Người Phi Tiên môn nóng nảy, nhưng bây giờ lại hết sức bất đắc dĩ, ở vừa rồi bọn họ đã có mấy tên trưởng lão bị đại trận của Hàng Long thành kích thương, người còn có thể tham gia chiếu đấu không chiều, chưởng môn mặc dù không chịu đến bao lớn tổn thương, nhưng nếu như đối mặt Hoàng Cẩm Thiên, đó cũng không phải là trò đùa.
Trong lòng Ngô Húc rất tức giận, nếu như hắn sớm biết Cổ Đông Thần có chiêu này thì sẽ không bị hung hăng tát cho một cái tát ở chỗ đông người như thế này, mặc dù không làm thân thể hắn bị thương, nhưng lại đả thương tôn nghiêm của hắn, để hắn tức giận nhất chính là, Cổ Đông Thần tát cho hắn một cái rồi thu tay lại, nếu như hắn lại động thủ thì chính là Hoàng Cẩm Thiên xuất mã!
Thực lực của Cổ Đông Thần và Ngô Húc tương đối ngang nhau, nếu như mà đánh nhau thì thắng bại khó phân, tuy nhiên bọn hắn bây giờ không đánh được, hơn nữa Hoàng Cẩm Thiên muốn là đạt tới cái hiệu quả này chính là hung hăng làm nhục nhã chưởng môn Phi Tiên môn này, thuận tiện ép sự kiêu ngạo phách lối của những thế lực cổ xưa này một chút, bởi như vậy, lúc tổ chức đàm phán Tam vực thì Thái Vũ môn bọn họ sẽ không bị khinh thường, cũng có thể có quyền lên tiếng nhất định.
"Hoàng Cẩm Thiên, các ngươi đừng khinh người quá đáng!" Ngô Húc như là một con trâu điên từ đằng xa băng băng mà tới, cả vùng đất bị những bước chân của hắn bước ra thành từng cái hố nhỏ.
Ngô Húc lửa giận ngút trời, đằng đằng sát khí, nghiêm mặt dữ tợn, vừa gầm thét vừa lao về phía Hoàng Cẩm Thiên, bộ dáng ngược lại là rất dọa người.
"Sư tổ, ngươi đã nói cái này do ngươi giải quyết!" Cổ Đông Thần lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực, nếu như hắn và Ngô Húc đánh nhau, cho dù có thể đánh thắng thì chính mình cũng tuyệt đối sẽ không tốt hơn, đến lúc đó nhiều lắm chỉ là thắng thảm mà thôi.
Hoàng Cẩm Thiên vung tay áo lên, vung ra một cỗ lực lượng, đẩy Vũ Khai Minh và Cổ Đông Thần ở bên cạnh ra.
Ngay vào lúc này nắm đấm kia của Ngô Húc cũng đập tới, rung ra từng gợn sóng màu đỏ, lực lượng hết sức kinh người, thực lực của Ngô Húc này vẫn là vô cùng cường hãn.
Hoàng Cẩm Thiên bình tĩnh, đứng tại chỗ không nhúc nhích, chờ lúc nắm đấm của Ngô Húc đập tới, năm ngón tay của hắn khép lại, đánh ra một chưởng, đón lấy nắm đấm màu đỏ kia.
Ầm!
Tiếng động rất rung động, như là đột nhiên cùng một lúc mấy chục đạo kinh lôi nổ vang, nhấc lên một làn sóng hỏa diễm, mang theo hơi nóng nóng bỏng, hướng bốn phương tám hướng bay tới, nướng cháy cả một vùng đất lớn!
Một quyền một chưởng giao kích, vậy mà đều có lực lượng hỏa diễm rất cường liệt, Ngô Húc thân là chưởng môn Phi Tiên môn, thực lực vốn rất cường đại, một kích tức giận vừa rồi kia thế nhưng là đã dùng hết toàn lực, mà Hoàng Cẩm Thiên nhưng thật giống như nhẹ như mây khói đón lấy chiêu này, thực lực của Hoàng Cẩm Thiên mốn vượt qua sự tưởng tượng của rất nhiều người!
