Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1676

"Nhưng huynh đệ ta ngươi hoàn toàn không có hối hận. Nam nhi không hối hận!" Sở Dương cười lớn, hào hùng vạn trượng, mày kiếm nhướng cao, tựa như thần kiếm xuất vỏ, đơn thương độc mã thử kiếm thiên hạ, thiên hạ anh hùng có dám đỡ?!

"Không sai! Thành bại không hối hận, thắng thua đều là anh hùng!" Mạc Thiên Cơ phất tay áo, tiêu sái đứng lên, chậm rãi bước đi về phía phòng mình, miệng khẽ cười ha ha: "Huynh đệ đều không hối hận! Ta cũng không hối hận! Nếu cả đời có thể không hối hận, còn có thể đòi hỏi gì hơn? Ha ha."

Mạc Thiên Cơ đã quay về gian phòng của mình.

Từ giờ khắc này trở đi, huynh đệ cửu kiếp đã tiên phong động thủ, thiên hạ phong vân cũng theo đó mà dũng động!

Truyền thuyết cửu kiếp đương đại, trong buổi sáng hôm nay, giờ này khắc này, chính thức kéo lên màn che!

Trọng trách trên vai Mạc Thiên Cơ, từ giờ khắc này, phong vân đều nằm trong lòng bàn tay.

Hắn nhất định phải bảo trì tỉnh táo cao độ, bày mưu nghĩ kế quyết thắng tại Trung Đô, chuẩn bị điều chỉnh chiến lược bất cứ lúc nào. Cho tới khi... "Thiên Đỉnh thịnh hội" trên danh nghĩa này hoàn toàn kết thúc.

Hay có thể nói... Khi nào cuộc chiến cửu kiếp Cửu Trọng Thiên hoàn toàn hạ xuống màn che.

Mạc Thiên Cơ mới có thể, mới được phép nghỉ ngơi.

Hiện tại, đối với hắn mà nói, bất cứ một điểm thời gian nào, cho dù là thời gian nghỉ ngơi ngắn như một cái nháy mắt, đều trân quý vô cùng, khó thể nào có được.

Sở Dương cười ha hả, đột nhiên hào hùng vạn trượng, đập bàn quát lớn: "Mang rượu tới đây!"

May mà bên người còn có một Hoàng đại thiếu gia, nếu không Sở diêm vương lần này đúng là diễn trò phí công rồi. Bởi vì giờ phút này, trừ Sở Dương cũng chỉ còn lại một mình Hoàng Hà Liễu coi như biết chuyện thức thời, về phần đám cao thủ Hoàng gia kia... Có vẻ chưa đủ thân phận.

Hoàng đại thiếu gia vừa nghe Cửu đại gia kêu rượu, lập tức đưa lên rượu ngon đã sớm chuẩn bị từ trước.

Sở Dương không thèm nhìn lấy một cái, một chưởng bóc nê phong!Bạn đang đọc truyện lấy tại Truyện FULL

Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng gió rít điên cuồng đột nhiên ập tới. Trong phúc chốc, rắc rắc rắc, không ít bảng hiệu cửa hàng bên ngoài đột nhiên gãy lìa, tiếp đó bị cuồng phong cuốn đi, biến mất vô tung vô ảnh.

Vô số tiếng kêu sợ hãi, thảm thiết cũng theo đó mà vang lên, bất quá đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã dừng lại.

Chỉ là nó đi thật sự quá nhanh rồi, tất cả thanh âm bên ngoài phảng phất như đều biến mất. Toàn bộ thiên địa tựa như đột nhiên rơi vào trong tĩnh mịch chưa từng có.

Yên tĩnh như quỷ vực.

Hoàng Hà Liễu sợ tới đứng không vững, thiếu chút nữa phệt mông xuống đất. Trận cuồng phong bất thình lình xuất hiện vừa rồi, gần như thổi tim hắn vọt ra khỏi miệng, vô số chấn động hoảng hốt bỗng nhiên trào lên, trong phút chốc đã cực kỳ khủng hoảng.

Nếu không phải hào khí của cửu kiếp lúc trước còn sót lại, hắn đái ra quần cũng không có gì lạ.

Sở Dương một tay cầm bầu, một tay cầm chén, đối diện với biến cố như vậy nhưng đến lông mi cũng không lay động nửa cái, tự rót tự uống, thần thái thoải mái phiêu dật, tựa hồ không phát giác ra.

"Chuyện gì xảy ra?" Hoàng Hà Liễu sợ hãi ngẩng đầu, vội vàng hỏi.

"Bên ngoài đường cái tựa hồ phát sinh biến cố nào đó. Người bên ngoài chẳng biết tại sao đều biến mất rồi. Hiện tại còn không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra."

"Hẳn là... là có cao thủ tuyệt đỉnh xuất thủ, dọn sạch ngoài đó rồi...." Một vị cao thủ Hoàng gia lưu thủ bên ngoài đi tới, nhíu mày, trong mắt có chút kinh nghi bất định, thấp giọng hồi đáp.

Thực lực người này không tầm thường, đã là chí tôn nhị phẩm.

