Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 229 - Chúng Ta Là Trúc Tử

Vào giờ khắc này, Tiểu Lộc cô nương đột nhiên cảm thấy một cảm giác thân thiết dâng lên từ đáy lòng! Tựa hồ người nam nhân trước mặt này, chính là thân ca ca chân chính của mình, vô luận mình có làm gì, hắn cũng sẽ yêu thương mình, nuông chiều mình...

Loại cảm giác này, không liên quan tới tình cảm nam nữ, so với tình yêu nam nữ, lại càng có thêm cảm giác huyết mạch tương liên.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt lại trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

"Sở Dương ca ca, vẫn, vấn đề thứ ba thì sao?" Khi Tiểu Lộc cô nương nói những lời này, ngay cả bản thân cũng không cảm nhận được, trong thanh âm của mình, đã ẩn ước mang theo một tia nũng nịu.

"À, vấn đề thứ ba hả.... Phải có trà ngon a... rượu ngon a... còn có... Hắc hắc hắc...." Đúng lúc này, Sở Dương liền trở mặt, vắt chéo chân, đung đưa, nói: "Vấn đề này, thật là khó giải quyết a...."

Bộ dạng thần côn y như ở trong nhà mình, hơn nữa còn giọng điệu còn điêu vô cùng.

Nếu như ngay từ đầu, Sở ngự tọa đã nói như vậy, tuyệt đối sẽ bị Tiểu Lộc cô nương trực tiếp đuổi ra ngoài. Nhưng bây giờ chỉ đùa một chút, lại khiến cho Tiểu Lộc cô nương cắn môi trừng mắt oán hận nhìn hắn một cái, nhịn không được bật cười, sẵng giọng: "Đáng ghét!"

"Hắc hắc... ta nghe nói nơi này có rượu ngon, thức ăn ngon... còn có cả trà ngon.. còn có.... Oa ha ha." Sở Dương hừ hừ, liếc xéo mắt, âm dương quái khí nói: "Ta nói này tiểu nha đầu, ngươi nghĩ chỉ dựa vào mấy tấc lưỡi đã muốn rút hết mấy con bài chưa lật của ta sao? Cái này, hơi bị tinh ăn rồi đó."

"Được được được." Tiểu Lộc cô nương dùng một khẩu khí bất đắc dĩ, cười nói: "Sở đại gia, ta sẽ hầu hạ phục dịch ngài thật tốt...."

"Đừng! Ngàn vạn đừng!" Sở Dương hoảng sợ xua xua tay: "Ta ta... ta còn chưa muốn tìm vợ...."

"Đáng ghét! Ngươi chỉ tinh ăn!" Tiểu Lộc cô nương tức giận dậm chân, vừa nghiêng đầu, hầm hừ đi ra, vừa đi được hai bước thì quay đầu lại: "Ngươi chờ đấy, ta sẽ pha trà ngon cho ngươi, thuận tiện lấy cho đại thiếu gia ngài một chút đồ ăn, được chưa?"

"Vậy mới nghe được!" Sở Dương hếch lỗ mũi lên tận trời, vênh váo vô cùng.

Hai người cùng nở nụ cười, không khí cực kỳ hòa hợp!

Tiểu Lộc cô nương mỉm cười, cảm thấy đã lâu lắm rồi, mình chưa được vui vẻ như vậy, lại bĩu môi giận dữ than thở: "So với người ta còn nhỏ hơn, vậy còn mặt dày xưng ca ca.. thật không biết xấu hổ."

Đi ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, trà thơm đồ nhắm đã lục tục được đưa lên,được bày trên tám đĩa nhỏ tinh xảo dị thường. Ngón tay Sở Dương đại động, không chút khách khí, ăn ăn uống uống, giống như gió cuốn mây tan. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tiểu Lộc cô nương còn chưa kịp động tới đũa, cả bàn đã trở thành một đống hổn độn. Ngẩng đầu nhìn lên, vị Sở ngự tọa đã một tay cầm đũa, một tay cầm chén rượu, nhưng lập tức ném đũa qua một bên, trực tiếp cầm lấy đĩa thịt đổ luôn vào miệng, lại ực một tiếng, cả bầu rượu đã tiêu tích, không còn một giọt, sau đó lại cầm bình trà dốc thẳng vào miệng, ăn uống điên cuồng!

