Trong lòng Ngụy Vô Nhan buồn bực vô cùng, chẳng lẽ nói chuyện với muội muội mình cũng có thể đột phá một tầng tu vi ư? Đây là cái kiểu gì vậy...
Đáng tiếc muội muội ta đã qua đời nhiều năm, bằng không ta cũng muốn tìm muội muội nói chuyện một chút...
Nếu không thì Sở Dương làm sao lại đột phá như vậy chứ? Quả thực là không thể tưởng tượng nổi mà.
Màn đêm buông xuống, ba người nói chuyện tới đêm. Sau đó, ba người cũng không hề đi ngủ. Ngụy Vô Nhan vẫn kinh ngạc, đang cẩn thận suy nghĩ đây rốt cuộc là chuyện gì. Đây có thể là một loại ngộ đạo khác trong khi tu luyện hay không?
Dùng thân tình để ngộ đạo? Hay là... dùng huyết thống để ngộ đạo? Ngụy đại huyết thù suy nghĩ tới tận nửa đêm, càng nghĩ càng cảm thấy vô căn cứ, càng nghĩ càng tâm phin y loạn, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mới chán nản bỏ cuộc.
Sở Nhạc Nhi thì nghĩ: Bệnh sắp khỏi rồi. Hi hi hi, nhiều năm khổ cực như vậy, rốt cuộc cũng chấm dứt, hắc hắc chắc... Đại ca dạy độc công cho ta. Ha ha ha... Chờ đến khi ta luyện thành rồi, ta sẽ ra ngoài hét lớn một tiếng: Cô nãi nãi ta chính là Sở Nhạc Nhi. Sở Nhạc Nhi chính là cô nãi nãi ta.... Chắc chắn sẽ có rất nhiều người kinh hô đương trường, sợ tới hồn phi phách tán, sau đó dập đầu như băm tỏi: Oa... Cô nãi nãi ngài chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ trong cao thủ trong siêu cấp cao thủ dùng độc....
Sở Nhạc Nhi vừa nghĩ, hai mắt đã híp lại như nguyệt nha nhi, đôi môi hồng nhuận không nhịn được lại khẽ cong lên, hạ xuống, sau đó lại cong lên....
Đầu lưỡi tinh xảo cũng không khỏi lại thi thoảng chui ra liếm môi, hưng phấn, vui vẻ, phấn chấn vì tương lai tươi đẹp mà mình phác thảo ra... Ngủ không được rồi.
Sở Dương thì đang toàn tâm cảm ngộ cảnh giới mới của mình - Kiếm đế ngũ phẩm.
Ngụy Vô Nhan cảm nhận cũng không sai. Trong kiếm đạo, kiếm đế ngũ phẩm, chính là một giai đoạn trung kỳ của tu luyện kiếm đạo, được gọi là kiếm xuất vỏ.
Kiếm xuất vỏ, nhưng lại rời hẳn khỏi vỏ. Phong mang bắn ra tứ phía, sát khí bức nhân, đạt được thần tủy của kiếm, có thể sai khiến tinh thần của kiếm.
Đó là kiếm đế ngũ phẩm.
Sáng sớm hôm sau, khi khởi hành lên đường, Sở Dương cùng Ngụy Vô Nhan ngược lại không có dấu hiệu gì. Chỉ có tiểu nha đầu Sở Nhạc Nhi là ôm đôi mắt thầm quằng như gấu mèo, vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài.
Cũng trong buổi sáng hôm đó, bọn họ đã tới Hắc Sơn khẩu.
Hắc Sơn khẩu chính là cửa khẩu ra vào phân giới toàn bộ Đông Nam, một vùng đất đáng sợ nhất.
"Vượt qua Hắc Sơn khẩu này, chúng ta đã chân chính ra khỏi Đông Nam rồi." Ngụy Vô Nhan đưa tay chỉ, thanh âm thận trọng.
Sở Dương nhìn về phía lộ khẩu hình tam giác phía trước, nặng nề thở ra một hơi nói: "Sở gia chúng ta, ở Đông Nam cũng không tính là nhỏ. Đông Nam Sở gia, còn có một lãnh thổ rộng lớn, xa hơn về phía đông nam chính là vùng hoang vắng không một bóng người. Tính kỹ lại, chúng ta xuất phát từ Sở gia, mãi cho tới Hắc Sơn khẩu này, không ngờ cũng đi bảy ngàn dặm đường rồi. Như vậy, toàn bộ Đông Nam, đường chim bay cũng phải có hơn hai vạn dặm. Đây là vùng đất rộng lớn thế nào chứ."
Ngụy Vô Nhan thản nhiên nói: "Mà ngươi xem Đông Nam, cho dù một phần chín Thượng Tam Thiên cũng không bằng. Nếu như đi từ Đông Nam tới Tây Nam, chỉ sợ cũng phải mười vạn dặm lộ trình. Từ chính nam tới chính bắc, còn xa hơn."
Sở Dương hít một hơi lạnh: "Thượng Tam Thiên quá lớn, so với Trung Tam Thiên và Hạ Tam Thiên, lớn hơn không biết bao nhiêu lần."
