Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1730

Mấy chục vạn người, cứ như vậy bởi một mệnh lệnh mà hóa thành thi thể. Trong lúc nhất thời, toàn bộ không trung Trung Đô đều ngập tràn một thứ mùi tử vong, mãi không tiêu tan.

Ngửi thấy là buồn nôn.

Đại quân Pháp Tôn chưa tới, nơi này đã bị thanh tẩy một lần rồi. Lần tàn sát này khiến cho tất cả võ nhân giang hồ đều câm như hến. Nghe các đại gia tộc phát mệnh lệnh cũng nhu thuận hơn nhiều.

Hiệu quả dựng sào thấy bóng.

Bầu trời Trung Đô thậm chí ngay cả một tia gió cũng không có. Đã là cuối thu, nhưng thời tiết nóng như vậy cũng quá tà dị rồi.

Không khí tựa hồ ngừng lưu động.

Trên đường, mỗi người đều đi lại vội vàng, trầm mặt không nói một lời. Biểu tình ai nấy đều giống như cương thi.

Mắt tỏa thanh quang, thần sắc dữ tợn. Tựa hồ nhìn ai cũng không vừa mắt, tựa như muốn giết hết mới hài lòng.

Cái gì phải tới rốt cuộc cũng tới. Sáng sớm ngày thứ ba đám người Sở Dương bế quan.

Đột nhiên, toàn bộ Trung Đô thành xôn xao.

"Đến rồi rồi đến rồi, thật sự đến rồi...." Trên đường đầu tiên có một người hét lên, thanh âm tựa như muốn khóc vậy.

"Đến rồi, đến rồi... Đại quân chấp pháp giả đến rồi...." Càng lúc càng có nhiều người kêu lên.

Có người tu vi không tầm thường, nhưng vừa mới nghe được tin tức này, không ngờ cũng sợ tới mức ngồi phệt mông xuống đất.

chấp pháp giả tới rồi, tận thế rốt cuộc cũng tới!

Chỉ thấy bầu trời Trung Đô, từ bốn phương tám hướng, chậm rãi bay tới vô số đám mây...

Lăng Mộ Dương đang định ra ngoài xem tình huống, đã thấy Phong Vũ Nhu sưu một tiếng đã xuất hiện, đơn giản phân phó một câu: "Để ta đi xem. Ngươi chú ý nơi này, nhất định phải đảm bảo im lặng tuyệt đối, đừng để bất cứ chuyện gì quấy rầy mọi người bế quan."

Lăng Mộ Dương ở trước mặt Phong Vũ Nhu đương nhiên rất tôn kính, khom người đáp ứng, nói: "Vâng!"

Lời còn chưa dứt đã không thấy bóng Phong Vũ Nhu đâu nữa.

Nháy mắt sau mới nghe thấy trên không trung ba một tiếng, trước mắt rõ ràng xuất hiện một vết nứt không gian, chính là Phong Vũ Nhu bay đi quá nhanh, trực tiếp xuyên phá không gian.

Sưu một tiếng.

Phong Vũ Nhu xuất hiện trên đỉnh núi cao nhất Trung Đô, ánh mắt nhìn về tứ phía.

Trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.

chấp pháp giả, Pháp Tôn thật sự tới rồi.

Hiện tại, tuy vẫn không nhìn thấy bất cứ thân ảnh chấp pháp giả nào, nhưng ngoài ngàn dặm tứ phía, lại có thể nhìn thấy khắp nơi đều bốc lên khói mù dày đặc.

Giống như phong vân đầy trời, đột nhiên xuất hiện ở bát diện, cùng tuôn trào về phía trung tâm.

Còn có một cỗ sát khí nồng đậm, hắc ám tà ác cực điểm xuất hiện. Cho dù ở cách xa ngàn dặm, cũng có thể dễ dàng phát hiện ra.

Thanh thế như thế này, đại quân chấp pháp giả của Pháp Tôn ít nhất cũng phải có quân số trăm vạn trở lên, mới có thể tạo thành thanh thế kinh người như vậy!