Tu vi thế này ở Hoàng gia cho dù chưa tính là mấy người tối cường, những cũng đủ để bài danh top 10 rồi. Bất quá giờ phút này, khi trận quái phong đột nhiên nổi lên, trong lòng hắn cũng vô cùng sợ hãi, nếu luận bình tĩnh có lẽ còn không bằng Hoàng đại thiếu gia.

Trừ người không biết không sợ ra, Hoàng đại thiếu gia còn hết lòng tin tưởng Cửu đại gia, có vị tôn thần này tọa trấn, mình còn phải lo lắng gì sao?

Không giống Hoàng đại thiếu gia không biết không sợ, vị cao thủ Hoàng gia kia giờ phút này đã sớm đổ mồ hôi lạnh, chỉ thấy sau lưng phát lạnh từng chặp.

Trận cuồng phong vừa rồi, nếu là do con người tạo ra, vậy tu vi người này phải đạt tới cảnh giới nào rồi? Phỏng chừng muốn giết mình, cũng dễ như trở bàn tay thôi!

"Ra ngoài xem, rốt cuộc chuyện gì xảy ra...." Hoàng Hà Liễu còn chưa nói hết câu, thanh âm đột nhiên dừng lại.

Không, phải nói là cứng lại.

Bởi vì chỉ trong một khắc, một cỗ khí tức thiên hàn địa đống từ phía trước mãnh liệt ập tới. Nơi nó đi qua, trong nháy mắt sương tuyết phiêu linh, nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống mấy chục độ!

Trên mặt đất trước khách điếm, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ nhanh chóng ngưng kết ra một tầng sương trắng. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, phản xạ ra quang mang rực rỡ lộng lẫy tuyệt trận.

Hoàng Hà Liễu trợn mắt há hốc miệng nhìn biến hóa thần dị trước mắt, khẽ rùng mình một cái: "Cái này... cái này... cái này quá...." Ngay cả nói cũng không rõ nữa rồi.

Hiện tại là chính hạ, không khí nóng tới mức khiến người ta chỉ hận không thể cởi trần, nhưng cỗ khí tức này vừa xuất hiện, không ngờ nháy mắt đã hóa chính hạ nóng nực thành chính đông rét lạnh. Biến hóa như vậy quả là không tưởng tượng nổi.

"Kiên nhẫn, bình tĩnh!" Sở Dương không thèm động mí mắt, thản nhiên nói: "Chớ quên, hiện tại ở bên cạnh ngươi, chính là Cửu Kiếp kiếm chủ!"

Hàn khí vừa xuất hiện, người tới là ai, trong lòng Sở Dương dã có định luận rồi. Với tu vi thực lực hiện giờ của hắn, nói không phải tự đại, chỉ cần không phải mấy người Pháp Tôn, Thiên ma, Vũ Tuyệt Thành, Ninh Thiên Nhai, những người khác hắn hoàn toàn không cần để vào mắt.

Thậm chí Sở Dương nói như vậy vẫn còn là khiêm tốn. Cho dù là những người đó tới, thật sự đánh nhau, Sở Dương cũng chưa chắc đã thua, hơn nữa cho dù có đánh không lại, chạy trối chết cũng có nắm chắc vạn phần trăm.

Huống chi, từ khi Sở Dương xuất đạo, một đường thần kinh bách chiến, còn chưa bao giờ thật sự dùng hết át chủ bài! Sở Dương có thể nói là tự tin vô cùng.

Nhưng vừa nghe Sở Dương nói nhu vậy, mấy vị cao thủ Hoàng gia vẻ mặt hoảng sợ quay phắt đầu lại, đại ca ngài đừng dọa người nhu vậy được không...

Tuy chúng ta loáng thoáng đoán được, nhưng ngài cũng không cần phải nói trắng ra như vậy chứ...

Ngài không biết, hiện tại cái tên này vừa vang lên, sẽ khiến người ta chấn động cỡ nào không? Đó là chấn động gần như muốn sập trời a!

Hơn nữa... Tuy cái tên này quả thực rất uy phong, rất trâu bò, nhưng nơi này..... chính là địa bàn của Dạ gia đó.

Ngài chính là mục tiêu tất sát của cửu đại gia tộc, đương nhiên, ngài có thể không sợ, nhưng chúng ta sợ. Ngài không quan tâm cửu đại gia tộc, càng không sợ bị giết, nhưng chúng ta sợ!

Nào ngờ Hoàng Hà Liễu lại gật đầu từ đáy lòng, vẻ mặt vô cùng đồng tình, không ngờ ngồi xuống rất là đĩnh đạc, nói: "Không sai! Lão tử sợ cái gì? Lão tử không sợ, có Cửu đại gia ở đây, sợ cái gì... Sợ, sợ cái chim... Ặc, Cửu đại gia, cho ta một ngụm rượu, chân ta hơi run, không phải sợ đâu, thời tiết quỷ quái này, thật lạnh quá đi..."

Hai hàm răng đánh nhau, đúng là sắp sợ tới mức sắp thần hồn bất phụ thể rồi, nhưng vẫn cố ra vẻ mạnh miệng.

