Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1747

Quỳnh Hoa tới cực kì nhanh, phạm vi công kích lại rộng lớn, Pháp Tôn mạnh mẽ ngã người ra sau, cả thân thể song song với mặt đất, đầu đụng vào Tử Ngọc Tiêu của Mạc Thiên Cơ đang đánh từ sau lưng tới, một chân đá thẳng vào Quỳnh Hoa đang nở rộ.

Ở trong ánh mắt hoàn toàn không thể tin của Tạ Đan Quỳnh, đóa Quỳnh Hoa kia lại có thể bay ngược trở về.

Tạ Đan Quỳnh biết rõ, một đòn này của mình, Quỳnh Hoa có các loại lực lượng mạnh yếu, xoay tròn theo các loại góc độ, ước chừng bảy vạn hai nghìn lần, Quỳnh Hoa biến hóa phiền phức như thế, mà Pháp Tôn lại có thể chỉ dùng một đá trúng vào chỗ đầu mối then chốt!

Nếu chỉ như vậy thì thôi, càng kinh người hơn là, tuy rằng lúc Quỳnh Hoa bị đá trở về thì thiếu rất nhiều biến hóa, lại tốc độ xoay lại tăng lên tới tám vạn vòng!

Sau lưng, có vẻ như Mạc Thiên Cơ đánh trúng điểm yếu hại của Pháp Tôn cũng lảo đảo lui về phía sau.

Tử Ngọc Tiêu của Mạc Thiên Cơ vừa đánh trúng giữa gáy Pháp Tôn, nhưng mà điểm Mạc Thiên Cơ đánh trúng so với điểm hắn tính toán lúc ban đầu thì khác xa hoàn toàn, mục tiêu lúc ban đầu của Mạc Thiên Cơ chính là giữa lưng của Pháp Tôn, chính là vì phối hợp với thế công của Tạ Đan Quỳnh Quỳnh Hoa mà làm thế, một trước một sau hoàn toàn tập trung vào Pháp Tôn, không ngờ Pháp Tôn lại ứng biến thần tốc, dùng phương pháp rất quái lạ, không những dễ dàng phá vỡ Quỳnh Hoa của Tạ Đan Quỳnh, còn dùng đầu cứng rắn đỡ lấy Tử Ngọc Tiêu của Mạc Thiên Cơ, hai bên vừa đụng vào nhau, Mạc Thiên Cơ chỉ cảm thấy Tử Ngọc Tiêu của mình giống như vừa đánh vào sắt đá, hoàn toàn không có hiệu quả, lập tức lại cảm thấy một cỗ lực lượng cực mạnh đánh người trở lại, liền lui người lại.

Hai người vừa mới lui, Ngạo Tà Vân khởi động độc môn của bản thân là khí kình hình rồng, cả người giống như hóa làm một con Cự Long ngao du ở phía chân trời, long thân khổng lồ mạnh mẽ cuốn tới, thừa dịp thân hình Pháp Tôn còn đang nằm thẳng, lập tức giống như một con rắn lớn, quấn quanh toàn bộ thân hình Pháp Tôn. Hai tay hung hăng đâm vào ánh mắt tràn ngập hắc khí của Pháp Tôn.

Cả người Pháp Tôn chấn động, ma khí ầm ầm trào ra, Cự Long tan thành mây khói ngay lập tức, Ngạo Tà Vân rên thảm một tiếng, lắc mình lui ra, lúc này Nhuế Bất Thông vỗ cánh, hai chân Phượng Hoàng đã va chạm với hai tay của Pháp Tôn, chiếc mỏ sắc nhọn mổ mạnh xuống, vừa mổ vừa phun ra Niết Bàn chi hỏa màu trắng rừng rực.

Hai tay Pháp Tôn phát lực, Mượn lực xông tới, cả thân thể trượt đi ra ngoài giống như cá bơi dưới nước. Lật ngược tay lại vỗ một chưởng vào mông đít của Phượng Hoàng Nhuế Bất Thông, Nhuế Bất Thông hú lên một tiếng quái dị, bay ra ngoài giống như gió thổi mây phun, vừa lúc đè ngã Ngạo Tà Vân vừa đứng lên xuống đất, kêu to: "Cái gì thế này, cái mông của ta!"