Một đường giết chóc mà tới, nhìn khói mù dày đặc dần dần bao tròm toàn bộ bầu trời, Phong Vũ Nhu đã biết, trên đường tới đây, bất cứ thứ gì có thể đốt, chấp pháp giả và Pháp Tôn đều đốt sạch.

Không chỉ có phòng xá, dân cư đồng ruộng, mà còn bao gồm cả núi cao, rừng rậm. Tóm lại, đột sạch tất cả mọi thứ...

"Pháp Tôn. Vì sao ngươi trở nên điên cuồng như thế?" Ánh mắt Phong Vũ Nhu lộ ra một tia đau đớn kịch liệt, thì thào tự nói: "Lúc trước, tuy ngươi cũng có dã tâm, đi ngược lại tôn chỉ của chấp pháp giả, đối nghịch với Cửu Kiếp kiếm chủ. Nhưng ngươi không phải là người mất sạch nhân tính. Vì sao bây giờ ngươi lại trở nên điên rồ như thế?"

"Tất cả những gì ngươi từng làm, kế hoạch ngươi từng vạch ra, đều khiến người ta rõ ràng cảm nhận được, ngươi muốn tốt cho đại lục này! Nhưng hiện tại, vì sao lại trở thành như vậy? Cho dù bị Thiên ma ảnh hưởng, cũng không thể như vậy chứ...."

"Chỉ vì phát tiết ủy khuất thống khổ trong lòng, mà ngươi muốn tàn sát thiên hạ sao?"

Phong Vũ Nhu ngây ngẩn đứng đó, vô tận nghi hoặc trong lòng không biết nên phát tiết thế nào, cũng không biết là đang hỏi ai.

Nghĩ tới phía sau màn khói mù đen kịt kia, nhất định là vô số sinh linh đồ thán, trong lòng không nhịn được lại đau đớn. Đó vốn là thế giới an bình mà đám người phu thê mình, lịch đại vô số tiên hiền hậu bối chấp pháp giả, vất vả mấy vạn năm mới có thể tạo ra!

Cứ như vậy bị người ta hủy hoại trong chốc lát!

"Pháp Tôn!" Phong Vũ Nhu quát lớn một tiếng, thanh âm giống như một mũi lợi tiễn, xuyên thẳng trường không, truyền đi thật xa, ầm ầm vang trọng trên chín tầng trời như kinh lôi.

Cùng lúc, trên không trung phạm vi mấy ngàn dặm đều ầm ầm nổ vang!

"Pháp Tôn! Ngươi ra đây cho ta!" Phong Vũ Nhu đề khí hét lớn: "Ta là Phong Vũ Nhu."

Phía dưới, tất cả mọi người đều chấn động trong lòng.

Phong Vũ Nhu.

Phong Nguyệt nhị vị tôn giả, thần thủ hộ của Cửu Trọng Thiên.

Hai người Phong Nguyệt có thể nói là tồn tại số hai trong hàng ngũ chấp pháp giả, chỉ đứng sau Pháp Tôn!

"Ta mặc kệ ngươi là Đông Phương Bá Đạo hay là Đệ Ngũ Trù Trướng! Ngươi ra đây! Ngươi ra đây cho ta!" Phong Vũ Nhu gào thét: "Ngươi bày ra trận thế lớn như vậy, chẳng lẽ ngay cả dũng khí đối diện với ta cũng không có sao? Ngươi đi ra cho ta!"

Không trung, theo tiếng gào thét của Phong Vũ Nhu, kinh lôi cũng ầm ầm nổ vang không ngừng, chấn động bốn phương tám hướng.

Lôi âm khủng bố như vậy, nhưng vẫn không thể áp xuống thanh âm Phong Vũ Nhu.

Mây mù đầy trời, bụi mù ngập trời, vô số đạo điện mang ẩn hiện bên trong.