Ba!

Mấy tiếng tay áo xé gió đồng loạt vang lên, giống như chỉ có một tiếng. Sau đó, tất cả mọi người đã thấy trước mắt sáng bừng, trắng toát, lạnh lẽo như băng tuyết.

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện chín người.

Bạch y, bạch bào, vỏ kiếm màu trắng, chuôi kiếm mày trắng, kiếm tuệ màu trắng, khăn vấn đầu màu trắng, ngay cả giày tất cũng trắng nốt.

Tiếp đó, một cỗ khí tức rét lạnh giống như mãng cổ băng nguyên phả vào mặt.

Đứng đầu là một lão nhân bạch y, râu tóc bạc trắng, khoanh tay mà đứng, dáng người cao ngất, ánh mắt như kiếm, nhìn tới.

Có người tiến lên trước một bước, thân hỉnh yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng, sau đó chợt nghe thấy một thanh âm lạnh lùng mà trong trẻo nói: "Xin hỏi, đương đại Cửu Kiếp kiếm chủ Sở Dương Sở đại nhân đang ở đây? Lăng gia Lăng Hàn Tuyết tới bái phỏng."

Lăng gia Lăng Hàn Tuyết.

Lúc này, bắp chân Hoàng Hà Liễu thật sự nhũn hoàn toàn rồi, thiếu chút nữa quỵ thẳng xuống, miễn cưỡng xem như chống đỡ được. Mẹ nó, không có chuyện thì không có chuyện, nhưng vừa có chuyện là đích hệ cửu đại gia tộc trực tiếp tìm tới cửa. Cửu đại gia, ngài ngài ngài"... Ngài cũng thật biết dày vò, thật biết bình tĩnh a. Ta là bằng hữu Cửu đại gia, cũng không thể để hắn mất mặt được. Đứng vững, nhất định phải đứng vững, không phải là cửu đại gia tộc sao, có gì giỏi chứ...

Sở Dương cũng không đứng dậy, vẫn như trước, đại mã kim đao mà ngồi, cầm bầu rượu tự rót tự uống, thản nhiên nói: "Lăng cô nương, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?"

trong mắt Lăng Hàn Tuyết lộ ra một tia thần sắc dị thường phức tạp.

Ngày đó Sở Dương mới rời khỏi Đông Nam, cùng Tử Tà Tình Sở Nhạc Nhi đi, cũng từng đồng hành một đường với người của Lăng gia.

Khi đó, Sở Dương còn là một vô danh tiểu tốt từ đầu tới đuôi.

Nhưng hiện tại, giờ phút này, trước sau chưa tới một năm thời gian, hắn đã biến hóa nhanh chóng, trở thành Cửu Kiếp kiếm chủ uy chấn thiên hạ, kiếm lăng giang hồ!

Hắn và huynh đệ cửu kiếp của hắn đã bắt đầu tạo ra một truyền thuyết cửu kiếp mới trong giang hồ.

Hiện tại, danh tiếng Cửu Kiếp kiếm chủ Sở Dương đã vang vọng thiên hạ, có đủ thực lực cường hãn thao túng đại thế giang hồ!

Hôm nay so với lúc trước, quả thực giống như nằm mơ, khiến người ta dám tin tưởng.

Trong lòng Lăng Hàn Tuyết khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt lộ vẻ đau thương. Khi đó, nhị thúc Lăng Hàn Vũ... vẫn còn!

Nghĩ tới nhị thúc Lăng Hàn Vũ, trong lòng Lăng Hàn Tuyết lại cảm thấy đau đớn khôn kể.

Nhị thúc cả đời đấu tranh đau khổ, cả đời cô đơn một mình....

Sở Dương chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn cũng có chút phức tạp, hiện tại người hắn nhớ tới, có Lăng Hàn Vũ, có Dạ Sơ Thần, còn có Mạnh Siêu Nhiên.

Lúc trước Dạ Sơ Thần Mạnh Siêu Nhiên thụ thương, Lăng Hàn Vũ tráng liệt chết trận, tất cả đều vẫn như mồn một trước mắt.

Nhưng vùng thiên địa này đã thay đổi, khác biệt như trời với đất.

Lăng Hàn Vũ si tình, Dạ Sơ Thần kiên trì, Mạnh Siêu Nhiên thống khổ.

Nhớ tới sư phụ mình, hiện giờ mỗi tối đều uống rượu với bài vị Lăng Hàn Vũ, thanh tửu một chén, cô đèn như đậu, đêm tối u ám, cùng quân say chén, sinh tử không sờn, đều là huynh đệ....

Sở Dương thở dài một tiếng trầm thấp, xóa sạch những ý niệm đột nhiên xuất hiện này, ngẩng đầu mỉm cười: "Hay cho một chiêu Thiên lý băng phong, vạn lý tuyết phiêu". Chiêu này vừa hiện, ta đã biết, đại nhân vật của Lăng gia đã tới rồi... Nhưng không biết vị tiền bối nào của Lăng gia muốn gặp hậu sinh vãn bối như ta đây?"
Bình Luận (0)
Comment