Ngụy Vô Nhan cười ha hả: "Đất rộng, anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, dễ chọc phải phiền phức, cũng dễ chạy trốn. Cho nên tiền thù lao của Huyết Thù mới cao như vậy."
Sở Dương dở khóc dở cười: "Ngươi lại nghĩ tới tiền thù lao rồi."
Ngụy Vô Nhan nói: "Bất quá, tổ thức Huyết Thù này xuất hiện, quả thật đã khiến Thượng Tam Thiên an tĩnh hơn nhiều. Nếu không... thật không biết còn xuất hiện bao nhiêu đạo phỉ nữa."
Sở Dương khẽ nói: "Ta không cho là như vậy. Huyết Thù xuất hiện, mới làm cho thế đạo càng thêm hỗn loạn. Đạo phỉ cũng Huyết Thù dung thành một thể, tiếp nhiệm vụ chính là Huyết Thù, không tiếp nhiệm vụ, chính là đạo phỉ. Như vậy lại càng khiến chấp pháp giả khó khăn hơn. Huyết Thù kỳ thật chính là chấp pháp giả trên một ý nghĩa khác. Cho nên mặc dù có lợi ích nhất định, nhưng từ một góc độ khác mà nói, cũng là dung túng tội ác."
Ngụy Vô Nhan ngạc nhiên, sau một hồi lâu mới gật đầu nói: "Lời này có lý. Bất quá cũng có chút phiến diện. Sở Dương, chẳng lẽ ngươi cho rằng, chấp pháp giả thật sự chấp pháp công chính sao? Mặc y phục chấp pháp giả làm chuyện xằng bậy, thiên hạ này cũng có không ít. Kẻ như vậy, đáng hận hơn giang dương đại đạo chân chính nhiều. Chấp pháp giả, đã sớm thối nát từ bên trong rồi."
"Chấp pháp giả, đã sớm thối nát từ bên trong...." Sở Dương khẽ nói, ánh mắt chớp động, không biết là suy nghĩ điều gì.
"Cho nên thế giới này càng ngày càng hỗn loạn." Ngụy Vô Nhan nói.
"Cho nên vô luận thế nào, thế giới này vẫn hỗn loạn."
Sở Dương khẽ nói.
"Chính bởi vì thế đạo hỗn loạn như vậy, cho nên chúng ta cần phải có thực lực." Trên khuôn mặt tầm thường của Ngụy Vô Nhan, đột nhiên toát lên một vầng quang huy trầm tĩnh: "Sở Dương, ở Thượng Tam Thiên này, võ giả rất nhiều. Cao thủ lại càng nhiều. Mà thiên tài so với cao thủ lại càng nhiều hơn. Mỗi thời mỗi khắc đều có thiên tài ngã xuống...."
Sở Dương im lặng lắng nghe. Hắn biết, Ngụy Vô Nhan đang cảm khái, mà người như Ngụy Vô Nhan cảm khái, thường thường lại nói ra kinh nghiệm giang hồ quý giá nhất.
"Cửu đại gia tộc lũng đoạn hết tài nguyên. Cho nên chỉ cần có loại thế lực như cửu đại gia tộc tồn tại, thì nhất định có phản kháng. Bởi vì phản kháng, cửu đại gia tộc cũng càng ngày càng bá đạo, cho nên, người phản kháng cũng càng ngày càng nhiu."
"Nhưng, cửu đại gia tộc chung qua vẫn là cửu đại gia tộc. Bọn họ có thực lực thâm hậu, hơn nữa nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Từng có một thời gian ngắn, ngay cả văn tự cũng bị bọn họ lũng đoạn. Tiêu gia tổ chức Kinh Long học viện, Kinh Long võ viện, tuyển nhận đệ tử nghèo hèn nhập học, nhưng sau khi học xong, đều sẽ biến thành nô tài của Tiêu gia. Kinh Long võ viện biến thành tay chân, Kinh Long học viện biến thành kế toán, chưởng quầy, tiểu nhị... Cả đời, cuối cùng cũng khó có khả năng vượt qua được đệ tử ngoại thích Tiêu gia."
"Các đại gia tộc còn lại, cũng đều dùng phương pháp như vậy thu nạp nhân tài."
"Ở bên ngoài, có rất nhiều người luyện công phu mà không biết chữ." Ngụy Vô Nhan thở dài: "Cảm ngộ võ đạo dựa vào cái gì? Cho dù ngươi thông minh, lại kỳ tài ngút trời, nhưng ngươi không biết chữ, không hiểu được đạo lý gì, có năng lực lĩnh ngộ thiên đạo võ đạo gì? Đây quả thực là buồn cười."
"Cho nên, cửu đại gia tộc thống trị, trong vạn năm qua, coi như là vững chắc."
"Cửu đại gia tộc tuy cường thế, nhưng Thượng Tam Thiên lại quá lớn. Người của cửu đại gia tộc dù sao cũng chỉ là số ít, tuy bọn họ có thể thống trị, nhưng lại chậm rãi không thể lũng đoạn hoàn toàn...."
