"Một tháng sau!" Chưởng môn Thái Nguyên sơn truyền âm cho Thẩm Tường.
"Tập trung ở đại sảnh Thái Nguyên sơn!" Thẩm Tường lập tức trả lời, để chưởng môn Thái Nguyên sơn thở phào nhẹ nhõm, hắn cho rằng thực lực tương đương với Thẩm Tường có lẽ là Thái tử Thánh Long, nếu như Thẩm Tường bị Thái tử Thánh Long giết chết rồi thì như vậy đồ vật Thẩm Tường rất có thể đều được Thái tử Thánh Long đạt được, nhưng hắn lại không tốt đi hỏi, bởi vì hắn giết chết Tam Giác Long Vương.
"Chắc hẳn trên đường đi các vị đều chịu không ít khổ, các đồng bạn khác không cách nào thoát khỏi khốn cảnh, chúng ta chỉ có thể mặc niệm thay cho bọn họ! Chuyện thăm dò Hỗn Độn sơn vẫn phải tiếp tục, chúng ta đi thôi!" Chưởng môn Thái Nguyên sơn đi ở phía trước, đi về phía cánh cửa một gian nhà đá.
Trong lòng mọi người đều hiểu, mình giết cự đầu của thế lực khác, nếu như truyền đi, bọn họ đều sẽ gặp rắc rối, tuy nhiên chưởng môn Thái Nguyên sơn vừa rồi đã nói, những người kia đều là bởi vì không cách nào thoát khỏi khốn cảnh mới chết đi, cũng chính là đang nói cho bọn hắn đừng có truyền chuyện này ra ngoài.
Rời khỏi gian nhà đá, mọi người đi ở bên trong một con đường tối mờ, bọn họ đều trầm mặc không nói, nhưng cũng rất muốn hỏi đối phương, nhìn xem đều là ai giết ai, đặc biệt là Thẩm Tường kia, mọi người cảm thấy Thẩm Tường chắc chắn cũng quyết đấu với người khác, tuy rằng có người nghi ngờ là bị Thái tử Thánh Long giết chết, nhưng lại không quá xác nhận.
Thái tử Thánh Long đã chết, có một nửa bị Long Tuyết Di ăn hết, mà người trước mắt bọn họ này chính là Thẩm Tường biến thành.
Thẩm Tường ngược lại là rất nhẹ nhõm, bởi vì chưởng môn Thái Nguyên sơn không có đề phòng hắn, ở chỗ này thực lực của chưởng môn Thái Nguyên sơn là mạnh nhất, bây giờ bị rất nhiều cự đầu thế lực phản đồ đề phòng, lo lắng chưởng môn Thái Nguyên sơn này sẽ nuốt bảo vật một mình rồi chém rụng toàn bộ bọn hắn, bởi vì đổi lại là bọn họ, bọn họ cũng sẽ làm như thế.
Chưởng môn Thái Nguyên sơn này tuy rằng nhìn tương đối chính phái, nhưng ai cũng hiểu rõ hắn không phải gia hỏa tốt cho lắm, bằng không lúc xưng bá Thánh Đan giới đã không đồ sát nhiều người như vậy.
Mỗi người đều có tâm tư của chính mình, Thẩm Tường cũng không ngoại lệ, bởi vì hắn muốn là người cuối cùng nuốt những bảo vật kia, nhưng hắn muốn xử lý những gia hỏa này cũng rất khó khăn, coi như dùng Ma Hủ Tử Khí cũng không được.
Phía trước chính là điểm cuối cùng của cái thông đạo này, tất cả mọi người có chút khẩn trương, bởi vì ngay lập tức sẽ nhìn thấy bảo vật, bọn họ lo lắng sẽ bị chưởng môn Thái Nguyên sơn xử lý, bởi vì loại chuyện này bọn họ trước đó cũng làm qua không ít, chỉ là không nghĩ tới chính mình sẽ gặp phải, nếu như là trước đó, thế lực phản đồ bọn họ có nhiều người cũng không sợ, nhưng bây giờ bọn họ chỉ còn tám người, đối mặt với chưởng môn Thái Nguyên sơn có thực lực siêu cường thì bọn họ căn bản không có chút phần thắng nào.
