Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1644

"Nơi này từng có một gốc nhân sâm lâu năm sinh trưởng. Tuy cây đã sớm khô chết, nhưng tinh hoa bên trong vẫn còn bảo lưu ở nơi này..." Trong rừng rậm, kiếm linh chỉ vào một chỗ dưới chân: "Nhân sâm có thể lưu lại tinh hoa, ít nhất cũng phải vạn năm tuổi trở lên... Hơn nữa, đây cũng không phải là nhân sâm bình thường. Ngươi đào chỗ này lên, chú ý dùng nguyên lực cấm cố lại, một khi đào ra liền lập tức thu vào Cửu Kiếp không gian. Dung nhập vào trong dược điền. Nếu như để tiêu tán một chút tinh hoa, ngươi có muốn khóc cũng không có chỗ để khóc đâu."

Sở Dương chảy mồ hôi như mưa, bắt đầu kiếp cu li.

Vừa đào xuống ba trượng đã cảm nhận được một hơi ấm nồng đậm ập tới, không khỏi thoáng nhíu mày, tiếp tục đào xuống. Đột nhiên, một cái bóng bạch nhũ sắc từ dưới đất xông ra, chạy trốn nhanh như một tia chớp.

Cái bóng bạch nhũ sắc kia vừa bay ra ngoài lập tức đâm đầu vào nguyên lực cấm cố mà Sở Dương đã bày ra lúc trước, bịch một tiếng, ngã thất điên bát đảo trên mặt đất. Sở Dương vừa định thần nhìn lại, thì ra là một đám năng lượng hỗn độn bạch nhũ sắc. Tuy thể tích rất nhỏ, nhưng lại tràn đầy sinh mệnh chi khí tinh thuần nhất, vung tay chộp lấy, ngắm nghía một hồi: "Đây là tinh hoa nhân sâm?"

kiếm linh gật đầu: "Hơn nữa còn là tinh hoa nhân sâm đã có một tia ý thức, tụ mà không tán, thật là đồ tốt nha. Ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì? ngố người rồi hả? Còn không nhanh đưa vào dược điền, đặt vào chỗ chúng ta trồng nhân sâm... Linh dược ở đó sẽ lập tức tranh nhau hấp thụ sạch sẽ đám năng lượng này, phẩm chất cũng gia tăng rất nhiều đó."

Sở Dương trán nổi gân xanh nhưng không dám thất lễ, vội vàng nghe lời đưa vào.

Quả nhiên, Ngọc Tuyết linh sâm và các loại nhân sâm bên trong, vô luận là loại nhân sâm nào, đều cảm nhận được cỗ năng lượng tinh thuần tới cực điểm này, trong phút chốc cánh lá dao động không ngừng, lộ ra cảm xúc cấp bách tới cực điểm. Tiếp đó liền nhìn thấy các loại lực lượng sinh mệnh đột nhiên bạo phát, đều phóng tới đám năng lượng kia, kéo mạnh về phía mình...

Tình huống như vậy, thật giống như đang kéo co vậy, hơn nữa còn là liều mạng dốc hết sức lực từ hồi bú tí mẹ...

Nhìn cả đám hung ác tranh đoạt, chân mày Sở Dương lại khẽ nhảy nhảy, cái này hình như cũng quá nhân tính đi....?

"Bên kia có một gốc Bích Huyết Tử linh chi, ít nhất năm vạn năm tuổi."

"Dưới này có tinh hoa thủ ô, hỏa hậu ít nhất sáu vạn năm trở lên."

"Chỗ này có Đan Tâm Hồng sâm, đồ tốt cao cấp nhất đo. Lúc đào lên nhất định phải thật cẩn thận."

...

Theo kiếm linh liên tiếp chỉ điểm, Sở Dương cứ thế tiếp tục kiếp sống cu li, lần lượt thu lấy từng vị từng vị linh dược đỉnh cấp, chỉ cảm thấy ngay cả linh hồn cũng đang khoái hoạt xướng xa, đúng là nửa điểm vất vả cũng không thấy.