"Vì thế, bắt đầu từ tám chín ngàn năm trước, đã không ngừng xuất hiện tranh đấu, đánh nhau. Hiện tại kỳ thật mỗi một năm trôi qua, tranh đấu cũng dần thăng cấp, càng ngày càng kịch liệt. Nhưng lần nào cửu đại gia tộc cũng có thể trấn áp hoàn toàn. Nhưng theo thời gian chuyển dời, trong đám người giang hồ nhàn tản cũng xuất hiện cao thủ, cũng có bang phái, vì thế toàn bộ đại lục liền rối loạn.
"Chúng ta chính là một người trong đó."
Ngụy Vô Nhan nói: "Giúp chúng ta tiếp tục truyền thừa, phát triển, một thân tu vi có thể tiến bộ mà sinh mệnh còn tồn tại... Nguyên nhân cũng không phải vì cửu đại gia tộc nhân từ nương tay, mà là... vì ngươi vừa nói: Thượng Tam Thiên quá lớn."
Sở Dương im lặng.
Ngụy Vô Nhan nói: "Ngươi không biết, ngươi vừa nói Thượng Tam Thiên quá lớn, những lời này, thật sự đã có hàng ngàn vạn đời người thể hội rồi. Bên trong tràn đầy huyết lệ bất đắc dĩ."
Sở Dương hít sâu một hơi nói: "Cho dù bất đắc dĩ thì cũng phải sống sót."
Ngụy Vô Nhan cười cay đắng: "Nói đúng lắm." Hắn buồn bã, nói: "Hiện tại, vì tài nguyên mà toàn bộ Thượng Tam Thiên đã liều lĩnh, không giảng nhân nghĩa đạo đức. hết thảy đều được quyết định bởi thực lực."
"Mà chúng ta chỉ cần vượt qua sơn khẩu này, thì sẽ chính thức tiến vao một vùng đất loạn thế đáng sợ chân chính."
"Loạn thế?" Sở Dương nhíu mày hỏi.
"Đúng, loạn thế. Phía trước chính là Đông Nam Hắc Huyết tùng lâm." Ngụy Vô Nhan chỉ tay: "Ngoài sơn khẩu, trong vòng phạm vi hơn ba ngàn dặm, tất cả đều là Hắc Huyết tùng lâm. Chính là khu vực không có ai quản lý."
Sở Dương hít một hơi thật sâu: "Phạm vi ba ngàn dặm."
Phạm vi ba ngàn dặm, nói lớn thì cũng không phải quá lớn, nhưng cẩn thận tính toán là biết, theo như cách nói của chúng ta, chính là một trăm bảy mươi vạn KM2 ( tương đương 1/5 TQ)
"Khu vực này phía động giáp với Tiêu gia, phía chính nam giáp với Gia Cát gia tộc, còn có Lan gia. Đi thẳng trung tâm, chính là Dạ gia."
"Chính bởi vì nơi này tiếp giáp với tứ gia, cho nên tứ gia không ai quản tới. Nơi này biến thành một vùng loạn thế chân chính. Không biết có bao nhiêu đạo phỉ, bao nhiêu cường đạo, bao nhiêu nghề nghiệp mà người ta không biết tới. Mà bên trong đó, ai cũng không biết được, có bao nhiêu thế lực thuộc về Tiêu gia, Gia Cát gia, Lan gia, Dạ gia?"
Ngụy Vô Nhan nói: "Cho nên, trước khi tiến vào nơi này, ngươi phải chuẩn bị tư tưởng đầy đủ."
Hắn nặng nề nói: "Chuẩn bị giết người hoặc là bị người giết bất cứ lúc nào. Ở nơi này, ngay cả chấp pháp giả hay cửu đại gia tộc cũng không có ai nể mặt mũi đâu."
Ánh mắt Sở Dương lộ ra quang mang sắc bén: "Nói như vậy, ở nơi này thoải mái giết người?"
"Không sai. Chỉ cần ngươi có đủ thực lực." Ngụy Vô Nhan nói: "Nhưng ngươi phải chú ý một điểm. Người nơi này tốt nhất là không nên giết. Bởi vì ngươi không biết người ngươi vừa giết, sau lưng có thế lực nào hay không. Cho nên, ở nơi này, một khi giết người thì phải sạch sẽ một chút, nếu không thà không giết, bỏ chạy, chờ đợi cơ hội tiếp theo."
"Còn nữa, nơi này cao thủ nhiều như mây. Theo ta được biết, những kẻ cầm đầu tu vi cũng không thua gì ta. Mà bên trong trung tâm Hắc Huyết tùng lâm này, cũng có một vị được gọi là vương giả tuyệt đối. Người này chiếm cứ Hắc Huyết tùng lâm, thần bí khó lường, nhiều năm như vậy mà không một ai biết được thân phận, chỉ biết rằng người này cường đại vô cùng.."
Thanh âm Ngụy Vô Nhan vô cùng trầm trọng, cũng rất nghiêm túc, thậm chí còn có kiêng kỵ nồng đậm.