"Đại tỷ, gia hỏa Thẩm Tường kia muốn đi khiêu chiến Mạc công tử, ngươi có đi xem không? Ngay hôm nay, địa điểm là đệ nhất nội viện!" Ngô Tiểu Điệp tràn ngập hưng phấn đi vào một gian phòng lịch sự tao nhã, nói ra với một nữ tử áo vàng.
Ngô Thiên Thiên hơi kinh hãi, nàng biết Thẩm Tường chắc chắn sẽ đi khiêu chiến đệ nhất nội viện, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ nhanh như vậy: "Tiểu Điệp, chúng ta đi, ta nhất định phải nhìn xem Thẩm Tường này lợi hại tới mức độ nào!"
Ngô Tiểu Điệp kiều hừ một tiếng: "Gia hỏa chán ghét này nhất định sẽ bị Mạc công tử đánh cho nát bét, hôm nay vậy mà làm cho ta phỉa xấu hổ như vậy."
Ngô Thiên Thiên khẽ cười nói: "Tiểu nha đầu ngươi này chiếm được tiện nghi của người ta còn khoe mẽ, chúng ta đi thôi."
Ngô Tiểu Điệp nhăn cái mũi lại, giẫm chân một cái, hừ một cái, nhớ lại chuyện nàng ta xoa lồng ngực Thẩm Tường, khuôn mặt lại không thể không đỏ bừng lên.
Trưởng Lão viện trong Huyền cảnh, Vũ Khai Minh cười nói: "Chưởng môn lão đại, ngươi nói chúng ta có nên đi tham gia náo nhiệt này hay không, nhìn xem tiểu sư thúc này đến cùng thủ thắng như thế nào, vậy mà solo toàn bộ đệ nhất nội viện!
Cổ Đông Thần cười thầm: "Đây là đương nhiên, thật hy vọng hắn thua, đến lúc đó chúng ta cũng có thể giễu cợt hắn một phen, nhìn hắn còn hung hăng càn quấy trước mặt chúng ta như thế nào."
Cổ Đông Thần và Vũ Khai Minh rời khỏi Huyền cảnh, đứng ở trên một tòa tháp cao năm mươi tầng, nhìn vào đệ nhất nội viện chiếm diện tích rất lớn ở phía xa kia.
Thẩm Tường mai danh ẩn tích hai năm, vừa xuất hiện đã làm ra chuyện kinh thiên động địa như thế, tên của hắn cũng lập tức được người nhớ tới, lấy tốc độ nhanh nhất trở thành danh nhân bên trong Thái Vũ môn.
Thẩm Tường không chỉ là danh nhân của Thái Vũ môn, ở Thái Vũ châu cũng có chút danh tiếng, bởi vì hắn giết chết đệ tử chân truyền của Thú Vũ môn, bị Thú Vũ môn dùng mười vạn tinh thạch treo giải thưởng, này đối với đại đa số võ giả mà nói, cũng không phải là một con số nhỏ, vì đạt được khoản giải thưởng này, rất nhiều người đều nhao nhao điều tra lai lịch của Thẩm Tường.
Mạc Vũ Văn và chín thành viên của đệ nhất nội viện cùng Thẩm Tường đứng ở trên võ đài của đệ nhất nội viện, phía sau đám người Mạc Vũ Văn có đứng hơn vạn đệ tử nội ngoại môn, đây đều là thế lực mà bọn hắn lôi kéo được, mà sau lưng Thẩm Tường chỉ có Vân Tiểu Đao, Chu Vinh và Từ Vĩ Long ba người này.
Mạc Vũ Văn thoạt nhìn thì vẫn nhã nhặn như vậy, hắn mỉm cười nói: "Không nghĩ tới Từ Vĩ Long vậy mà sẽ lăn lộn với các ngươi, ta càng không ngờ tới hôm nay lại chỉ có một mình ngươi xuất chiến."
"Chuyện ngươi không ngờ tới còn có rất nhiều." Thẩm Tường mỉm cười đáp.