"Thái tử Thánh Long, ta nghĩ ngươi cũng không muốn chia sẻ thành quả cuối cùng với những gia hỏa kia đi." Chưởng môn Thái Nguyên sơn đột nhiên truyền âm cho Thẩm Tường.
Trong lòng Thẩm Tường hỏi động, vội vàng trả lời: "Chưởng môn Thía Nguyên sơn có việc gì cứ việc nói thẳng đi!"
Chưởng môn Thái Nguyên sơn nói ra: "Ta giết mấy lão gia hỏa này, ta chia đều những thứ kia, nghe nói có ba mươi hộp, ta cho ngươi tám cái! Ngươi chỉ cần giữ bí mật là được rồi."
Thẩm Tường mắng to gia hỏa này, vậy mà chỉ cho có tám cái!
"Chia đều, một người mười lăm cái!" Thẩm Tường đương nhiên phải cò kè mặc cả, chưởng môn Thái Nguyên sơn này còn không dám động tới hắn, bởi vì thân phận của hắn bây giờ là Thái tử Thánh Long, chưởng môn Thái Nguyên sơn lo sẽ làm Long Đế tức giận.
"Ngươi mươi cái! Ngươi phải biết ta phải gánh chịu rất nhiều nguy hiểm, mà ngươi có Hoàng Long tộc ở sau lưng chống lấy." Chưởng môn Thái Nguyên sơn nói ra: "Một người lui một bước đi!"
"Được!" Thẩm Tường đáp ứng trước cái đã, ít đi tám tên gia hỏa kia lại nghĩ biện pháp xử lý chưởng môn Thái Nguyên sơn này, tuy rằng chuyện này không có khả năng lắm, tuy nhiên hắn đến cuối cùng tốt xấu gì cũng có mười cái hộp, chỉ là không biết trong những cái hộp kia có thứ gì.
Chưởng môn Thái Nguyên sơn đẩy cửa ra, truyền âm cho Thẩm Tường: "Chúng ta xem trong hộp kia có những thứ gì trước một chút, nếu như không có giá trị, ta cũng không cần phải động thủ!"
Thẩm Tường cũng cảm thấy rất tò mò trong những cái hộp kia có thứ gì, lúc trước những người kia phải bỏ ra nhiều công sức cất giấu ở chỗ này, đồ vật thì chắc chắn sẽ có, tuy nhiên Sơn Linh trước đó từng nói, đã từng có một con Long đi vào, Thẩm Tường cảm thấy cho dù có đồ tốt thì chắc chắn cũng sẽ bị con Long kia lấy đi không ít.
Sau khi thông qua cánh cửa này, mọi người đi tới trong một gian phòng lớn được trang trí rất sang trọng, mà ở trên mặt đất trong phòng lớn này bố trí ba cái rương!
Vậy mà chỉ có bốn cái, tất cả mọi người đều sợ hãi than một trận, tuy nhiên tất cả mọi người nhìn thấy dấu vết từng bày những cái rương khác.
Chưởng môn Thái Nguyên sơn không lập tức mở hộp ra, mà là đột nhiên xoay người nhìn về phía tám tên cự đầu của thế lực cổ xưa kia.
"Chưởng môn Thái Nguyên sơn, ngươi muốn làm cái gì?" Một tên cự đầu lạnh lùng hỏi.
"Nơi này chỉ có bốn cái rương!" Nắm đấm của chưởng môn Thái Nguyên sơn nắm chặt lại.
"Không sai, chúng ta có lẽ là mở ra nhìn xem bên trong có thứ gì rồi thảo luận chia như thế nào." Một lão giả vội vàng nói, hắn lo lắng sẽ bị chưởng môn Thái Nguyên sơn xử lý, cho nên coi như chỉ có bốn loại đồ vật, hắn cũng không có ý định nhận đến một phần nào để tránh mất mạng.