Xoạt xoạt xoạt...

Đám người Dạ Trầm Trầm cũng liên tiếp bay lên đỉnh núi, đứng phía sau Phong Vũ Nhu.

Phong Vũ Nhu tựa như không phát hiện ra bọn hắn, mặc kệ. Mọi người đều không nói lời nào, chỉ cung kính đứng sau lưng nàng.

Sau một hồi lâu, một thanh âm thanh nhã, mơ hồ, phiêu đãng từ xa xa truyền tới.

Chính là thanh âm Pháp Tôn.

"Phong tôn giả, đã lâu không gặp."

Phong Vũ Nhu quát: "Ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Làm sao mới bằng lòng thu tay?"

Tiếng cười âm u nặng nề của Pháp Tôn vang lên: "Tôn giả hỏi ta thế nào mới thu tay thì hỏi lầm người rồi. Cửu Trọng Thiên này đã bị Thiên ma xâm lấn... Ta thân là Pháp Tôn, suất lĩnh chấp pháp giả, quyết diệt Thiên ma! Cho dù phải trả giá lớn thế nào, ta cũng không tiếc! Ta biết Phong tôn giả thương tiếc chúng sinh, lòng đầy nhân từ, bất quá, mong Phong tôn giả đừng khuyên gì nữa... chỉ vô ích thôi."

Thân thể Phong Vũ Nhu thoáng run lên, lạnh lùng nói: "Pháp Tôn, đại trượng phu sinh ra trong thiên địa, hành sự chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Ngươi lẫn lộn phải trái, điên đảo thị phi như vậy, có từng đỏ mặt không?"

Pháp Tôn chậm rãi nói: "Thời tiết hôm nay không được tốt lắm, chắc sắp mưa rồi. Phong tôn giả, gió lớn mưa lạnh, ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể."

Đến lúc này, đã không còn bất cứ thanh âm nào truyền ra nữa.

Bất kể Phong Vũ Nhu nói thế nào, thanh âm Pháp Tôn thủy chung vẫn không xuất hiện.

Tiếp qua một lát, một tiếng sấm ầm ầm nổ vang, mưa như trút nước, trên mặt đất rất nhanh đã bay lên một tầng bụi mù nhàn nhạt, nhưng cũng nhanh chóng bị mưa lớn cuốn trôi không còn.

Tiếng gió rít lăng lệ vang lên.

Thiên địa đột nhiên trở nên mênh mông vô cùng.

Trong đám mây mù giữa không trung, từng đạo từng đạo sấm sét giăng khắp nơi, tạo thành vô số tiếng sấm ầm ầm vang lên không ngừng.

Thiên địa càng lúc càng trở nên âm u, đến cuối cùng gần như đưa tay không nhìn thấy năm ngón nữa rồi.

Chỉ có trong khoảnh khắc sấm vang chớp giật, mới có thể nhìn thấy thấy giới đang bị hắc ám nhấn chìm, cùng với mưa bụi đang điên cuồng trút xuống.

Tựa hồ trời xanh cũng đang vì trận chiến tàn khốc này mà tức giận.

Đám người Phong Vũ Nhu cứ như vậy đứng ở đỉnh núi, bị mưa xối ướt đẫm người, toàn thân lạnh lẽo, ngay cả trong lòng cũng không còn chút hơi ấm nào.

"Phong tôn giả." Thanh âm Dạ Trầm Trầm vang lên khô khốc.

"Chiến đi! Hiện tại vô luận có nói gì cũng không còn ý nghĩa nữa rồi!" Phong Vũ Nhu không quay đầu lại, chỉ chậm rãi nói: "Bất kể sinh tử thắng bại, Trung Đô cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Chỉ có đánh một trận."

Sắc mặt đám người Dạ Trầm Trầm, Tiêu Thần Vũ xung quanh đều lộ vẻ thê lương.

Đột nhiên, bốn phương tám hướng đằng xa cùng truyền tới tiếng hò hét chấn thiên.

