Thẩm Tường lấy Băng Long kiếm ra, thuận tay vứt cho Long Tuệ San, nói ra: "Hiện tại ngươi yên tâm rồi chứ!"
Vậy mà không có ý định dùng Băng Long kiếm! Long Tuệ San vừa mới tiếp nhận Băng Long kiếm cũng ngẩn người, nàng ta rút Băng Long kiếm ra, xác nhận đây là Băng Long kiếm thật, cỗ hàn khí này ai cũng có thể cảm nhận được!
Long Dự âm thầm mắng Thẩm Tường, hắn trong một tháng này thế nhưng là luyện tập rất vất vả, luyện tập sử dụng kỹ xảo và phương pháp khắc chế Băng Long kiếm như thế nào, nhưng Thẩm Tường đột nhiên nói không dùng Băng Long kiếm, để một đống phương án chiến đấu của hắn chết từ trong trứng nước.
"Thật sự là tự đại, đây chính là sinh tử chiến, ngươi không dùng Băng Long kiếm thì sẽ chết càng nhanh hơn!" Long Dự nhìn vào thanh Băng Long kiếm kia một chút: "Ta không chỉ muốn lấy được Băng Long kiếm ta còn muốn chặt ngươi thành thịt vụn, đương nhiên nếu như tới lúc đó ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ với ta thì ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng!"
Thẩm Tường không để ý tới hắn, đi lên luận võ đài, Long Tuệ San vừa rồi đã truyền âm cho hắn, đại đương gia của Thánh Long sơn ở gần đây, hơn nữa tộc trưởng tam đại gia tộc khác cũng đều đang quan sát ở một nơi bí mật gần đó.
"Long Dự, miệng ngươi vừa rồi luôn nói muốn giết ta, đến lúc đó ngươi cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác!" Trong lòng Thẩm Tường âm thầm quyết tâm, coi như lão cha Long Dự ở gần đây, hắn cũng tuyệt không lưu thủ.
Long Dự cũng đi lên luận võ đài rồi mới có một số lão giả bố trí kết giới xuống phòng ngừa chiến đấu bên trong lan tràn ra bên ngoài.
"Quy tắc thì các ngươi có lẽ đều biết cả đi, như vậy thì bây giờ bắt đầu!" Long Tuệ San nói.
Long Dự từ từ rút Hỏa Long kiếm ra, chỉ thấy hỏa diễm màu đỏ từ vỏ kiếm không ngừng xuất hiện, mà thân kiếm thì được hỏa diễm nồng đậm bao trùm.
Sau khi Hỏa Long kiếm hoàn toàn ra khỏi vỏ thì lập tức dâng trào ra một cỗ sóng nhiệt, dũng mãnh tràn ra xung quanh, để cho người ta phải kinh hãi.
Thân kiếm thiêu đốt lên hỏa diễm màu đỏ, phun ra nuốt vào như Long, thế lửa bức người, tuy rằng không bằng Thanh Long Đồ Ma đao, nhưng Thẩm Tường lại đang âm thầm tán thưởng, hơn nữa thanh kiếm này quả thực có thể áp chế Băng Long kiếm, có thể chống lại lực lượng băng hàn của Băng Long kiếm!
Sau khi trông thấy diện mục chân chính của Hỏa Long kiếm, người quan chiến ở trên quảng trường thi nhau tán thưởng, bởi vì cái này nhìn lợi hại hơn nhiều so với Băng Long kiếm, trên khí thế nhìn như ép Băng Long kiếm một bậc.
Mọi người cho rằng, nếu như không có chủng loại thần binh trong truyền thuyết kia xuất hiện thì rất khó có binh khí bằng được Hỏa Long kiếm.
Trận tỷ đấu này có thể sử dụng binh khí, tu vi của Thẩm Tường thấp hơn so với Long Dự, mà Long Dự lại là người của Thánh Long sơn, có được Thánh Long huyết mạch, Thẩm Tường muốn tay không tấc sắt đánh thì chắc chắn không dễ dàng.
Thẩm Tường không có ý định dùng tay không đánh với Long Dự, hắn luyện tập thiết chùy hơn một tháng này chính là vì cho ngày hôm nay.
Thế là, hắn ở dưới ánh mắt của mấy vạn người, lấy ra một cái thiết chùy màu đen kia!
Trông thấy thanh chùy màu đen này, tròng mắt của mọi người thiếu chút nữa thì rớt xuống, cho là mình nhìn nhầm!
"Chùy ... chùy (búa)! Tiểu tử này có vấn đề rồi đi, hắn muốn dùng chùy so với Hỏa Long kiếm của người ta?"
"Chẳng lẽ hắn là đang nghiêm túc a!"
"Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như là đang nghiêm túc vậy!"
Lỹ Bảo Tuấn và Đỗ Hải cũng bị kinh hãi, Thẩm Tường sử dụng một cái chùy để xuất chiến, vượt qua ngoài sự dự liệu của bọn họ!
"Hương Nguyệt tỷ, Thẩm Tường hắn đang làm cái quỷ gì vây?" Sau khi Ngô Thiên Thiên cải trang cách ăn mặc cùng Hoa Hương Nguyệt ẩn nấp trong đám người.
"Ta làm sao biết? Tên tiểu bại hoại này chưa từng nói cho ta biến hắn sẽ dùng chùy tới xuất chiến, tuy nhiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, có lẽ không phải là đang đùa giỡn!" Hoa Hương Nguyệt nói.
Long Tuệ San vội tới độ giẫm chân một cái: "Tiểu tử liều chết này, có Băng Long kiếm ngươi không cần, lại hết lần này tới lần khác dùng một cái chùy bỏ đi, ngươi đang chơi cái trò gì vậy? Đây chính là xảy ra tính mạng, chẳng lẽ Băng Long kiếm không bằng được cái chùy bỏ đi của ngươi sao?"