Oa một tiếng, lau miệng, hài lỏng thở dài nói: "Đã nghiền a... Không ăn điểm tâm chờ bữa tiệc này, quá hợp lý...."

Tiểu Lộc cô nương nhìn tám cái đĩa trống trơn trước mắt, thật sự là so với cẩn thận đánh rửa còn phải sạch sẽ hơn, trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng trân trối!

Lúc này, đôi đũa trong tay nàng không ngờ vẫn còn sạch nguyên!

Nói cách khác, nàng chưa kịp ăn một cái gì, mà rượu đã hết, đồ ăn không còn, thậm chí đến trà cũng chỉ còn bã...

Tốc độ này...

"Ta nói này Sở ngự tọa đại nhân, chẳng lẽ bệ hạ không cho ngài ăn cơm sao?" Tiểu Lộc cô nương nghẹn họng trân trối kêu lên.

"Haiz, cơm nhà quan làm sao ngon hơn cơm của tiểu muội mình được?" Sở Dương cảm thán một câu, nói: "Xem ra sau này ta phải thường xuyên tới mới được. Dù sao hiện giờ ta cũng là khách quý rồi."

"Đừng... ngàn ngàn vạn đừng. Nếu ngài thường xuyên tới đây, Tuyệt Sắc lâu chúng ta chẳng phải bị ngươi ăn cho tới đóng cửa mất...." Tiểu Lộc cô nương giơ tay lên, tỏ vẻ đầu hàng.

Hai người cùng cười ha hả, đều cảm thấy được sự quen thuộc giống như đã quen biết mấy chục năm vậy.

"Ăn người nhu nhược, bắt người tay ngắn. Haiz, ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, nếu cứ vỗ mông bỏ đi thì thật sự không thể nào nói nổi." Sở Dương ra vẻ thở vắn than dài: "Vấn đề thứ ba này...."

"Ừm?"

_"Vấn đề thứ ba.... thôi, A Lộc này, bây giờ ngươi đàn cho ta một khúc 《 tương kiến hoan 》được không Sở Dương nhếch miệng cười.

" _ Có gì không được. " Tiểu Lộc cô nương sung sướng nhảy dựng lên, mang theo mặt cười, đi tới trước cầm án, cười nói: " Ngươi nghe cho kỹ này. _" Trong thanh âm, không hiểu sao lại nghe như một tiểu cô nương đang khoe khoang trước mặt đại ca mình.

" _ Ừm."

Cầm âm khoan thai vang lên, đúng là 《 tương kiến hoan 》!

Cầm âm lưu loát, lộ ra ý vui vô cùng, tựa hồ có một đôi bạn tri kỷ lâu năm gặp lại, đều có chuyện nói không hết, bộ dáng cao hứng không thể dừng lại được.

Trong quá trình đánh đàn, Tiểu Lộc cô nương thậm chí còn nhắm mắt lại, khóe miệng mỉm cười ngọt ngào, hoàn toàn thả lỏng, một đôi bàn tay linh hoạt nhảy múa, thân thể theo đó cũng nhẹ nhàng lay động...

Một khúc đã hết...

"Hay cho một khúc 《 tương kiến hoan 》! _" Sở Dương vỗ tay tán thưởng.

" _ Thế nào? _" Tiểu Lộc cô nương kiêu ngạo ưỡn ngực.

