Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 960 - Giết Người Là Tu Hành

Hàn Thúc Tổ cảm thấy vô cùng kỳ quái!

Bởi vì hắn đang điên cuồng xông về phía trước, muốn xông lên liều mạng, chiến đấu!

Hiện tại chỉ có chiến đấu, mới có thể rửa sạch sự nhục nhã của hắn! Bất kể thắng bại!

Hắn sắp bị tức đến nổ phổi.

Nhưng bất kể hắn phóng về phía nào, rõ ràng đã cảm giác thấy tốc độ mình nhanh như gió, nhưng vẫn chạy vòng quanh tại chỗ cũ, Tử Tà Tình vẫn đứng đối diện như vậy, gần trong gang tấc, nhưng cảm giác lại như là ở tận chân trời, có chạy như thế nào cũng không thể đến gần người đối phương.

Nhưng cái tát của đối phương cũng giống như bão táp mưa sa không ngừng đánh lên trên mặt, thanh âm ba ba ba, thành một chuỗi âm thanh dễ nghe, lại có thể đánh ra tiết tấu âm nhạc.

Hàn Thúc Tổ chạy đã lâu, trên mặt đã ăn vô số cái tát, rốt cục đã tỉnh táo lại.

Cái này chẳng lẽ là ‘Vạn lí nhất thốn gian’ trong truyền thuyết?!

Đây chính là thiên địa bí thuật mà cửu phẩm chí tôn mới có thể lĩnh ngộ! Cái gọi là ‘Vạn lí nhất thốn gian’, chính là lấy thần công thông thiên triệt địa, xây dựng ra một cái lĩnh vực độc đáo, không cần biết tu vi của ngươi là gì, chỉ cần ngươi bị vây ở trong này, như vậy, ngươi chạy như điên cả đời, cũng chưa chắc có thể chạy ra khỏi một tấc vuông!

Trong một tấc vuông, bình thường vừa bước đi, thì đã đi thật xa; nhưng một khi loại lĩnh vực này thi triển đi ra, cho dù ngươi chạy như điên hơn vạn dặm, cũng chỉ có thể chạy vòng quanh ngay tại chỗ.

Lập tức cả người Hàn Thúc Tổ chảy ra mồ hôi lạnh ướt cả người, ý nghĩ cũng tỉnh táo lại.

Quát to một tiếng, phun ra một ngụm máu, đột nhiên xoay người một cái, rồi chạy trốn.

Hôm nay đã gặp chuyện này. Nếu còn dây dưa tiếp, chỉ sợ không chỉ có đám người Thất thiếu phải chết, ngay cả mình, cũng phải chết ở chỗ này. Vừa nghĩ tới đây, lập tức chạy trối chết.

Thật ra hắn đã xoay người lại, nhưng hắn quên, giờ phút này hắn đang ở trong lĩnh vực ‘Vạn lí nhất thốn gian’, cho nên tuy rằng hắn quay người chạy như điên, nhưng vẫn đang dừng lại ở trong này, vẫn không nhúc nhích.

Tử Tà Tình nhăn mặt nhíu mày: "Như thế nào? Phía trước đã thoải mái xong rồi à? Giờ lại đổi mặt sau? Được rồi, ta đây sẽ cho ngươi được như ý!"

Giơ chân lên, đá tới giống như mưa bão!

Trong mắt mọi người, vị Hàn Thúc Tổ này giơ mặt ra, bị người ta đánh cho một trận; Như vậy còn chưa đủ, lại có thể xoay người, đưa mông lên, đón lấy những cú đá của đối phương...

Vì thế tất cả mọi người đều choáng váng.

Chúng ta quen biết Hàn chí tôn đã nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói hắn bị loại bệnh này... Rốt cuộc chuyện này là chuyện gì. Đừng nói là hắn bị người ta đánh còn cảm thấy thoải mái nha?

Chuyện này cũng quá mức lắm rồi.

Nhưng Tử Tà Tình đưa ra giải thích hợp lý: "Nhìn tuổi tác của ngươi cũng không nhỏ, đã hơn một ngàn tuổi? Một ngàn mấy trăm tuổi đi? Nhiều năm như vậy không ai đánh ngươi, có phải ngươi cảm giác thấy rất không thoải mái hay không? Hiện giờ bị ta đánh một trận, có phải tìm được cảm giác hay không? Phát hiện cảm giác này lại mới mẻ mà khó có thể quên như thế... Vì thế liền lặp đi lặp lại nhiều lần để cho ta đánh ngươi?"