Ở xung quanh quảng trường, có rất nhiều người vây quanh để xem náo nhiệt, trong đó cũng không thiếu một ít danh nhân, ví dụ như thập đại mỹ nữ, thập đại mỹ nam, cùng với một bộ phận võ giả Chân Võ cảnh.
Lúc này, Chu Vinh vỗ bả vai Thẩm Tường một cái, ghé vào cạnh lỗ tai hắn nói ra: "Thẩm lão đệ, ngươi nhìn tiểu nha đầu đáng yêu bên cạnh kia, nàng chính là muội muội của ta, Chu Nhu Nhu."
Thẩm Tường nhìn sang, trông thấy một thiếu nữ mặc váy màu trắng nhạt đứng ở giữa một đám nữ tử, tuy những nữ tử bên người nàng cũng không kém, nhưng thiếu nữ này vẫn vô cùng dễ thấy, nàng rất xinh đẹp, trên gương mặt xinh đẹp đáng yêu nở ra nụ cười nhàn nhạt, toàn thân tỏa ra một cổ khí chất thanh nhã, rất dễ làm người khác chú ý.
"Cũng không tệ lắm, nhưng ta không có hứng thú." Thẩm Tường thấp giọng nói ra.
Lúc này Vân Tiểu Đao lại dắt tay áo Thẩm Tường thoáng một phát, chỉ chỉ một nữ tử váy trắng ở đằng xa bên kia, thấp giọng nói ra: "Đó là đại tỷ của ta, đứng thứ hai trong bảng thập đại mỹ nữ, Vân Tố Di.
Thẩm Tường lại nhìn tới, nhìn thấy đại tỷ của Vân Tiểu Đao, đó là một nữ tử dáng người cao gầy, bộ dạng thành thục thùy mị, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, hoàn toàn bất đồng với muội muội của Chu Vinh, muội muội của Chu Vinh xinh xắn lanh lợi, xinh đẹp đáng yêu, nhưng tỷ tỷ của Vân Tiểu Đao lại là một nữ nhân thành thục, dáng dấp khá cao.
Từ Vĩ Long chửi nhỏ một tiếng: "Các ngươi là đến đánh nhau hay là đến xem nữ nhân? Không đánh thì ta đi đây"
Đám người Mạc Vũ Văn lại bảo trì bình tĩnh, lúc này cũng không thể nhịn được nữa, bọn hắn không nghĩ tới Thẩm Tường, Chu Vinh mấy tên khốn nạn này vào lúc này rồi vậy mà còn thảo luận tới nữ nhân ở xung quanh, không nghiêm túc chút nào, này làm bọn hắn cảm giác như mình bị xem thường.
Bọn hắn không biết là, Vân Tiểu Đao cùvàng Chu Vinh đang nghĩ biện pháp giới thiệu tỷ tỷ, muội muội của mình cho Thẩm Tường.
"Đều rất đẹp, không hổ là nữ nhân có thể xếp trên bảng, các ngươi trở về nói cho các nàng biết, nếu như không ngại ta ba vợ bốn nàng hầu mà nói, đêm nay có thể tới tìm ta, lão tử bây giờ còn là còn zin." Thẩm Tường cười tà nói.
Mạc Vũ Văn nhìn không được, lạnh lùng nói ra: "Các ngươi còn muốn đánh nữa hay không?"
"Đương nhiên đánh, ngươi nói một chút quy tắc đi." Thẩm Tường ho khan hai tiếng, mà Chu Vinh và Vân Tiểu Đao lại hiện ra vẻ mặt khinh bỉ mà nhìn Thẩm Tường.
Mạc Vũ Văn nói ra: "Ngươi vừa nói là chính ngươi xuất chiến đúng không, nhưng người xuất chiến bên chúng ta thì rất nhiều, mọi người ở phía sau chúng ta cũng coi như đều là người đệ nhất nội viện."