" _ Ừm, phi thường hay! Đây là một khúc hay nhất mà ta từng nghe! " Sở Dương mỉm cười đầy thâm ý: " Bên trong một khúc này, đã có đầy đủ: Cầm âm, cầm nghệ, cảm xúc, và hồn âm! Cực kỳ hoàn mỹ! _"

Hắn cười ha hả, nói: " _ Nha đầu, hiện giờ ngươi đã biết, cái gì gọi là hồn âm chưa? _"

Tiểu Lộc cô nương ngẩn ngơ, nhắm mắt lại, tinh tế hồi tưởng lại một lần, có chút bừng tỉnh nói: " _ Thì ra là thế.... __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Ngươi là âm nhạc đại sư, ngươi có thể đưa lòng ngươi hòa vào trong đó. Với một nhạc công bình thường mà nói, điều này có thể nói là đăng phong tạo cực! Nhưng đối với một cầm tuyệt như ngươi mà nói, còn xa mới đủ! " Sở Dương chậm rãi nói: " A Lộc, trước tiên, ngươi phải cảm động được chính mình.... __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Ta hiểu rồi! " Tiểu Lộc cô nương vui mừng nhảy nhót, hưng phấn đến mức hai mắt sáng lên, nói: " Sở Dương ca ca, cám ơn ngươi! __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Ừm, câu cảm ơn này ta nhận. " Sở Dương cười ha ha: " ngươi phải nhớ kỹ, hòa mình, và hòa mình thật sâu hoàn toàn bất đồng. Hòa mình thật sâu, có nghĩa là dồn toàn bộ linh hồn tâm linh vào bên trong, còn chỉ hòa mình vào thôi lại không như vậy! __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Dung nhập toàn bộ, ngươi chính là cầm! __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Đúng! Dung nhập toàn bộ, ta chính là cầm! _" Tiểu Lộc cô nương hai mắt tỏa sáng.

" _ Bước tiếp theo của dung nhập hoàn toàn... Sở Dương chậm rãi nói ra từng chữ một: "Vượt qua cảnh giới hiện tại rồi hãy nói.. đó là một cảnh giới khác rồi.... __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Vượt qua...." Tiểu Lộc cô nương hoàn toàn ngây ngẩn.

"Cầm nghệ võ nghệ, bất cứ là một lĩnh vực nào, đều vĩnh viễn không có điểm cuối! " Sở Dương chậm rãi nói: " Ở trên đời này, vĩnh viễn không có đỉnh phong chân chính! __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Vĩnh viễn không có đỉnh phong chân chính...." Tiểu Lộc cô nương cẩn thận ghi nhớ từng lời này, không ngờ hoàn toàn ngây ngốc.

Sau một hồi lâu, Tiểu Lộc cô nương cuối cùng cũng phục hồi tinh thần trở lại, nhẹ nhàng ngồi xuống, thần thái khôi phục trấn tĩnh, nhẹ giọng nói: "Sở Dương ca ca, ngươi nay ngươi tới Tuyệt Sắc lâu, là có chuyện gì?"

Sở Dương gật đầu, thản nhiên, nói: "Không sai, quả thật là có chuyện, muốn mời ngươi trợ giúp một chút. __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Ngươi giúp ta một việc lớn!" Tiểu Lộc cô nương bình tĩnh nói: "Bất kể ngươi muốn ta giúp điều gì, cứ nói ra là được. __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Không!" Sở Dương lắc đầu: "Ta không hề giúp ngươi! Với ngộ tính của ngươi, sớm muốn cũng sẽ ngộ ra đạo lý này." Hắn giơ tay, chặn lại những lời Tiểu Lộc cô nương sắp nói, nặng nề nói: "Hơn nữa, cho dù ta có giúp ngươi, thì cũng không lấy đó để làm điều kiện trao đổi với ngươi. __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Trao đổi như vậy, cho dù ta có giúp ngươi, thì cũng là vũ nhục ân nhạc! Cũng là vũ nhục bản thân ta!" Trong thần sắc Sở Dương lại lộ ra một vẻ thê lương thẫn thờ, chậm rãi, nói: "Đây là quan điểm của ngươi thân cận ta nhất, cũng không phải là của ta. Nàng không còn trên đời này nữa...." Cho nên ta muốn lý luận của nàng có thể chấn động thiên hạ, ngự trị trên tất cả thế nhân! __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Từ quan điểm này mà nói, ngược lại là ngươi đang giúp ta!" Sở Dương cay đắng nói.

