Thẩm Tường một hơi thôn phệ rất nhiều long lực, thiếu chút nữa thì làm kinh mạch toàn thân của hắn phồng lên mà bạo.
"Một hơi!" Thẩm Tường hô, hắn thôn phệ vào rất nhiều long lực, hơn nữa rất cuồng bạo, lại thêm long lực của chính hắn và Long Tuyết Di, đầy đủ để làm nổ cái pháp bảo kia.
"Không tốt..." Đại hán kia trông thấy cái la bàn trong tay của mình rung động thì lập tức hô một tiếng, muốn thu la bàn lại.
Ầm! La bàn kia đột nhiên nổ tung lên ở trong tay đại hán kia, cùng lúc đó đám độc thú kia đã lao về phía bọn họ!
"Hỗn đản này!" Thái tử Thánh Long phản ứng lại, biết là Thẩm Tường làm hỏng pháp bảo đó, lần này bọn họ muốn truy tung được Thẩm Tường thì rất rắc rối, hơn nữa bọn họ còn phải đối mặt với một đàn độc thú.
"Tuyệt vời!" Long Tuyết Di cười hì hì: "Xử lý cái Long châu khổng lồ này, ta cả thấy gia hỏa lợi hại kia đang ở bên trong cái Long châu khổng lồ này!"
Thẩm Tường nhìn vào cái Long châu to như ngọn núi lớn đỏ như máu trước mắt này, trong lòng không thể không run lên, gia hỏa kia để hắn một đường đều kinh hồn táng đảm thế mà có thể tiến vào bên trong Long châu này để tu hành.
"Được, hoặc là không làm, nhưng đã làm thì làm cho xong!" Thẩm Tường lấy Thanh Long Đồ Ma đao ra, nhảy tới không trung hét lớn một tiếng, Thanh Long Đồ Ma đao đột nhiên trở nên rất to lớn, uy thế bức người, sau khi Thanh Long ở trên đó hấp thu lực lượng của hắn thì không ngừng rống rít gào, thanh Thần đoa to lớn này, nhìn qua giống như có thể dễ dàng bổ ra thiên địa.
"Dừng tay!" Thái tử Thánh Long đã biết Thẩm Tường muốn làm gì.
"Tranh thủ thời gian rút lui!" Thái tử Thánh Long tức giận hô một tiếng.
Ầm!
Thanh Long Đồ Ma đao dánh xuống ở trên cái Long châu to lớn kia, thân đao sau khi được Thẩm Tưởng rót vào lực lượng rất mạnh thì trở nên rất nặng nề, rất nhẹ nhõm đã chém ra viên Long châu to lớn này!
Ngao!
Một tiếng rống rít gào truyền đến, toàn bộ đám độc thú kia nghe được tiếng sóng âm tức giận này chấn động đến nổ tung, viên Long châu bị phá vỡ kia bị một cỗ lực lượng cường đại chấn vỡ, nhấc lên một trận sóng gió, mạnh mẽ tỏa ra xung quanh, toàn bộ vùng đất lắc lư như biển cả, mảng lớn đất đai và rừng rậm bị cỗ lực lượng cuồng bạo này chấn động đến mãnh liệt giống như thủy triều vậy.
Tiếng nổ vừa rồi thế nhưng là khiến cho toàn bộ Thánh Đan giới phải rung động, đặc biệt là tầng thứ nhất, lúc này tầng thứ nhất đều đang ở bên trong dư chấn, mà tầng thứ mười tám cao nhất cũng rung động mãnh liệt một cái, loại tiếng rống rít gào kia còn đang quanh quẩn ở chân trời, kéo dài không tiêu tan.
"Xông đại họa, ha ha..." Thẩm Tường đã liên tục xuyên qua không gian, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi vùng Độc Tiên ma lâm này, về phần đám người Thái tử Thánh Long kia thì hắn cảm thấy coi như có thể trốn được thì cũng sẽ tổn thất nặng nề.