Vân Tiểu Đao nghe được, lập tức giận dữ: "Coi cái rắm ấy mà coi, trong số bọn họ cũng không có thiếu người ngay cả tư cách tiến vào nội viện cũng không có."
Mạc Vũ Văn này hiển nhiên là có chút lo lắng Thẩm Tường sẽ đả bại bọn hắn, vì muốn tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, mới nói ra những lời này.
"Đúng đấy, nếu như bọn họ đều là người đệ nhất nội viện, như vậy Thái Vũ môn chỉ là lo phúc lợi cũng đã quá sức, đừng có đùa với chúng ta." Chu Vinh cười lạnh nói.
"Ta là Viện trưởng đệ nhất nội viện, ta nói bọn họ phải chính là phải, mặc dù bọn hắn không có cầm đến phúc lợi mà đệ tử đệ nhất nội viện nên có, nhưng bọn hắn thường xuyên đứng ở trong đệ nhất nội viện, hơn nữa Thái Vũ môn giao xuống nhiệm vụ, bọn hắn đều có phần hoàn thành." Mạc Vũ Văn nói ra.
Thẩm Tường cười nói: "Nói như vậy, sau khi bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ, lấy được ban thưởng đều là các ngươi? Hắc hắc, khó trách ngươi mời chào nhiều người như vậy."
Mạc Vũ Văn biến sắc: "Nếu như không đồng ý, như vậy mời ngươi trở về đi!"
Thẩm Tường đồng ý, là một đánh một vạn, đây là chuyện gì? Người xung quanh cũng hiểu được có chút quá mức, đổi lại bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ không đồng ý, thời điểm bọn hắn cho rằng không có gì để xem nữa thì lại nghe Thẩm Tường nói ra: "Ta vẫn giữ ý định ban đầu, tuy nhiên có một điều kiện tiên quyết, chính là chín người các ngươi đều thất bại thì bọn hắn mới có thể lên sân khấu.
"Có thể, tuy nhiên thực lực bọn hắn kém xa với ngươi, cho nên bọn hắn cũng có thể liên thủ luận bàn với ngươi." Mạc Vũ Văn nói ra.
Hiện tại Thẩm Tường coi như đã thấy rõ vẻ mặt dối trá của Mạc Vũ Văn này, thoạt nhìn thì nhã nhặn, nhưng trong lòng lộ ra một ít thủ đoạn hèn hạ.
Thẩm Tường vậy mà đồng ý, cho dù hắn có thể đánh thắng chín thành viên của đệ nhất nội viện, nhưng hơn vạn đệ tử kia cũng không đơn giản, thực lực đều trên Phàm Võ cảnh tầng chín, mặc dù Thẩm Tường là voi, nhưng bị nhiều con kiến vây công như vậy, cũng sẽ không có phần thắng gì.
"Ngu ngốc, nếu như thua thì làm sao bây giờ? Đây chính là Địa Ngục Linh Chi!" Chu Vinh chửi nhỏ nói.
Vân Tiểu Đao hung dữ nhìn năm người ngày đó vây công hắn, cắn răng nói ra: "Thẩm đại ca, ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định phải đòi lại món nợ mà bọn hắn nợ ta, đợi một ngày nào đó ta có được thực lực, ta lại giết hết những tên này.
Vân Tiểu Đao nói rất nghiêm túc, rồi đi đến chỗ đại tỷ Vân Tố Di, Chu Vinh cũng đầy mặt bất đắc dĩ, đi đến chỗ muội muội của hắn.
"Thật sự không cần hỗ trợ sao?" Từ Vĩ Long vẫn chưa đi.
"Không cần, ngươi xem là được rồi, còn nữa, các ngươi tận lực rời xa đệ nhất nội viện này, tốt nhất không ở bên trong đệ nhất nội viện." Thẩm Tường thấp giọng nói ra, khóe miệng hiện lên một nụ cười âm tàn, Từ Vĩ Long nhìn thấy trong nội tâm run lên.
P/s: Ta thích nào, chương 3....