Tiểu Lộc cô nương cũng phải động dung. Nàng có thể nhận ra, mỗi một lời Sở Dương nói ra, đều mang theo một sự bi thường bất đắc dĩ, loại tình cảm thâm trầm này, thậm chí có thể khiến cho nàng cảm động lây!

Nàng tin tưởng đây tuyệt đối không phải là nói dối! Không ai có thể nói dối được như vậy!

"Vị bằng hữu kia của ngươi..... __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Là... người quan trọng nhất đời ta..... " Sở Dương cay đắng cười, nói: " Ta hi vọng, chút lý luận này có thể trợ giúp cho ngươi, dẫn dắt cho ngươi, chúc ngươi đạt tới ngai vàng đệ nhất thiên hạ! Cũng chẳng khác gì... hoàn thành tâm nguyện của ta! __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Về phần tên của nàng. " Sở Dương lẩm bẩm nói: " Chỉ có thể ở trong lòng ta. _"

Tiểu Lộc cô nương hai mắt nhìn hắn thật sâu, sau đó mỉm cười, nói: " _ Ta nhất định có thể làm được! _" Thanh âm kiên quyết, chém đinh chặt sắt, tựa hồ đã đồng ý hứa hẹn.

" _ Đa tạ! _" Sở Dương chân thành nói.

" _ Ha ha.... hiện tại ngươi nói đi? " Tiểu Lộc cô nương khẽ cười cười: " Có chuyện gì muốn ta trợ giúp? Ta cân nhắc một chút, xem có thể giúp hay không. __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Ừm, tháng sáu năm sau, ngươi phải đi Trung châu? __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Đúng. __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Có thể, đến lúc đó ta mới cần ngươi hỗ trợ, nhưng cần ngươi bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ. " Sở Dương chậm rãi, nói: " Đến lúc đó, chúng ta sẽ gặp lại ở Trung châu, ta muốn ngươi chuẩn bị cho ta mấy cái thân phận có thể ẩn mình và lợi dụng. __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Không thành vấn đề! " Tiểu Lộc cô nương khẳng định, nói: " Tuy chúng ta không tham dự tranh bá ở Hạ Tam Thiên, nhưng thay ngươi yểm trợ thì vẫn dễ dàng! Cho dù biết thì Đệ Ngũ Khinh Nhu dám làm gì chúng ta? _"

Sở Dương vừa mở miệng, nàng đã biết Sở Dương muốn làm gì.

" _ Đa tạ! _" Sở Dương trịnh trọng nói. Quốc sự đương nhiên không thể tùy tiện. Sự ủng hộ của Tuyệt Sắc lâu, quan hệ tới thành bại trong truyện này.

" _ Không cần! " Tiểu Lộc cô nương trầm ổn nói, rồi lại cười cười: " Ta cũng không phải đang trao đổi điều kiện. __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Ha ha. " Sở Dương mỉm cười, nhịn không được lại day day mũi nàng, nói: " Nha đầu nhà ngươi! _"

Tiểu Lộc cô nương nở nụ cười tràn ngập ấm áp, cảm thấy trong lòng, tựa hồ đang thật sự có một thân ca ca đang che trở cho mình, hạnh phúc vô cùng.

" _ Ừm, ta còn thật không biết, tên đầy đủ của ngươi đó? " Sở Dương khổ não xoa xoa đầu: " Ca ca ta thật không ra gì, đến tên muội muội là gì cũng không biết. Xấu hổ quá.... __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Ha, ngươi lại tác quái.... " Tiểu Lộc cô nương cười vui vẻ: " Ta tên Quân Lộc Lộc! Ngươi phải nhớ kỹ đấy? __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Quân Lộc Lộc... à, tên rất hay. __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Chúng ta là Trúc tử... Sở Dương ca ca, ngươi có biết trúc tử không? _" Tiểu Lộc cô nương khẽ nghiêng đầu, cười cười.

" _ Hả?!" Sở Dương lập tức khiếp sợ!

Bình Luận (0)
Comment