"Cút!" Ngạo Tà Vân tức giận, dùng chân đá bay hắn.

Pháp Tôn vừa trượt ra. Đối diện với hắn là song kiếm của Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch đang trong trạng thái Nhân Kiếm Hợp Nhất!

Đáng tiếc rằng tu vi của hai người bọn họ lại vẫn chưa đủ cao, Pháp Tôn không tránh không né, tay trái đón đỡ Kỷ Mặc, tay phải đón đỡ La Khắc Địch, lại một lần nữa lựa chọn lấy cứng đối cứng. Ngoài ra còn đá ra một đá, dễ dàng đẩy lui Tinh Mộng Khinh Vũ Đao của Mạc Khinh Vũ, tỏ ra rất ung dung.

Nhưng mà, ngay ở phía trước, Sở Dương mang theo kiếm tiến tới giống như tia chớp ở phía chân trời chợt lóe lên.

Sắc mặt vốn ung dung của Pháp Tôn, trong nháy mắt liền trở nên nghiêm túc, ứng phó với thế công của Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch, đồng thời bức lui một đao của Tiểu Vũ, cả người mất đi cân bằng, nhưng lại dùng một loại tư thế gần như không tưởng xoay người bay lên, thân hình xoay tròn phá vỡ sự công kích của Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương từ hai mặt tới. Ngón tay chà một cái. Trong tay liền xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen, phe phẩy tiêu sái giống như một cái quạt. Ngay mặt đón nhận Cửu Kiếp kiếm của Sở Dương.

Một kiếm này của Sở Dương, chính là toàn bộ bốn chiêu kiếm pháp dung hợp lại trong một đòn, thế công giống như sấm chớp, vô cùng lợi hại.

Pháp Tôn vừa mới đứng lên, kiếm quang lành lạnh do bốn chiêu hợp nhất đã đến trước mắt.

Ba ba ba vài tiếng vang, nửa đoạn trước trường kiếm màu đen của Pháp Tôn liền bị gãy trong nháy mắt, lập tức hoàn toàn dập nát, Pháp Tôn lại làm như hoàn toàn không có gì ngoài ý muốn, cười ha ha: "Quả nhiên là Cửu Kiếp kiếm, bằng hữu đã lâu, ngày xưa là thứ giúp đỡ lớn nhất, hôm nay lại là kẻ địch hiểm ác nhất!" Nửa thanh kiếm còn sót lại vẫn đang không ngừng ngăn cản Cửu Kiếp kiếm công kích, nửa thanh kiếm không ngừng nghiền nát, lợi dụng phản chấn, thân hình liền bay lui ra ngoài.

Đối mặt với một chiêu này của Sở Dương, Pháp Tôn vừa mới bị Cửu Kiếp tiến công liên tục, cũng chỉ có thể lựa chọn tạm thời né lui.

Thét dài một tiếng, kiếm của Cố Độc Hành, đao của Đổng Vô Thương, Quỳnh Hoa của Tạ Đan Quỳnh cùng với Tử Ngọc Tiêu của Mạc Thiên Cơ từ bốn phương tám hướng lại một lần nữa đánh thẳng về phía thân thể của Pháp Tôn.

Thế nhưng, rõ ràng đã đánh trúng thân thể Pháp Tôn, nhưng nơi bốn loại binh khí đánh trúng lại giống như không có gì xảy ra, chỉ vang lên bốn tiếng nhỏ, không còn thu hoạch được gì khác!

Sau khi Pháp Tôn trúng chiêu, liền lui về phía sau, nhưng bốn người cũng đều cảm giác được lực phản chấn cực kỳ mạnh mẽ, đồng thời không ổn định được thân hình, cả người mang theo binh khí, bay thẳng ra ngoài.

Pháp Tôn cũng nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, hắc vụ quỷ dị trên thân thể, ngay lập tức bùng lên, thân hình đột nhiên biến mất, sau đó mạnh mẽ lóe ra một chút, xuất hiện ở một chỗ cách xa chiến trường cũ, quát lên: "Kiếm tốt, là kiếm của Cố Độc Hành sao?!"

Khuôn mặt Cố Độc Hành vì bị phản chấn nên không còn hồng nhuận như trước, nghe vậy ngạc nhiên nói: "Như thế nào?"

