Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 271 - Công Tử Sở Gia?

"Hiện tại Thiên Cơ đã trưởng thành, đến ta cũng phải cố kỵ. Muốn giết chết hắn, rất khó. Nhưng như lời ta vừa nói, ta có thể giết chết hắn một vạn lần, tin tưởng các ngươi cũng không phủ nhận." Mạc Thiên Vân trầm mặc nói: "Ta có năng lực như thế!"

"Tâm tình của ta rất mâu thuẫn, chắc chắn nói tới đây, các ngươi cũng có thể hiểu được. Mạc Thiên Vân ta tuy không phải là người tốt, không phải quân tử, nhưng tuyệt đối không hạ lưu như lời Ngạo huynh nói."

"Ta đang chèn ép đệ đệ, muội muội của mình, điểm này ta không có gì không dám thưà nhận." Ánh mắt lạnh lẽo như đao phong của Mạc Thiên Vân lướt qua mặt tất cả mọi người, đột nhiên trầm giọng hỏi: "Nhưng các vị đại công tử ngồi ở đây, có ai chưa từng áp chế đối thủ cạnh tranh của mình? Có sao?"

Đối diện với ánh mắt của hắn, khuôn mặt mọi người đều có chút nóng lên.

Mạc Thiên Cơ và Mạc Khinh Vũ bị Hắc Ma thế gai đánh lén ở Hạ Tam Thiên, có rất nhiều suy đoán, chuyện này khẳng định là có liên quan tới Mạc Thiên Vân, cũng bởi vậy mà ấn tượng đối với Mạc Thiên Vân trở nên rất tồi tệ.

Một kẻ mà ngay cả đệ đệ muội muội của mình cũng hãm hại, còn đáng để tín nhiệm sao?

Nhưng hiện giờ, tất cả mọi người lại bỗng nhiên cảm thấy, mình, chẳng phải cũng giống như Mạc Thiên Vân sao? Vì gia tộc, vì lý tưởng, để mình không bị loại bỏ, mình cũng đang chèn ép những người khác trong gia tộc! Mà những người đó, cũng có quan hệ huyết thống với mình, cũng là huynh đệ tỷ muội của mình!

Mình nhạo báng Mạc Thiên Vân bởi vì một chuyện mà mình cũng đang làm, đây chẳng phải là đáng nực cười sao?

"Mạc Thiên Vân, tài ăn nói của ngươi khá lắm." Ngạo Tà Vân khẽ nở một nụ cười: "Ngươi nói như vậy, dích xác cũng có đạo lý, hơn nữa, ta cũng rất tán đồng. vì gia tộc phồn vinh vĩnh viễn, cho dù thỉnh thoáng lừa dối lương tâm mình một lần, cũng không là gì. Chúng ta đều có thể thừa nhận."

"Những lời ngươi nói, thành công khiến cho hình tượng của ngươi trong lòng mọi người trở nên sáng giá. Mặc dù có một vết nhơ bẩn, nhưng có gan thừa nhận, có gan chịu trách nhiệm, rất tốt." Trong ánh mắt tà dị của Ngạo Tà Vân lộ ra một tia quang mang trào phúng. "Nếu hôm nay ta không ở nơi này, rất có thể lời này của ngươi sẽ lôi kéo được rất nhiều minh hữu.."

"Nhưng chỉ đáng tiếc, hôm nay ta lại ở đây." Ngạo Tà Vân nhàn nhạt cười nói: "Những lời ngươi nói, đều là thật, một số cũng là lời trong lòng ngươi... Nhưng,,,,."

"Những người chúng ta chèn ép, đều khác với ngươi." Ngạo Tà Vân lẳng lặng nói: "Trước khi huynh đệ của ta trưởng thành, không có khả năng đối phó ta, ta sẽ không bao giờ chèn ép!"

"Nhưng ngươi lại khác. Muội muội của ngươi mới chỉ có chín tuổi, hơn nữa còn là nữ hài tử. Đệ đệ của ngươi cùng ngươi tranh quyền đoạt lợi, nhưng Mạc Thiên Cơ lại khác với ngươi. Hắn đoạt quyền với ngươi, nhưng một khi liên quan tới lợi ích gia tộc, hắn chỉ thoái nhượng, mà ngươi vì đoạt quyền, lại có thể tổn hại lợi ích gia tộc."

