Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1043 - Chương 1043 - Thánh Long Nhất Mạch

Chương 1043 - Thánh Long nhất mạch
Chương 1043 - Thánh Long nhất mạch

Chẳng mấy chốc, Thẩm Tường đã phát hiện bản thân chính mình giống như đang ở bên trong một cái không gian nhỏ hẹp rất kỳ lạ, bốn vách tường đều là màu trắng, hắn dùng tay đè ở trên một cái vách tường, vách tường kia vậy mà có thể đi xuyên thấu qua, để toàn bộ cánh tay của hắn đều chui vào bên trong vách tường, hắn lập tức bước vào vách tường kia, đầu duỗi ra vừa mới đi vào trong thì hắn đã nhìn thấy một cái không gian màu trắng, một nửa thân thể của hắn còn đứng ở chỗ đó!

"Đây là Không Gian pháp tắc!" Trong lòng Thẩm Tường kinh hỉ, Không Gian pháp tắc thế nhưng là coi như không tệ, nói không chừng có thể để cho hắn xuyên qua không gian một cách dễ dàng, hắn một mực đang vì La Thiên Môn hỏng mất mà cảm thấy khổ não, không nghĩ tới bây giờ vậy mà đạt được huyền châu Không Gian pháp tắc này.

Chỗ không gian này của hắn đột nhiên tán đi, sau đó một cỗ đau đớn tràn vào trong thân thể, hắn mở mắt ra kiểm tra, chỉ thấy xung quanh lại có rất nhiều vết nứt không gian màu đen, một cỗ lực lượng không gian bạo ngược điên cuồng chui vào trong thân thể của hắn, như là từng con từng con ác linh màu đen muốn thôn phệ hắn, khiến hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

"Đây là lực lượng pháp tắc!" Long Tuyết Di hô: "Lực lượng pháp tắc ở ngay tại bên cạnh của chúng ta, chỉ có điều khó mà đụng chạm tới!"

Từng luồng khí màu đen từ những vết nứt không gian kia đang bay lượn mà tới, chui vào từ cái mũi, con mắt, cái miệng, lỗ tai, những nơi quan trọng của thân thể Thẩm Tường, nhìn rất dọa người.

Thẩm Tường chỉ cảm thấy thân thể của mình hơi đau nhức, thật giống như có rất nhiều thứ gì đó đang mạnh mẽ chui vào thân thể, làm thân thể của hắn đau nhói.

Hắn có thể trông thấy những chiếc đai đen từ bên trong những vết nứt không gian chui ra ngoài, ở trên có rất nhiều linh văn huyền ảo, những linh văn này đều có liên quan với không gian, hắn hiện tại đã hiểu rõ, nếu như hắn muốn chưởng khống không gian theo ý của mình thì phải hiểu rõ những linh văn này, mà lúc này hắn bởi vì nguyên nhân Pháp Tắc huyền châu, có thể để cho hắn từ trong không gian rút ra những linh văn pháp tắc này, dung nhập vào trong nhục thân và linh hồn của mình.

"Lấy Ngộ Đạo thạch ra nhìn xem!" Bạch U U suy nghĩ một chút rồi nói.

Thẩm Tường lập tức lấy ra, nắm vào trong tay, mà lúc này linh văn pháp tắc tràn vào thân thể của hắn trở nên nhiều hơn, nhanh hơn, tuy rằng không biết có phải là chỗ tốt rất lớn hay không, nhưng từ trước mắt đến xem, Ngộ Đạo thạch này đưa tới tác dụng không nhỏ.

Dưới loại trạng thái này, Thẩm Tường bất tri bất giác đã trôi qua chín ngày, hắn đã dung hợp hoàn toàn Pháp Tắc huyền châu, thực lực của hắn cũng không tăng lên chút nào, có điều hắn lại cảm thấy cảm ngộ của mình đối với không gian sâu thêm một tầng, hắn cảm thấy mình hẳn là có thể tiến hành vượt qua không gian cự ly ngắn.