Pháp Tôn lạnh lùng nhìn hắn, lật ống tay áo lên, lộ ra cánh tay, chỉ thấy ở trên cánh tay, là một vết máu chậm rãi mở rộng, miệng vết thương có máu đen chảy ra, rơi xuống theo cánh tay của Pháp Tôn, lập tức hóa thành Ma Vụ bay lên.

Hoá ra vừa rồi bốn người cùng nhau công kích, không phải hoàn toàn không có thu hoạch, Pháp Tôn cũng đã bị một vết thương nhẹ!

"Không thể tưởng tưởng được kiếm của ngươi đã có được kiếm hồn!" Trong ánh mắt của Pháp Tôn mang theo chút kinh dị, nói: "Tuy rằng kiếm hồn còn yếu, thậm chí còn chưa thực sự tỉnh lại, nhưng... Nếu đã tồn tại, thì đã có thể làm tổn thương ta. Cố Độc Hành, tiểu tử ngươi rất rất giỏi! Lúc trước đúng là đã khinh thường ngươi!"

Cố Độc Hành vừa kinh hãi, liền trở nên vô cùng vui mừng. Text được lấy tại Truyện FULL

Lúc trước Sở Dương đã chia xẻ chuyện binh hồn của thần binh cho huynh đệ, nhưng mà công lực của mọi người còn chưa đạt tới, mức độ phù hợp với bản thân, trình độ câu thông cũng thiếu rất nhiều, đều tự cho rằng khoảng cách tới khi thông linh còn rất xa, tuy rằng đều hiểu biết một chút đối với binh hồn, nhưng không có người nào thực sự cảm nhận được binh hồn là như thế nào.

Nhưng mà, Hắc Long kiếm của Cố Độc Hành lại là một ngoại lệ, từ khi Cố Độc Hành xuất đạo cho tới nay, trước sau cũng chỉ có một cây bảo kiếm này bên người, có thể nói, thứ thân mật nhất cùng Cố Độc Hành không phải là bất cứ Diêm vương nào, cũng không phải là Tiểu Diệu Tả, mà là này thành Hắc Long kiếm này, một đường làm bạn với sự phát triển của Cố Độc Hành, cách đây một đoạn thời gian không ngắn, Hắc Long kiếm đã được Sở Dương liên tục cải tạo, lại có Cố Độc Hành không ngừng dùng thần hồn tẩm bổ, nhưng thật sự đã bắt đầu sinh ra ý thức của kiếm hồn!

Sở Dương ngưng trọng nói: "Pháp Tôn, quả nhiên trình tự của ngươi rất cao; chúng ta tạo thành trận thế mười người bao vây tấn công ngươi, đã toàn lực ra tay rồi, không hề giữ lại chút gì, lại chỉ có thể làm cho ngươi bị một vết thương nhẹ như vậy, chỉ so sánh về tu vi, thì Sở Dương ta đối với ngươi chỉ có một chữ " phục "!"

Đám người Cố Độc Hành Đổng Vô Thương nghe vậy, trong lòng đều cảm thấy rùng mình.

Không sai, Cửu Kiếp kiếm chủ liên hợp Cửu Kiếp; mười người giống như một thể đồng thời tấn công, một vòng công kích cực kỳ mạnh mẻ đến đến, Pháp Tôn lại gần như đón đỡ toàn bộ, lại cũng chỉ chịu một chút vết thương nhẹ bé nhỏ không đáng kể.

Hơn nữa, đây là sau khi tu vi của mười người tăng lên rất nhiều, trước mắt đã vượt xa cực hạn của Cửu Trọng Thiên, đủ để Phá Toái Hư Không rồi.

Thực lực của Pháp Tôn, đã mạnh đến trình độ nào rồi!?

Pháp Tôn cười lớn, đứng chắp tay: "Tên Thiên Ma kia, tuy rằng đã không còn trọn vẹn, nhưng ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, thì thực lực vốn rất cao. Mà thứ bản thân ta cắn nuốt, lại là thần hồn của hắn, tuy rằng thần hồn của hắn đã tổn thương rất nhiều, nhưng cũng mạnh mẽ hơn thân thể của hắn nhiều. Sau khi tiêu hóa toàn bộ, hiện tại thực lực của ta bằng ba thành của thời kỳ hắn mạnh nhất."