"Ngươi có thể giết chết hắn trước khi hắn trưởng thành, nhưng ngươi cũng chớ quên, khi đó hắn cũng không hề đối phó ngươi." Ngạo Tà Vân chậm rãi nói: "Nhưng ngươi lại đề phòng hắn khắp nơi. Chính bởi vì ngươi đề phòng hắn, cho nên hắn sinh ra dục vọng quyền lực."

"Cho dù chúng ta chèn ép, cũng không dồn vào chỗ chết." Ngạo Tà Vân nói: "Mà các ngươi lại là tranh đấu sinh tử" . Hơn nữa cuộc tranh đoạt này là do ngươi bức ra. Đây chính là chỗ khác biệt lớn nhất giữa chúng ta và ngươi. _"

Sắc mặt Mạc Thiên Vân lúc trắng lúc xanh. lời Ngạo Tà Vân nói đã chạm trúng vào yếu huyết của hắn, chỉ có thể vô lực cắn răng nói: " _ Mọi người ở đây thân ở gia tộc, đều có lĩnh ngộ của riêng mình. Ai mà không có nỗi khổ tâm trong lòng? Ai mà không có cảm ngộ? Ai mà không có bất đắc dĩ? Ai mà không có khát vọng? Hiện giờ tranh luận những điều này, không thể nghi ngờ là chuyện vô nghĩa.

"Không sai, là vô nghĩa" .

Nhưng tính đa nghi của ngươi, lại khiến cho người khác không thoải mái. " Ngạo Tà Vân cười lạnh nói: " Chính như hôm nay, ngươi vốn không nên đề nghị đối phó hai người trẻ tuổi kia, nhưng ngươi lại nói. __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ Thế thì sao? _" Mạc Thiên Vân hừ một tiếng.

" _ Điều này không hợp với tính cách âm nhu của Mạc Thiên Vân ngươi. " Trong đôi mắt tà dị của Ngạo Tà Vân lóe sáng, nói: " Như gặp phải tình huống này, bình thường Mạc Thiên Vân ngươi nhất định sẽ chờ thời cơ mà động, tuyệt đối không bao giờ đi trước, lại càng không bao giờ làm chim đầu đàn.... __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ ngươi muốn chiếm tiện nghi khi người khác lưỡng bại câu thương, lại còn muốn chiếm được cái tiếng đại nhân đại nghĩa. " Ngạo Tà Vân không chút khách khí nói: " Chó không bỏ được tính cắn *, ngươi đáng ra không nên nhảy ra, nhưng vừa rồi, ngươi lại người đứng ra đầu tiên, nói như thế mặc dù có đạo lý, nhưng cũng chứng minh ngươi có địch ý đối với hai người kia. __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ Mà người như vậy, vẫn luôn là đối tượng ngươi lôi kéo nịnh bợ. Ngươi tuyệt đối sẽ không chủ động chọc vào bọn hắn, đắc tội bọn hắn. Cho nên, tất nhiên là hai người kia có địch ý đối với ngươi, mà ngươi cũng đã cảm giác được. _"

Ngạo Tà Vân chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt tà mị chiếu thẳng vào khuôn mặt Mạc Thiên Vân, cười một tiếng, mang theo một vẻ trào phúng: " _ Mà Mạc Thiên Vân ngươi, sẽ không bỏ mặc nguy cơ xuất hiện, cho dù chỉ là cảm giác... cho nên, mục đích của ngươi, chính là muốn chúng ta trong vô hình làm hậu thuẫn của ngươi. __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ Ngươi đang tiên hạ thủ vi cường! " Ngạo Tà Vân nói: " Đây là tính đa nghi của ngươi! Nhưng ngươi hôm nay vì sao lại đa nghi như vậy? Mạc Thiên Vân, ngươi chính là đa nghi sao? _"

Sắc mặt Mạc Thiên Vân trắng nhợt, quát: " _ Ngạo Tà Vân ngươi có ý gì? __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ Không có ý gì. _" Ngạo Tà Vân thản nhiên nói: " _ mọi người đều biết, hai người kia là Thượng Tam Thiên, một khi mọi người bị ngươi kích động bắt đầu đối phó bọn họ, vậy.. bọn họ sẽ không trả thù sao? Nếu là muốn trả thù... thì sẽ trả thù thế nào? _"

Hắn nói tới đây, cả đám công tử đều biến sắc.

