Thẩm Tường chuyển mắt nhìn vào thanh Băng Long kiếm này, điều này làm cho hai tên nam tử ở đằng sau Long Tuệ San lo lắng hắn sẽ đột nhiên xuất thủ cướp đi, cho nên âm thầm đề phòng.
"Thanh Băng Long kiếm này thật không đơn giản, trong cảm giác có một loại lực lượng rất quen thuộc."
"Vỏ kiếm có vấn đề! Vỏ kiếm không giống với Thánh Long kiếm, ngươi nhìn kỹ một chút, chất liệu vỏ kiếm này giống với ba bảo rương kia, chẳng lẽ vỏ kiếm này là một cái chìa khóa sao?" Long Tuyết Di vội vàng nói.
Hắn từ bên trong Hỗn Độn sơn kia lấy ra được ba cái bảo rương vẫn luôn không có cách nào mở ra, bây giờ có chút manh mối thì làm sao có thể để cho hắn không động tâm? Chỉ là thanh Băng Long kiếm này là của người ta, hơn nữa hắn đã cảm nhận được trong cửa hàng bán binh khí phá bảo này có một người rất lợi hại, hắn cảm thấy hắn không cách nào cướp đi thanh Băng Long kiếm này.
"Thực không dám giấu giếm, chúng ta muốn đi Long quật là một cái nơi băng hàn, chỉ cần người có thể rút kiếm ra một chút, đi tới đó cũng sẽ không bị đông cứng chết! Với cả, thanh kiếm này coi như gia gia của ta cũng chỉ có thể miễn cường hoàn toàn rút ra được." Long Tuệ San cũng cảm thấy Thẩm Tường có chút không biết trời cao đất rộng.
"Nếu như ngươi thật có thể rút ra, tặng cho ngươi cũng không sau! Câu nói đằng sau này của Long Tuệ San làm cho rất cả mọi người hô to, rút ra thì thật đưa ta!"
Thẩm Tường vui mừng trong lòng, liền muốn đưa tay tới, lúc này Long Tuệ San lại nói: "Thanh kiếm này là gia gia của ta đưa cho ta, hắn cũng không có cách nào sử dụng thanh kiếm này, nếu như các hạ thật sự có thể rút ra, nói rõ ngươi có duyên với thanh kiếm này... chỉ có điều nếu như ngươi không nhổ ra được thì ngươi cũng phải cho ta một chút đồ vật."
Long Tuệ San hoạt bát cười nói, đang đợi Thẩm Tường lấy ra một vài thứ, tuy rằng nàng ta vững tin Thẩm Tường không cách nào rút kiếm này ra được, tuy nhiên nàng ta vẫn phải đề phòng vạn nhất, thanh kiếm này đã là của nàng, nhưng nếu như bị người khác lấy đi một cách dễ dàng như vậy thì nàng ta cũng sẽ rất đau lòng.
Long gia một cái gia tộc lớn như vậy, có thể lấy ra một đồ vật có thể được Long Tuệ San này để mắt tới cũng không phải dễ dàng a!
"Ngươi có lòng tin rút thanh kiếm này ra sao? Nếu như thành công lấy được mà nói, nói không chừng có thể mở ra ba cái bảo rương kia!" Long Tuyết Di hỏi: "Nếu như ngươi cảm thấy có thể thì dùng Ngọc Long hoa đi, trong cơ thể nha đầu này chắc chắn có Băng Long huyết mạch, đối với chuyện của Long tộc có lẽ có hiểu biết, nàng ta biết sự trân quý của Ngọc Long hoa."
Ngọc Long hoa là Long dược Thánh cấp, là dược liệu có thể luyện chế ra thánh đan, ở bên trong Thánh Đan giới này cũng rất trân quý.
Thẩm Tường dự định thửu một lần, Ngọc Long hoa hắn có mấy đóa, đều là dùng Sáng Tạo thần dịch sao chép được, tổn thất một đóa cũng không tính là gì, hắn dùng mấy tháng thì lại có thể làm ra.
"Được!"
Thẩm Tường lấy Ngọc Long hoa ra, để lên bàn, trông thấy đóa hoa như ngọc này, cảm nhận được cỗ Long khí khù lạ kia, Long Tuệ San sợ ngây người, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào đóa Ngọc Long hoa này, hai đại hán mặc áo giáp màu vàng kim ở sau lưng nàng cũng nhận ra món đồ chơi này!
"Ngọc Long hoa!" Long Tuệ San kinh hô.
"Không sai, nhưng so với thanh kiếm này của ngươi cũng không tính là cái gì, nhưng đây đã là thứ trân quý nhất của ta!" Thẩm Tường nói ra: "Nếu như ngươi đồng ý, như vậy ta bắt đầu!"
Long Tuệ San trầm ngâm nửa ngày, giống như đang tiến hành truyền âm với người trong nhà kia, sau đó nàng ta gật nhẹ đầu: "Ngươi bắt đầu đi!"
Trong lòng mọi người vốn đều có chút xem thường Thẩm Tường, nhưng trông thấy Thẩm Tường lấy ra Ngọc Long hoa kia thì biết lai lịch người này không nhỏ, lúc này ngay cả Long Tuệ San cũng lo lắng Thẩm Tường có thể rút ra được thanh kiếm này, đến lúc đó thanh Băng Long kiếm này phải đưa cho người khác.