Trong nháy mắt sau khi Thẩm Tường bổ Long châu ra thì vượt qua không gian rời đi, hắn không thể trông thấy bên trong có cái gì, tóm lại thứ ở bên trong rất đáng sợ là được rồi, hắn cảm thấy Bạch Hổ có khi phải ứng phó toàn lực thì mới có thể giết chết.
Thái tử Thánh Long lần này thế nhưng là ăn thua thiệt rất lớn, chẳng những lãng phí thời gian nhiều ngày, còn để cái pháp bảo duy nhất có thể truy tung Thanh Long Đồ Ma đao hủy đi, hiện tại còn rơi vào bên trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm!
Mà Thẩm Tường lúc này đã chạy về phía tầng thứ mười tám, chỉ cần không có loại pháp bảo kia, nếu muốn tìm được hắn đều không dễ dàng, khi hắn rời khỏi Độc Tiên ma lâm được mấy ngày thì đều không có thứ gì đuổi theo hắn, điều này làm cho hắn yên tâm đi rất nhiều, hắn lo lắng không phải đám người Thái tử Thánh Long này mà là con độc thú đã bị hắn hoàn toàn chọc giận kia.
Thẩm Tường năm đó cướp đi bảy khối Hỗn Độn Hỏa lệnh của Hỗn Độn sơn vậy mà thật không chết, hơn nữa còn lấy một loại tư thái rất cường thế trở về, giết chết rất nhiều người của Hỗn Độn sơn, Hỗn Độn sơn lúc này đã gia tăng treo giải thưởng đối với hắn lên một lần nữa, trên phố lớn ngõ nhỏ đang dán đầy chân dung của hắn.
Hỗn Độn Hỏa lệnh rất quan trọng đối với Hỗn Độn sơn, đây chính là chuyện mà mọi người ở Thánh Đan giới đều biết, lúc trước Hỗn Độn sơn vì bắt lấy Thẩm Tường mà cố ý thả ra hai khối Hỗn Độn Hỏa lệnh để dụ Thẩm Tường tới, ai biết bọn họ chẳng những không bắt được Thẩm Tường, ngược lại còn bị Thẩm Tường lấy đi hết những Hỗn Độn Hỏa lệnh kia, để Thẩm Tường tập hợp đầy đủ bảy khối biến thành trò cười của Thánh Đan giới.
Lúc trước lúc Thẩm Tường bước vào cánh cửa không gian rời khỏi Thánh Đan giới, bị một lão gia hỏa gọi là Hỗn Nguyên công kích, hai chân bị đánh nổ thánh sương máu, khi đó tất cả mọi người cho là hắn đã chết, tuy nhiên về sau người của Hỗn Độn sơn lại biết được Hỗn Độn Hỏa lệnh vẫn còn tồn tại, chỉ cần Hỗn Độn Hỏa lệnh vẫn còn thì đã nói lên Thẩm Tường còn chưa chết, cho nên vẫn luôn treo giải thưởng bắt Thẩm Tường.
Thẩm Tường thi triển Súc Địa bộ, đạp trên mây mù ở trên không trung mà phi nước đại, đột nhiên nghe được phía dưới truyền đến tiếng rít gào!
"Tiếng này rất quen thuộc, giống như là nha đầu ngốc Tĩnh Tĩnh kia vậy." Long Tuyết Di nói.
"Đúng là giọng nói của Đông Phương Tĩnh, nàng ta tại sao lại ở chỗ này?" Thẩm Tường nghe được giọng nói này, trong lòng không thể không thắt lại, nữ tử đơn thuần này mặc dù có chút ngốc, nhưng lại khiến cho người ta rất yêu thích.
Hắn lập tức bay xuống, ở trên không trung, hắn trông thấy ở trên một mảnh hoang nguyên, một tên thanh niên đang vừa nhe răng cười vừa kéo lấy quần áo, mà quần áo trên người Đông Phương Tĩnh thì đã rách rưới, khắp khuôn mặt là nước mắt, hai tay bị trói chặt sau lưng, đang dùng cặp mắt đẫm lệ căm tức kia nhìn về phía người thanh niên kia.