"Ngươi đủ chưa? Ngươi đủ rồi thì đi ra đi, ta đá ngươi mệt chết đi được." Tử Tà Tình nói như thế.

Vừa nói, vừa ra sức đạp, không lưu tình chút nào.

Thật ra Hàn chí tôn đáng thương rất muốn đi ra ngoài, nhưng mà hắn làm sao có thể đi ra ngoài được? Chỉ có thể một bên bị đá mông, một bên đau đớn, tức giận mắng chửi!

Phong độ khi nãy, giờ phút này đã không còn lại một chút nào.

Mọi người một bên xem, một bên choáng váng. Quá máu me rồi...

Đường đường là một vị chí tôn, mà lại bị đánh cho thành máu thịt đầm đìa như vậy, lại còn không hề chống cự một chút nào.

Sự việc ngày hôm nay, thật sự rất kì quái!

Hơn nữa, Tử Tà Tình vừa đánh Hàn chí tôn một cách điên cuồng, vừa khống chế Kim Tứ, vừa đè lấy Lan Nhược Vân, lại còn canh chừng bảy người khác, không để cho bọn họ chạy trốn. Có thể nói là phân tâm nhiều dùng.

Huống chi, thần niệm của nàng còn ở phương xa, chú ý đến tình huống của thầy trò Ngụy Vô Nhan...

Rốt cục, tiếng mắng của Hàn chí tôn dần dần nhỏ dần.

Tử Tà Tình đá một phát làm cho hắn bay lên giữa không trung, xong đấm ra một quyền.

Bịch một tiếng, Hàn chí tôn bay xa xa ra ngoài, lộn trên mặt đất hai vòng, hôn mê bất tỉnh.

Tử Tà Tình đã đánh tan tu vi của hắn!

Sở Dương ở một bên biết rõ, cái này cho thấy: Nàng đã chơi xong.

Không muốn kéo dài thêm nữa rồi.

Nàng lạnh lùng nhìn vài người khác: "Các ngươi... Không còn trông cậy vào người khác nữa phải không?"

Bảy người liên tục gật đầu, vẻ mặt sợ hãi.

Đánh thì không lại, trốn cũng không thoát. Ngay cả chí tôn, đều biến thành như vậy, ai còn dám chống cự?

Tử Tà Tình ra lệnh: "Đối với Kim Tứ, hiện tại hành hình. Bảy người các ngươi, phụ trách hành hình! Ngươi, ngươi, hai người các ngươi, hành hình, ngươi, giám hình; ngươi ngươi ngươi ngươi... Bốn người các ngươi, xem hình."

"365 đao, một đao cắt một khối thịt, phải cắt bỏ đầy đủ, nếu chưa đủ 365 đao mà đã làm cho hắn chết đi, bảy người các ngươi, sẽ phải chịu cực hình.”

Tử Tà Tình nói một cách thản nhiên.

Bảy người choáng váng ngay lập tức!

Thế này cũng quá độc đi?

Sở Dương ở một bên, có chút không kiên nhẫn, vị đại tỷ này ở Hắc huyết tùng lâm quá lâu, có vẻ như rất cô đơn vắng lặng, bắt lấy vài tên khốn kiếp như vậy, lại có thể lề mề lâu như vậy, lười biếng nói: "Quên đi, đừng gây sức ép nữa, làm thịt nhanh nhanh đi, chúng ta đi thôi.”

Tử Tà Tình ngoái đầu nhìn lại cười, nói: "Ta vốn không muốn gây sức ép, nhưng mà theo như lời của bọn họ, giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất, một đao là có thể giết rồi, cũng chỉ là như thế. Nhưng, đối với những tên chuyên ăn hiếp người khác, làm hại con gái nhà lành, ta sẽ không làm một cách dễ dàng như vậy! Phải dùng thủ đoạn tàn khốc nhất, đem bọn họ tra tấn đến chết! Cho dù là luân hồi chuyển thế, cũng phải làm cho bọn họ không dám làm kẻ ác nữa!"