Thu hoạch lần này, có vẻ quá lớn đi. Đúng như lời kiếm linh nói.... phát tài rồi!

Nhưng Sở Dương cũng biết đạo lý "Làm gì cũng nên có chừng có mực". Mỗi một loại linh dược, hắn chỉ lấy một gốc, bất kể có bao nhiêu, chỉ lấy một gốc. Có một số loại ít quá thì tận lực tìm hạt giống bỏ vào dược điền trong Cửu Kiếp không gian, về phần bản thể thì tuyệt không động tới.

Nơi này dù sao cũng là đại bản doanh của tinh linh nhất tộc, sau này chỗ cần dùng tới linh dược cũng rất nhiều.

Nếu như Sở Dương thật sự vét sạch nơi này, vậy cũng quá tham lam rồi. Người ta suy nghĩ cho mình thì mình cũng phải suy nghĩ cho người ta một chút chứ...

Một đường lòng vòng, Sở Dương lại dần dần phát hiện, trong tòa thành hoang phế này, đúng là tràn ngập các loại cung điện lớn nhỏ, phòng ốc. Ban đầu chúng vốn ẩn trong hư không, nhưng theo năng lượng Sinh Mệnh chi tuyền phát ra càng ngày càng cường đại, không ngờ lại lần lượt, chậm rãi tái hiện.

Vô số quang mang lục sắc tươi mát, ngang trời xuất hiện.

Phương xa, Úy công tử đứng trên đỉnh Tinh Linh vương điện to lớn nhất, nhìn từng đạo từng đạo quang mang lục sắc ngang trời xuất hiện, từng tòa điện vũ xuất hiện trên Tinh Linh chi thành, vô số lục sắc bắt đầu hội tụ, không ngừng dao động trên không trung, không khỏi lệ rơi đầy mặt.

Giấc mộng mười vạn năm của tinh linh nhất tộc!

Hôm nay, thành rồi! Rốt cuộc thành rồi!

Sở Dương cũng không tiến vào cung điện hay phòng ốc của tinh linh, chỉ đứng từ xa quan sát vài lần mà thôi.

Tận mắt chứng kiến, trong lòng nghi hoặc không ít: "Kiếm linh, ngươi có phát hiện thấy... những cung điện này dường như đều tỏa ra lục sắc? Hơn nữa phảng phất như có sinh mệnh lực? Chẳng lẽ cung điện cũng còn sống sao?"

kiếm linh trợn trắng mắt: "Nếu như chết mới là kỳ quái đó? Ngươi không phát hiện toàn bộ tòa Tinh Linh chi thành này đều là lục sắc, đều có sinh mệnh lực dao động sao?... Cung điện có chút sức sống thì có gì kỳ quái? Chẳng lẽ ngươi không biết, toàn bộ Tinh Linh chi thành đều là cây cối sao? Bản chất nó chỉ là một gốc cây mà thôi."

"Cây? Một gốc cây? Ngươi nói thật?" Sở Dương hoàn toàn chấn kinh rồi.

Đưa mắt nhìn phương xa, ở đó có hoa có cỏ có đất có kiến trúc, trừ bỏ màu sắc ra, so với cung điện, phòng ốc bình thường hoàn toàn không có gì khác biệt... Những thứ này đều là cây cối?"

"Ý ngươi là... toàn bộ Tinh Linh chi thành này... kỳ thật chính là không gian trong một thân cây? chúng ta kỳ thật...." Sở Dương chấn kinh hỏi.

"Ngươi ngu vậy. Cái này còn phải hỏi? Vốn là như thế mà." kiếm linh lải nhải: "Đây là không gian bên trong một cây đại thụ, nói dân dã một chút, chúng ta đang làm khách trong một cái hốc cây, nói vậy ngươi đã hiểu chưa? Ngu vãi!"