Thẩm Tường nắm vỏ kiếm lên, quả nhiên cảm ứng được vỏ kiếm này cùng với ba cái bảo rương kia có lực lượng giống nhau, đồng thời còn có một cỗ lực lượng băng hàn đánh tới, chui vào trong thân thể của hắn, hắn vội vàng vận chuyển Hỏa Thần quyết tới dung luyện.
Một nắm nắm lại chuôi kiếm, Thẩm Tường lập tức cảm nhận được được cổ lực lượng phản kháng của thanh Băng Long kiếm này rất mạnh, giống như là một một con Long bị người nắm cái đuôi vậy, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng gầm thét của Băng Long kiếm này, sau đó chính là một cỗ lực lượng băng hàn mãnh liệt đánh tới, đông toàn bộ cánh tay của hắn lại, ngưng ra một tầng băng sương thật dày!
Còn chưa rút thanh kiếm ra, thanh Băng Long kiếm này vậy mà lại phản kháng ác liệt tới như thế, có thể thấy được thanh kiếm này có linh tính cỡ nào!
Long Tuệ San thấy vậy thì hởi thở phào nhẹ nhõm, nàng ta cho rằng Thẩm Tường nhất định sẽ từ bỏ, bởi vì nàng ta lần đầu tiên nắm vào thanh kiếm này cũng là như thế, nàng ta dùng thời gian rất lâu mới có thể nắm thanh kiếm này mà không bị phản kháng, nếu như là người xa lạ đụng vào, sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Thẩm Tường phóng xuất lực lượng Trấn Ma thánh ấn trong cơ thể ra, lập tức trấn trụ cỗ lực lượng băng hàn cường đại này, băng sương trên cánh tay của hắn cũng bị chấn vỡ.
Điều này làm cho rất nhiều người đều rất bất ngờ, hắn vậy mà chống lại lực lượng phản kháng của thanh Băng Long kiếm này, có thể làm cho mình không bị đóng băng, coi như Vương tiên sinh vừa rồi kia cũng không có cách nào làm được.
Rất nhiều người đều có thể từ lúc Thẩm Tường thả khí tức chân khí ra nhìn ra được hắn chỉ có thực lực khoảng Niết Bàn lục kiếp, nhưng lại có thể chống đỡ được lực lượng băng hàn kinh khủng trong thanh kiếm này.
Long Tuệ San hơi nhíu lông mày, nếu như Thẩm Tường có thể hoàn toàn rút ra, thanh kiếm này không còn là của Long gia các nàng nữa.
Thẩm Tường cũng quả thực rất vất vả mới trấn trụ thanh kiếm này, tuy nhiên hắn có thể xác định, nếu như hắn hơi rút ra một chút, thanh kiếm này sẽ thả ra lực lượng băng hàn càng cường đại hơn, đến lúc đó hắn không có cách nào trấn áp lại.
"Đúng rồi, Ngộ Đạo thạch!" Thẩm Tường đột nhiên nhớ tới Ngộ Đạo thạch thần bí này, trước đó hắn không làm gì được những Huyền Băng kia, chính là dựa vào Ngộ Đạo thạch này mới có thể hòa tan những Huyền Băng kia.
Ngộ Đạo thạch đã dung nhập vào thân thể của hắn, hắn lặng lẽ để Ngộ Dạo thạch từ lòng bàn tay chạm vào chuôi kiếm, sau đó để tâm thần tập trung vào trong Ngộ Đạo thạch.
"Quả nhiên, vật liệu của thanh kiếm này đến từ Huyền Hàn cổ vực thần bí kia!" Thẩm Tường cũng không biết tại sao, sau khi hắn lấy Ngộ Đạo thạch ra, thanh kiếm này lại đột nhiên không chống lại hắn.
Thừa dịp lúc này, Thẩm Tường chậm rãi rút thanh kiếm này ra, chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng mãnh liệt xuất hiện từ nơi được kéo lên, thân kiếm lập lòe hàn mang, dưới ánh mặt trời lộ ra hết sức lóa mắt!
Để cho người ta không thể tưởng tượng nổi chính là, thanh kiếm này vậy mà không loại lực lượng băng hàn bức người như trước đó!
Băng Long kiếm hoàn toàn ra khỏi vỏ, nhưng Thẩm Tường để ý tới vỏ kiếm hơn, bởi vì hắn cảm thấy cái vỏ kiếm này có khả năng mở ra ba cái bảo rương kia.
Thẩm Tường mỉm cười đối với Long Tuệ San: "Đây là của ta!"
Hắn thu Ngọc Long hoa lại, quay người muốn rời khỏi, nhưng Long Tuệ San vội vàng hét lại hắn: "Vị công tử này, thanh kiếm này tên là Băng Long kiếm, ngươi vậy mà có thể rút ra khỏi vỏ dễ dàng như vậy, vậy nói rõ ngươi có duyên với nó! Ta đã đáp ứng tặng cho ngươi thì tuyệt sẽ không đổi ý!"
"Đa tạ!"
Thẩm Tường để Băng Long kiếm vào bên trong U Dao giới chỉ, để Long Tuyết Di đi nếm thử mở ra bảo rương, hắn nhớ rõ ở trên ba cái bảo rương này có một cái lỗ, đầy đủ cắm vỏ kiếm này vào.
"Ngươi đã thông qua được khảo hạch, ngươi có thể đi cùng với ta tiến tới Long quật, trước ngươi chẳng lẽ không phải bởi vì chuyện này mà tới sao?" Đôi mắt đẹp Long Tuệ San lập lòe lên, giống như là đang phát ra lời mời đối với Thẩm Tường.
P/S: Ta thích nào... chương 7.