" _ Có thể đánh cho các đại thế không gượng dậy được hay không? Hay thậm chí là trực tiếp áp chế? "Ngạo Tà Vân thản nhiên nói: " Như vậy, tuyệt đại đa số thế gia Trung Tam Thiên sẽ từng bước từng bước xuống dốc... Mạc Thiên Vân, chẳng lẽ ngươi muốn độc bá Trung Tam Thiên sao? _"

Sắc mặt Mạc Thiên Vân trắng bệch: " _ Ngươi nói hươu nói vượn! _"

Nhưng ánh mắt mọi người nhìn hắn đã có thay đổi rồi.

Sau khi nghe Ngạo Tà Vân nói, mọi người lập tức ý thức được, đây là chuyện vô cùng có khả năng xảy ra.

" _ Có một số người rất thích dùng lòng tiểu nhân để phỏng đoán một số chuyện. Nhưng thật đáng buồn là, nó lại trở thành chủ thể trong thế giới này. " Mạc Thiên Vân lạnh lùng nói: " Cho nên thế gian này, người trung hậu thành thật bạch cốt như núi, kẻ đê tiện vô sỉ lại được vinh hoa phú quý. _"

Hắn cười lạnh lắc lắc đầu: " _ Cực kỳ không thú vị!"

Trận đấu võ mồm này, Mạc Thiên Vân bại.

Hắn dùng cảm giác nguy cơ của mình để kêu gọi mọi người đứng cùng một trận tuyến với mình, hi vọng có thể chống đỡ nguy cơ sắp xuất hiện. Nhưng Ngạo Tà Vân cùng dùng cảm giác nguy cơ này để chọc thủng lời nói dối của hắn, đẩy hắn lún sâu thêm một bước.

Cho nên cuối cùng Mạc Thiên Vân chỉ phát ra một câu cảm thán, ra vẻ chán nản để vớt vát chút mặt mũi cuối cùng cho mình.

"Đạo lý ai ai cũng nói, cùng một dáng đạo lý, do miệng quân tử nói ra là đạo lý, do tiểu nhân nói ra, cũng là đạo lý. " Ngạo Tà Vân thản nhiên nói: "_ _ Đạo lý chính là đạo lý. Không có phân biệt. __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ Nói đúng lắm!" Một thanh âm tán thành truyền tới. Tiếp đó một tiếng vỗ tay nhẹ nhàng vang lên, hai thiếu niên bạch y như tuyết bước tới.

Cả phòng yên tĩnh trở lại, Sở Dương cùng Cố Độc Hành bước tới, tiến vào căn tiểu sảnh này.

Dung mạo hiện giờ của bọn họ, đều được Sở Dương dịch dung kỹ lưỡng, so với tướng mạo ban đầu thì hoàn toàn khác xa! Thậm chí màu da, khuôn mặt, hình mắt, vị trí ngũ quan, cũng hoàn toàn bất đồng.

Hiện giờ, hai người bọn họ chính là hai người hoàn toàn xa lạ, lần đầu tiên xuất hiện trên thế giới này.

Lúc này, sau khi tiến vào tiểu sảnh, hai người Sở Dương và Cố Độc Hành tuy đã kiệt lực khống chế, nhưng trong lòng vẫn không bình tĩnh nổi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Xuất hiện trước mắt Cố Độc Hành, gần như đều là người quen!

Đám công tử ở đây, hắn gần như quen biết toàn bộ!

Nhưng từ trong ánh mắt Sở Dương, lại có thể nhìn ra, không giống như vậy.

Người quen cũng không ít, Sở Dương trong lòng thầm cảm thán, trừ bỏ một số người ra, nơi này gần như đều tới đông đủ rồi!

Cũng chỉ mấy chục năm sau, những người đứng ở nơi này, sẽ khuấy động phong vân Trung Tam Thiên! Thậm chí ngay cả Thượng Tam Thiên cũng phải chấn động theo!