Sở Dương hoàn toàn trợn mắt líu lưỡi, kinh ngạc quá rồi!

Kinh ngạc đến nỗi không biết nên phản ứng thế nào mới tốt.

Rốt cuộc là dạng đại thụ thế nào? Lại có thể lớn như vậy? Không gian bên trong thân cây lại có thể cất chứ mấy ngàn vạn người, hơn nữa còn có thể cung cấp điều kiện sinh sống, sinh sản, xây dựng kiến trúc... tất cả mọi vấn đề sinh tồn, còn có thể tự thành thiên địa bên trong...

"Cái này.. rốt cuộc là loại cây gì?" Sở ngự tọa há hốc miệng: "Nó cũng quá lớn đi..."

"Quá lớn sao? Không hề lớn chút nào. Cái cây này đương nhiên chính là Tinh linh thụ." kiếm linh nói: "Mỗi một đại lục, tối đa cũng chỉ chi phép xuất hiện một gốc thôi. Cho nên lớn một chút cũng không có gì đáng kinh ngạc hết. Còn nữa, nhiều đại lục, vị diện thật ra còn không có Tinh Linh thụ tồn tại. Chỉ khi có được điều kiện tiên quyết - có được Tinh Linh thụ, hơn nữa Tinh Linh thụ phải trưởng thành tới một mức độ nhất định, mới có thể sinh ra Tinh Linh nhất tộc, cho nên tinh linh tộc kỳ thật là một chủng tộc hiếm thấy..."

"Một gốc Tinh Linh thụ, kỳ thật cũng tương đương với một tiểu thế giới, một tiểu thế giới khá hoàn thiện!" kiếm linh nói: "Biết Thiên Tinh mộc không? Cái loại gỗ có thể cất chứa đồ vật đó, kỳ thật chính là hàng nhái của Tinh Linh thụ, chẳng qua không có trâu bò như Tinh Linh thụ thôi..."

"Ặc ặc..." Sở Dương lại một lần nữa chấn kinh rồi.

"Thì ra trên đời này còn có chuyện ly kỳ như vậy." Sở ngự tọa than thở không thôi.

"Ly kỳ cái gì, còn không phải ngươi lịch duyệt quá kém, không biết có gì lạ! Trong Tinh Linh thụ, tất nhiên là thích hợp cho bổn tộc tinh linh sinh trưởng. Đương nhiên, nếu là nhân loại, cũng có thể sinh sống bình thường bên trong... Nhưng đối với người thường mà nói, năng lượng quá mức sung túc, linh khí cũng quá mức dày đặc... cho nên trừ phi là tu luyện giả nhân loại cấp bậc cao thủ, nếu không sống trường kỳ trong này, đối với thân thể ngược lại sẽ có tổn hại. Cái này gọi là tốt quá hóa dở, bổ quá hóa hư.."

kiếm linh nói: "Đạo lý đại bổ thương thân này ta không cần giải thích nữa chứ?"

"Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi...." Sở Dương gật đầu, ra vẻ mình thật sự hiểu. Nhưng kỳ thật trong đầu hắn đang rối như mớ bòng bong. Thì ra đây là một cái cây, còn ta lại ở trong thân cái cây đó... trời ạ...

"Bất quá ngươi cũng đừng tưởng Tinh Linh thụ to lớn không gì so sánh được. Kỳ thật thoạt nhìn bề ngoài Tinh Linh thụ cũng không lớn bao nhiêu, cả một ngàn năm chỉ có thể cao thêm một tấc... nếu như sinh trưởng trong rừng rậm, căn bản không có gì đáng chú ý... Cũng rất ít người có thể nhận ra, nhưng chỉ cần là Tinh Linh thụ lớn bằng một người ôm, bên trong cũng đã hình thành một tiểu thế giới rồi." kiếm linh mỉm cười nói.

