bị đánh ít nhất bốn năm mươi lần. Đây đã là con số bảo thủ nhất rồi. Nhưng hai con hàng này vẫn mồm miệng bẩn thỉu như trước, quả nhiên là siêu cấp gây chuyện.

Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông dương dương đắc ý, nhất là Nhuế Bất Thông tự cho rằng tu vi bản thân cao hơn mọi người một đầu. Bộ dạng thiên lão đại, ta lão nhị, rốt cuộc khiến chúng thần phẫn nộ, bị liên thủ đánh cho một trận. Ngạo Tà Vân bị đánh cho trợn trừng mắt nửa ngày không bò dậy nổi. Nhuế Bất Thông thì suýt chút nữa bị đánh cho niết bàn lần nữa....

Về sau, Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương còn khiêu chiến, hai người đấu với tất cả mọi người còn lại. Nhưng dưới chỉ huy của thần bàn quỷ tính Mạc Thiên Cơ, một đao trung chí tôn một kiếm trung chí tôn liên thủ nháy mắt đã bị đánh cho thất điên bát đảo, đương nhiên cuối cùng, hai con gấu mèo nóng hổi cũng nhanh chóng ra lò.

Đến ngày cuối cùng vốn nên yên bình, lại bộc phát chiến sự. Chúng huynh đệ đột nhiên phát hiện: Mọi người ai cũng bị đánh rồi, chỉ có Mạc Thiên Cơ là không bị đánh lần nào. Hắn dựa vào cái gì mà được ngoại lệ, thần côn thì giỏi lắm à. Chuyện này cứ canh cánh trong lòng, thật không công bằng, thế là cả đám lôi Mạc Thiên Cơ ra đánh cho một trận. Thế là công bằng nhất, không ai thoát khỏi vận mệnh một ngày làm đầu heo...

Nửa tháng trôi qua, tu vi mọi người đều tăng lên không ít. Năng lực chịu đòn cũng rõ ràng tăng mạnh. Trừ Mạc Khinh Vũ và Mặc Lệ Nhi hai nữ tử ra, tất cả những người còn lại, ai nấy đều mặt mũi bầm dập, sưng vù như đầu heo...

Mấy con hàng này đi ra ngoài, tùy tiện người nào, vô luận đi tới nơi đâu, đều là mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong. Nhưng giờ phút này, ai nấy đều hốc mắt đen xì như gấu mèo, hai má sưng vù như bánh màn thầu, khóe miệng bầm tím như lợn, sống mũi bầm tím dọa người, hoàn toàn là một đám dân tị nạn sau chiến tranh...

Mạc Khinh Vũ và Mặc Lệ Nhi nhìn riết cũng thành quen. Hai nàng chỉ đứng một bên thì thầm nói chuyện, chốc chốc lại cười khẽ hai tiếng. Đối với đám nhân sĩ rảnh rỗi đến mức đánh nhau bầm dập mặt mũi, cũng chỉ có cười nhạt mà thôi.

Nếu như Sở Dương còn ở đây, đại để còn có thể ước thúc mấy tên này một chút. Nhưng giờ khắc này Sở Dương lại không ở đây, còn Mạc Thiên Cơ và Cố Độc Hành lại không có uy vọng như vậy... Còn chưa kịp lạnh lùng quát lớn một câu thì đã bị úp sọt tập thể rồi....

Nhưng khoảng thời gian ngắn trao đổi này lại khiến cho Mặc Lệ Nhi ngạc nhiên phát hiện ra: Bất kể là lĩnh vực nào, Mạc Khinh Vũ hình như đều hiểu được nhiều hơn mình...

Đây là chuyện gì?

Nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi mà thôi....

Hơn nữa, khiến Mặc Lệ Nhi cảm thấy khó hiểu nhất chính là: Có đôi lúc Mạc Khinh Vũ lại rơi vào trầm tư, nói thế nào cũng giống một nữ tử đã nhìn thấu tang thương, nếm trải đau khổ, trải qua phong sương, thông suốt thế tình. Nhưng có đôi lúc lại vô cùng hoạt bát, bộ dáng tiểu nữ hài nhi thiên chân vô tà.

Hai loại biểu hiện này tạo thành đối lập dị thường. Thậm chí khiến cho người ta có một cảm giác hụt hẫng, không chân thực.

Nếu như dùng ánh mắt của người hiện đại, cách nói của y học hiện đại, mười phần là tâm thần phân liệt, hơn nữa còn là tâm thân phân liệt dị thường nghiêm trọng!

Siêu cấp hai nhân cách!

Loại cảm giác kỳ dị này khiến Mặc Lệ Nhi cảm thấy thật vớ vẩn. Nhưng tình huống này lại không chỉ xuất hiện trên người Mạc Khinh Vũ một lần.

Còn nữa, sau mỗi lần xuất hiện tình huống này, Mạc Khinh Vũ luôn có một vẻ tâm sự nặng nề...

Mặc Lệ Nhi phát hiện ra điều này mà không hiểu nổi, đêm dài yên tĩnh, từng hỏi Đổng Vô Thương, Đổng Vô Thương trực tiếp nói một câu: "Ngươi thấy ta có thể nhìn ra gì sao?"