"Thực lực của Ngô Húc cũng không yếu, lúc trước hắn bị Cổ Đông Thần tát cho một cái, vậy cũng chỉ là bởi vì hắn không ngờ rằng Cổ Đông Thần tu luyện Hư Linh chi thể, nếu như Cổ Đông Thần đánh nhau với hắn, cũng khó có thể chiến thắng, nhưng là Hoàng Cẩm Thiên thì không như vậy, đón lấy cái quyền kia rất nhẹ nhàng!"
"Lực lượng Hoàng Cẩm Thiên nội liễm, sau khi xuất chưởng, có chặt chẽ là một cỗ thế, không giống như Ngô Húc, thế lửa tràn ra ngoài, từ hướng này tới xem, Hoàng Cẩm Thiên muốn hơi thắng một bậc, chứ đừng nói Hoàng Cẩm Thiên tu luyện Thái Cực Hàng Long công, tinh thông lực lượng ngũ hành, vừa rồi hắn chẳng qua chỉ là sử dụng thuộc tính Hỏa mà thôi!"
Rất nhiều người đều sợ hãi thán phục!
Lúc sương mù lượn quanh trên người Hoàng Cẩm Thiên và Ngô húc tán đi, mọi người càng kinh ngạc là, cánh tay vừa ra quyền kia của Ngô Húc, vậy mà tràn đầy băng sương!
Vừa rồi rõ ràng là hai cỗ lực lượng hỏa diễm kinh khủng tới cực điểm đối kích nhau, nhưng bây giờ cánh tay của Ngô Húc lại binh lực lương Băng Hàn mạnh mẽ như vậy đóng băng lại, khiến cho rất nhiều người phát ra tiếng bàn tán kinh ngạc!
Răng rắc...
Cánh tay bị đóng băng kia của Ngô Húc, đột nhiên vỡ vụn, biến thành từng khối băng vụn rớt xuống đất, toàn bộ cánh tay vậy mà mất rồi!
"Hoàng Cẩm Thiên ..." Sắc mặt của Ngô Húc trở nên tái nhợt, tức giận quát một tiếng, mà lúc ày băng hàn còn lần lượt từ chỗ tay bị cụt của hắn lan tràn đến nửa người.
Hoàng Cẩm Thiên cười lạnh: "Không muốn chết thì tranh thủ thời gian chính mình khu từ đi những lực lượng băng hàn kia đi, ta đã nhân từ nương tay rồi, tha cho ngươi một mạng, có thể sống sót được hay không vậy thì phải xem chính vào ngươi!"
Thân thể Ngô Húc run lên, lập tức vận công khu trừ những lực lượng Băng Hàn kinh khủng này, nhưng lại ngay vào lúc này, một dạo ánh sáng màu vàng lam lóe lên, từ trên không chéo xuống, xuyên thấu thân thể của Ngô Húc!
Mọi người bỗng nhiên giật mình, sau khi thân thể của Ngô Húc bị đạo ánh sáng màu lam này xuyên thấu qua, phần bụng và lồng ngực vậy mà xuất hiện hai cái lỗ lớn, Thiên đan trong đan điền và trái tim trong lồng ngực bị hủy diệt, không có lực lượng chống cự những lực lượng Băng Hàn này, thân thể Ngô Húc lập tức bị đóng băng, sau đó vỡ vụn ra, hóa thành một đống băng vụn, hòa tan ở trên mặt đất.
"Là ai!" Một tên trưởng lão của Phi Tiên mộ giận dữ hướng bầu trời quát lên, nhưng đáp lại hắn lại là một chùm ánh sáng kinh khủng màu xanh lam xuyên thấu trán của hắn.
Lại là trong nháy mắt, trưởng lão kia của Phi Tiên môn lập tức bị giết chết!
Rất nhiều người đều sợ hãi, loại công kích kinh khủng này để cho người ta khó lòng mà phòng bị, rất khó ngăn cản!