"Thật lợi hại...." Sở Dương sợ hãi than thở từ đáy lòng, kinh ngạc trong một ngày hôm nay của Sở diêm vương, một đường trải qua, gần như chưa từng đình chỉ.

"Trừ tự thành thế giới ra, Tinh Linh thụ còn có một đặc tính rất thần kỳ. Đó chính là trong phạm vi ngàn dặm xung quanh nó, tất cả thiên tài địa bảo đều bị nó tự động thu vào trong không gian của mình. Khoảng cách ngàn dặm này chỉ là năng lực mà Tinh Linh thụ vạn năm sở hữu. Theo Tinh Linh thụ không ngừng tăng trưởng, loại năng lực này càng ngày càng mạnh mẽ, diện tích bao phủ cũng càng rông hơn. các loại thực vật khác tuyệt đối không có năng lực kháng cự..."

kiếm linh nói: "Cho nên, chỉ cần Tinh Linh thụ tồn tại, cánh rừng tậm này tuyệt đối không có khả năng xuất hiện bất cứ gốc thiên tài địa bảo nào tồn tại."

hắn khẽ cười một tiếng: "Kỳ thật điểm này cũng không khó phát hiện, khi ngươi đi tới đây, liệu có từng phát hiện, cánh rừng lớn như vậy nhưng đến một gốc dược liệu cũng không có?"

Sở Dương hồi tưởng một chút, cuối cùng tâm phục khẩu phục: "Quả thật không có! Đừng nói thiên tài địa bảo, cho dù là dược liệu bình thường cũng không có. Nhưng lúc đó làm sao dự đoán được chuyện này..."

Thật sự phục rồi.

Mới đầu Sở Dương còn kỳ quái, cho dù là hoang sơn sa mạc, cũng phải có một ít linh dược hay dược thảo. Nhưng cả một cánh rừng rậm bao la bát ngát, hiếm có dấu tích nhân loại như thế này, lại không có chút dấu hiệu thảo dược tồn tại...

Thì ra là thế.

kiếm linh nói: "Cho nên, trong Tinh Linh thụ chính là một bảo tàng hoàn chỉnh nhất, dược vật gì, chỉ cần trên đại lục này có, đều có thể tìm được ở nơi này. Ngươi nên tranh thủ thời gian làm việc gì... Lần này chúng ta thật sự tiến vào bảo sơn rồi. Cho dù mỗi loại chỉ lấy một gốc, dược điền của chúng ta ít nhất cũng có thể mở rộng gấp đôi. Đây đã là phỏng đoán bảo thủ nhất rồi..."

Sở Dương hít một hơi lạnh, lập tức bắt đầu tiếp tục làm việc...

Nhưng trong lòng lại thầm ghi nhớ tin tức về Tinh Linh thụ vừa nghe được.

Hai người một đường vừa đi vừa thu thập linh dược. Theo Tinh Linh chi thành phục sinh, linh khí dần dần nồng đậm hơn, linh dược phát hiện được cũng càng ngày càng nhiều...

Cho dù với tu vi Sở Dương, vẫn có cảm giác hai cánh tay mình thật sự không đủ dùng...

Có chút cảm giác mệt mỏi rồi.

Tuy trong lòng cao hứng, thậm chí là hưng phấn khó hiểu, nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn phải có, hơn nữa càng ngày càng có dấu hiệu nghiêm trọng.

"Chỗ này có.."

"Chỗ này có..."

"Bên kia có..."

....

Tay Sở Dương đau nhức, cảm giác mệt mỏi đã lâu không gặp dần dần tràn ngập thân thể.

"kiếm linh, chúng ta tổng cộng thu được bao nhiêu loại rồi?" Sở Dương vặn vặn eo.

kiếm linh tính toán đại khái một chút, thuận miệng nói: "Cũng không nhiều lắm, tổng cộng còn chưa tới hai ngàn loại, vẫn chưa đạt tới số lượng ta mong muốn..."

Sở Dương hoàn toàn im lặng.
Bình Luận (0)
Comment