Thẩm Tường đã thi triển Hỗn Độn thần nhãn, muốn nhìn trong những cái rương kia có cái gì, nhưng lại không thể nhìn thấu, lúc này hắn chú ý tới một cái cánh cửa chỗ đại sảnh này, đó chính là cửa ra, hắn hơi thử một chút, phát hiện không gian phong tỏa nơi này không có kiên cố như vậy, nói cách khác hắn có thể qua lại không gian.
"Chưởng môn Thái Nguyên sơn, nếu như bọn họ không được chia đồ vật, trở về nói cho thế lực ở Thiên giới của bọn hắn, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp đến gây rắc rối cho ngươi, nói không chừng bọn họ sẽ còn vu oan cho ngươi, nói ngươi giết chết những người khác, dứt khoát một chút đi, bốn cái rương này chúng ta chia đều! Ta tuyệt không truyền chuyện này ra ngoài." Thẩm Tường truyền âm cho chưởng môn Thái Nguyên sơn.
Chưởng môn Thái Nguyên sơn cũng nghĩ tới vấn đề này, hắn nhất định phải đạt được đồ vật, nếu như không chia cho tám tên cự đầu này, sau này bọn họ ra ngoài nói bây bạ, hắn sẽ rắc rối, thực lực của những thế lực phản đồ này ở trên Thiên giới vẫn là rất cường đại.
"Hừ!" Chưởng môn Thái Nguyên sơn hung ác trong lòng, bàn tay to lớn đánh về phía tám tên cự đầu kia, lực lượng hỗn độn hùng hậu để cả tòa Hỗn Độn sơn này cũng phải rung động.
"Chưởng môn Thái Nguyên sơn, ngươi..." Một lão giả kinh hãi hô lên, sau khi chạm vào cỗ lực lượng hỗn độn cường hãn kia thì lập tức hóa thành bột phấn, mà bảy người khác hiển nhiên là đều có đề phòng, lập tức ném ra một đống lớn Tiên khí dùng để ngăn cản công kích cuồng mãnh này.
Thực lực của bảy tên cự đầu của thế lực phản đồ này cũng rất mạnh, vậy mà tiếp nhận được một chưởng của chưởng môn Thái Nguyên sơn, đồng thời nhanh chóng lùi lại.
Song chưởng của chưởng môn Thái Nguyên sơn ngưng tụ chưởng lực, vỗ điên cuồng về phía mấy người này, chưởng ảnh ngập trời, mang theo lực lượng hỗn độn cuồng bạo đè ép tới, đánh cho bảy người này kêu thảm một trận.
Thẩm Tường ở một bên trông thấy, ngay vào lúc chưởng môn Thái Nguyên sơn xuất kích một lần nữa thì hắn vội vàng đi tới bên cạnh mấy cái rương kia, nhanh chóng cất những cái rương này vào bên trong U Dao giới chỉ!
Cử động này bị chưởng môn Thái Nguyên sơn phát hiện, mà tốc độ của Thẩm Tường rất nhanh, hiện tại chỉ còn lại một cái rương! Hắn tạm ngừng công kích bảy người kia, đánh ra một chưởng về phái Thẩm Tường, coi như Thái tử Thánh Long muốn cướp đồ vật của hắn thì hắn cũng sẽ ra tay!
Thẩm Tường vội vàng tránh ra, đạp vào Súc Địa bộ chạy về phía cánh cửa kia, chưởng môn Thái Nguyên sơn đi tới bên cạnh cái rương kia, thu nốt cái rương này lại, lại điên cuồng tấn công về phía Thẩm Tường một lần nữa, nhưng Thẩm Tường đã sử dụng lực lượng Không Gian pháp tắc nhanh chóng đi qua cánh cửa này!
P/S: Ta thích nào...chương 2