Đó là tất cả chấp pháp giả, cùng nhau đồng thanh gào thét!

"Huyết tẩy Trung Đô!"

"Huyết tẩy Trung Đô!"

"Huyết tẩy Trung Đô!"

Thanh âm chấn động như vậy, tựa hồ toàn bộ Trung Đô cũng phải rung lên. Ngay cả ngọn núi dưới chân mọi người, cũng rung lên từng chặp, không ngừng có đất đá từ trên ầm ầm lăn xuống.

Sắc mặt đám người Dạ Trầm Trầm càng trở nên trắng bệch.

Một tiếng hò hét chấn thiên, truyền khắp vạn dặm sơn hà.

Pháp Tôn.

Chỉ nghe hắn chậm rãi ngâm nga: "Khắp nơi khói lửa nhìn Trung Đô, hai tay tanh máu nhuộm giang hồ, thương thiên không cho ta làm chủ, đồ diệt nhân gian có làm sao?"

Phong Vũ Nhu lạnh lùng nói: "Đi!"

Thân hình yểu điệu bay lên không trung, trong nháy mắt một tia chớp bỗng nhiên chiếu sáng thiên địa, thân hình Phong Vũ Nhu đã biến mất trong mưa gió đầy trời. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Buổi sáng, mưa lớn vẫn không hề có nửa điểm dấu hiệu dừng lại, ngược lại còn càng lúc càng kịch liệt. Toàn bộ thiên địa vẫn chìm trong một màu tối đen.

Đại quân phe chấp pháp giả giờ phút này đã hạ trại cách Trung Đô thành một trăm năm mươi dặm! Không khí giết chóc, tràn ngập ý tứ hủy diệt vẫn chậm rãi tràn tới.

Trong Trung Đô thành, loạn như cào cào, tiếng khóc lóc vang vọng không ngừng, tựa như tận thế sắp hàng lâm.

Chẳng biết qua bao lâu, mưa to vẫn còn đang rơi liên tục, sấm vang chớp giật chợt nổ vang. Một thanh âm giống như kim thiết vang lên, hữu lực mạnh mẽ: "Tấn công! Trước phá cửa bắc Trung Đô!"

Hiển nhiên phe chấp pháp giả đã sốt ruột rồi. Cho dù mưa to tầm tã, vẫn kiên trì tấn công, huyết tẩy Trung Đô!

Một hồi gào thét thê lương vang lên, mấy vạn cao thủ phe chấp pháp giả giống như vô số tia chớp, cấp tốc xông lên. Ở trong không gian mưa gió ngập trời, cả đám đều giống như lệ quỷ xuất quan!

Vậ mà đã triển khai đợt tấn công thứ nhất!

Đội ngũ chấp pháp giả lặn lội đường xa mà tới, lại gặp phải một cơn mưa lớn mấy trăm năm cũng khó gặp. Pháp Tôn không ngờ không cho tu chỉnh đội ngũ, cũng chẳng cho bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, đã lập tức phát động tấn công rồi.

"Để ta đánh trận đầu đi!" Tiêu Thần Vũ quát lớn một tiếng, phi thân xông ra ngoài.

Ở phía sau hắn, là mấy cao thủ còn sót lại của Tiêu gia, còn có hơn mười vạn cao thủ giang hồ! Ai nấy sắc mặt bi phẫn, thần sắc quyết tuyệt.

Giống như thủy triều tràn tới cửa bắc, ngang nhiên chống lại đại quân chấp pháp giả.

"Hôm nay nếu ta bất hạnh chết trận, tiện đường đi tìm Xuân Ba uống rượu, mà quan trọng nhất, là bồi tội với hắn!" Tiêu Thần Vũ ngửa mặt lên trời thét dài, cười ha ha: "Thì ra tới lúc sinh tử quan đầu, mới biết được trong đời... cái gì không nên buông bỏ nhất, cái gì nên kiên trì nhất...."
Bình Luận (0)
Comment