Sở Dương thở dài thật sâu.

Sở Nhạc Nhi nắm chặt nắm tay nói: "Tử tỷ tỷ, ta ủng hộ ngươi!"

Mặc dù Sở Nhạc Nhi còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được những người như vậy thường làm hại nữ nhân, từ trước đến nay đều căm thù đến tận xương tuỷ.

Tử Tà Tình thản nhiên nói: "Sở Dương, ngươi là nam nhân, ngươi vĩnh viễn không biết nữ nhân hận loại người làm hại con gái nhà lành đến cỡ nào... Hạnh phúc cả đời của nhiều thiếu nữ, đã bị hủy diệt ở trong tay bọn họ, bọn họ không chỉ cướp người, hơn nữa vì tránh cho hậu hoạ, thường thường đều nhổ cỏ tận gốc, làm cho người trong gia đình của cô gái này, vì có nữ nhân xinh đẹp, mà chết oan chết uổng!”

"Nhưng, nữ nhân rất xinh đẹp, đâu phải là sai lầm của nữ nhân? Có được một sắc đẹp hơn người, vốn là ân huệ trời ban, nhưng cũng bởi vì những người này, lại trở thành nguyên nhân cả nhà bị tiêu diệt!" Tử Tà Tình thản nhiên nói: "Cho nên, ta thấy người như thế, đều nên giết đi! Người như thế, giết một cái, có thể cứu vớt vô số nữ nhân, cùng với người thân của bọn họ."

Sở Dương đột nhiên hiểu ra: "Cho nên ngươi cố ý dùng khuôn mặt thật đi theo ta, làm dụ dỗ một đám ác ôn, dê cụ tới đây, để giết cả đám bọn chúng?"

Tử Tà Tình mỉm cười, gật đầu: "Sở Dương, ngươi đừng cho rằng đây là đang giết người làm bậy, bất cứ kẻ nào coi trọng dung nhan của ta mà xuất hiện ý nghĩ xấu xa, tất cả đều là những kẻ chết không hết tội! Ngươi giết bọn hắn, chính là thay trời hành đạo, việc này không phải là tội nghiệt, ngược lại là công đức vô tận! Ngươi giết càng nhiều người, nhờ ngươi mà số gia đình nữ nhân được hạnh phúc, cũng càng nhiều! Ngươi hiểu?”

Sở Dương im lặng thật lâu, mới thở dài một hơi: "Ta hiểu được! Cai này, chính là lương tâm cứu rỗi, cũng có một mức độ nào đó, yếu bớt Tâm Ma! Bởi vì... Chính mình cảm thấy mình làm chuyện tốt, trong lòng tự nhiên cảm thấy quang minh lỗi lạc, không sợ thiên địa!”

Trong mắt Tử Tà Tình lộ ra vẻ tán thưởng: "Đúng vậy, cái này chính là một loại tu hành tâm linh! Không thể tưởng tượng được, ngươi có thể lĩnh ngộ ý tứ của ta nhanh như vậy.”

Sở Dương mỉm cười: "Một khi đã như vậy, thì để ta thay trời hành đạo đi.”

Tử Tà Tình cười ha hả: "Ngươi không sợ gây chuyện nữa sao... Cũng được, do ngươi đến xử lý đi.”

Nói xong, thân mình nhanh chóng lướt đi, ba ba ba ba~ vài tiếng, tất cả cao thủ của Lan gia đều bị nàng vỗ một chưởng, một chưởng này, xương cốt gãy, tu vi mất sạch!

Sở Dương cầm kiếm xông lên, một kiếm một tên, gọn gàng, linh hoạt, giết sạch những người này.

Nếu để cho Tử Tà Tình ra tay, vậy thì còn phải tốn một lúc lâu.

Sở Dương không muốn chờ.

Một kiếm chém xuống, trong mắt Kim Tứ lộ ra vẻ tuyệt vọng, chậm rãi ngã xuống đất. Sauk hi thân thể trúng một kiếm này, thế nhưng chậm rãi thu nhỏ lại, chậm rãi biến thành một đống xương trắng, sau đó bay đi theo gió.