Trong đầu hắn có vô số linh văn pháp tắc, nếu như hắn muốn sử dụng lực lượng Không Gian pháp tắc thì phải kích hoạt những linh văn này, kích hoạt càng nhiều linh văn thì lực lượng Không Gian pháp tắc càng mạnh, càng có thể vượt qua những không gian kiên cố kia, khoảng cách qua lại cũng sẽ càng dài hơn, tuy nhiên hắn lấy lực lượng bây giờ của hắn so với những linh văn đếm không hết kia thì hắn cảm thấy chỉ có thể kích hoạt một chút xíu những linh văn kia mà thôi!

Thẩm Tường đứng ở bên trong cửa, thần niệm khẽ động, kích phát những linh văn kia, hướng về phía trước bước ra một bước thì đã tới bên trong đại sảnh!

Bạch Hổ và Lý Bảo Tuấn đều ở nơi này, trông thấy Thẩm Tường lấy loại phương thức này đi tới, bọn họ đã hiểu Pháp Tắc huyền châu mà Thẩm Tường cầm đi là Không Gian pháp tắc.

"Tiêu hao rất nhiều lực lượng a!" Thẩm Tường sợ hãi than nói: "Chỉ có khoảng cách một chút như vậy đã tiêu hao nhiều lực lượng như vậy!"

Bạch Hổ cười nói: "Đây là đương nhiên, hiện tại không gian Đế Thiên đang dần dần tăng cường, cũng không phải trò đùa, ngươi có thể lấy lực lượng của mình xuyên qua không gian đã vô cùng tốt rồi, ngươi phải biết thực lực bây giờ của ngươi so với những không gian vững chắc kia mà nói là rất nhỏ bé!"

"Tiền bối, bên trong Pháp Tắc huyền châu của ngươi là có pháp tắc gì?" Thẩm Tường vô cùng tò mò mà hỏi.

"Hắc Ám pháp tắc! Ta tương đối hài lòng, rất thích hợp với ta, có thể thôn phệ lực lượng mang theo ánh sáng, hắc hắc!" Lúc này Bạch Hổ rất vui vẻ, ở thật lâu trước đó hắn đã rất hâm mộ những người có thể cảm ngộ được pháp tắc, hắn không nghĩ tới chính mình sau khi trùng sinh vậy mà nhanh như vậy đã có thể chưởng khống được một loại pháp tắc.

"Là như thế nào, ta muốn nhìn xem!" Hai mắt Thẩm Tường tỏa sáng, những lực lượng pháp tắc này quả thực rất cường đại.

Bạch Hổ lắc đầu nói: "Dựa vào lực lượng của ta thi triển đi ra, sợ rằng sẽ làm ra động tĩnh không nhỏ!"

Thẩm Tường nhìn về phía Lý Bảo Tuấn, hỏi: "Lý trưởng lão, Hỏa Chi pháp tắc của ngươi thì sao?"

Lý Bảo Tuấn cười nói: "Cũng rất mạnh, ta lo lắng ta sẽ không khống chế nổi mà đốt sạch cả tòa thành này, Hỏa Chi pháp tắc có thể để cho hỏa diễm của ta mạnh hơn, đồng thời cũng có thể để cho ta không e ngại bất kỳ hỏa diễm cường đại nào, còn có thể để cho hỏa diễm của ta không nhận khống chế của một số thuộc tính, thủy cũng không có cách nào bắt ta, đương nhiên, diệu dụng còn có rất nhiều, thực lực bây giờ của ta còn chưa thể thi triển ra toàn bộ!"

Ba người bọn họ đều lấy được Pháp Tắc huyền châu mà chính mình hài lòng, tất cả đều vui vẻ, mà đàm phán Tam vực thì được tổ chức vào ngay ngày mai, thực lực của bọn hắn lại mạnh hơn một chút.