Mặc Lệ Nhi hoàn toàn bại lui.

Đúng vậy, những lời này tuyệt đối vô cùng chân thật, hoàn toàn không sai sót chỗ nào!

"Ta thế nào lại quên mất, với trí tuệ của Đổng Vô Thương Đổng nhị gia ngài, trừ luyện công giết địch ra, còn có thể biết ăn no không để bụng đói đã là rất không tệ rồi. Ta vốn nên thấy đủ..."

Mặc Lệ Nhi chế nhạo một câi, rầu rĩ tự mình suy nghĩ. Thứ mình cũng không hiểu rõ, đến hỏi con hàng này không bằng hỏi đầu gối còn hơn...

Đổng Vô Thương nhìn phản ứng của Mặc Lệ Nhi, sửng sốt cả nửa ngày, rốt cuộc nói một câu: "Biết rồi còn hỏi!" Xoay người, ngủ tiếp.

Mặc Lệ Nhi trực tiếp nội thương, siêu cấp nội thương, nội thương căn bản không thể nói với bất luận kẻ nào...

....

Cách đó mấy ngàn dặm.

Trong một hẻm núi bí mật, tràn ngập sầu vân thảm vụ.

Pháp Tôn từ từ tỉnh lại, mở bừng hai mắt, suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra. Xoay người ngồi dậy, lại cảm thấy thân thể mình rất kỳ quái, giống như có một loại cảm giác cường đại chưa từng có, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một loại suy yếu chưa từng có.

Thân thể cả người vô lực, thần hồn mệt mỏi, nhúc nhích ngón tay cũng cảm thấy không thông suốt.

Nhưng cái cảm giác cường đại chân thực chưa từng có này thế nào lại xuất hiện?

"Đây là chuyện gì?" Pháp Tôn theo bản năng hỏi. Nhưng nháy mắt đã khôi phục trấn định, hắn ngẩng đầu nhìn đám hắc vụ trước mắt mình.

Bên trong hắc vụ, chính là Thiên ma.

Điểm này, Pháp Tôn không cần suy nghĩ cũng biết.

"Chỉ là ngoài ý muốn một chút mà thôi... ta bị thương...." Thiên ma thở dài. Thanh âm tuy rất bình thản, nhưng Pháp Tôn lại có thể cảm nhận rõ ràng, trong thanh âm này có một loại tức giận và cuồng bạo bị kiệt lực áp chế. Thậm chí ở đằng sau loại cảm xúc cuồng bạo kia, còn cất giấu mấy phần hoảng sợ kinh hãi.

"Các hạ hiện tại tựa hồ rất suy yếu?" Pháp Tôn nheo mắt lại, nhàn nhạt hỏi.

"Nói nhảm, ta bị thương, có thể không hư nhược sao?" Thiên ma tức không có chỗ đánh, nhưng cũng không hề giấu diếm. Đối với Pháp Tôn, hắn không cần, cũng không muốn giấu diếm.

Bởi vì trong lòng hắn, Pháp Tôn chính là một tay mình tạo ra! Đích hệ tuyệt đối!

Nhưng không biết, loại thẳng thắn thành khẩn này còn phải xem là người nào nữa. Thành thắn thành khẩn như hiện tại, sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ cỡ nào...

"Nha..." Pháp Tôn híp mắt lại, sắc mặt bình thản không một gợn sóng, nhưng chẳng ai biết trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

"Thiên ma bản nguyên của ngươi hiện giờ đã chân chính giác tỉnh. Bắt đầu hình thành ma khí rồi." Thiên ma nói: "Sau này, chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện, dưới sự chỉ đạo của ta, nhất định sẽ trở thành Thiên ma cường đại! Cho dù không bằng bổn tọa thì cũng không phải người thường có thể sánh kịp!"

Pháp Tôn cười khô khốc: "Thiên ma cường đại sao?"

Trong lòng đột nhiên cảm thấy vớ vẩn khó nói thành lời. Bản tôn chính là người quyền thế đệ nhất Cửu Trọng Thiên đại lục rồi,hiện giờ không ngờ lại vì cái gọi là "Thiên ma cường đại" mà chăm chỉ? Cố gắng?

Ta theo đuổi cũng chỉ có thực lực cá nhân cường đại mà thôi, cho tới bây giờ chưa từng quan tâm tới cái thứ gọi là thân phận Thiên ma!

Còn phải được ngươi chỉ đạo mới đạt tới? Ngươi tính là thứ gì? Lại còn không bằng ngươi?!

Ta nhổ vào!

"Nếu Thiên ma bản nguyên của ta đã giác tỉnh, vì sao hiện tại lại cảm thấy suy yếu như vậy? Cái này không hợp lý? Đáng lẽ ta phải cảm thấy thần thanh khí sảng, tu vi tăng tiến mới đúng?" Pháp Tôn nhíu mày.

"Vốn là như thế, bất quá, ta đã rút lấy một phần bản nguyên của ngươi để chữa thương." Thiên ma thản nhiên nói.
Bình Luận (0)
Comment