"Tuy rằng tu vi của các ngươi đã tăng lên rất nhiều so với trước, tốc độ đó vốn cũng không thể tưởng tượng được, nhưng nếu muốn giết ta, vẫn còn hơi yếu một ít."

Sở Dương lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Hơi yếu sao? Vậy cũng chưa chắc!"

Pháp Tôn cười ha ha, hắc vụ tràn ngập, đột nhiên thân hình nhoáng lên một cái, đồng thời xuất hiện mười tên Pháp Tôn, ở bên trong sương mù dày đặc tràn ngập, đồng thời công kích mười người!

Hắn chống lại mọi người, rõ ràng còn có thể phân thân, phân bố thực lực ra, tấn công trước.

"Giết!" Sở Dương hét lớn một tiếng.

...

Mọi người phía dưới thấy hắc vụ trên bầu trời chậm rãi bay lên cao, không ngừng biến đổi thành các hình dạng, từ lúc mới bắt đầu còn tràn ngập thiên địa, sau khi lên cao thì hóa thành một đám mây đen lớn ở phía chân trời, tâm trạng của mọi người đều cực kỳ ngưng đọng.

Bên trong ngẫu nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, hoặc một tiếng nổ vang, nơi đánh nhau cách mặt đất xa như vậy nhưng mặt đất cũng chợt rung lên. Những người tạo ra chuyện này, nên có thực lực cường đại tới cỡ nào, trong lòng mọi người đều lộ vẻ hoảng sợ.

Nếu như trận chiến chưa từng có này diễn ra trên mặt đất, chỉ sợ trong vòng phạm vi mấy ngàn dặm, sẽ không có bất cứ người nào có thể sống sót!

Kết quả duy nhất, sẽ chỉ là bị động đất đâm chết!

Trữ Thiên Nhai nhìn lên bầu trời, có chút xuất thần, nói: "Chiến đấu như vậy, xuất hiện tại đại lục Cửu Trọng Thiên... Thật sự làm cho người ta..." Hắn lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Nhưng phía sau hắn, một âm thanh non nớt lại thở dài một tiếng, nói tiếp thay hắn: "... Thật sự làm cho người ta không có tự tin mà..."

Nét mặt của Trữ chí tôn lập tức trở nên đỏ bừng.

Đầu của một cậu nhóc trắng ngần từ sau lưng của hắn thò ra, hai con mắt sáng rạng rỡ nhìn mọi người trước mặt, quả thực là xinh đẹp tới cực điểm, cũng có thể nói đáng yêu tới cực điểm.

Khuôn mặt bụ bẫm, làn tóc đen, đôi môi là một trái ánh đào đỏ hồng, đôi mắt chớp chớp, rõ ràng còn chưa hình thành mắt hai mí, vô cùng dễ thương bụ bẫm, trong phút chốc sẽ làm cho tất cả mọi người ở đây thích thú.

Thật sự rất đáng yêu rồi, tại sao trong cuộc sống lại có thể có đứa nhỏ dễ thương như vậy?!

Hai mắt của Sở Nhạc Nhi, Mặc Lệ Nhi, cùng Phong Vũ Nhu đồng thời sáng lên.

"Oa! ~~" Sở Nhạc Nhi hét lên một tiếng: "Thật đáng yêu quá ~~ "

Phong Vũ Nhu bước thẳng tới, vội vàng hỏi han: "Ai đây? Thật sự quá đáng yêu..." Đột nhiên tỉnh ngộ: "Trữ Thiên Nhai, đây không phải là nhi tử của ngươi đi? Ngươi trốn tránh không thấy mặt thời gian dài như vậy, thì ra là trốn tránh để sinh nhi tử đi? Không ngờ ngươi lại có thể sinh ra nhi tử đáng yêu như thế, thật sự là quá khinh thường ngươi rồi!"

Trữ Thiên Nhai nghe vậy lập tức mở to hai mắt nhìn, lập tức chán nản thở dài: "Nếu ta có một tên nhi tử như vậy thì quá tốt rồi, cho dù bị hắn chọc tức chết thì ta cũng cam tâm tình nguyện, chẳng qua tên tiểu tử này không phải là nhi tử của ta, mà là tiểu tổ tông của ta đó..."
Bình Luận (0)
Comment