Thẩm Tường rất muốn nói cho nàng, Băng Long kiếm quả thực kém hơn so với thanh chùy này, nếu như hắn có đủ thực lực mà nói, nói không chừng mấy chùy thì có thể đập nát Băng Long kiếm.
"Tỷ tỷ, ngươi quan sát là được rồi! Thanh chùy này của ta thế nhưng là một cái Thần chùy, ngươi có lẽ là nên lo lắng thanh Hỏa Long kiếm kia sẽ không bị ta đập nát." Thẩm Tường truyền âm trả lời, chính hắn cũng có chút lo lắng về vấn đề này.
Long Dự trông thấy Thẩm Tường dùng một cái chùy bỏ đi đánh với hắn, tưởng rằng đang khinh thường hắn, trong lòng mặc dù có chút tức giận nhưng lại cười lên ha hả: "Nếu ngươi không tìm cái chết, thì ngươi sẽ không chết! Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Tùy tiện một vật liền có thể đánh thắng được ta sao? Không phải chỉ là vận khí tốt một chút có thể rút Băng Long kiếm ra, ngươi thật sự cho rằng ngươi là Tiên Vương hay sao?"
"Dùng Hỏa Long kiếm tới giết ngươi thật sự là vũ nhục thanh kiếm này!"
Long Dự tức giận tới lời nói lạnh như băng vừa rơi xuống, cả người bốc lên hỏa diễm màu đỏ vàng, như là một đầu nộ long thiêu đốt lên, lao vọt về phía Thẩm Tường, đồng thời vung kiếm mạnh mẽ bổ xuống, trong nháy mắt xuất kiếm rất kinh người, lực lượng Thánh Long nồng hậu dày đặc hóa thành hỏa diễm màu vàng từ Hỏa Long kiếm bạo phát đi ra, kích phát ra một mảnh hỏa diễm màu vàng kim, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ luận võ đài.
Một kiếm này rất nhanh, rất mạnh, như là một đạo hỏa lôi màu vàng kim bổ về phía đỉnh đầu của Thẩm Tường!
Thẩm Tường hét lớn một tiếng, dùng hết sức lực giơ thanh thần chùy màu đen kia lên, vung hướng Hỏa Long kiếm chém xuống, tốc độ của hắn cũng không chậm, phải biết hắn luyện tập vung cái thần chùy này thế nhưng là bỏ ra rất nhiều công sức, luyện không biết bao nhiêu lần, chỉ cần hắn muốn vung cái chùy này đánh về phía nào thì chùy trong tay hắn có thể trong nháy mắt theo hắn nghĩ mà vung!
"Ầm!"
Ở trong chớp mắt Hỏa Long kiếm bổ xuống, Thần chùy đột nhiên đập tới, lúc xông tới mãnh liệt này vậy mà kích phát ra một tiếng nổ chấn thiên, thanh Hỏa Long kiếm kia bị Thần chùy gõ đến bắn tóe ra tia lửa, xán lạn giống như pháo hoa vậy!
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tường dùng Thần chùy để chiến đấu, hơn nữa còn không quán thâu lực lượng gì, chỉ là dùng lực lượng của thân thể vung lên một chùy mà thôi, nhưng thần chùy nặng một cách ngạc nhiên này lúc được vung lên tạo ra lực lượng nhưng cũng rất cường đại!
Hỏa Long kiếm bị lực lượng bộc phát của một chùy này đánh cho thiếu chút nữa thì bay ra khỏi tay của Long Dự, tất cả mọi người có thể trông thấy, nếu như không phải Long Dự đột nhiên nắm bằng hai tay thì thanh Hỏa Long kiếm kia sẽ rời khỏi tay hắn.
"Thật là lợi hại, ta cảm giác có thể đập nát Hỏa Long kiếm này!" Thẩm Tường đột nhiên có loại xung động này, hắn cảm nhận được lực lượng của thanh chùy này liền muốn phá hoại một cách điên cuồng, hung hăng gõ nát mới thôi.
Trong quảng trường rộng lớn yên tĩnh như là nghĩa trang vậy, thanh chùy nhìn như bỏ đi này vậy mà lợi hại như thế, chùy đến Hỏa Long kiếm tóe ra tia lửa, như là rèn sét vậy!
Hiện tại không còn ai đi chế giễu việc Thẩm Tường sử dụng thanh chùy nhìn như bỏ đi này để chiến đấu, cái chùy này được Hỏa Long kiếm hung hăng bổ xuống một kiếm, không xuất hiện một tia lửa nào thì phải biết cái chùy này rất không tầm thường.
"Hỏa Long kiếm chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi!" Thẩm Tường một mặt khinh thường, lần này tới lượt hắn công kích, trực tiếp xuyên qua không gian, vô cùng quỷ dị xuất hiện ở đăng sau Long Dự mặt mũi còn đang tràn đầy vẻ kinh sợ.
Thẩm Tường vung thần chùy lên, hướng về phía Long Dự mạnh mẽ đập xuống, Long Dự không nghĩ tới Thẩm Tường vậy mà có thể trong nháy mắt xuất hiện ở sau lưng hắn, hắn lập tức nhanh chóng né tránh, tuy nhiên chùy Thẩm Tường vẫn là nặng nề đập vào trên cánh tay mà hắn cầm kiếm.
Một chùy này, người quan chiến cả một đời cũng sẽ không quên, sau khi cánh tay của Long Dự bị nện, thì bị lực lượng cuồng bạo mạnh mẽ kia xé mở, hóa thành một mảnh thịt vụn bắn tung tóe ra ngoài, một nửa cánh tay cứ như vậy mất rồi!
P/S: Ta thích nào...chương 1.