Hắc Ma Ám Trúc Cô Độc Khách, Độc Sát Thiên Cơ Lệ Hùng Đồ, Mặc Đao Thiên Hào Tà công tử, Mộng Lạc Quỳnh Hoa Thiên Bất Như.

Vị công tử thanh niên lợi hại ngồi ở chính giữa, vẻ mặt không màng danh lợi kia, chính là Tà công tử, Ngạo Tà Vân. Một trong thập nhị tuyệt, mà Cô Độc Khách Cố Độc Hành đang ở bên cạnh mình. Mặc Đao đang cùng Vấn Thiên Kiếm gay sóng gió. Người đứng ở góc kia, chính là đại công tử Đồ gia Đồ Thiên Hào. Còn vị thanh niên râu quai nón ngồi trên bàn phía sau Ngạo Tà Vân, vẻ mặt hào sảng kia chính là Lệ Hùng Đồ!

Hắc Ma Ám Trúc không có ở đây. Độc Sát Sở Dương cũng không biết là ai. Mạc Thiên Cơ không ở nơi này. Quỳnh Hoa trong Mộng Lạc Quỳnh Hoa Thiên Bất Như chính là thiếu niên tiếu dung đầy mặt, vẻ mặt thẹn thùng ở góc kia. Sau này tất cả moi người đều nghĩ Quỳnh Hoa là nữ, nhưng Sở Dương biết, vị Quỳnh Hoa đại danh đỉnh đỉnh, khiến người ta suy tư vô hạn, chính là đại công tử Tạ gia, Tạ Đan Quỳnh.

Ám khí thành danh của hắn, chính là Mộng Ảo Quỳnh Hoa.

Mộng Lạc và Thiên Bất như đều không ở nơi này.

Nhưng cho dù là thế, ở nơi này cũng tụ hội được Cô Độc Khách, Lệ Hùng Đồ, Đồ Thiên Hào, Tà công tử, Quỳnh hoa Tạ Đan Quỳnh, thậm chí còn có một Độc Sát ẩn mình nữa.

Sáu người.

TRong đó còn có một người tuyệt không thua kém gì. Mạc thị gia tộc đại công tử, Mạc Thiên Vân.

Trong những người này, Kỷ Chú sau này bị chính vị biểu huynh của mình - Mạc Thiên Vân giết chết, Mạc Thiên Vân sau đó lại chết trong tay Mạc Thiên Cơ, mà đại ca La Khắc Vũ của La Khắc Địch, rốt cuộc cũng chết trong âm mưu của Mạc Thiên Cơ khi quyết chiến giữa hai đại gia tộc....

Mà Cố thị gia tộc hai vị công tử Cố Viêm Dương và Cố Viêm Nguyệt, lại không biết tung tích, sớm biết mất trong tranh đấu.

Hiện giờ, Hắc Ma Ám Trúc đã quật khởi, mười ngươi còn lại cũng vừa mới bắt đầu lộ ra phong mang!

Kiếp trước là thiên hạ của các ngươi, nhưngkiếp này có ta! Sở Dương thầm nói trong lòng.

"Chư vị, lần đầu tiên gặp mặt, tại hạ có lễ! _" Sở Dương nhã nhắn ôm quyền, vẻ mặt tươi cười ôn hòa, nhưng tràn đầy một loại thận trọng cao quý, khiến cho người ta không thể phản cảm được.

" _ Vị công tử này là? " Trong mắt Ngạo Tà Vân lộ ra một tia nghi hoặc: " Xin hỏi đại danh công tử? __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ Tiểu đệ họ Sở. " Thanh âm Sở Dương trong trẻo: " Đây là đại ca ta, hắn không thích nói chuyện cho lắm. __"

" _ _ _ _ _ _ _ _ Thì ra là Sở công tử." Ngạo Tà Vân trong lòng rùng mình. Họ Sở? Thượng Tam Thiên Sở gia? Sở gia tuy không được xếp vào Thượng Tam Thiên cửu đại hào môn, nhưng cũng là một siêu cấp gia tộc!

Hai vị Sở công tử này, không ngờ lại là người của Sở gia?

Bình Luận (0)
Comment