Cửu Kiếp kiếm, cắn nuốt sinh linh lực!

Những người này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, hơn nữa ở đây cũng không có người ngoài. Mà trong những người này yếu nhất đều là quân cấp, còn có một vị trí chí tôn, đối với Cửu Kiếp kiếm mà nói, chính là linh lực khổng lồ. Để mất đi thì rất đáng tiếc.

Cho nên Sở Dương không hề cố kỵ thi triển lực cắn nuốt của Cửu Kiếp kiếm, đem sinh mệnh tinh hoa của những cao thủ này, cắn nuốt sạch sẽ, hóa thành chất dinh dưỡng cho Cửu Kiếp kiếm.

Tử Tà Tình thoáng nhíu mày, cau mày nhìn thi thể ở dưới kiếm của Sở Dương hóa thành xương trắng bay đi, trong ánh mắt, hình như nghĩ tới điều gì.

Khi đâm một kiếm vào cổ họng của Hàn chí tôn, trong lòng Sở Dương hơi thổn thức.

Tu luyện hai ngàn năm, nhất phẩm chí tôn, thì sao?

Một kiếm này đâm xuống, thì đều quay trở về với hư vô! Tựa như chưa từng tồn tại trên thế giới này!

Tất cả đều như gió.

Người cuối cùng bị giết, đương nhiên là Lan Nhược Vân.

Lan Nhược Vân không bị Tử Tà Tình huỷ bỏ tu vi, giờ phút này đã sợ hãi biến thành một đống, nhìn thấy Sở Dương đi lại đây, liên tục kêu lên: "Ngươi... Ngươi không được qua đây, ngươi không nên giết ta... Ta là Lan gia Thất công tử, ngươi ngươi ngươi... Ngươi mà giết ta, Lan gia sẽ không bỏ qua cho ngươi... Van cầu ngươi... Tha mạng!”

Đến cuối cùng, thế nhưng lại kêu to cứu mạng.

Sở Dương nhướng mày, trong lòng vô cùng kinh ngạc: Mình đã từng thấy đam công tử của Cửu đại thế gia, mỗi một người đều có tâm cơ sâu sắc, vui buồn không hiện ra mặt? Dạ Thí Vũ, Lệ Bạt Thiên, Diệp Mộng Sắc... Đó đều là những nhân vật không tầm thường?

Cũng chỉ có những người như vậy, mới cân xứng với danh tiếng đích truyền của Cửu đại thế gia.

Nhưng Lan gia Thất công tử Lan Nhược vân này, tại sao lại là một kẻ như vậy?

Người như vậy, nhát gan yếu đuối, bắt nạt kẻ yếu, làm sao có thể làm Thất công tử của Lan gia?

"Chỉ bằng ngươi... Cũng xứng đáng trở thành công tử của Cửu đại thế gia?" Sở Dương nhìn hắn chán ghét: "Nhìn thấy ngươi, ta rất thất vọng đối với Cửu đại thế gia.”

Lan Nhược Vân kêu khóc nói: "Ta làm sao biết được... Từ khi ta sinh ra đã là Lan gia Thất công tử... Chuyện này ta không thể làm gì được...”

Sở Dương nhìn hắn lạnh lùng: "Ngươi bao nhiêu tuổi?”

"Ta... Hai mươi bảy..." Lan Nhược Vân nhìn hắn khiếp đảm.

"Mấy năm nay, ngươi đạp hư bao nhiêu nữ nhân? Nói thật!" Sở Dương trừng mắt, quát lớn tiếng.

Tâm thần của Lan Nhược Vân không tự giác bị khống chế, nói giống như nói mớ: "Thật sự nhớ không rõ nữa... Khoảng 200~300 người..." Nói xong, trên mặt lại hiện ra vẻ nhớ lại, lại có thể nở nụ cười: "Bản công tử thích nhất, đó là giành được mĩ nữ, sau đó làm ở ngay trước mặt chồng các nàng...”

Hắn còn chưa nói xong, Sở Dương đã bị một câu nói kia của hắn làm cho tức điên, thấy tức đến tận não, quát chói tai một tiếng: "Con mẹ mày!" Trường kiếm chém mạnh xuống!.

Bình Luận (0)
Comment