"Pháp Tắc huyền châu lợi hại như vậy, khó trách những tên kia muốn ra tay cướp đoạt, tuy nhiên toàn bộ đều bị diệt! Chỉ sợ sau này rất khó gặp lại Pháp Tắc huyền châu, cả một đời có thể có được một cái đã không tệ!" Thẩm Tường cười nói.

Bạch Hổ gật đầu nói: "Các ngươi ở lúc dung hợp Pháp Tắc huyền châu, có lẽ đều cảm ứng được lực lượng pháp tắc ở ngay tại bên người của mình, khi đó để cho ta cảm ngộ đến một chút áo nghĩa của pháp tắc, ta cảm thấy chúng ta từng có được lần trải qua này thì sẽ có trợ giúp chúng ta sau này cảm ứng những pháp tắc khác."

Ba người Thẩm Tường bế quan dung hợp Pháp Tắc huyền châu nhiều ngày như vậy, mà bên ngoài lòng người vẫn đang bàng hoàng, bởi vì chuyện Bạch Hổ ngày đó giết chết Lăng Phượng để rất nhiều người hoảng sợ, đặc biệt là những thế lực cổ xưa kia, nếu như người này muốn hủy diệt căn cơ của bọn họ, bọn họ tuyệt đối không có cách nào ngăn cản.

Thực lực Bạch Hổ tuy rằng cường đại, nhưng Thẩm Tường nhìn ra hắn có điều cố kỵ, giống như là đang kiêng kỵ một cỗ lực lượng thần bí, cho nên hắn không dám để lộ ra thực lực của mình quá mức.

Ba người Thẩm Tường thảo luyện chuyện có liên qua tới lực lượng pháp tắc ở trong sảnh, thẳng tới đêm khuya, vào lúc bọn hắn muốn nghỉ ngơi thì chợt nghe thấy một tiếng rống vang đinh tai nhức óc truyền đến, đối với loại tiếng rống này, Thẩm Tường và Bạch Hổ đều không có gì xa lạ, đó là tiếng Long rống rít gào, là Long chân chính!

"Là Hoàng Long, nghe tiếng rống đó có lẽ là Thánh Long nhất mạch!" Bạch Hổ thay đổi sắc mặt, vội vàng đi ra đại sảnh.

Thẩm Tường vội vàng hỏi thăm Long Tuyết Di: "Thánh Long nhất mạch có lai lịch gì?"

"Huyết mạch Long Đế của Hoàng Long tộc, từ xưa tới nay đều là Thánh Long huyết mạch, tuy nhiên Bạch Long chúng ta không yếu hơn so với bọn họ, Ngọc Long cũng mạnh hơn bọn họ, bọn họ chẳng qua chỉ là có số lượng nhiều nhất ở bên trong Hoàng Long tộc mà thôi, cho nên có thể thống lĩnh Hoàng Long tộc."

"Long Đế? Tồn tại mạnh nhất của Hoàng Long tộc?" Thẩm Tường cả ngày nghe Long Tuyết Di la hét muốn làm Long Đế, hóa ra thật sự có.

"Đúng, ta cảm thấy có lẽ là tồn tại mạnh giống như Thập Thiên đại đế, chỉ có điều Long Đế bây giờ là xuất hiện sau Thập Thiên đại đến, hơn nữa Đế Thiên cũng không tồn tại, cho nên hắn mới không xưng đế, có điều ta cảm thấy hắn cũng nhanh hành động."

"Hừ, sớm muộn gì ta sẽ giẫm chết tên Long Đế này, ta mới thật sự là Long Đế!" Long Tuyết Di giống như rất hận Thánh Long nhất mạch, tuy nhiên cũng khó trách, Bạch Long bọn họ có thực lực không yếu, tranh đoạt đế vị với Thánh Long mà nói thì chắc chắn sẽ có xung đột.

P/S: Ta thích nào...chương 3.

Bình Luận (0)
Comment