"Lam Quảng, ra đi!" Hoàng Cẩm Thiên nhàn nhạt nói.
Chỉ thấy một đạo ánh sáng màu lam đột nhiên chợt hiện, một lão giả mặc áo bào màu xanh lam, mặt mày hiền lạnh, mái tóc vàng xõa xống đột nhiên xuất hiện, mọi người khó mà liên tưởng đến lão giả hòa ái dễ gần này với sát thủ có ánh sáng màu xanh lam liên tiếp giết chết hai người kia.
Ở phía xa Thẩm Tường trông thấy lão giả này, biết lão giả này chắc chắn là gia gia của Lam Lan, Phi Tiên môn ngày đó thế nhưng là ức hiếp Lam Lan, được lão gia hỏa này biết, chắc chắn sẽ rất phiền phức, hiện tại quả là như thế!
"Sư phụ ngươi thật lợi hại a, tuy nhiên lão đầu Lam Quảng này lợi hại hơn người!" Đoạn Tam Thường cũng nhìn thấy mà tim đập loạn, rất là lo lắng đột nhiên có một đạo ánh sáng xanh lam đánh xuyên qua người hắn.
"Đó là gia gia của Lam Lan, tộc trưởng Lam Huyết tộc!" Thẩm Tường cười nói: "Có thể nói là người một nhà."
Lam Quảng mặt mỉm cười, nhìn về phía Hoàng Cẩm Thiên nói ra: "Đừng hiểu lầm, ta không phải giúp ngươi, ta chỉ là chấm dứt một đoạn thù riêng, đám gia hỏa này đã từng đối đãi với cháu gái của ta như vậy, ta cho bọn hắn một cái thống khoái, đây đã là rất phúc hậu rồi!"
Lam Quang nhìn lướt qua mấy tên trưởng lão còn sót lại của Phi Tiên môn, một chưởng nhẹ nhàng đánh về phía bọn họ, mấy đạo ánh lam bắn ra, trong nháy mắt đầu và đan điền của mấy người kia bị xuyên thủng!
Người của Phi Tiên môn tới, toàn quân bị diệt, hơn nữa còn không phải Hàng Long môn ra tay.
"Ngươi không tử tế a, con trai của người ta lúc trước thế nhưng là bái đường cùng heo a." Hoàng Cẩm Thiên cười ha ha nói.
"Cháu gái của ta tung tích bây giờ còn chưa rõ đâu!" Vẻ mặt của Lam Quang trở nên có chút khó coi, nói xong câu đó, hắn hóa thành một đạo ánh lam, đi về một cái phương hướng rồi biến mất không thấy.
Lý Bảo Tuấn ở một bên xem mà mừng thầm, hắn không nghĩ tới chính mình không cần ra tay, người của Phi Tiên môn đã bị tiêu diệt, tuy nhiên căn cơ của Phi Tiên môn hùng hậu, lại là thế lực cổ xưa, ở Thiên giới chắc chắn còn có không ít chưởng môn dự bị đi xuống, cũng không thể xem như hoàn toàn diệt môn, trừ khi phá hủy toàn bộ sơn môn của Phi Tiên môn, tuy niên vậy cần phải có thực lực tương đối mới được.
Hoàng Cẩm Thiên cũng trở về trong đám người.
"Các ngươi còn muốn tiếp tục nháo sự sao?" Lý Bảo Tuấn nhìn vào đám người Tử Nguyệt thánh cảnh, Càn Huyền sơn, cường giả của bọn họ cũng không bị đả thương, hơn nữa thực lực vẫn là rất mạnh, bọn họ bây giờ cũng không đi trêu chọc Hoàng Cẩm Thiên loại lão già điên này, cho nên tiếp theo sẽ không có người giúp Hàng Long môn.
"Hàng Long môn hôm nay nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích, làm bị thương người của ta, cướp đoạt việc buôn bán của chúng ta, còn cố ý bôi xấu Đan Minh!" Diệp Hằng Minh chủ Đan Minh nghiêm nghị hô hào.
P/S: Ta thích nào...chương 7