Cách người thanh niên kia không xa còn có hai tên lão giả mặc áo bào tím, một người trong đó nói: "Tiểu tử, làm xong việc nhanh lên, chúng ta còn phải đi đường đây!"
"Rất nhanh, ta nhất định phải làm cho tiểu nha đầu này chết được sung sướng, ha ha..." Thanh niên kia lớn tiếng cười gằn.
Thẩm Tường trông thấy cảnh tượng này thì trong lòng tức giận, lập tức xuyên qua không gian, xuất hiện ở sau lưng thanh niên kia, thi triển Nộ Long trảm, thả ra một tiếng nộ long gào thét, từ không trung nghiêng chặt một đao, chặt thanh niên kia thành hai khúc.
"Tĩnh Tĩnh, đừng sợ!" Sau khi Thẩm Tường mở trói cho Đông Phương Tĩnh, Đông Phương Tĩnh lập tức khóc rống lên, lấy ra một thanh kiếm, cắn chặt răng ngà, vừa chém lung tung vào thi thể thanh niên kia vừa gào khóc, khắp khuôn mặt là bi phẫn.
Hai tên mặc áo bào tím kia nghe thấy tiếng nộ long gầm rú thì lập tức chạy tới.
"Ngươi là ... Thẩm Tường!" Một lão giả trông thấy Thanh Long Đồ Ma đao trong tay Thẩm Tường thì sợ hãi kêu lên.
Lão giả này là người của Tử Nguyệt thánh cảnh, thực lực cũng không phải là rất mạnh, vượt qua Niết Bàn lục kiếp vậy thôi, nhưng một tên khác thì có thực lực rất mạnh.
"Tĩnh Tĩnh, trước tiên ngủ một giấc thật tốt!" Thẩm Tường đánh ngất xỉu Đông Phương Tĩnh rồi để vào bên trong U Dao giới chỉ, hắn biết Đông Phương Tĩnh chắc chắn nhận lấy đả kích rất lớn, hơn nữa nàng ta còn đi theo Đông Phương Siêu Quần tới, hiện tại Đông Phương Siêu Quần không ở bên cạnh nàng, rất có thể là đã bị giết chết.
"Đông Phương Lăng Vân!" Thẩm Tường nhận ra một lão giả trong đó, lại là Đại trưởng lão của Đông Phương gia năm đó, Thẩm Tường và hắn có khúc mắc vô cùng lớn.
Đông Phương Lăng Vân trông thấy Thẩm Tường thì trên mặt cũng đầy vẻ giận dữ, hắn nằm mơ cũng hận không thể giết chết Thẩm Tường.
"Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!" Vẻ mặt của Đông Phương Lăng Vân trở nên dữ tợn, lấy ra một thanh trường kiếm, như tia chớp đánh tới, một lão giả khác cũng đỏ mắt, bởi vì thanh niên đã chết đi ở dưới mặt đất kia chính là con của hắn.
Lúc này Thẩm Tường ngập tràn lửa giận, hô: "Chết là các ngươi!" Trong khi nói, hắn thúc giục những Ma Hủ Tử Khí cất giữ ở trong cơ thể của hắn kia.
Ma Hủ Tử Khí vô sắc vô vị được Thẩm Tường lấy một cỗ gió nhẹ thả ra ngoài, bao phủ xung quanh người hắn, chỉ thấy cỗ thi thể ở trên mặt đất kia đột nhiên biến thành màu tím, mà lão giả Đông Phương Lăng Vân kia cũng lập tức phát giác ra được cái gì đó!
"Là Ma Hủ..." Sắc mặt của Đông Phương Lăng Vân thay đổi lớn, lập tức vận chuyển tất cả lực lượng đi ngăn cản Ma Hủ Tử Khí khuếch tán ở bên trong thân thể của hắn, hắn chưa nói xong, Thẩm Tường đã chém một đao rụng đầu của hắn.
Lão giả khác thì vẻ mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
"Lên đường đi!" Thẩm Tường lao tới trước mặt hắn, một đao chém về phía cổ của hắn, đầu người rơi xuống đất, thân thể lập tức hóa thành màu tím đen.
P/S: Ta thích nào...chương 7